Quyển 3 - Chương 11: Chiêm Bàn (1)

Đi về phía đông của Trung thổ, nơi Cực Bắc có một ngọn núi cao ngàn trượng vô cùng tráng lệ tên là “Võ Lăng”. Mặc dù ngọn núi này tại Thần Châu hạo thổ cũng không phải là cao nhất, lại càng không phải đồ sộ nhất, nhưng lại tuyệt đối làm cho người ta khó quên nhất.


“Xuân sơn đạm dã nhi như tiếu, hạ sơn thương thúy nhi dục tích, thu sơn minh tịnh nhi như trang, đông sơn thảm đạm nhi như thụy.” (*)
Đây là câu miêu tả của “Sơn hải dị đàm – Sơn Hải thiên” nói bốn mùa tại núi Võ Lăng.


“Bách xuyên phí đằng, sơn trủng toái bằng, cao cốc vi ngạn, thâm cốc vi lăng” (*)
Còn đây lại là tác phẩm nổi tiếng của thi sĩ Du Du tại nhân gian miêu tả khung cảnh hữu tình của núi Võ Lăng, những câu này được viết lại trong Kinh Thi.


Từ Thanh Phàm từ lâu đã muốn đi núi Võ Lăng Sơn thăm thú cảnh sắc ở đây, nhưng vẫn chưa có dịp.


Hai năm trước trong lúc xuống núi, cũng bởi vì thời gian gấp gáp mà chưa thể đến đây. Mà tại lần Tân nhân tỉ thí đại hội này, lại có thể giúp cho Từ Thanh Phàm thỏa mãn ước nguyện bấy lâu của mình.


Mà ở trong nhân gian, có một truyền thuyết, nói rằng đỉnh núi Võ Lăng là nơi ở của thần tiên, cũng chỉ có thần tiên mới có thể ở tại nơi tráng lệ mà thần bí như vậy. Chỉ cần người nào có khả năng leo được lên tới đỉnh núi thì sẽ có thể được thần tiên nhận làm đệ tử. Đáng tiếc nghìn vạn năm qua cũng chưa có ai có khả năng leo được lên tới đỉnh của Võ Lăng sơn, mặc dù Võ Lăng sơn cũng không phải là dốc đứng mà không thể leo được.


available on google playdownload on app store


Vạn năm trước đây, thế gian có vô số phàm nhân, thân mang tuyệt kỹ, cơ thể cường tráng, dã tâm bừng bừng thề sẽ phải leo được lên nhìn toàn cảnh đỉnh núi Võ Lăng, và sẽ được thần tiên thu làm đệ tử. Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, vừa mới leo được lên sườn núi đều bị mất phương hướng, cuối cùng cũng không hiểu tại sao lại đã đi xuống tới chân núi. Vì vậy ai cũng tin rằng đỉnh núi Võ Lăng là nơi cư trú của thần tiên.


Ngàn năm trước, có vị quân vương của một quốc gia hùng mạnh muốn lên được đỉnh núi Võ Lăng để tận mắt chứng kiến thần tiên trong truyền thuyết, vì vậy đã triệu tập vô số tráng đinh trong nước đi tới chân núi Võ Lăng phá núi mở đường. Nhưng không nghĩ tới rằng đất đá tại núi Võ Lăng vô cùng cứng rắn. Hao phí mười năm công sức với vô số nhân lực tài lực, cũng chỉ khai phá được hơn mười dặm sơn đạo. Mà nguyên nhân vì mải tìm đường lên núi, quốc gia kia lâm vào cảnh dân chúng lầm than, thực lực giảm sút, cuối cùng bị nước láng giềng tiêu diệt, từ đó không còn một ai nhắc tới việc phá núi mở đường lên núi Võ Lăng nữa.


Trên thực tế, đỉnh núi Võ Lăng cũng không phải nơi ở của người tu tiên, nhưng cũng có tu tiên giả bố trí trận pháp giam cầm, phàm nhận tự nhiên không thể qua được.


Đỉnh núi Võ Lăng sơn là một thung lũng lớn, mặt đất bằng phẳng, dài khoảng mười dặm. Bởi vì là một vị trí bằng phẳng trên đỉnh núi cho nên mặc dù độ cao so với mặt nước biển cao hơn ngàn trượng nhưng bốn mùa luôn ấm áp, khí hậu ôn hòa, không giống chút nào với các đỉnh núi khác tuyết đóng vạn năm, gió lạnh thấu xương. Mà chỗ đất bằng phẳng được tu tiên giả gọi là “Chiêm Bàn”.


Để cho tân nhân đại hội được diễn ra công bằng, Lục đại thánh địa đem địa điểm thi đấu tân nhân đại hội đặt tại Chiêm Bàn, cứ qua 60 năm cử hành một lần. Tân nhân đại hội được tổ chức được coi như sẽ thúc đẩy sự tiến bộ của tân nhân, làm tăng sâu sắc tình cảm giữa các môn phái. Nhưng trên thực tế các phái đều muốn thông qua tân nhân đại hội sẽ nắm rõ được tình hình thực lực của các môn phái khác.


Mặc dù từ khi Lục đại thánh địa thành lập tới nay, Chiêm Bàn luôn là nơi tổ chức tân nhân đại hội, nhưng đối với tu tiên giới mà nói, Chiêm Bàn còn có ý nghĩa không chỉ đơn giản như vậy.


Mấy vạn năm trước, đất thần châu có vô số chủng tộc cường đại sinh sống, mà loài người chỉ là một chủng tộc yếu ớt nhất, chịu đủ mọi áp bách. Lúc ấy các vị cường giả trong nhân loại, vì sinh tồn của loài người, mà tại chính Chiêm Bàn này tập trung, thương nghị làm như nào để trục xuất các tộc khác và làm cho loài người trở nên cường thịnh.


