Chương 107: Dồn vào chỗ chết
Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Đợi đến khi kiệu của Thôi Cẩn đến bên hồ nhỏ ở Ngự Hoa viên thì xung quanh đó đã có một vòng thị vệ trấn giữ, mấy cung nhân gan lớn đi ngang qua chỉ dám nhón chân đánh giá từ bên ngoài, căn bản không dám tùy tiện đi vào. Hiển nhiên bọn họ muốn tìm hiểu tin tức, nhưng lại vì thị vệ mà không vào được.
Thôi Cẩn vịn tay cung nữ bước xuống kiệu, nàng vừa ngước mắt thì đã thấy ngay thi thể bị vớt lên, nhưng từ phương hướng này vốn không thể nhìn được rõ mặt của thi thể kia, có điều nàng chỉ mới nhìn thoáng qua xiêm y của người nọ thì trong lòng đã lạnh hơn phân nửa. Tuy rằng xiêm y bị ngâm nước dẫn đến biến dạng nhưng màu sắc và hoa văn trên đó nàng vẫn nhớ rõ, đây chính là xiêm y Thôi Tú thích mặc nhất.
Thôi Cẩn nghĩ đến đây không khỏi run lên, hai chân nàng nhũn ra, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. May mắn có cung nữ đúng lúc đỡ nàng mới không bị ngã.
Thôi Cẩn âm thầm cắn chặt răng bước nhanh qua nhìn, nhưng lập tức có thị vệ ngăn cản.
"Vị nương nương này, phải chờ Hoàng thượng tới mới có thể qua xem!" Một thị vệ cúi đầu, nhỏ giọng khuyên can.
Chỉ là toàn bộ lực chú ý của Thôi Cẩn đều dồn vào thi thể bên hồ kia, hoàn toàn không quan tâm những lời hắn nói. Nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng càng nghĩ càng sợ, chẳng mấy chốc hốc mắt đã đỏ ửng.
Cuối cùng vẫn nhờ mấy cung nữ đánh bạo bước lên đưa nàng lui ra, tránh việc Thôi Cẩn chạy xộc vào đó.
Mãi đến lúc tỉnh dậy Hoàng thượng mới biết chuyện này. Mày hắn nhíu chặt, cho Lý Hoài Ân thông báo với các triều thần rằng sẽ nghỉ thiết triều một ngày.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong hắn mới đến, lúc này xung quanh đã tụ lại không ít người, Thôi Cẩn đứng gần hồ nhất, đối diện với thi thể, đáng tiếc nàng không thể tiến thêm nữa. Bóng lưng Thôi Cẩn thoạt nhìn vô cùng tiêu điều, mày Hoàng thượng lại nhíu chặt thêm vài phần.
"Tuệ Tần, Hoàng thượng đã tới." Cung nữ đứng phía sau phát hiện Hoàng thượng đến bèn vươn tay chạm nhẹ vào Thôi Cẩn, thấp giọng nhắc nhở.
Thôi Cẩn vốn đang bất động như cột trụ, nghe vậy lập tức có phản ứng, nàng vội vàng quay người lại rồi quỳ rạp xuống đất, thấp giọng khẩn cầu: "Tần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng, xin người hãy cho thần thiếp vào xem đó là ai!"
Tề Ngọc gật đầu, phất tay cho những thị vệ xung quanh lui ra hai bên, nhường lại một chỗ đất trống.
Thôi Cẩn lập tức muốn chạy vào, nhưng vì đã đứng hồi lâu giờ bỗng nhiên chạy làm hai chân không khỏi nhũn ra, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đến khi bước tới thi thể kia thì nàng ngã quỵ xuống đất.
Người trên mặt đất đã bị nước làm cho trắng bệch, khuôn mặt bị mái tóc rối tung che khuất nên không thấy rõ. Thôi Cẩn run rẩy giơ tay lên vén từng lọn tóc, khuôn mặt người nọ dần lộ ra.
Tuy rằng cả khuôn mặt đã sưng lên nhưng Thôi Cẩn vẫn lập tức nhận ra người này chính là Thôi Tú. Nàng gạt sợi tóc cuối cùng ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt người nọ, tựa như đã sợ đến ngây người, toàn thân Thôi Cẩn cứng đờ.
"Tỷ tỷ!" Sau đó dường như nàng mới phản ứng được, vươn tay ôm người kia vào lòng, tiếng khóc thê lương vang vọng khắp trong ngoài Ngự Hoa viên, người xung quanh nghe thanh âm bi thiết chấn động như vậy trong lòng không khỏi run rẩy.
Lý Hoài Ân nhìn Thôi Cẩn ôm chặt thi thể Thôi Tú, sức lớn dường như ngang ngạnh muốn thi thể và bản thân nhập làm một.
"Hoàng thượng, Tuệ Tần thương tâm quá độ, hay là để nàng tránh đi một lúc!" Lý Hoài Ân chậm rãi bước lên, thấp giọng đề nghị.
