Quyển 2 - Chương 16: Quyết Định
Sau khi thuật rõ chuyện Cửu Ma Châu với Hứa Tú Dung, Từ Thanh Phàm khom người chắp tay nói với Bảo Uy lão giả:
- Những điều mà vãn bối nói có lẽ có nhiều chỗ thiếu sót, vẫn xin tiền bối chỉ điểm thêm.
Về phần ánh mắt sùng bái của Hứa Tú Dung, lại bị Từ Thanh Phàm vô ý bỏ qua.
Nghe những lời giải thích của Từ Thanh Phàm, vẻ tán thưởng trong ánh mắt của Bảo Uy lão giả càng thêm mãnh liệt, gật đầu khen ngợi:
- Ngươi nói rất đầy đủ, ngay cả ta cũng biết không nhiều hơn ngươi. Lục sư huynh có người kế tục rồi.
- Tiền bối đã quá khen .
Từ Thanh Phàm khiêm tốn nói.
- Sư bá, nếu chúng ta đã biết dị biến ở Nam Hoang là do Cửu Ma Châu gây ra, chúng ra có nên về trung thổ báo lại cho sư môn ngay không?
Lữ Tử Thanh ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bảo Uy lão giả hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới từ từ nói:
- Cửu Ma Châu xuất hiện ở nhân gian quả thật là một chuyện hệ trọng, nhưng mục đích chúng ta đến đây chủ yếu là tìm kiếm tung tích của năm người đệ tử bị mất tích. Theo ta thấy, chúng ta vẫn là nên do xét Nam Hoang một đoạn thời gian, một là tiếp tục tìm tung tích của những sư đệ mất tích, hai là tìm hiểu nhiều hơn tình hình dị biến của Nam Hoang. Dù sao Cửu Ma Châu xuất thế chỉ là chúng ta dự đoán mà thôi. Nhưng điều ta lo sợ nhất là những sư đệ của các ngươi đã…
Nói tới đây, Bảo Uy lão giả liền dừng lại, không nói tiếp nữa.
Nghe xong, vẻ mặt của đám người Lữ Tử Thanh đều lộ ra sự trầm mặc, trong ánh mắt của Hứa Tú Dung càng hiện lên sự thương tiếc. Mặc dù lời của Bảo Uy lão giả chỉ có một nửa, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ ý tứ của lão. Lấy thực lực của những yêu thú biến dị của Nam Hoang với đám dã thú biến dị vô cùng vô tận này, năm đệ tử của Thanh Hư Môn trước đó đến đây tiến hành thí luyện bây giờ chắc đã lành ít dữ nhiều rồi. Những dự đoán không tốt này mọi người đều không muốn nói rõ ra trước khi được chứng thực mà thôi.
- Đệ tử cung kính nghe theo sư bá.
Bốn người Lữ Tử Thanh mặc dù thần sắc ảm đạm, nhưng vẫn khom người cùng lên tiếng đáp ứng.
Sau khi nghe được đám người Lữ Tử Thanh đáp ứng, Bảo Uy lão giả hơi gật đầu, lại hướng về phía Từ Thanh Phàm hỏi:
- Từ điệt, tiếp theo ngươi dự định đi đâu?
Từ Thanh Phàm sau khi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vãn bối ở Nam Hoang còn có chút trần duyên chưa dứt, lần này đến đây chính là muốn giải quyết chuyện đó. Sau này cũng an tâm tu luyện ở trong sơn môn. Nhưng Nam Hoang dị biến như vậy, vãn bối không thể chỉ lo lấy thân mình, hơn nữa Cửu Ma Châu xuất thế dù sao cũng là chuyện lớn của giới tu tiên. Cho nên vãn bối quyết định trong đoạn thời gian này cùng đi tìm hiểu tình hình cụ thể của Nam Hoang cùng với tiền bối và mấy vị sư huynh sư muội. Cũng để sau này lúc trở về sư môn có thể có cái gì đó để nói lại với các trưởng bối.
- Thế điệt quả thật là một người hiểu chuyện.
