Quyển 1 - Chương 34: Thắng Hiểm

Ngày tiếp theo, Cửu Hoa Sơn trời vẫn trong xanh nắng ấm, tiếng hạc lảnh lót tầng mây, cảnh sắc như tiên gia một cõi. Trên quảng trường từng đoàn người tụ tập lại làm cho Cửu Hoa Môn càng thêm vẻ đông vui, náo nhiệt. Chuyện xảy ra tối qua tựa như không có ai phát hiện, dường như có rất ít người biết Cửu Hoa Môn đang đứng trước một nguy cơ lớn.


Nguy cơ ẩn giấu dưới ánh dương quang mới là nguy hiểm nhất, nhưng loại nguy hiểm này mấy người có thể phát hiện được?
Ngày thứ hai, Từ Thanh Phàm đi vào sân thì phát hiện Kim Thanh Hàn cùng Bạch Thanh Phúc đã chờ hắn sẵn ở đó.


Sau khi chào hỏi xong, ba người nói đến vòng thi đấu thập lục cường vừa rồi. Lúc Từ Thanh Phàm đi về đã diễn ra thêm 6 trận đấu nữa, cuối cùng cũng chọn ra được những người lọt vào bát cường. Đó là tám người: Thịnh Vũ Sơn, Từ Thanh Phàm, Phượng Thanh Thiên, Vương Thanh Tuấn, Kim Thanh Hàn, Lâu Thanh Tùng, Lữ Thanh Thượng và Bạch Thanh Phúc.


Trận quyết đấu hôm nay sẽ diễn ra giữa tám người này, từ đó sẽ chọn ra những người vào vòng tứ cường.


Quả không ngoài dự đoán của Từ Thanh Phàm, hai người Bạch Thanh Phúc và Kim Thanh Hàn đã dễ dàng bước vào bát cường, mà ưu thế thắng trận của Phượng Thanh Thiên vẫn áp đảo như trước, dường như đối với ba người bọn họ thì thì thập lục cường với các trận đấu ở vòng loại ko có gì khác nhau mấy.


Thật ra cũng đúng là không có gì khác nhau, đối với bọn họ mà nói thì con kiến có mạnh lên bao nhiêu thì vẫn chỉ là con kiến.


available on google playdownload on app store


Khi nói đến Phượng Thanh Thiên, vẻ mặt Kim Thanh Hàn trở nên nghiêm túc hơn, hiển nhiên sau khi Từ Thanh Phàm đi rồi, biểu hiện quá mức cường đại của Phượng Thanh Thiên khiến cho Kim Thanh Hàn rất kiêng kị. Đối thủ lần này cũng giống như trước, không chống đỡ được công kích của Phượng Thanh Thiên quá ba tuần trà.


Một đồng môn khác khiến cho Từ Thanh Phàm chú ý chính là Vương Thanh Tuấn, theo như mọi người nói thì dù đối thủ thực lực thế nào, hắn cũng chỉ miễn cưỡng thủ thắng, lần này cũng thế, miễn cưỡng mới tiến vào bát cường.


Về phần Lâu Thanh Tùng và Lữ Thanh Thượng tại Cửu Hoa Môn đã sớm nổi danh, một người giỏi về mộc hệ đạo pháp, còn người kia là thiên tài chế tạo phù chú, đều tiến vào bát cường đúng như mọi người dự đoán.


Nhưng ngoài việc bỏ qua trận thi đấu giữa Phượng Thanh Thiên cùng Vương Tuấn Tú, Từ Thanh Phàm còn chú ý đến việc mình chưa từng chứng kiến Bạch Thanh Phúc ra tay hơn. Hắn hiện giờ vẫn cười tủm tỉm như cũ, thực lực của vị sư huynh này như thế nào đến giờ vẫn không có chút khái niệm gì.


Lén hỏi Kim Thanh Hàn, nhưng Kim Thanh Hàn nói cũng không nắm rõ. Theo lời Kim Thanh Hàn thì ngày hôm qua, Bạch Thanh Phúc tại cuộc đấu không có bất cứ biểu hiện xuất chúng nào cả, nhưng thật ra cả khi đối thủ của hắn rất mạnh, Bạch Thanh Phúc vẫn giành phần thắng.


