Chương 116: Hai người giằng co
Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Đến thời gian dùng bữa tối, Thẩm Vũ khó khăn lắm mới mở được mắt ra, dường như là Minh Tâm và Minh Ngữ bưng chén đến bón từng miếng vào miệng nàng.
Sang ngày thứ hai, lúc bắt đầu đi thì Thẩm Vũ bị Tề Ngọc kéo lên chiếc xe ngựa đi đầu, ngay cả mặt của người khác nàng cũng chưa nhìn thấy. Ngồi vào trong xe ngựa nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, trong hai ngày ở dịch quán, ngoại trừ lúc mới đến nàng có ở trong phòng mình đi một vòng thì hai buổi tối nàng đều ở trong phòng của Hoàng thượng.
Minh Tâm và Minh Âm đi theo xe ngựa cũng đang khổ không thể tả. Hai nàng khó khăn lắm mới thu dọn đồ xong xuôi nhưng Thẩm Vũ lại chưa từng liếc qua, đến sáng sớm bọn họ phải thu dọn lại như cũ. Minh Âm không biết đã than vãn bao nhiêu lời, lạc thú duy nhất hiện tại của nàng ấy chính là nhìn dáng vẻ sợ sệt khi cưỡi ngựa của Lý Tổng quản!
Lý Hoài Ân không hề để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người bốn phía đang nhìn mình, căn bản là do hắn không rảnh để bận tâm vì toàn bộ lực chú ý đều tập trung xuống hạ thân. Lúc ngựa di chuyển, toàn bộ sống lưng đều phải vận động, tuy rằng cách một cái yên ngựa nhưng Lý Hoài Ân vẫn có thể cảm giác được.
Ngựa vừa di chuyển, hắn cũng di chuyển theo, cuối cùng liền biến thành cả người hắn như bị động kinh, vặn vẹo không ngừng. Còn con ngựa cảm giác được sự bất an của hắn nên cũng bực bội theo, chắc cũng sắp bạo phát luôn rồi.
Trong xe ngựa, Thẩm Vũ vẫn ngồi trên giường, trong tay cầm một cuốn sách do Hoàng thượng cứng rắn nhét vào, vẫn là cuốn "Hai trăm câu đồng dao dân gian" như ngày ấy. Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt nàng nhưng trong miệng vẫn không ngừng ngâm nga đồng dao.
"Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên..." Khúc hát cổ vang vọng trong xe, Tề Ngọc gối đầu trên đùi nàng đang mơ màng buồn ngủ.
Xe ngựa đi bao nhiêu ngày thì Thẩm Vũ cũng hát bấy nhiêu ngày khúc "Đưa tiễn", Hoàng thượng tựa như rất thích khúc này, không hề ngại phiền mà kêu Thẩm Vũ hát hết lần này đến lần khác. Dọc đường đi lại dừng ở một dịch quán nữa rồi mới đến hành cung Lạc Dương.
Bôn ba suốt mấy ngày đường, cuối cùng cũng đến được một nơi hợp quy tắc, mọi người đều âm thầm thở ra một hơi.
Trong năm vị phi tần đi theo lần này, phân vị của Lệ Phi là cao nhất cho nên nơi ở của nàng cũng gần Hoàng thượng nhất. Phân vị của Thẩm Vũ cao thứ hai nên vị trí cũng không tệ, cách đó không xa có một cái hồ sen, như vậy thật ra lại có chút mát mẻ.
Hôm đó khi đến hành cung, mọi người đều vội vàng sắp xếp hành lý nên tựa như không có việc gì. Nhưng hậu cung thiếu đi Hoàng thượng lại không hề an bình như bên này, mọi người đã đấu đến kịch liệt.
Ngày thứ hai sau khi Hoàng thượng rời đi, Thụy Phi liền xông đến Thính Phong các, Thôi Cẩn vẫn còn trong tình trạng bất ổn, nửa tỉnh nửa mê mà ngủ mê mệt. Lúc Thụy Phi đến, vừa khéo là lúc Thôi Cẩn tỉnh lại, đang tựa vào đầu giường uống canh bổ do Ngự Thiện phòng dâng lên.
