Chương 111: Thỏ con bằng đường
Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Minh Ngữ và Minh Tâm vừa nghe nói có thể đi theo ra ngoài, động tác sắp xếp đồ đạc lập tức nhanh hơn. Cuối cùng chủ tớ ba người thay một thân xiêm y nhẹ nhàng, phái hai tiểu nha đầu ở lại, rồi vội vàng ra ngoài.
Tề Ngọc mặc một thân trường sam màu nâu thẫm, đai ngọc cột hờ, đang đứng đợi trong sân của dịch quán. Ngoài cửa xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, chỉ đợi Thẩm Vũ các nàng tới thôi.
“Ích Châu cũng là nơi xem như khá giàu có của Đại Tần, buổi tối nghe nói hết sức náo nhiệt. Quan viên ở đây nói rằng thức ăn đặc trưng khá nhiều, vừa lúc đi xem thử!” Hai người ngồi vào xe ngựa, Tề Ngọc khẽ xốc một góc màn che lên, nheo mắt lại nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Xe ngựa một đường vụt qua, phố xá cũng khá phồn hoa, người đến người đi. Thức ăn bán trên đường quả thực rất nhiều, các loại mùi hương thoang thoảng khắp nơi
Tề Ngọc cho người dừng xe ngựa ở ven đường, hắn chỉ đơn giản vén màn xe, lẳng lặng nhìn cảnh náo nhiệt trên phố. Thẩm Vũ có chút kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Tề Ngọc, nàng quả thực không đoán được Hoàng thượng dừng xe ở đây để làm gì.
Mấy người Lý Hoài Ân đều hóa trang thành hạ nhân, đứng ở trước sau xe ngựa. Lúc này cũng đang học theo Hoàng thượng, ngẩng đầu cẩn thận nhìn dòng người ngược xuôi.
Lý Hoài Ân khép hờ mắt, không nhịn được mà chép chép miệng. Nhìn dáng đầu gấu của nam nhân kia, vậy mà vẫn làm lan hoa chỉ, còn không giống phụ nữ chúng ta sao! Đương nhiên hắn tự động bỏ qua, chính mình cũng từng giống như phụ nữ!
“Hoàng thượng đang nhìn gì vậy?” Rốt cuộc Thẩm Vũ không nhịn được mà lên tiếng hỏi, trong lòng nàng có chút tò mò, vừa nãy đã ngắm nhìn đường phố một lần rồi mà. Cho dù thật sự là phồn hoa thịnh thế, Tề Ngọc nhìn lâu như vậy, lòng hư vinh cũng nên thỏa mãn rồi chứ, vì sao mắt cũng không nháy một cái?
Vừa rồi Thẩm Vũ cẩn thận quan sát, những nữ tử đi tới đi lui trên phố này nàng cũng đều nhìn qua. Đừng nói là so với nàng, ngay cả Nghiên Tần thanh tú thôi cũng không sánh kịp, không một ai đáng để Tề Ngọc dừng mắt lâu được.
Tề Ngọc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vũ. Trong mâu quang của hắn tràn ngập hưng phấn, giống như nhìn thấy vật vô cùng mới mẻ gì vậy. Hắn chầm chậm đến gần Thẩm Vũ, ánh mắt từ đầu tới cuối không chớp một cái mà nhìn chằm chằm mắt của Thẩm Vũ, bỗng nhiên quay lại, thở dài một hơi.
“Thế giới này vô biên, đáng để trẫm lưu tâm đâu chỉ chừng ấy! Đáng tiếc vừa rồi trẫm nhìn vào trong mắt nàng, chỉ nhìn thấy hư vô và hẹp hòi!” Hoàng thượng dường như chịu kích thích quá lớn mà lại giống như nhà thơ, mang theo ưu thương mà nói.
Vừa nói còn vừa lộ ra thần sắc ai thán, làm như cuộc đời của Thẩm Vũ đã vô vọng vậy.