Bảo Uy lão giả khen ngợi, lúc nói vẻ mặt lại lóe lên sự tán thưởng.
- Tiền Bối quá khen.
Từ Thanh Phàm có chút xấu hổ nói.
Kỳ thật, Từ Thanh Phàm quyết định đi cùng đám người Bảo Uy lão giả, trong đó tất nhiên là muốn do xét tình hình dị biến của Nam Hoang để về báo lại với sư môn. Hơn nữa đối mặt với nguy cơ trước việc Cửu Ma Châu xuất thế có thể ảnh hưởng đến cả Tu tiên giới, Từ Thanh Phàm cũng muốn góp một phần sức lực của mình. Nhưng ngoài những thứ đó ra, kỳ thực Từ Thanh Phàm cũng có chút tư tâm. Hắn biết bây giờ cả Nam Hoang nơi nào cũng đầy rẫy nguy cơ, sự tình so với trước đây thay đổi rất nhiều. Một mình hắn hành động quá nguy hiểm. Nếu đi với đám người Bảo Uy lão giả, đặc biệt trong đó còn có một đại cao thủ tu vi Kết Đan kỳ, sự an toàn của bản thân tất nhiên là rất cao. Nếu không, chẳng may Từ Thanh Phàm gặp lại đàn thú biến dị đó như vừa rồi, một mình hắn có thể đối phó được hay không còn chưa biết được
- Nhưng đối với quyết định của tiền bối, vãn bối có chút dị nghị.
Sau một lát khiêm tốn, Từ Thanh Phàm lại đột nhiên nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, đám người Lữ Tử Thanh hết sức kinh ngạc, phải biết rằng Bảo Uy ở Thanh Hư Môn là một người nổi tiếng hoành hành ngang ngược. Đối với vãn bối trong môn phái hết sức nghiêm khắc. Trừ một số người như Hứa Tú Dung được sự sủng ái, những đệ tử khác rất ít nhìn vào mặt, càng nói chi đến chuyện đệ tử vãn bối trong môn phái dám nghi ngờ với quyết định của hắn. Lại càng không nói đến chuyện vãn bối phái khác dám nghi ngờ.
Ngay khi đám người Lữ Tử Thanh cho rằng Bảo Uy sẽ giận dữ, Bảo Uy lão giả lại chỉ kinh ngạc hỏi lại:
- Từ thế điệt có kiến nghị gì sao?
Thấy Bảo Uy lão giả lúc hỏi với vẻ mặt hòa nhã, mọi người trong Thanh Hư Môn bất giác trừng mắt há miệng, đối với phản ứng của lão vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Nhưng bọn họ không biết rằng, con người này mặc dù đối với vãn bối môn hạ hết sức nghiêm khắc, nhưng đối với những đệ tử môn phái khác vẫn tương đối khách khí. Đặc biệt đối với Từ Thanh Phàm, là đệ tử của cố nhân, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng tốt với hắn, nên cách đối xử là hoàn toàn khác nhau.
- Ý của vãn bối là, kỳ thực chúng ta hoàn toàn có thể chia làm hai đường. Tiền bối mang theo đám người vãn bối tìm hiểu tình hình dị biến ở Nam Hoang, lại để cho Hứa sư muội quay về trung thổ báo lại chuyện này cho các đại môn phái. Dù sao Nam Hoang bất luận xuất hiện Tu ma giả hay là Cửu Ma Châu xuất thế đều là một việc hết sức trọng đại, vẫn nên sớm báo cho các tiền bối ở trung thổ biết được mới thỏa đáng.
Những lời này của Từ Thanh Phàm thực chất còn có một dụng ý khác. Hứa Tú Dung này mặc dù thực lực không tồi, đã có tu vi Tích Cốc Hậu Kỳ, nhưng tinh cách quá mềm yếu. Nàng cùng người khác xông vào nơi đầy rẫy nguy hiểm như Nam Hoang này, không những không giúp đỡ được mọi người mà còn là gánh nặng, làm cho mọi người phải phân tâm chiếu cố. Vì thế nên để cho nàng đi trung thổ báo tin để rời khỏi đây mới là tốt nhất.