Cung nữ còn chưa kịp tiến vào bẩm báo thì Thụy Phi đã dẫn theo một đoàn cung nhân dài dằng dặc xông vào. Nàng ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thôi Cẩn đang uống canh, sắc mặt Thôi Cẩn vô cùng tái nhợt, rõ ràng là do mất máu quá nhiều. Chỉ là sau khi nhìn thấy Thụy Phi, hai mắt nàng vốn vô thần lập tức hồi phục lại.
Nàng đột nhiên đẩy cung nữ đang đứng bên cạnh ra, nhào về phía Thụy Phi đang đứng, tựa như muốn xuống giường. Đáng tiếc hiện tại nàng một thân đầy bệnh, chỉ làm động tác như vậy đã bắt đầu lên cơn ho, nhìn rất dọa người.
Thụy Phi nhẹ nhàng sửa lại búi tóc, trên mặt lộ ra một ý cười lạnh, trên cổ nàng ta quấn vài vòng khăn gấm. Hôm đó sau khi ngự y khám xong liền nói với Thụy Phi là có thể sẽ để lại sẹo rồi kê một phương thuốc giảm sưng, cho người làm thành phấn nước để thoa lên cổ mỗi ngày.
Quả nhiên như lời Thái y nói, sang ngày hôm sau cổ Thụy Phi vô cùng đau đớn, giọng nói cũng bị khàn, gần như là không thốt lên lời. Mười vết dấu tay trên cổ lại càng thêm rõ ràng, đủ thấy được lúc ấy Thôi Cẩn nhất định là dùng toàn lực, thật sự là muốn đẩy nàng ta vào chỗ ch.ết.
Sau khi Hoàng thượng xuất cung, Thụy Phi vừa tĩnh dưỡng khỏe lên một chút liền xông tới đây. Nàng ta không hiểu vì sao lại bị Thôi Cẩn đánh, còn là đánh gần ch.ết mới thôi, nào có đạo lý không báo thù chứ.
"Ây cha, Tuệ muội muội lại có tinh thần như vậy à, xem ra lời thái y nói cũng không thể hoàn toàn tin nha! Không phải nói muội bi thương quá độ dẫn đến bệnh suyễn, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới tốt ư. Nhưng sao bây giờ lại sinh long hoạt hổ như vậy!" Thụy Phi nâng cao giọng, trên mặt lộ vẻ xem thường, giọng nói cũng đầy trào phúng.
Lúc trước nàng ta nghe nói Thôi Cẩn bị suyễn, trong lòng còn thoải mái suốt mấy ngày, đây là báo ứng! Bệnh suyễn này ấy à, rất khó chữa khỏi. Vừa nghĩ đến việc về sau, mỗi lần đến mùa đông nhất định Thôi Cẩn sẽ phải chịu tội, Thụy Phi càng thêm đắc ý.
Thôi Cẩn ngồi trên giường, từ từ bình ổn lại cảm xúc của bản thân, vốn đang ho rất dữ dội giờ cũng đã tốt lên không ít. Nghe thấy Thụy Phi nói như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy oán hận, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần ý cười, kết hợp lại có hơi dữ tợn, nhìn vô cùng quỷ dị.
Thụy Phi bị nàng nhìn như vậy thì trong lòng hơi run rẩy, giống như trước mặt nàng ta đang có một con rắn độc, nó còn không ngừng thè cái lưỡi kinh tởm phun độc "khè khè" về phía nàng ta.
"Ngươi có thể chờ đến lúc ta khỏe lên ư? Ngươi sống không lâu đến như vậy!" Đôi tay Thôi Cẩn nắm chặt chăn nệm bên cạnh, ý cười trên mặt cũng dần biến mất, thay vào đó là phẫn hận vô cùng.