Qua những gì Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm càng cảm thấy Bạch Thanh Phúc là người cao thâm khó lường.


Thực ra từ khi Bạch Thanh Phúc cùng Từ Thanh Phàm quen biết nhau, Bạch Thanh Phúc chưa từng có bất cứ biểu hiện gì ác ý với Từ Thanh Phàm, vẫn sống chung hòa hợp, thậm chí nhiều lần còn trợ giúp hắn. Nhưng sâu trong lòng Từ Thanh Phàm không ngăn được việc đề phòng Bạch Thanh Phúc, bởi Từ Thanh Phàm có cảm giác đằng sau vẻ mặt tươi cười thân thiện của Bạch Thanh Phúc có cất giấu nhiều bí mật và nguy hiểm cực lớn.


Loại cảm giác này không hề có cơ sở, nhưng vẫn không thể xua tan được. Đôi khi Từ Thanh Phàm tự hỏi liệu bản thân mình có đa nghi quá mức không.


Dứt bỏ ý nghĩ vô ích này trong đầu, Từ Thanh Phàm cũng không phải loại người vì suy nghĩ của mình mà nghi ngờ người khác, chỉ cần Bạch Thanh Phúc không có ác ý, Từ Thanh Phàm vẫn đối đãi với hẵn như bằng hữu.
Hơn nữa, tại Cửu Hoa Môn, bằng hữu của Từ Thanh Phàm cũng rất ít.


Trần đấu đầu tiên ngày hôm nay diễn ra giữa Từ Thanh Phàm và Thịnh Vũ Sơn, do đó Từ Thanh Phạm cùng hai người Kim Thanh Hàn, Bạch Thanh Phúc nói vài câu rồi cáo biệt, xoay người tiến về phía sân đấu.
- Từ Thanh Phàm! Người này chính là Từ Thanh Phàm, lần này sẽ tranh đấu để tiến vào tứ cường.


Một người qua đường thấy Từ Thanh Phàm từ phía sau đi lên liền nói với hai người đi bên cạnh.
- Chính là “Niêm hoa thảo, Trứ tố y, quỷ mị thân, ngoan lạt tâm” Từ Thanh Phàm sao?
Người đi bên trái hỏi.
- Đúng, chính là hắn.
Người đi giữa khẳng định.
- Câu vừa rồi là có nghĩa gì?


Người đi bên phải chen vào hỏi.


- “Niêm hoa thảo” là chỉ Từ Thanh Phàm có đạo pháp kỳ lạ, từ cái không có gì biến ra các loại kì hoa dị thảo để tấn công đối thủ. “Trứ tố y” là ý chỉ hắn mặc một thân y phục toàn màu trắng; “Quỷ mị thân” là ám chỉ thân pháp di chuyển của hắn như quỷ mị; “Tàn nhẫn tâm” là nói hắn ra tay rất tàn nhẫn; Khi đấu vòng loại hắn đánh đối thủ trọng thương, hôm qua tại thập lục cường hắn cũng phế bỏ đạo hạnh của đối thủ.


Người qua đường bên trái đắc ý vênh vang giải thích, cứ như hăn là Từ Thanh Phàm vậy.


Dọc đường, mọi người vây xem phía dưới đài vẫn như trước, tự giác tránh ra tạo thành một con đường cho Từ Thanh Phàm đi lên. Cường giả luôn luôn có những loại đặc quyền như vậy. Rồi sau đó bọn họ lại đứng ở xa xa mà chỉ chỉ chỏ chỏ. Một trận ngày hôm qua đã làm cho danh tiếng của Từ Thanh Phàm trong Cửu Hoa Môn tăng lên. Mà khi hắn phế bỏ đạo hạnh của Nam Thanh Cung Sơn, cũng làm cho danh tiếng của hắn thêm một phần tàn ác.


Nghe được người xung quanh bình luận như vậy về mình, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi cười khổ. Hắn mặc “Tố y” bởi vì sư huynh mới mất chưa lâu, nên hắn chỉ làm theo quy củ, người bên ngoài không biết nên hiểu lầm cũng đúng. Nhưng “Tàn nhẫn tâm” thì quả có chút oan ức, trong mắt người khác mình biến thành con người tâm ngoan thủ lạt lúc nào vậy?