- Đệ tử đồng ý với cách nghĩ của Từ sư huynh. Chia binh hai đường vừa có thể dò xét dị biến của Nam Hoang, vừa báo tin được cho các môn phái, hai chuyện này đều không thể chậm trễ.
Trong chớp mắt Lữ Tử Thanh đã hiểu rõ cách nghĩ của Từ Thanh Phàm. Vừa rồi vì việc hắn đã không bảo vệ tốt Hứa Tú Dung mà sinh ra áy náy xấu hổ, bây giờ tất nhiên là hi vọng Hứa Tú Dung rời khỏi nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Thấy bộ dạng như vậy của Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu và Hầu Vạn Quân đều hiểu rõ ý tứ của Từ Thanh Phàm, cũng đều đứng bên cạnh gật đầu đồng ý.
- Đệ tử đồng ý với cách nghĩ của Từ sư huynh. Chia binh hai đường vừa có thể dò xét dị biến của Nam Hoang, vừa báo tin được cho các môn phái, hai chuyện này đều không thể chậm trễ.
Trong chớp mắt Lữ Tử Thanh đã hiểu rõ cách nghĩ của Từ Thanh Phàm. Vừa rồi vì việc hắn đã không bảo vệ tốt Hứa Tú Dung mà sinh ra áy náy xấu hổ, bây giờ tất nhiên là hi vọng Hứa Tú Dung rời khỏi nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Thấy bộ dạng như vậy của Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu và Hầu Vạn Quân đều hiểu rõ ý tứ của Từ Thanh Phàm, cũng đều đứng bên cạnh gật đầu đồng ý.
Thấy mọi người thống nhất ý kiến, ngược lại Bảo Uy lão giả bắt đầu do dự. Ý kiến của Từ Thanh Phàm hắn cũng hiểu, tất nhiên biết với tính cách của Hứa Tú Dung không thích hợp với hoàn cảnh nguy hiểm ở Nam Hoang này. Nhưng đồng thời hắn cũng không yên tâm để Hứa Tú Dung một mình chạy vạn dặm trở về Thanh Hư Môn báo tin. Phải biết rằng Hứa Tú Dung trước đây còn chưa bao giờ một mình rời khỏi Thanh Hư Môn. Để Hứa Tú Dung một mình trở về báo tin, trước nay nàng chưa từng một mình rời khỏi sơn môn, vì thế có thể tìm được con đường chính xác trở về Thanh Hư Môn hay không còn không nói trước được, như thế sẽ xuất hiện chuyện gì không hay ngoài ý muốn. Bảo Uy là người tận mắt chăm sóc Hứa Tú Dung trưởng thành, trong lòng vẫn xem nàng như cháu ruột của mình vì thế hết sức cưng chiều. Thực sự hắn không đánh lòng để Hứa Tú Dung chịu nguy hiểm gì.
- Bảo Uy sư thúc, đệ tử cảm thấy để một mình đệ tử về báo tin không có ý nghĩa.
Ngay lúc Bảo Uy lão giả do dự không quyết, Hứa Tú Dung vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng phản đối. Mặc dù tính cách của nàng nhu nhược do dự, nhưng không ngốc. Có thể còn trẻ thế này mà đã tu luyện đến Tích Cốc Hậu Kỳ, nàng ít nhất có thể nói là người thông minh sáng suốt. Chỉ là bình thường tính cách quá mềm yếu, cho nên không thể hiện sự sáng suốt mà thôi. Mọi người thống nhất việc nàng trở về Thanh Hư Môn báo tin, là vì nguyên nhân gì trong lòng nàng hoàn toàn hiểu rõ. Vốn dĩ lấy tính cách của nàng, quyết định mà mọi người thống nhất nàng trong lòng không thích cũng không phản đối. Nhưng tình hình hôm nay lại hoàn toàn khác, không biết vì sao trong lòng nàng hết sức không thích bị Từ Thanh Phàm xem thường. Cho nên khi nhìn thấy mọi người đều nhất trí để nàng về sư môn báo tin đã lên tiếng phản đối
- Ồ? Vì sao lại không có ý nghĩa?
