Chương 73: Trêu đùa Hoàng thượng
Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Minh Ngữ vốn còn đang lo lắng thay Hoàng thượng, sợ hắn sẽ thẹn thùng. Nhưng sau khi nghe lời hắn nói nàng lập tức âm thầm tự nhổ hai ngụm nước miếng về phía bản thân. Hoàng thượng sẽ thẹn thùng? Ha ha, quả nhiên là bản thân nàng đã nghĩ quá nhiều.
Lý Hoài Ân cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, lén lút nhìn lướt qua Hoàng thượng, thở dài trong lòng. Xu Dung hoa quả là khoa trương, chí hướng rộng lớn, hắn cảm thấy bội phục sâu sắc. Những thứ từng lọt vào mắt Hoàng thượng không ít, còn kết quả ấy à, nên ch.ết thì đã ch.ết, nên hỏng thì không còn cái nào lành lặn.
Xu Dung hoa, lý tưởng rất tốt, hiện thực lại không được như vậy. Bước tìm đường ch.ết này của người, là muốn Hoàng thượng chơi đùa đến hỏng sao?
"Về thay trẫm hỏi một chút, Dung hoa nhà các ngươi muốn bị chơi hỏng như thế nào? Mấy ngày nay trẫm bị nàng ấy chơi đến thật vất vả, đang lo không có chỗ giải tỏa đây! Nếu nàng ấy đã nghĩ kĩ, nói với trẫm một tiếng, trẫm nhất định sẽ để nàng ấy sống không được mà ch.ết cũng không xong." Tề Ngọc lại dùng đôi đũa cho đồ ăn vào trong miệng, sau khi nói mấy câu này, khuôn mặt lạnh xuống, nghiêng mắt nhìn về phía Minh Ngữ.
Minh Ngữ bị hắn nhìn ở khoảng cách gần như vậy, không nhịn được rụt cổ lại. Sống cũng không được, ch.ết cũng không xong, Hoàng thượng, yêu cầu này của người cũng quá tàn nhẫn đi!
"Hử? Nói!" Tề Ngọc thấy sau một lúc lâu mà nàng vẫn không đáp lời, không kiên nhẫn mà thúc giục một câu. Thậm chí còn xoay cả người lại, tay chống cằm, cẩn thận mà nhìn chằm chằm Minh Ngữ, giống như nhất định phải đợi được nàng cho một câu trả lời.
Sau một lúc lâu nghẹn lời, Minh Ngữ mới mở miệng, thấp giọng nói: "Nô tỳ trở về sẽ nói với Xu Dung hoa."
Tề Ngọc thấy nàng bị dọa thành ra dáng vẻ này, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói một câu: "Trẫm nhớ ban đầu ngươi là người của Long Càn cung, sao sau khi theo nữ nhân Thẩm Vũ kia, lá gan càng nhỏ vậy, thật là không có tiền đồ!"
Minh Ngữ run rẩy trong lòng, bỗng nhiên lại nhớ đến câu dặn dò sau cùng của Thẩm Vũ, lập tức bước một bước nhỏ đến gần Tề Ngọc, thấp giọng: "Hoàng thượng, Xu Dung hoa còn đặc biệt đề cử một món ngon để người nếm thử. Đến giờ người còn chưa từng thử đâu, chính là món gọi là đông an tiểu kê, là món ăn Hồ Nam nổi tiếng một vùng đó."
Minh Ngữ duỗi tay chỉ chỉ một chút, trên mặt mang theo vài phần ý cười lấy lòng hiếm thấy.
Tề Ngọc bán tín bán nghi liếc nàng một cái, liền để cung nữ chia đồ ăn gắp một đũa cho hắn. Hắn chậm rãi bỏ vào trong miệng, mới vừa nhai vài cái, trên mặt liền lộ ra vẻ thống khổ.
Minh Ngữ là người ham ăn, lúc đầu bếp hầm món này, nàng ở một bên vừa chờ vừa chảy nước miếng ròng ròng. Nghe nói là chua cay tươi ngon, thơm thơm mềm mềm, hương vị tuyệt diệu. Mới vừa rồi Minh Ngữ bị Hoàng thượng mắng không có tiền đồ liền muốn lấy món này để chuyển đề tài.