Lắc đầu dứt bỏ những ý nghĩ tào lao ấy đi, Từ Thanh Phàm đem cả tinh thần tập trung vào trận tỷ thí sắp tới.


Không nghi ngờ gì nữa, đối thủ Thịnh Vũ Sơn lần này là một đối thủ rất khó giải quyết. Đối với thần thông vô cùng cường đại của Thịnh Vũ Sơn, Từ Thanh Phàm vẫn không có đối sách gì để ứng phó.


Trên sân đấu, Thịnh Vũ Sơn đã lẳng lặng đứng chờ, tâm tình không hề bình tĩnh như biểu hiện lãnh đạm trên khuôn mặt. Từ Thanh Phàm tại vòng đấu loại đã từng đánh bại đệ đệ cùng vị sư huynh cực kỳ thân thiết của hắn, mặc dù không phải là thù không đội trời chung, nhưng Thịnh Vũ Sơn cũng không hề có hảo cảm với Từ Thanh Phàm.


Nhưng nghĩ đến phong độ điềm đạm nho nhã cùng vẻ tươi cười dễ gần của Từ Thanh Phàm, Thịnh Vũ Sơn cũng không thể nảy sinh ác cảm được.


Tuy vậy, đối với trận quyết đấu với Từ Thanh Phàm, Thịnh Vũ Sơn vẫn đầy chờ mong, hắn muồn dùng năng lực của chính mình trước mặt mọi người đánh bại Từ Thanh Phàm. Vấn đề này không chỉ có liên quan đến việc tiến vào tứ cường của hắn, mà còn bởi hắn muốn chứng tỏ mình.


Đối với thực lực Từ Thanh Phàm từng thẻ hiện, trong lòng Thịnh Vũ Sơn cũng không phục. Ít nhất hắn cũng cho rằng thực lực của Từ Thanh Phàm không hẳn đúng như những gì mà người ta đang đồn đại. Theo như Thịnh Vũ Sơn thấy, Từ Thanh Phàm đơn giản chỉ có ít đạo pháp hoa mĩ, với chút công phu di chuyển nhanh mà thôi, ở những mặt khác cũng chẳng có gì xuất sắc. Có thể chiến thắng sư huynh Lý Vũ Hàn của mình cũng do là Ngũ Hành tương khắc cùng với phần lớn là việc xảy ra ngoài ý muốn.


Nhưng đúng là nhờ có đạo pháp hoa mĩ đẹp đẽ cùng với khả năng di chuyển cực nhanh mà Từ Thanh Phàm mới có được danh tiếng cực lớn trong số những đệ tử thấp kém của Cửu Hoa Môn, thậm chí còn được cơi là một trong những ứng cử viên cho bốn vị trí trong tứ cường. Điều này làm kẻ có tâm cao khí ngạo như Thịnh Vũ Sơn bị mọi người bỏ qua làm hắn không phục. Nhất là sau khi hắn dễ dàng liên tiếp dành thắng lợi. Nhưng vẫn như trước, không đủ để khẳng định mình, điều này làm cho ý muốn đánh bại Từ Thanh Phàm càng trở nên mãnh liệt.


Muốn có được danh tiếng cao hơn Từ Thanh Phàm, phương pháp đơn giản nhất chính là đánh bại hắn.
Thấy Từ Thanh Phàm đang chậm rãi đi về phía mình, Thịnh Vũ Sơn cố đè nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, hơi khom mình hành lễ:
- Sư thúc đã đến rồi.
Từ Thanh Phàm chắp tay hoàn lễ nói:


- Thịnh sư điệt không cần khách khí.
Thịnh vũ sơn gật gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Chỉ thấy trong mắt chiến ý càng thêm mãnh liệt. Thản nhiên nói:
- Xin sư thúc chỉ giáo.


Từ Thanh Phàm thấy Thịnh Vũ Sơn muốn đấu ngay với mình, không khỏi mỉm cười, cảm thấy Thịnh Vũ Sơn quả nhiên đúng lời hắn nói vậy, là một người dùng hành động để nói chuyện. Vì vậy cũng thản nhiên trả lời :
- Mời Thịnh sư điệt xuất thủ trước.
Thịnh vũ sơn gật đầu, nói với Từ Thanh Phàm:


- Đắc tội.