Dáng vẻ khóc sướt mướt của Thôi Cẩn như có thể ngất đi ngay lập tức, ai nhìn cũng cảm thấy đáng thương.
Tề Ngọc nheo mắt lại, nhìn Thôi Cẩn đang khóc, chậm rãi lắc đầu.
"Tuệ Tần tình nguyện đứng chỗ này chờ trẫm để đích thân xác nhận, lại không phái người đến Trúc Ý hiên hỏi xem Tú Tần có ở đó không, chỉ sợ trong lòng nàng ấy đã sớm biết người ch.ết là Thôi Tú, bởi vậy mới không dám phái người đi hỏi! Bây giờ cứ để cho nàng ấy khóc một lúc đi!" Tề Ngọc khẽ thở dài, nhìn Thôi Cẩn khóc thút thít như vậy khiến hắn lại nhớ đến thời gian mình kêu khóc mẫu phi lúc trước.
Ôm thi thể của người thân thiết với mình nhất, trong lòng nhất định không dễ chịu. Vốn là cảm giác ấm áp của cơ thể mà lúc này toàn bộ đã bị sự lạnh băng, cứng đờ thay thế. Người kia sẽ không bao giờ cười với mình nữa, cũng sẽ không có mặt trong cuộc sống sau này của mình, từ đây âm dương xa cách.
Thôi Cẩn ôm thi thể Thôi Tú khóc mãi đến khi khàn giọng, khóc đến nước mắt cạn khô, nàng mới sụt sịt ngừng khóc. Sau khi bị sự bi thương bao lấy trong nháy mắt thì bây giờ Thôi Cẩn đã bình tĩnh lại, đánh giá người trong lòng một lượt từ đầu đến chân, tựa như đang xác nhận gì đó.
Ánh mắt nàng dừng lại trên vạt áo bị thiếu một mảnh, sắc mặt biến đổi, nhẹ nhàng để Thôi Tú xuống mặt đất, ánh mắt quét hết bốn phía liền phạt hiện ra mảnh vải bị thiếu kia. Nàng vội vàng bước đến nhặt lên, một tờ giấy rơi ra từ bên trong.
Thụy Phi, mấy ngày trước là tần thiếp sai. Đêm nay giờ Tý hẹn gặp nương nương ở bên hồ phía Tây Nam Ngự Hoa viên. Thôi Tú.
Trên tờ giấy là hàng chữ nhỏ xinh đẹp - đúng là chữ của Thôi Tú, đầu Thôi Cẩn lập tức như bị một cây gậy đánh nát. Nàng cầm tờ giấy kia lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài, nét mặt vô cùng âm ngoan, giống như muốn đi liều mạng với ai.
Thị vệ nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của nàng thì cảm thấy kinh ngạc, Lý Hoài Ân lặng lẽ bước lên phía trước vài bước, kéo gần khoảng cách với Tề Ngọc. Hắn vẫn luôn là một nô tài phán đoán rất tốt, nếu có gì nguy hiểm thì hắn sẽ rút ngắn khoảng cách với Hoàng thượng, dùng bản thân bảo vệ Hoàng thượng!
Tề Ngọc lạnh lùng nhìn Thôi Cẩn rời khỏi Ngự Hoa viên, có lẽ lại muốn nhấc lên một phen sóng gió, nhưng tóm lại vẫn không đánh giết trên đầu hắn, không cần lo lắng quá nhiều. Dù sao hắn có nhiều nữ nhân như vậy, ch.ết đi một người cũng chẳng thiếu bao nhiêu.
Các cung nhân Thôi Cẩn mang đến vội vàng đuổi theo, lấy kiệu đưa nàng ta đi.
Bên ngoài Thọ Khang cung đã có không ít phi tần đứng chờ Thẩm Vũ đứng ở phía xa nheo mắt nhìn một vòng, quả nhiên không có hình bóng của Thôi Cẩn. Trang Phi và Thụy Phi lại vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà tranh chấp, tuy rằng thái độ hôm nay của Trang Phi khác thường, nhưng một bước cũng không nhường, làm Thụy Phi có chút bực bội.
Bỗng nhiên, một chiếc kiệu đang di chuyển vô cùng nhanh lọt vào tầm mắt mọi người, người trong kiệu đúng là Thôi Cẩn. Mặt Thẩm Vũ hiện lên nét kinh ngạc, nàng vốn cho rằng hôm nay Thôi Cẩn sẽ không tới, không ngờ lại vẫn tới đúng giờ như bình thường.
Thôi Cẩn lạnh giọng nói kiệu dừng lại, chậm rãi bước xuống rồi đảo ánh mắt khắp nơi, sau khi thấy Thụy Phi liền trực tiếp vọt tới.
Thụy Phi vốn định nói gì đó với Trang Phi, khi thấy Thôi Cẩn đang vọt lại đây thì Thụy Phi định bảo nàng ta đi ra chỗ khác, bỗng một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, khuôn mặt Thụy Phi đã bị một bàn tay hung hăng tát xuống.