Không ngờ Tề Ngọc mới chỉ ăn một miếng liền cảm thấy được ác ý từ Thẩm Vũ. Vừa chua vừa cay, món này thật là khó ăn nha! Món này cũng để cho người ăn à?
Đầu lưỡi bị kích thích, Hoàng thượng bình thường luôn cười lạnh lại bị một miếng đông an tiểu kê khiến cho đỏ mắt. Hắn nuốt vào cũng không được mà nhổ ra cũng không xong. Nếu nhổ ra, nhất định nước miếng sẽ bị kéo thật dài theo, hình tượng anh minh thần võ của hắn nhất định sẽ bị hủy! Nếu như nuốt xuống, tuyệt đối là sẽ bị trúng độc!
Giữa hình tượng và trúng độc, Tề Ngọc không hổ là Hoàng đế lãnh khốc đệ nhất Đại Tần, cứng rắn mà nuốt xuống.
Nhưng bi kịch đã xảy ra, hắn chỉ vừa mới nuốt xuống, toàn bộ cơ thể đều không nghe theo khống chế mà sinh ra bài xích với miếng thịt gà, vậy nên hắn liền phun ra.
Hình tượng cũng mất luôn!
"Cút đi cho trẫm! Nói Xu Dung hoa nhà các ngươi chờ đó, trẫm nhất định sẽ khiến nàng đẹp mặt, sống không được mà ch.ết cũng không xong!" Tề Ngọc thẹn quá hóa giận mà nhấc món ăn trên bàn lên rồi xoay người ném về phía Minh Ngữ.
Minh Ngữ hoàn toàn rơi vào trạng thái mất hồn, nàng và các cung nhân đều sợ ngây người! Hoàng thượng đỏ mắt, Hoàng thượng khóc!
Xu Dung hoa, ngài đang tìm đường ch.ết! Không chỉ Hoàng thượng, toàn bộ Long Càn cung đều cảm thấy ác ý từ phía Thẩm Vũ. Nàng đùa giỡn Hoàng thượng thành cái dạng này, là muốn Long Càn cung chôn theo sao? Tiết Vu Lan năm ngoái trộm giấu đi một ít giấy tiền vàng bạc sắp có chỗ dùng rồi, đốt cho mình vậy, hy vọng về sau đừng gặp phải chủ tử như vậy nữa!
Mâm thức ăn đột nhiên bị ném lên mặt đất, cái mâm tinh xảo vỡ thành nhiều mảnh, thịt gà bốc hương thơm ngào ngạt và nước canh bắn ra khắp nơi. Cũng may là Minh Ngữ kịp kéo làn váy né tránh, nhưng giày thêu vẫn bị dính một chút nước canh.
"Nô, nô tỳ cáo lui, Hoàng thượng, người bớt giận! Người đừng khóc mà, nô tỳ trở về sẽ truyền lời với Dung hoa. Lý Tổng quản, đưa khăn gấm cho Hoàng thượng lau, lau..." Minh Ngữ lập tức chạy chậm đến giữa điện, cách Hoàng thượng một khoảng dài, thế mà lại bị dọa đến mức nói lắp luôn.
Đầu óc Minh Ngữ trống rỗng, những lời nói ra đều không đi qua đại não. Chỉ cảm thấy sau khi Hoàng thượng đỏ mắt, uy nghiêm ngày xưa cũng mất, cho dù nỗ lực giữ vững sắc mặt cũng không xóa được dáng vẻ đôi mắt chứa lệ, cả người bỗng nhiên trở nên thật đáng thương.
"Cút---" Nàng còn chưa nói hết lời, Tề Ngọc và Lý Hoài Ân đồng thời mở miệng, kêu nàng cút.
Lý Hoài Ân nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hoàng thượng, lấy khăn gấm ra thay hắn lau khóe mắt, cung nữ ở bên cạnh cũng dâng trà xanh lên, để hắn súc miệng.
Những cung nhân mới vừa quan sát trận tai nạn trong Long Càn cung này đều âm thầm lăng trì Minh Ngữ một trăm lần. Minh Ngữ, chỉ số thông minh của ngươi thấp đi à? Hay là ngươi cảm thấy người trong Long Càn cung này sống quá thọ rồi?