Nói xong, Thịnh Vũ Sơn khẽ quát một tiếng, cánh tay phải như lần cùng Vương Thanh Phong giao chiến, nhanh chóng phóng to ta, trong nháy mắt làm rách ống tay áo bên phải, cánh tay biến màu ngân sắc dài ra sáu bảy thước, to tám chín tấc, tản ra một luồng khí tức nguy hiểm. Đồng thời biểu tình trên mặt trở lên thống khổ dữ tợn, gân xanh nổi lên, một vết rách trên trán giống như con mắt từ từ hé ra, bên trong tản mác quang mang mờ nhạt. Tất cả sau khi hoàn tất làm Từ Thanh Phàm nhất thời có cảm giác như từ trên người Thịnh Vũ Sơn toả ra một cỗ uy áp đại thịnh


Đó chính là thần thông mà Thịnh Vũ Sơn tu luyện "Ngân Long Thủ” và "Tịch tà nhãn "!!
Dĩ nhiên, Thịnh Vũ Sơn cũng biết đạo thuật của mình không thể địch lại Từ Thanh Phàm, cho nên hắn trực tiếp thi triển thần thông mà chính mình am hiểu nhất để đối địch.
Dưới lôi đài.


Kim Thanh Hàn đột nhiên hỏi:
- Bạch sư huynh, ngươi nói Từ sư huynh với Thịnh Vũ Sơn, ai có khả năng thắng nhiều hơn?
Ngày hôm qua sau khi xem Thịnh Vũ Sơn xuất thủ, Kim Thanh Hàn cũng không dám khẳng định Từ Thanh Phàm tất thắng.
Bạch Thanh Phúc nghe được câu hỏi của Kim Thanh Hàn, cũng cau mày nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:


- Khó nói lắm, lực công kích của Thịnh Vũ Sơn rất mạnh, mà Từ sư đệ lại có thân pháp nhanh hơn. Nhưng sử dụng thần thông thì linh khí sẽ tiêu hao rất nhanh, trận này phải xem Từ sư đệ có thể chống đỡ được sự tấn công liên tiếp của Thịnh Vũ Sơn cho đến khi hắn tiêu hao hết linh khí hay không.


Trên lôi đài.
Sau khi biến đối xong, Thịnh Vũ Sơn quát khẽ một tiếng rồi đánh về phía Từ Thanh Phàm. Tốc độ cực nhanh, trong lúc thân hình di động thậm chí còn mơ hồ kéo theo trận trận lôi âm.


Đáng tiếc, tuy rằng Thịnh Vũ Sơn tốc độ di động cực nhanh, nhưng thân pháp của Từ Thanh Phàm lại nhanh hơn. Chỉ trong nháy mắt đã ra ngoài ba trượng, tại chỗ vừa đứng chỉ để lại một đạo tàn ảnh thản nhiên để "Ngân Long Thủ" của Thịnh Vũ Sơn đánh nát.


Từ Thanh Phàm đã từng nghiên cứu rất cẩn thận trận đấu giữa Thịnh Vũ Sơn với Vương Thanh Phong ngày hôm qua. Cuối cùng phát hiện Vương Thanh Phong sở dĩ thất bại là bởi vì hắn quá tự tin vào uy lực của phong hệ đạo pháp, mặt khác lại xem thường sự thần kỳ thần thông của Thịnh Vũ Sơn, cho nên trong khi giao đấu, muốn dùng sức mạnh của đạo pháp đánh bại đối thủ, mà không hề sử dụng ưu thế về tốc độ của mình.


Vương Thanh Phong đã thất bại, chứng tỏ phương pháp của hắn làm là không thể thắng, Từ Thanh Phàm đương nhiên sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, cho nên đối mặt với cỗ công kích uy thế kinh người của Thịnh Vũ Sơn, Từ Thanh Phàm chỉ tấn công một phía.


Lần thứ hai tránh được Ngân Long Thủ của Thịnh Vũ Sơn, Từ Thanh Phàm nhảy ra bên ngoài, sau đó mười ngón tay liên tiếp biến ảo, vô số Bạo Viêm Hoa cùng với Nhận thảo ùn ùn tấn công về phía Thịnh Vũ Sơn. Trường đấu nhất thời đâu đâu cũng đầy hoa cỏ đủ màu xanh đỏ, trông cực kỳ rực rỡ.