"Tiện nhân, ngươi nói gì hả!" Thụy Phi bị Thôi Cẩn làm cho tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, đột nhiên muốn xông về phía trước, đôi tay nàng ta cũng cũng đang trong tư thế tấn công.
Thôi Cẩn vừa nói xong lời này thì mấy cung nữ phía sau Thụy Phi đã chuẩn bị sẵn sàng, Thụy Phi vừa động đậy liền có người tiến lên ngăn cản. Nhìn dáng vẻ của Tuệ Tần như vậy ai cũng sẽ không động thủ, nhưng Thụy Phi lại là người nổi tiếng không biết nặng nhẹ, nếu mà kích động lên giết ch.ết Tuệ Tần, vậy thì người trong phòng này đều không được yên.
"Ta nói gì à, nói ngươi sẽ ch.ết sớm đó!" Thôi Cẩn vẫn không nhường nhịn, hai mắt đã sớm đỏ lên vì tức giận, sắc mặt cũng tái nhợt đi, đôi môi không hề có một tia huyết sắc nào. Dáng vẻ điên cuồng lúc này không khác lệ quỷ là bao.
Thụy Phi bị cung nữ phía sau giữ lại nên cũng không cố sức xông lên phía trước. Nàng ta chỉ đứng vững lại, vốn đang bừng bừng lửa giận cũng dần bình tĩnh xuống. Dù sao ở hậu cung Thụy Phi cũng nổi danh là người hay chèn ép và sửa trị người khác, hiện tại đầu óc nàng ta đã tỉnh táo lại nên cũng đã có đối sách với những lời công kích mà Thôi Cẩn vừa nói.
Chỉ thấy Thụy Phi nhẹ nhàng tách khỏi tay cung nữ, vén tóc mai hơi rối loạn ra sau tai, vẻ oán hận và tức giận trên mặt cũng biến mất sạch sẽ, nàng ta hơi hất cằm lên, cười to thành tiếng.
"Tuệ muội muội, muội thật biết nói đùa. Bổn cung lăn lộn nhiều năm trong hậu cung này vẫn đang sống rất tốt, sao có thể chỉ trong một sớm một chiều đã xong đời. Bổn cung sẽ không giống như tỷ tỷ đoản mệnh kia của muội, liếc qua một cái thì đã biết là một kẻ ngu xuẩn. Tuy rằng bổn cung không hề ra tay với Thôi Tú, cũng không biết rốt cuộc là muội hiểu lầm gì mà muốn tìm bổn cung báo thù, nhưng bổn cung nói với muội một câu, cái ch.ết của Thôi Tú là điều mà không ít người trong hậu cung này mong chờ đấy! Nàng ta ch.ết đi mới chứng minh được hậu cung này không hề thay đổi, kẻ ngu xuẩn không xứng được tồn tại ở nơi này, tránh làm bẩn mắt người khác!" Từng câu từng câu nói trào phúng của Thụy Phi cứ lần lượt tuôn ra.
Mỗi một câu cứ như một mũi chủy thủ sắc nhọn hung hăng rạch vào thân thể Thôi Cẩn. Cái ch.ết của Thôi Tú vẫn luôn mắc lại trong lòng nàng, nàng vẫn luôn mang theo vài phần tự trách. Nếu lúc ấy nàng kiên trì thêm chút nữa, sống ch.ết cũng không để Thôi Tú dọn ra ngoài thì có lẽ Thôi Tú vẫn còn sống.
Hiện tại lại nghe Thụy Phi nói Thôi Tú như vậy càng khiến cho miệng vết thương ở đáy lòng Thôi Cẩn rách ra lớn hơn. Cảm xúc của nàng càng mãnh liệt hơn, cả thân thể từ trong ra ngoài tựa hồ đều mang đau đớn. Nàng hơi hé miệng, vừa muốn mở miệng nói chuyện không ngờ lại lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn bộ người trong phòng đều ngây người, nhìn thấy vết máu trên chăn gấm ai nấy cũng lạnh cả người. Rõ ràng là Thôi Cẩn đã bị những lời này của Thụy Phi kích thích đến hỏa khí công tâm nên mới hộc máu như vậy.