Thẩm Vũ âm thầm cắn chặt răng, vẻ mặt ủ dột nhìn hắn. Bởi vì bên ngoài có thị vệ bảo vệ, cho nên cung nhân đều đứng rất gần xe ngựa. Lúc này nghe Hoàng thượng không khách khí mà trào phúng Xu Tu nghi như vậy, tất cả đều chậm rãi cúi đầu, giống như đang nhịn cười vậy.
“Tần thiếp không dám, đó là bởi vì trong mắt tần thiếp chỉ có một mình Hoàng thương mà thôi! Cho nên mới có thể hư vô và hẹp hòi như thế!” Thẩm Vũ không chút khách khí đánh trả, ngữ điệu mang theo ý mỉa mai.
Tề Ngọc lại tức giận trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn ngựa xe như nước trên đường.
Lý Hoài Ân đứng gần nhất, chẳng qua hắn rất hiếm khi thấy cảnh tượng Hoàng thượng bị thua thiệt nên nhất thời không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Âm thanh “phốc” đó giống như tiếng cười nhạo, khiến bầu không khí trong ngoài xe ngựa đều lâm vào cảnh ngượng ngùng. Trong đáy lòng mọi người đều đốt cho Lý tổng quản một cây nến. Lý tổng quản, sự phẫn nộ của đế vương đang đợi ngươi!
“Lý Hoài Ân, vừa rồi là tiếng gì!” Tề Ngọc không có ý bỏ qua, lạnh giọng hỏi.
Chân Lý Hoài Ân mềm nhũn rồi quỳ xuống, lại bị một tiếng hét to của Tề Ngọc dọa sợ tới mức lại đứng lên.
“Không được quỳ, đang ở bên ngoài, về đến dịch quán là lúc ngươi phải quỳ đó!” Tề Ngọc lạnh lùng quát lớn, sự không kiên nhẫn và thẹn quá thành giận hiện rõ trên nét mặt.
Nữ nhân miệng lưỡi sắc bén này, sớm hay muộn gì thì hắn cũng sẽ cho nàng biết lợi hại! Đợi sau khi tìm lại sự ngây thơ chất phác bị vặn vẹo của nàng thì hắn nhất định sẽ khiến Thẩm Vũ phải cầu xin!
Thẩm Vũ đương nhiên không biết trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tuy rằng nàng cảm thấy gần đây Hoàng thượng thực không bình thường. Bắt đầu từ lúc thả diều, tâm tư của Hoàng thượng đã theo thiên mã mà du hành rồi, nàng căn bản không đoán được nữa. Chẳng qua nàng cũng không để tâm lắm, dù sao thì suy nghĩ của Hoàng thượng cũng không được bình thường, nếu đoán đúng rồi thì nàng cũng bất thường mất!
“Đi mua vài cái kẹo hình người về đi!” Vừa rồi Hoàng thượng nhìn thấy trên đường bán kẹo hình người, lập tức nghĩ tới trọng trách của mình, liền lạnh giọng phân phó Lý Hoài Ân đi mua.
Lý Hoài Ân hơi sửng sốt một chút, nghi hoặc trong lòng: Xảy ra chuyện gì rồi, rõ ràng thứ đồ chơi làm bằng đường này thì chắc Hoàng thượng 20 tuổi rồi sẽ không chơi đâu! Thế nào lại muốn mua chứ, già hơn năm tuổi, chẳng lẽ muốn lùi lại sao?
Nhưng hắn vẫn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ cũng nghĩ thông suốt. Thứ Hoàng thượng thích rất nhiều, nhưng trí nhớ lại không tốt, trước đó không phải còn chơi tượng đất với mặt nạ nữa hay sao. Nói không chừng Hoàng thượng đã quên cảm giác chơi đồ chơi bằng đường như thế nào rồi.