Chứng kiến đạo pháp tấn công cực tráng lệ đó của Từ Thanh Phàm, Thịnh Vũ Sơn không hề đổi sắc mặt, u quang từ "Tịch tà nhãn" bắn tới Bạo Viêm Hoa, Nhận thảo sau khi bị u quang bắn trúng liền hóa thành tro bụi, quang mang lưỡng sắc phiêu tán khắp không gian đất trời. Còn lại không nhiều lắm Nhận thảo không tạo được uy hϊế͙p͙ gì dưới "Ngân Long Thủ" của Thịnh Vũ Sơn. Mà cánh tay phải của Thịnh Vũ Sơn sau khi bị Bạo Viêm Hoa cùng với Nhận thảo bắn trúng, thì tiếng nổ lớn cùng tiếng sắt thép va chạm liên tiếp vang lên. Sương khói tan hết, cánh tay phải kinh khủng của Thịnh Vũ Sơn cũng không có chút thương tổn nào.


Nhưng trong lòng Thịnh Vũ Sơn lại cả kinh, bởi vì Từ Thanh Phàm đang ở trước mắt đột nhiên tiêu thất không thấy đâu. Hóa ra Từ Thanh Phàm thừa lúc Bạo Viêm Hoa bạo nổ khiến bụi mù bao phủ xung quanh, rất nhanh vọt đến phía sau Thịnh Vũ Sơn, nhân lúc Thịnh Vũ Sơn còn chưa kịp phản ứng xuất ra Tam căn thiết đằng trói chặt Thịnh Vũ Sơn lại, nhất thời bộ ngực, phần eo, cùng bắp chân của hắn liên tiếp bị Thiết đằng quấn quanh, khiến hắn không cách nào nhúc nhích được.


Thừa lúc Thịnh Vũ Sơn không thể cứ động, "Khô Vinh Xích" rất nhanh hóa thành một đạo thanh mang hướng về phía lưng Thịnh Vũ Sơn mà công kích.
Thắng bại nằm cả ở chiêu này!


Ngay khi “Khô Vinh xích” sắp đánh trúng lưng Thịnh Vũ Sơn thì dị biến nổi lên. Chỉ thấy Thịnh Vũ Sơn đột nhiên rống lên một tiếng lớn, tức thì trên người hắn biến ra nhiều vảy bạc, trong nháy mắt đã tạo thành bộ lân giáp, chặn đứng sự công kích của “Khô Vinh xích”, do đó dù bị tấn công liên tiếp phải lùi về phía sau, nhưng cũng không có mấy tổn thương. Mà dĩ nhiên Thịnh Vũ Sơn sau khi trên người có lân giáp, khí lực tăng lên đáng kể, liên tục vùng vẫy, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi Tam đạo thiết đằng của Từ Thanh Phàm.


Thấy Thiết Đằng của mình bị đứt ra từng đoạn dưới lực vùng vẫy mạnh mẽ của Thịnh Vũ Sơn, Từ Thanh Phàm trong lòng liền cả kinh, bởi vì Thiết đằng cứng chắc như thế nào, Từ Thanh Phàm biết rất rõ.


Thịnh Vũ Sơn rốt cục cũng xoay người lại, lúc này Từ Thanh Phàm mới phát hiện làm da trên khuôn mặt hắn cũng xuất hiện từng mãnh lân phiến nhỏ, kết hợp với "Tịch tà nhãn " quỷ dị cùng "Ngân Long Thủ " kinh khủng, còn đâu chút nào dáng vẻ của con người nữa?
Dưới lôi đài.


- Không ngờ tên tiểu thử Thịnh Vũ Sơn đó còn luyện thành “Hóa thân thuật”.
Bạch Thanh Phúc thì thầm nói:
- Cứ thế này trận đấu sẽ nhanh chóng đến hồi kết.
- “Hóa thân thuật” này rất lợi hại sao?
Kim Thanh Hàn hỏi.


- Rất lợi hại, thần thông này cao hơn một bậc, là mạnh nhất nếu đem so với "Tịch tà nhãn" và "Ngân Long Thủ".
Bạch Thanh Phúc trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.