Thụy Phi lấy lại phản ứng, đột nhiên vươn tay chỉ về phía Thôi Cẩn rồi bắt đầu cười điên cuồng.
"Ha ha, Tuệ muội muội, bổn cung thấy muội hộc máu thật sự là vui sướng trong lòng. Mấy câu vừa rồi muội nói ấy à, vẫn là nên giữ lại cho bản thân đi, muội nên sống lâu thêm mấy ngày để bổn cung còn từ từ tr.a tấn muội nữa!" Thụy Phi vừa cười vừa lạnh giọng cảnh cáo Thôi Cẩn, nàng ta cười đến mức cả người run rẩy, giống như gặp phải một chuyện vô cùng vui mừng vậy.
Thôi Tú đẩy cung nữ đang đứng chắn trước mặt mình ra, giơ tay lên lau vết máu trên miệng, sau đó nâng mặt lên nhìn Thụy Phi đang điên cuồng cười kia, trong lòng hận đến tận cùng. Nàng đảo mắt một vòng liền nhìn thấy một chiếc bát sứ Thanh Hoa để ở bên cạnh, bên trong vẫn còn hơn một nửa bát tổ yến. Nàng lập tức cầm cái bát ném về hướng Thụy Phi.
Thuy Phi đang cười đến quên trời đất nên không chú ý đến cái bát đang bay tới, đến khi nàng ta nhìn thấy thì đã chậm. Cái bát đó liền trực tiếp rơi trúng đùi, tổ yến cũng theo đó mà dính đầy lên váy lụa.
Tiếng cười bén nhọn đột nhiên im bặt, Thụy Phi cúi xuống lấy tay che chỗ bị ném lại, không thể không thừa nhận đúng là đau ch.ết đi được. Nàng ta rất muốn xông lên vật lộn một trận với Thôi Cẩn, nhưng đại cung nữ phía sau không ngừng khuyên nhủ, nhân tiện còn lôi Thái hậu và Trang Phi ra thì nàng ta mới hơi bình tĩnh lại.
Thái hậu quản lý mọi chuyện trong hậu cung, nàng ta và Trang Phi là cùng nhau phụ giúp, nếu hiện tại nàng ta phạm vào sai lầm gì thì nhất định Thái hậu và Trang Phi sẽ liên thủ với nhau, nói không chừng còn có thể phải chịu phạt.
Thụy Phi suy nghĩ một lát, sau đó liền lạnh lùng liếc Thôi Cẩn một cái rồi vịn tay cung nữ, khập khiễng rời đi.
Thôi Cẩn ngồi ở trên giường, trong lòng vô cùng phiền muộn. Những lời vừa rồi của Thụy Phi cứ như ma chú lởn vởn trong đầu nàng. Nàng càng nghĩ càng bực mình và tức giận, ngực đau đớn rồi lại phun ra nửa ngụm máu nữa. Mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh sợ đến mức hô một tiếng, vội vàng phái một tiểu cung nữ đi mời thái y.
Hiện tại Thụy Phi và Thôi Cẩn đang đối đầu, trong hai người chưa ai chiếm được chỗ tốt nào, một người bị ném đồ, chân lắc nhắc rời khỏi Thính Phong các, dọc theo đường đi bị người chỉ trỏ, một người thì tức đến hộc máu, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Hai người này đều âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm đối phương ch.ết mới thôi!
Thụy Phi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Thính Phong các, chỉ đến bữa tối đã tới tai Thái hậu và Trang Phi. Hai người đều chỉ nghe qua tình huống đại khái và cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi thái y đi Thính Phong các bắt mạch xong, tin tức thân thể Tuệ Tần càng sa sút lại truyền khắp hậu cung. Trang Phi vừa nghe được liền phái người đưa rất nhiều đồ bổ sang, có không ít người trong hậu cung cũng làm theo, rộn ràng tỏ vẻ mình cũng rất quan tâm.