Lý Hoài Ân không hề chần chờ, chạy thẳng một mạch qua đó. Móc một thỏi bạc vụn trong ống tay áo cho người bán hàng rong, rút ra năm món đồ chơi làm bằng đường, vừa lúc có cái hình rồng, hắn lấy thêm anh hùng cầm đại đao rồi vội vàng chạy trở về.
Tề Ngọc vừa nhấc mắt, xa xa nhìn thấy đồ chơi trong tay Lý Hoài Ân, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.
Đợi Lý Hoài Ân thở hồng hộc chạy về, Tề Ngọc trực tiếp hô: “Ngươi mua cái hình hán tử thô bạo đó làm gì? Xu Tu nghi có thể chơi được sao? Nàng chơi xong rồi thì làm sao ăn nổi hả! Đổi đi!”
Lý Hoài Ân thở dài với đồ chơi trong tay mình, lập tức quay người đi đổi. Thì ra mua để dỗ nữ nhân, ai bảo người không nói sớm chứ!
Thẩm Vũ chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã bị nhét vào một con thỏ, bướm bướm làm bằng đường. Nàng quay đầu lại định nói thì đã nghe Tề Ngọc bảo xa phu quay về dịch quán.
“Đồ chơi bằng đường này sinh động như thật, ái tần có cảm thấy thoải mái trong lòng hay không, cảm giác giống như ôm con thỏ trong tay ấy?” Trên mặt Tề Ngọc lộ ra ý cười hiếm có, chứa mấy phần nghiêm túc mà nhìn Thẩm Vũ, giống như hết sức khẳng định rằng nàng sẽ trả lời giống như hắn nói vậy.
Thẩm Vũ thật sự không biết hắn lại phát điên gì nữa, nhưng nhìn đồ chơi bằng đường trước mắt, nàng lại không thể gật bừa được. Dưới ánh mắt cháy bỏng của Tề Ngọc, nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Sức tưởng tượng của tần thiếp yếu kém, thật sự chỉ cảm nhận được một chút cảm giác của thỏ con. Hơn nữa con thỏ của Hoàng thượng, cũng không có lông mềm mềm, mà là dính dính, còn tỏa ra mùi thơm nữa.”
Tế Ngọc nghe câu nói của nàng thì trên mặt cứng nhắc, sau cùng cũng cố nhịn sự mất kiên nhẫn trong lòng. Hắn dần kề sát vào nàng, vươn ngón tay chỉ vào một que kẹo hình con thỏ, nhỏ giọng nói: “Ái tần, nàng xem kỹ đi. Con thỏ này rõ ràng bị kinh sợ, sợ tới mức muốn chạy, sau đó…”
Tiếng nói của hắn đột nhiên im bặt, xe ngựa đang chạy êm ái bỗng dưng bị xóc nảy. Sau đó thân thể hắn không theo khống chế mà lắc lư qua lại, ngón tay kia liền chọc tới đầu con thỏ, đầu của con thỏ lập tức gãy mất, chỉ còn lại nửa thân mình. Kẹo đường rất giòn, chỗ bị gãy có hình răng cưa không đồng đều, thoạt nhìn rất dọa người.
“A, Hoàng thượng, ngón tay của người thành hung khí, chọc hư đầu con thỏ rồi! Đồ chơi bằng đường sinh động như thật, Hoàng thượng có cảm thấy khó chịu khi con thỏ bị người giết ch.ết hay không.” Đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm, trong mắt mang theo vài phần vô tội.
Tề Ngọc âm thầm cắn răng, dường như Thẩm Vũ đem mấy lời hắn vừa nói trả lại nguyên trạng. Hắn tức giận lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Vũ một cái, tay chống cằm quay đầu nhìn ra bên ngoài, không thèm phản ứng.
