Chương 59: Tấn chức Cẩn Tần

Lý Hoài Ân yên lặng cúi đầu, Hoàng Thượng cũng không cần ông trả lời. Có lẽ Phỉ lão phu nhân đã nói gì đó kích động đến chỗ nào đó trong đầu Hoàng Thượng. Tuy ông không biết chắc nhưng quá nửa là có liên quan tới mẹ ruột của Hoàng Thượng.


Đúng vậy, không biết bao nhiêu cô gái tốt đã bị chôn vùi trong chốn này. Hồng nhan bạc mệnh, phấn hồng khô lâu. Có khi ch.ết đi, nhưng vì dính vào bí ẩn Hoàng gia nên tên và phong hào cũng không được phép nhắc tới, biến thành một nấm mồ vô danh trong lăng mộ Hoàng gia.


“Đi Thái Y viện, truyền Đỗ Viện Phán qua xem Phỉ tiểu chủ đi, Phỉ tiểu chủ bị chấn kinh, trên dưới Trữ Tú cung chăm sóc không chu đáo, mỗi người lĩnh năm mươi roi coi như trừng phạt.” Hoàng Thượng trầm mặc trong chốc lát rồi nói, thanh âm đã khôi phục sự quả quyết thường ngày.


Lý Hoài Ân rũ tay, cúi đầu nghe lệnh. Khi ông định đi sai người thực hiện mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ông bị Hoàng Thượng gọi lại.
“Phỉ tiểu chủ bị chấn kinh, trẫm có ý bồi thường cho nàng. Ngươi làm xong thì mang chiếu thư phong vị tới.” Tề Ngọc trầm mặc một hồi rồi nói tiếp.


Lý Hoài Ân rõ ràng bị cả kinh, Phỉ An Như cuối cùng vẫn vào hậu cung, đồng thời còn là lấy tư thái cao như vậy. Chưa thị tẩm đã được thụ phong, chỉ vì một câu muốn bồi thường của Hoàng Thượng, ngoại lệ này quá gây chú ý.


Thân thể Phỉ An Như chưa khỏe hơn mấy, hơn nữa vừa nãy còn xúc động mạnh, hiển nhiên là đã khóc tới mệt nhoài, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Tới khi tỉnh dậy, cổ tay nàng được đặt ngoài rèm, hẳn là có thái y đang bắt mạch cho nàng.


available on google playdownload on app store


“Tiểu chủ đã tỉnh, người thấy sao?” Từ ngoài rèm truyền đến tiếng hỏi thăm của một ông lão.


“Viện Phán đại nhân, Phỉ tiểu chủ đã tỉnh dậy chưa ạ? Nô tỳ đi dặn dò người sắc thuốc cho nàng?” Thanh âm Hình cô cô theo sau mà đến, nhưng có vẻ như hơi vội vàng, lại nghe được nàng nhẹ giọng nói.


“Ha ha, cô cô đừng đi gấp như vậy, vừa chịu đòn nên cẩn thận một chút. Thuốc có thể chậm một chút, tmang một chút cháo nóng tới là được. Thân thể tiểu chủ vốn không yếu, nhưng lại dừng thuốc giữa chừng, tâm tình bất ổn, nếu không điều trị tốt sau rất dễ để lại mầm bệnh.” Đỗ Viện Phán rút tay, ngữ khí nghiêm túc.


Hình cô cô được cung nữ dìu tới đứng cạnh hơi sửng sốt, nét mặt có phần bối rối và lo lắng.


Họ chỉ tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng ngừng thuốc của Phỉ An Như. Nào biết nàng không ch.ết, nhìn Hoàng Thượng vì Phỉ tiểu chủ mà trừng phạt cả Trữ Tú cung một trận, rõ ràng là sủng ái Phỉ tiểu chủ. Nếu Phỉ tiểu chủ thật sự có chuyện, nếu sau này cô ta thăng chức ghi hận các nàng trong lòng, các nàng nên tìm ai khóc!


“Không sao đâu, sao cô cô lại bị phạt roi? Vì ta ư?” Phỉ An Như bình tĩnh nằm trên giường, nghe được lời của Đỗ Viện Phán, lông mày cũng chẳng nhướng lên, hiển nhiên là không hề lo lắng tình hình sức khỏe của mình, nhưng nàng lại quan tâm đến tình huống của Hình cô cô.


Nàng vừa dứt lời, mấy người trong điện đều sửng sốt một chút. Ngay cả Đỗ Viện Phán đang thu thập hòm thuốc cũng kinh hãi. Lời của Phỉ tiểu chủ đúng là nhất châm kiến huyết, thực sự quá chính xác. Dù nhờ phán đoán hay trực giác thì sau này Phỉ An Như cũng sẽ trở thành một kẻ đáng gờm trong hậu cung.


“Tiểu chủ đừng nghĩ nhiều, là do nô tỳ chọc giận Hoàng Thượng nên mới bị đánh. Nô tỳ sẽ phái người tới Ngự Thiện Phòng nấu cháo cho người.” Hình cô cô thoáng khựng lại rồi vội nhẹ giọng giải thích.