- Nhưng tiểu tử Thịnh Vũ Sơn kia dám đồng thời sử dụng ba loại thần thông, linh khí trong cơ thể tiêu hao nhanh là chuyện nhỏ, nhưng thân thể cũng phải chịu tổn thương rất lớn, không lẽ hắn muốn ch.ết sao?


- Phải xem Từ sư đệ có thể chống đỡ đợt tấn công này của Thịnh Vũ Sơn không đã, nếu như qua được, Từ sư đệ tất thắng. Nhưng muốn chống đỡ cũng rất khó.
Lúc này Bạch Thanh Phúc đã khôi phục lại điệu bộ cười tủm tỉm như trước.


Trên đài cao, nơi các vị trưởng lão Cửu Hoa môn đang ngồi, Trương Hoa Lăng thấy dị biến trên người Thịnh Vũ Sơn cũng hơi biến sắc, hướng về phía Chu Hoa Hải ngồi đối diện, cười cười nói :


- Chúc mừng sư đệ đã thu được một cái hảo đồ tôn a, niên kỷ nhỏ như vậy đã luyện thành “Hóa Thân Thuật”.
- Để sư huynh phải chê cười rồi.
Chu Hoa Hải nói khách sáo, nhưng trên mặt cũng hơi hơi dâng lên vẻ đắc ý.


- Một thế hệ mới sắp thay thế người cũ rồi, ta nhớ trước kia đệ tu thành "Hóa Thân Thuật" cũng phải hơn tám mươi tuổi đúng không? Đúng là hậu sinh khả uý.
Trương Hoa Lăng cảm thán nói.


- Thần thông dù sao chỉ là chuyện nhỏ, nhớ năm đó sư huynh chưa tới sáu mươi mà đã tu luyện đến Linh tịch kì, đây mới thực sự là tài ba.
Bỏ qua chuyện các vị chưởng môn, trưởng lão trên đài cao tán dương lẫn nhau, tại trường đấu Từ Thanh Phạm hiện tại đang rơi vào lâm nguy.


Từ lúc Thịnh Vũ Sơn biến đổi xong, không chỉ lực lượng tăng lên nhiều mà tốc độ cũng nhanh đến khó tin. Trong lúc Từ Thanh Phàm đang tận lực tránh né, hắn vẫn có thể bắt kịp tốc độ của Từ Thanh Phàm. "Ngân Long Thủ " của Thịnh Vũ Sơn với sức mạnh vô địch, Từ Thanh Phàm không dám ngạnh kháng. Mà Từ Thanh Phàm với Bạo Viêm Hoa và Nhận thảo đối với lân giáp trên người Thịnh Vũ Sơn không có tạo mảy may chút thương tổn nào. Tuy rằng "Khô Vinh Xích " có thể gây thương tích cho Thịnh Vũ Sơn, nhưng bởi vì cố kỵ "Tịnh tà nhãn " của hắn cho nên Từ Thanh Phàm căn bản không dám tùy tiện sử dụng.


Cũng không biết Thịnh Vũ Sơn lúc này cũng hết chịu nổi rồi, cùng lúc sử dụng ba cái thần thông với hắn quả thực là rất miễn cưỡng, linh khí trong cơ thể tiêu hao cực nhanh, mà quan trọng nhất là sử dụng ba cái thần thông một lúc khiến cho thân thể cũng phải chịu áp lực quá lớn.


- Không thể cứ tiếp tục giằng co thế này.
Thịnh Vũ Sơn thầm quyết định, hắn muốn dốc toàn lực, được ăn cả ngã về không.


Trong lúc Từ Thanh Phàm vừa tránh né vừa tìm đối sách ứng phó thì Thịnh Vũ Sơn lại một lần nữa gầm nhẹ một tiếng, lân giáp trên người càng thêm sáng bóng, đồng thời tốc độ của hắn trong nháy mắt cũng tăng mạnh lên, chớp mắt đã vọt đến trước mặt Từ Thanh Phàm. Theo thân hình di chuyển, cánh tay phải của hắn với ngân quang lóng lánh cũng đâm mạnh về phía Từ Thanh Phàm.


Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ đem tốc độ đề thăng tới cực hạn, lui vội về phía sau, đồng thời xuất ra hơn mười mặt Thiết Bồ Diệp che chắn ở trước mặt mình. Đáng tiếc, đối mặt với sự tấn công của "Tịch Tà Nhãn" uy năng cùng với "Ngân Long Thủ " dữ dằn, Thiết Bồ Diệp đỡ không được chiêu thức liều lĩnh đó của Thịnh Vũ Sơn, chỉ có thể ngăn cản Thịnh Vũ Sơn trong chốc lát, liền sau đó đã bị phá tan.


Nhưng chốc lát này cũng đủ tạo thành cơ hội cho Từ Thanh Phàm nghỉ ngơi. Thừa lúc này Từ Thanh Phàm thân hình vọt ra ngoài ba trượng, đồng thời trước mặt xuất ra vô số Thiết bồ diệp rộng lớn để ngăn cản, trông như thuẫn trận


Một hơi xuất ra nhiều Thiết Bồ Diệp như vậy, Từ Thanh Phàm trong khoảng thời gian ngắn cũng cảm thấy hai đạo linh khí Khô Vinh trong cơ thể sinh ra ngày càng yếu, không khỏi thở dài, tự biết đối mặt với công kích khủng bố của Thịnh Vũ Sơn, những Thiết Bồ Diệp này không kiên trì được bao lâu. Lúc Thịnh Vũ Sơn đến trước mặt mình lần nữa cũng chính là thời điểm mình thảm bại


Mà xem biểu hiện uy năng vừa rồi của Thịnh Vũ Sơn, thì những Thiết Bồ Diệp này cũng không thể cản được lâu nữa.


Ai ngờ, Thịnh Vũ Sơn nhìn Thiết Bồ Diệp trước mặt biến thành thuẫn trận, cũng phát ra một tiếng thở dài thất vọng lẫn tiếc hận. Tiếp đó thân thể của hắn liên tiếp vang lên những tiếng bạo liệt “Đùng Đùng" rất nhỏ, theo những tiếng bạo liệt này, thân thể Thịnh Vũ Sơn cũng chầm chậm trở về nguyên trạng, sắc mặt thì tái nhợt phi thường , thần sắc ảm đạm


- Ta nhận thua.
Thịnh vũ sơn thấp giọng nói, trong âm thanh mang theo một chút mệt mỏi.
- Ngươi nhận thua?
Từ Thanh Phàm không tưởng tượng nổi nhìn Thịnh Vũ Sơn, vừa rồi rõ ràng là hắn đang chiếm thượng phong mà..


- Bây giờ linh khí trong cơ thể đã bị tiêu hao nghiêm trọng, ta không đủ sức chống đỡ để tiếp tục sử dụng thần thông nữa.
Thịnh vũ sơn thản nhiên nói. Dường như chỉ trong thời gian ngắn, tâm tình của hắn đã trở lại vẻ lãnh đạm như xưa.


- Tiếc thật, vừa nãy thiếu chút nữa là ta không chống đỡ được nổi nữa. Nếu như linh lực trong cơ thể ngươi còn thêm một chút là ta hoàn toàn bại trận rồi.
Từ Thanh Phàm thành thật nói.
- Thua là thua, trong lúc thắng bại không có “nếu như”.


Thịnh vũ sơn sau khi nói xong, cũng không để ý tới Từ Thanh Phàm, xoay người rời đi
- Đợi khi luyện thần thông đại thành, ta sẽ trở lại tìm ngươi khiêu chiến.
- Thắng?
Từ Thanh Phàm nhìn bóng lưng Thịnh Vũ Sơn rời đi, trong lòng cảm thấy thật khó tin, vừa rồi rõ ràng mình đã sắp thua.


Dường như thấy được sự nghi hoặc trong lòng Từ Thanh Phàm, trên đài cao, một vị trưởng lão đứng dậy tuyên bố :
- Trận đầu, Từ Thanh Phàm chiến thắng.
- Mặc kệ thế nào, cuối cùng thì khoảng cách đến mục tiêu đoạt lại di vật của sư phụ cũng gần thêm một bước.


Từ Thanh Phàm nhìn đám người huyên náo dưới đài, yên lặng nghĩ thầm.






Truyện liên quan