Thấy Hứa Tú Dung biểu hiện sự phản đối, Bảo Uy lão giả có chút kinh ngạc hỏi.
Thấy mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc và không hiểu nhìn mình, Hứa Tú Dung cảm thấy hơi đỏ mặt, nhưng vẫn điều chỉnh cảm xúc, suy nghĩ kỹ rồi nói.
- Lần này mặc dù sư thúc muốn dò xét tình hình dị biến của Nam Hoang, nhưng nghĩ lại thì không thể tốn nhiều thời gian đúng không?
Bảo Uy gật đầu nói:
- Dù sao dị biến của Nam Hoang cũng là chuyện lớn, không thể kéo dài được. Ta quyết định sau bảy ngày dù có tìm được đệ tử thất lạc hay không, cũng bất luận có dò xét được tình hình dị biến của Nam Hoang hay không, đều phải trở về trung thổ công bố tin tức này cho các phái để thương lượng đối sách.
Sau khi nghe Bảo Uy nói vậy, Hứa Tú Dung lại nói tiếp:
- Đệ tử mặc dù cũng có phi hành pháp khí. Nhưng công lực hơi thấp, muốn trở về sơn môn ít nhất phải mất hơn mười ngày. Mà sư thúc người nói sau bảy ngày mới trở về sơn môn, nhưng đạo pháp của người thông huyền, ngay cả là mang theo mấy người chúng ta cũng chỉ cần hai ngày đêm là có thể về đến. Như thế, sư thúc và mọi người ngược lại sẽ về sơn môn trước đệ tử, thế thì bây giờ về sơn môn báo tin có tác dụng gì đâu?
Vừa nói, Hứa Tú Dung còn lén lút liếc Từ Thanh Phàm một cái. Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Thanh Phàm sau khi nghe được những lời của mình liền tỏ ra kinh dị, trong lòng nàng bất giác cảm thấy đắc ý và mừng thầm.
Nghe được những lời của Hứa Tú Dung, Bảo Uy lão giả hơi ngạc nhiên. Không ngờ Hứa Tú Dung vẫn luôn thẹn thùng nhu nhược vẫn có những suy nghĩ sáng suốt lanh lợi như vậy. Trong lòng hắn đích thức không muồn Hứa Tú Dung rời khỏi bên cạnh mình, hơn nữa cũng cảm thấy Nam Hoang mặc dù nguy hiểm, những lấy thực lực của mình bảo vệ Hứa Tú Dung chắc không xảy ra chuyện gì, ít nhất an toàn hơn nhiều so với việc để nàng một mình trở về Thanh Hư Môn. Vì thế gật đầu nói.
- Nếu đã như vậy, thế thì Dung nhi đi cùng mọi người đi.
Thấy ý kiến của mình bị Bảo Uy lão giả từ chối, Từ Thanh Phàm muốn bật cười, cũng không để ý, thầm lắc đầu trong lòng. Kỳ thật, Hứa Tú Dung này vừa rồi trong lời nói đã lén lút thay đổi ý của Từ Thanh Phàm. Ý của hắn là để cho Hứa Tú Dung trở về trung thổ báo tin, mà trong lời nói của Hứa Tú Dung lại biến thành về Thanh Hư Môn báo tin. Phải biết rằng, mặc dù lấy công lực của Hứa Tú Dung từ đây trở về Thanh Hư Môn cần phải mất hơn mười ngày, nhưng nếu đi đến Khổ Tu Cốc một trong Lục Đại Thánh Địa chỉ cần hai ngày là có thể tới rồi. Đến lúc đó các tiền bối của Khổ Tu Cốc tất nhiên sẽ có biện pháp trong thời gian ngắn nhất thông báo cho cả giới tu tiên biết được tin tức dị biến của Nam Hoang.