Dưới cái nhìn khinh thường của mọi người, Minh Ngữ ngã lên ngã xuống mà từ trong điện xông ra ngoài. Cho đến tận khi ra ngoài cửa lớn vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bậy của Hoàng thượng.
"Thẩm thị A Vũ, trẫm và ngươi không đội trời chung, nữ nhân ch.ết tiệt! Mẹ nó!" Tề Ngọc tức muốn hộc máu rống lên một câu, to đến mức khiến cho lỗ tai các cung nhân bên cạnh đều đau nhức.
Nhờ có mấy món ăn mà Xu Dung hoa dâng tặng, toàn bộ Long Càn cung đều tiến vào một loại trạng thái chuẩn bị chiến tranh trước nay chưa từng có. Hoàng thượng, hắn hoàn toàn điên rồi!
Bị chua đến điên rồi, cay đến điên rồi!
Lý Hoài Ân vừa hầu hạ Hoàng thượng uống nước vừa thở dài, khẩu vị của Hoàng thượng luôn tương đối thanh đạm, chua cay cũng chỉ có thể nếm một chút, vậy mà lúc này hai cái lại mạnh mẽ kết hợp, Hoàng thượng hoàn toàn không chịu nổi. Xét từ việc những món trước mà Thẩm Vũ dâng lên Hoàng thượng chuẩn bị rất khá, hẳn là Xu Dung hoa biết khẩu vị của Hoàng thượng, thế mà còn cố tình để Minh Ngữ đề cử món này.
Xu Dung hoa, người cố ý tìm đường ch.ết đúng không?
Giờ phút này, người mà đang bị cả Long Càn cung thầm mắng - Thẩm Vũ đã thay một chiếc váy sam thêu hoa, ngồi trong vườn hoa, trong tay cầm theo bình nước, chậm rãi dùng khăn gấm thấm ướt một chút, tưới lên cành hoa hồng, trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng cười khẽ.
Hoàng thượng sợ chua cay, đương nhiên nàng biết. Nhưng nàng không vui, nếu không phải hiện tại phân vị của nàng và Hứa Khâm tương đồng, nàng đã sớm xung phong liều ch.ết mà qua đó, còn nén giận ở đây điều tr.a cung nữ thái giám sao?
Nàng cực cực khổ khổ hầu hạ Hoàng thượng, kết quả cái phân vị Dung hoa này nàng lại là người thứ hai đạt được! Thấy nàng vẫn luôn không ra tay thì cho là nàng không ghi thù à? Ha ha, không ngừng kết thù, thù kiếp trước nàng cũng còn nhớ đây này. Hoàng thượng, ta cần tính toán! Bất kể là trên giường hay là dưới giường nha!
Còn Hứa Khâm, Thái hậu, những kẻ trong hậu cung đã từng chà đạp nàng, một người cũng đừng hòng trốn!
Khi Minh Ngữ cố gắng kéo dài hơi tàn mà chạy về thì nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của Xu Dung hoa, suýt chút nữa thì không thở được.
"Hoàng thượng thế nào? Là ăn ngon đến phát khóc sao?" Tay Thẩm Vũ vân vê khăn gấm, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong đám hoa hồng, ý cười trên mặt sáng ngời, tựa như muốn chọc mù mắt ai vậy, giọng nói của nàng cũng cực kỳ ôn nhu, lại dễ dàng nghe ra bên trong ẩn chứa vài phần ý trêu chọc.
Toàn bộ những lời nói kinh hoảng thất thố ban đầu của Minh Ngữ đều bị nghẹn lại ở cổ họng, mũi nàng bỗng chua xót, đột nhiên nàng cũng rất muốn khóc.
"Bẩm Dung hoa, vâng, Hoàng thượng nói theo ý của người, kêu người chờ sống không được mà ch.ết cũng không xong!" Minh Ngữ cúi đầu, lặng lẽ trợn trắng mắt, đánh bạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Xu Dung hoa muốn khiêu chiến cực hạn của Hoàng thượng, vì sao lại muốn nàng ra mặt? Nàng tình nguyện đổi chỗ với Minh Âm, đi làm đao phủ! Hoàng thượng thật đáng sợ, Xu Dung hoa thật đáng sợ! Nàng muốn đổi chủ tử, không bao giờ muốn ở đây nữa!