Thẩm Vũ nhìn bộ dáng khó ở của hắn, trong lòng lại cảm thấy không ổn. Tuy Hoàng thượng có chút thần kinh nhưng dù sao cũng là hắn đặc biệt mua đồ chơi bằng đường này cho mình, đã không cổ vũ thì thôi, còn không cẩn thận tổn thương trái tim mỏng manh của Hoàng thượng, thật sự không thể nào nói nổi.
Kỳ thực lúc này trong lòng Hoàng thượng nổi lên suy nghĩ, hừ hừ, rất muốn biến Thẩm Thị A Vũ thành con thỏ vừa nãy! Rất muốn đó, xe ngựa lắc lư lần nữa, trẫm sẽ dùng bàn tay nhéo ch.ết nàng.
Thẩm Vũ lật tới lật lui nhìn đồ chơi bằng đường trong tay mình, còn không phải người ta dùng miệng thổi mới ra được thành hình dạng như thế này sao. Nàng đang nghĩ rằng Hoàng thượng đã phải gian nan lựa chọn giữa bệnh thích sạch sẽ của mình và nó. Cuối cùng nàng nuốt nước miếng, đánh bạo há mồm cắn một miếng.
Đang lúc Tề Ngọc buồn bực muốn giết Thẩm Vũ thì bên cạnh liền truyền đến tiếng “ken két”, giống như con chuột gặm đồ vật vậy. Hắn chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Vũ đang cúi đầu gặm kẹo. Chỉ thấy nàng khẽ cắn từng miếng, rồi tinh tế nhấm nuốt.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nét tối tăm trên mặt lập tức hoà hoãn. Sau đó mới rút con thỏ bị hắn bóp nát trong tay nàng ra, nhìn trái nhìn phải, dường như chuẩn bị cắn xuống. Nhưng chứng bệnh ở sạch lại tái phát, cả người thật khó chịu, trong cổ họng cứ trào ra, rất muốn nhổ đi!
“Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, thật ra cũng không ngọt gì cả. Còn không bằng ăn kẹo hoa quế!” Thẩm Vũ nhìn thấy hắn hơi dừng lại thì lập tức dừng động tác đang ăn lại, nhẹ giọng khuyên nhủ hai câu.
Tuy Tề Ngọc thực sự muốn làm nam nhân chân chính một lần, nhắm mắt chuẩn bị nhét kẹo đường vào miệng, nhưng cánh tay đang đưa lên miệng kia không ngừng run rẩy.
Thẩm Vũ thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ như sắp bị cưỡng hϊế͙p͙ của hắn, thật lòng Thẩm Vũ không muốn nhìn thấy nữa, nàng vội đoạt lại rồi ném ra ngoài xe.
Tề Ngọc dường như không phản ứng kịp, đợi khi hắn mở mắt ra, trong mắt vẫn là một mảnh mê mang. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, sau đó nghiêng người, vươn tay ôm eo thon của Thẩm Vũ, thấp giọng nói: “A Vũ, nàng thật tốt! Không uổng công trẫm thương nàng!”
Thẩm Vũ cười gượng hai tiếng, trong lòng phun ra một chữ: “Xì.”
Hoàng thượng, tình yêu của người giá rẻ vậy sao, một cây kẹo đường đã bức người tới tình cảnh này.
Cuối cùng Lý Hoài Ân khập đã khiễng đi về dịch quán, hắn sắp kêu ra tiếng, hai đùi đã run đến tê rần. Minh Âm và Minh Tâm đều cố ý đứng cách xa hắn, lỡ như lát nữa hắn ngất đi lại liên luỵ hai người bọn họ.
Lý Hoài Ân dường như đỏ cả mắt, nghĩ mà xem hắn đường đường là nam nhi bảy thước không có trứng, mà lại bị cường ngạnh ép không ra hình người. Trong lòng hắn thầm mắng: Tề Ngọc, Thẩm Vũ, hai người thật khốn nạn mà, đồ chơi bằng đường cũng phải bắt hắn tự mình đi mua. Nguyền rủa sau này con trai của các ngươi sẽ không có trứng!