Mọi người thất thần không hiểu vì sao một người hiểu lễ nghĩa như Thôi Cẩn lại có thể lớn mật trực tiếp xông lên tát Thụy Phi một bạt tai. Mặt Thụy Phi dần đỏ lên, có chút ngỡ ngàng, từ nhỏ đến lớn chỉ có nàng tát người khác nào ai dám tát nàng.
Chưa đợi Thụy Phi phản ứng lại thì cái tát thứ hai của Thôi Cẩn đã giáng xuống. Cuối cùng Thụy Phi cũng có phản ứng, mấy năm nay nàng tác oai tác quái không phải chỉ làm không mà đã tích lũy vô số kinh nghiệm đánh người, huống chi số người muốn khiêu chiến quyền uy của nàng vốn không ít.
Thôi Cẩn động thủ, Thụy Phi liền động cước. Nàng dùng hai tay hung tợn bắt lấy gương mặt trắng nõn của Thôi Cẩn. Thụy Phi nuôi móng tay vô cùng dài nên làm động tác này vô cùng thuận buồm xuôi gió. Khuôn mặt Thôi Cẩn lập tức hiện lên vết máu, nàng ta theo bản năng nâng tay lên che lại mặt. Mọi việc nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Thụy Phi liền nhân cơ hội này nâng một chân lên đá vào bụng nhỏ của Thôi Cẩn.
Thôi Cẩn vì đau mà hét thành tiếng, cố nén không quỳ rạp xuống đất, cắn chặt khớp hàm vọt lên đánh gục Thụy Phi xuống mặt đất.
"Tiện nhân, vì sao phải giết tỷ tỷ ta, vì sao phải giết tỷ ấy!" Mãi đến khi Thôi Cẩn đè lên người Thụy Phi, nàng mới hét lên câu hỏi từ đáy lòng.
Mọi người vây xem sợ ngây người, hai người này đánh nhau vốn không phải là chuyện nữ tử nên làm. Lúc này nhóm phi tần mới có phản ứng, vội vàng kêu cung nữ đi can ngăn. Hai người này, một là phi tần chính nhị phẩm, một người là chính ngũ phẩm Tần, hiện tại đều mặt xám mày tro lao vào đánh nhau, hơn nữa còn đánh đến đỏ cả mắt.
Tay Thôi Cẩn đúng lúc đặt trên cổ Thụy Phi, nét mặt vô cùng dữ tợn, đôi mắt chứa toàn sát khí, hiển nhiên đã đánh mất thần trí. Thụy Phi vốn bị nàng ta đè lên - vị trí rất khó phản kích, bây giờ lại bị bóp cổ, chỉ có thể bị động há to miệng, tựa hồ như hít thở không thông mà sắc mặt đỏ bừng.
"Mau đến kéo ra!" Lệ Phi đứng gần đó lên tiếng thét chói tai, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ gây ra án mạng!
Mấy cung nữ xông lên muốn kéo Thôi Cẩn ra, nhưng dường như nàng vô cùng quyết tâm muốn dồn Thụy Phi vào chỗ ch.ết, đôi tay bóp chặt cổ Thụy Phi không hề buông lỏng. Mấy cung nữ càng kéo Thôi Cẩn ra, nàng lại càng dùng sức bóp cổ Thụy Phi, kéo cả người Thụy Phi lên.
Phi tần xung quanh đã bao giờ gặp phải kiểu người không muốn sống như vậy, đã sớm hoa dung thất sắc. Thụy Phi bắt đầu trợn trắng mắt, theo bản năng muốn sống, đôi tay múa máy lung tung, sờ được cây trâm trên đầu thì đột nhiên kéo xuống, chọc thẳng vào lưng Thôi Cẩn.
Cây trâm nhọn xuyên qua xiêm y Thôi Cẩn đâm thẳng vào dưới xương bả vai.
Đôi tay đang bóp cổ Thụy Phi chậm rãi buông lỏng, đặc biệt là tay trái đã bắt đầu run lên không còn chịu sức khống chế của suy nghĩ, hiển nhiên đã bị vết thương sau lưng ảnh hưởng.
Thấy Thụy Phi và Thôi Cẩn đã dừng tay, cung nữ vội vàng dùng sức lôi Thôi Cẩn từ trên người Thụy Phi xuống. Mới đầu chỉ là vài cái tát, sau đó mới tăng dần, tựa như có mối thù giết cha, bắt đầu bóp cổ dùng trâm.
Thẩm Vũ đứng bên ngoài nhóm người, đôi mày nhíu chặt lại, lý do vì sao đột nhiên Thôi Cẩn làm khó dễ đều nhờ vào câu chất vấn Thụy Phi lúc nãy mà trở nên rõ ràng. Thật hiển nhiên, Thôi Cẩn cho rằng cái ch.ết của Thôi Tú có liên quan tới Thụy Phi, hơn nữa còn do một tay nàng ta tạo thành.
Thụy Phi vịn tay hai cung nữ miễn cưỡng đứng lên, nàng không ngừng thở hổn hển, ngay cả một câu cũng không thể thốt ra!