Sau khi Long Càn cung luống cuống tay chân một trận, khó khăn lắm mới an ổn lại. Ban đầu nam nhân vốn mặc một chiếc long bào màu đen đã bất hạnh bị dính nước canh, được thay một chiếc khác. Lúc này, hắn mặc y phục màu đen đậm, nghiêng người dựa vào lưng ghế, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, môi và gương mặt cũng vì bị cay đến phiếm hồng, tựa như thoa lên một lớp phấn vậy.
Vẻ mặt hơi dại ra, rõ ràng là hắn vẫn còn đang trong di chứng tổn thương. Đã nhiều năm không ăn món chua cay như vậy, đầu óc hắn bị kích thích có hơi đần ra.
"Nữ nhân Thẩm Vũ kia, rốt cuộc là do kẻ khốn kiếp nào giáo dưỡng ra hả! Vô pháp vô thiên, thế mà dám đổ lửa giận lên đầu trẫm, là nàng tài nghệ không bằng người ta, bị Thái hậu chèn ép, liên quan cái rắm gì đến trẫm!" Cuối cùng Tề Ngọc cũng giật mình tỉnh lại từ trong ngây ngốc, vỗ mạnh lên bàn một cái, ngay cả chén trà trên bàn cũng bị chấn động phát ra tiếng.
Hắn hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị Thẩm Vũ công kích. Từ sau khi hắn khai trai, chỉ có nữ nhân không cho bò lên giường, chưa từng có ai dám sau khi hờ hững lại đi trêu chọc hắn như vậy. Thẩm thị A Vũ, hay lắm!
Đối mặt với Hoàng thượng đang nghẹn khuất, Lý Hoài Ân dẫn đầu một đám cung nhân đang quỳ bên dưới, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ròng ròng, trong lòng lại là thở dài liên tục.
Hoàng thượng, người ở chỗ này trút giận lên chúng nô tài cũng vô dụng thôi! Có ngon thì người đi tìm Xu Dung hoa đi, cũng nhét đầy một miệng ớt cay để nàng khóc cho người xem đi!
Tuy Long Càn cung là cảnh người ngã ngựa đổ, chỉ là mặt rồng giận giữ này lại bị cung nhân lấp ɭϊếʍƈ, biến thành khúc nhạc đệm nho nhỏ. Ai dám truyền tin tức Hoàng thượng bị cay đến phát khóc ra ngoài, là muốn sớm ngày đi đầu thai sao? Cho nên hậu cung cũng không có ai biết cụ thể mọi chuyện, chỉ biết đại khái là Thẩm Vũ để Ngự Thiện phòng tặng món ăn đặc sản của các vùng đến, Hoàng thượng cũng ăn, hình như tâm tình còn không tệ lắm.
Màn đêm buông xuống, từ trong Cẩm Nhan điện có hai cái thùng gỗ được khiêng ra, thùng rất lớn, cứ hai người một trước một sau khiêng một thùng. Chỉ là những nội giám thô xử (thái giám chuyên làm việc nặng) thích khua môi múa mép lúc trước nay lại một câu cũng chưa nói, bọn họ đều biết bên trong là cái gì.
Đúng là thi thể của hai người Trụy Nhi và Trương Thành, Xu Dung hoa đã nói muốn diệt trừ tận gốc thì tuyệt đối nói được làm được. Lan Hủy cô cô và Minh Âm nghĩ một biện pháp, chỉ nói hai người Trương Thành là ch.ết bất đắc kỳ tử, Ti Hình tư cũng không dám thật sự đến điều tra.
Bởi vì chuyện này, những cung nhân lúc đầu còn có tâm tư khác trong Cẩm Nhan điện đều an phận không ít. Nhìn thấy Thẩm Vũ thì giống như chuột thấy mèo, cúi đầu khom lưng, chỉ thiếu nước hành đại lễ. Minh Âm còn nói thầm trong lòng: Vòng đi vòng lại, vị chủ tử này vẫn là người tâm tình bất định.
Nhìn đi, hiện giờ Cẩm Nhan điện này chính là phiên bản của Long Càn cung. Chủ tử là trời, chủ tử là thần!