Nhưng Từ Thanh Phàm có thể nghĩ đến, lấy lịch duyệt của Bảo Uy lão giả tất nhiên không thể không hiểu. Mà thấy lão đồng ý Hứa Tú Dung đi cùng mọi người, Từ Thanh Phàm biết Bảo Uy lão giả đã quyết tâm, cũng không phản bác nữa. Chỉ là trong lòng âm thầm cảm thấy Bảo Uy quá cưng chiều Hứa Tú Dung, so với sự nghiêm khắc đối với đám người Lữ Tử Thanh thì hoàn toàn trái ngược. Như thế, đối với sự phát triển trong tương lao của Hứa Tú Dung ngược lại sẽ vô cùng bất lợi. Phải biết rằng Tu tiên thực chất là quá trình tu tâm, không có một tâm cảnh kiên định làm thế nào có thể kiên trì suốt con đường tu tiên rộng thênh thang chứ? Nhưng là người ngoài như Từ Thanh Phàm, hắn cũng không muốn nói gì nhiều, chỉ có thể im lặng mà thôi
Mà lúc Hứa Tú Dung còn đang đắc ý và mừng thầm vì lần đầu tiên tâm cơ mình chiến thắng cũng không biết rằng, điểm tâm tư nhỏ này của nàng đã bị Bảo Uy lão giả và Từ Thanh Phàm nhìn thấu rồi. Bởi vì các nguyên nhân khác nhau đều không có nói toạc ra mà thôi.
Mặc dù Lữ Tử Thanh vẫn vậy, không hi vọng Hứa Tú Dung tham gia mạo hiểm lần này. Nhưng nếu Bảo Uy lão giả đã có quyết định, hắn cũng không dám phản bác. Từ Thanh Phàm được Bảo Uy lão giả hết sức hân thưởng, hơn nữa lại là đệ tử của cố nhân. Còn Hứa Tú Dung lại là người được sủng ái, bọn họ dám phản bác lời nói của lão, chứ Lữ Tử Thanh lại không dám. Vì thế chỉ hỏi.
- Nhưng mà sư bá, Nam Hoang được gọi là Thập Đại Vạn Sơn, vô cùng vô tận, chúng ta nên bắt đầu tìm từ đâu đây?
Nghe Lữ Tử Thanh nói vậy, Bảo Uy lão giả cũng bất giác trầm ngâm.
Từ Thanh Phàm sau khi suy nghĩ một chút liền nói.
- Hay là chúng ta đi về phía Tây Nam tìm kiếm đi.
- Ồ? Vì sao lại nói vậy?
Bảo Uy kỳ quái hỏi.
- Vãn bối đến Nam Hoang sớm hơn tiền bối mấy ngày, đối với địa hình bây giờ của Nam Hoang tương đối hiểu rõ. Trải qua mấy ngày đi lại ở Nam Hoang quan sát, phát hiện vùng phụ cận Tây Nam của Nam Hoang, các loại dã thú biến dị và phân bố thực vật hết sức dày đặc. Cho nên vãn bối cả gan đoán rằng, người đoạt được Ma Châu đó hẳn là ở vùng Tây Nam Nam Hoang tác quái.
Từ Thanh Phàm mặc dù đới với phát đoán của mình tương đối tự tin, nhưng vẻ mặt không tỏ ra chút nào kiêu ngạo, vẫn khiêm tốn như cũ.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Bảo Uy lão giả sau khi trầm tư một chút, vung tay lên, quả quyết nói:
- Thế cũng được, chúng ta bắt đầu tìm kiếm từ hướng Tây Nam .
Nói xong, Bảo Uy cũng không dám chậm trễ thời gian. Dưới chân xuất ra một đám mây, dẫn đầu đoàn bay về phía của Nam Hoang. Sau khi mọi người đều ngự sử pháp khí của mình đuổi theo Bảo Uy rời khỏi, mặt đất Nam Hoang lại một lần nữa trở lại vẻ tĩnh lặng như thường ngày. Ngọn gió bi thương thổi phần phật, mặt trời lặn về phía Tây, trên mặt đất chỉ còn những xác ch.ết yên lặng như thuật lại nơi đây từng có chuyện xảy ra.