Người sau rèm trầm mặc một chút, cuối cùng khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:” Chung quy vẫn là ta làm liên lụy rất nhiều người.”
Giống như cảm thán, sau khi Phỉ An Như nói hết câu liền xoay người quay lưng lại với mọi người.


Chờ đến khi Ngự Thiện Phòng đem cháo đưa tới, Phỉ An Như vừa uống được nửa bát, Lý Hoài Ân bên kia liền đem thánh chỉ tới.


“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Phỉ Thi An Như, huệ chất lan tâm, thông minh hiểu ý. Người trong Trữ Tú cung trên dưới chăm sóc không chu đáo, trẫm rất lo lắng, nay tứ phong làm chính phẩm ngũ tần, phong hào “Cẩn”, ngụ tại Vân Yên Các, chờ khi thân thể khỏi hẳn liền chuyển vào. Khâm thử — ” Lý Hoài Ân tay cầm thánh chỉ, từng câu từng chữ lanh lảnh kéo dài.


Phỉ An Như được Hình cô cô đỡ lấy quỳ trên đất, nghe được đạo Thánh chỉ này, trên mặt thoáng nét yên tĩnh, trong lòng lại là tâm tư cuồn cuộn. Nhìn dáng vẻ tổ mẫu và mẫu thân thì chuyện của nàng đã tiêu hao không ít tâm lực. Không ngờ Hoàng thượng chịu hạ chỉ, vì nàng phá lệ như vậy.


“Tần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng.” Phỉ An Như chậm rãi đứng dậy, khom người nhận thánh chỉ từ tay Lý Hoài Ân, nét mặt mười phần kính cẩn.


“Cẩn Tần, nô tài xin chúc mừng trước. Hoàng Thượng đã căn dặn ngài nhất định phải chóng khỏe.” Trên mặt Lý Hoài Ân mang theo vài phần ý cười, giọng nói ôn hòa.
Hình cô cô  lập tức đưa ông túi bạc qua, vì đi gấp nên trên mặt thoáng nét đau đớn.


Lý Hoài Ân gật đầu với nàng, trên mặt vẫn như cũ mang ba phần ý cười. Kỳ thực đáy lòng đang thay nàng ai thán, không ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng xui xẻo như vậy. Toàn cung trên dưới mỗi người năm trượng, hình phạt này ai cũng không trốn được, đúng là xui xẻo.


Chờ sau khi Lý Hoài Ân rời đi, trên mặt Hình cô cô mang theo tươi cười nhìn Phỉ An Như, vốn tưởng nàng sẽ hài lòng một chút. Nhưng trên mặt Phỉ An Như lại không có cảm xúc gì, hiển nhiên là không thấy vui với thánh chỉ đại ân.


“Cẩn Tần, nô tỳ trước kia ở tịch ty một thời gian, cũng biết vài chữ. Chữ Cẩn này rất tốt, mỹ đức, theo ý mỹ ngọc. Hoàng Thượng có vẻ rất coi trọng ngài.” Hình cô cô châm chước mở miệng, nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ý tứ khuyên bảo.


Phỉ An Như khôngcười, lông mày thanh tú nhẹ nhướn lên, nàng chỉ nhìn Hình cô cô lắc đầu, không mở miệng phản bác.
Cẩn, đúng là có ngụ ý rất tốt. Nhưng chữ “Cẩn” này lại làm nàng nhớ đến chữ “Cảnh”, lòng thầm cảnh giác.


Nghĩ đến đây, Phỉ An Như lại khẽ nhếch môi như đang châm biếm. Âm thầm loại bỏ ý nghĩ này, tính tình Hoàng Thượng vẫn vậy, nếu thật sự có ý đó, chỉ sợ cũng sẽ thoải mái biểu đạt ra ngoài, giống như Viễn Thuận Nghi vậy, tuyệt không che giấu.


Nếu như một chữ “Cẩn” có ý này thì người Hoàng Thượng sủng ái, Xa Uyển Nghi, chẳng phải đã thua rồi ư.


Thánh chỉ này của Hoàng Thượng chẳng mấy chốc đã truyền khắp hậu cung, Thẩm Vũ lúc đó đang dùng nước cây phượng tiên nhuộm móng, mười ngón tay đều được bọc trong vải bố. Chờ đến khi nghe rõ lời Minh Âm nói, khóe miệng nhẹ giương lên, theo bản năng mà nở một nụ cười không rõ ý vị.


“Lát nữa cẩn thận chọn lễ vật đưa tới, nói là bản tần chúc mừng Cẩn tần tấn chức.” Nàng nhẹ giọng dặn dò một câu, tự mình gỡ vải bọc để lộ sắc đỏ sẫm như hạt đậu khấu(1) tôn lên khớp ngón tay trắng nõn, rực rỡ thu hút lạ thường.


Thời điểm lại đi Thọ Khang cung thỉnh an, không ít phi tần đã thay đổi thái độ với Thẩm Vũ. Có người muốn lôi kéo, có người muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Dù sao nhìn từ góc độ nào đi nữa, tân sủng của Hoàng Thượng rất có thể sắp xuất hiện, mọi người đều chờ đợi vị Cẩn Tần này xuất hiện.


Chỉ là Thái Hậu cũng không có lòng dạ rảnh rỗi mà để ý tới, đại thọ 50 của bà sắp tới. Thượng Nghi đã đem trình tự chúc thọ dâng lên, bất quá Thái Hậu cùng Hứa ma ma và Mục cô cô nhìn một lát, dù thế nào vẫn cảm thấy không hại lòng.


“Sắp tới đại thọ 50 của ai gia, tự nhiên muốn long trọng một chút, vì sao tờ khai này lại ít đi gần phân nửa. Thượng Nghi Cục các ngươi cũng quá không làm được gì, đến lúc mở tiệc mệnh phụ từ các phủ đến, không phải là làm chuyện cười cho các nàng sao?” Thái Hậu nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm túc hỏi, vươn ngón tay chỉ về phía tờ danh mục quà tặng, tỏ rõ vẻ bất mãn.


Thượng Nghi Cục chuyên phụ trách lễ nghi, snh hoạt hàng ngày, tiệc rượu, hậu cung tạm thời không có Hoàng Hậu, Hoàng Thượng và Thái Hậu tranh quyền lại không ai nhường ai, vì vậy 6 cục 24 ty này mỗi một cái chưởng quản một công việc trọng yếu. Vừa vặn quản sự của Thượng Nghi cục này lại không phải người của Thái Hậu bên này.


Vị Thượng Nghi kia đối mặt với vấn đề nghiêm khắc thế này của Thái Hậu, trên trán không khỏi chảy ra mồ hôi li ti. Lễ đan này đúng là đac bị giảm bốn phần mười nhưng cũng không phải nàng dám tự mình quyết định. Mấy ngày trước, Hoàng Thượng cho người triệu kiến nàng, tự mình căn dặn, danh mục quà tặng đàng hoàng cũng do Hoàng Thượng từng nét từng nét gạch đi, cuối cùng liền biến thành bộ dáng này.


“Về lời Thái Hậu, danh mục quà tặng này là do nô tỳ nghĩ, sau khi Hoàng Thượng xem qua liền đem đến nơi này của ngài. Hoàng Thượng nói nếu ngài có gì bất mãn có thể trực tiếp đến tìm người.” Vị Thượng Nghi kia vội quỳ xuống, hướng về phía Thái Hậu hành đại lễ, lo sợ đến tái mét mặt mày.


Những câu nói kia trong đầu Thái Hậu, đặc biệt trong họng cũng là mắng không ra lời. Hoàng Thượng cũng thật sự dám làm vậy, đem lý do này nói cho Thượng Nghi không nói, còn một mực muốn nàng tự mình đi hỏi. Việc này nếu như truyền đi còn không biết sẽ khó nghe thế nào đâu.


“Được, vậy để cho Hoàng Thượng khi nào rảnh rỗi thì đến Thọ Khang cung xem ai gia đi.” Thái Hậu đột nhiên đem danh mục ném tới trên đất, vẻ mặt âm trầm đến cực điểm, thanh âm cũng vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.


Người của Thượng Nghi cục kia cũng không dám chậm trễ, vội vã nhặt danh mục quà tặng từ trên đất lên, lần thứ hai hành lễ một cái sau đó khom người lùi ra.


Hoàng Thượng đã hai ngày liên tiếp không thấy bóng dáng đâu, thời điểm các phi tần thỉnh an cũng không dám nhắc tời việc mừng thọ với Thái Hậu, chỉ lo chọc giận nàng. Bầu không khí bên trong Thọ Khang cung một ngày so với một ngày càng thêm căng thẳng cứng ngắc.


Mãi đến tận ngày thứ ba, Hoàng Thượng mới đến Thọ Khang cung, vừa vào cửa đã là một trận oán giận.


“Mẫu hậu, mấy ngày này trẫm vô cùng bận rộn, Tây Bắc bên kia khô hạn liên tục. Một đám đại thần cả ngày miệng lưỡi như đao kiếm, huyên náo đến mức trẫm nghỉ ngơi hai tay vẫn đều là tiếng ong ong, một khắc cũng không được an bình.” Tề Ngọc vừa đi vừa giơ tay xoa trán, trông như mệt mỏi không ngớt, cứ như là chịu không ít khổ.


Mấy câu hắn nói này đúng là làm cho Thái Hậu tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Thái hậu tuy là vẫn chú ý đến hậu cung thế nhưng tin tức trọng đại trên tiền điện nàng sao có thể không biết.


Tây Bắc là nơi có vị trí khô ráo ẩm ướt, không đến mùa này sẽ khô hạn. Bất quá năm nay tình hình thiên tai cũng không phải rất nghiêm trọng, Tề Ngọc vừa mới vào cửa đã nói như thế, Thái Hậu đã đoán được tâm tư của hắn rồi. Chẳng qua chỉ muốn lấy chống hạn làm cái cớ để trắng trợn cắt giảm phí dụng dùng cho chúc thọ thôi.


(1) Màu hạt nhục đậu khấu:






Truyện liên quan