Vạn năm trước, tu ma giả hoành hành trên đất thần châu. Tu tiên giả cùng phàm nhân ch.ết vô số. Các tu tiên giả không chịu được nữa, cũng là tại Chiêm Bàn một lần nữa tổ chức tu tiên đại hội, thề lập chí sẽ phải tiêu diệt tu ma giả.


Bốn nghìn năm trước, ma quân ngang trời xuất thế, khiến cho tu tiên giới xuất hiện một hồi hạo kiếp. Lục đại thánh địa liên hợp các đại môn phái thương nghị đối sách. Địa điểm thương nghị cũng chính là tại Chiêm Bàn.


Chính vì thế, Chiêm Bàn không chỉ là địa điểm cứ 60 năm sẽ tổ chức tân nhân đại hội một lần mà còn là địa điểm đầu tiên được nhắc tới để các đại môn phái tổ chức thương nghị mỗi khi tu tiên giới gặp phải hạo kiếp. Tại một phương diện nào đó, Chiêm Bàn có thể xem như là tượng trưng của tu tiên giới.


Cũng bởi vì Chiêm Bàn có ý nghĩa to lớn như vậy, cho nên mặc dù ở đây linh khí sung túc, dị thú linh thảo rất nhiều, nhưng cũng không có một môn phái nào trong thiên hạ dám mạo hiểm mưu toan độc chiếm Chiêm Bàn làm của riêng.


Trong đầu yên lặng nghĩ đến miêu ta về núi Võ Lăng sơn mà Chiêm Bàn, Từ Thanh Phàm có chút vội vã mong muốn được ngắm nhìn toàn cảnh nơi đó.


Võ Lăng Sơn có khoảng cách tới Cửu Hoa Sơn ước chừng khoảng sáu vạn chín nghìn dặm, nhưng lúc này Từ Thanh Phàm đang đứng trên đám bạch vân, là do mấy vị trưởng lão Cửu Hoa Môn hợp lực thi triển. Mặc dù lúc này đang chở Từ Thanh Phàm cùng mấy trăm đệ tử Cửu Hoa Môn khác, nhưng tốc độ vẫn hơn xa pháp khí Vạn Dặm Vân của Từ Thanh Phàm, cho nên không tới ba ngày sau, hình dáng của Võ Lăng sơn đã xuất hiện phía xa trong tầm mắt của Từ Thanh Phàm.


Chỉ thấy tại biên giới phía đông của trung thổ phồn hoa, vô số ngọn núi lớn nhỏ mọc lên sừng sững, nhìn như sóng lượn, núi non trùng điệp tầng tầng lớp lớp, trong đó có một ngọn núi cao vút đồ sộ, chọc thẳng lên trời xanh. Thế núi cao và dốc cũng không làm mất đi vẻ thanh tú đẹp đẽ của nó, làm cho mọi người khi thấy được thì không thể quên. Quả nhiên là vùng đất nổi danh của đất thần châu.


Đứng xa xa nhìn sơn cảnh của Võ Lăng sơn, Từ Thanh Phàm mới hiểu rõ cổ nhân nói không hề sai, nơi đây tráng lệ vô cùng. Sơn cảnh trước mắt đã rất gần, chỉ trong chốc lát đám bạch vân dưới chân đã chở mọi người tới bên sườn núi Võ Lăng. Đến gần nơi đó hơn, cảnh quan lại càng thêm vẻ kì ảo. Nhưng đám người Từ Thanh Phàm còn chưa kịp quan sát kĩ đã bị mấy vị trưởng lão Cửu Hoa Môn rất nhanh khống chế đám bạch vân bay về phía đỉnh núi.


Sau khi bay lên trên hơn trăm trượng, một ánh sáng mờ ảo chợt lóe trên đầu, tựa như khung cảnh thần tiên. Những đám mây vốn đang vờn quanh Võ Lăng sơn chậm rãi rời đi tạo thành một lỗ hổng, làm cho đám người Cửu Hoa Môn có thể tiếp tục bay lên.


Ở bên trên, tình cảnh này tiếp tục lặp đi lặp lại ba lần nữa thì đinh của Võ Lăng Sơn mới xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.


Đỉnh núi Võ Lăng Sơn là thung lũng lớn, đất đai bằng phẳng, giữa nó là tầng tầng lớp lớp các cây cổ thụ, có vô vàn các kì hoa dị thảo, linh khí sung túc, giống như phong cảnh của một thế ngoại đào viên.


Tại mảnh đất bằng phẳng đó, tại phía nam xuất hiện một cái đài cao, trên đó mấy trăm người có khí thế của tu tiên giả đang ngồi ngay ngắn, hoặc là tóc bạc, hoặc sắc mặt uy phong, cũng có người đạo cốt tiên phong.. Nhưng bất luận hình tượng như thế nào, hai mắt của bọn họ linh quang ẩn chứa, trên người linh khí ba động nhẹ nhưng lại vô cùng cường đại. Hiển nhiên lần này tới đây tham dự Tân nhân tỉ thí đại hội đều là chưởng môn hoặc trưởng lão của cái đại môn phái.


Trên đài có bốn đến năm nghìn tu tiên đang lặng lặng đứng đó. So sánh với tu tiên giả trên bên trên cao kia tuy trẻ hơn nhưng thực lực lại thấp hơn rất nhiều, chỉ từ Luyện Khí kì đến Linh Tịch kì.


Nhìn những tu tiên giả trước mắt, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút cảm thán, trước đây hắn chưa từng gặp nhiều tu tiên giả như vậy lại cùng tập trung một chỗ, huống chi thực lực của bọn họ hoàn toàn không kém.


Những tu tiên giả này sau trăm năm chắc hẳn sẽ là tinh anh của tu tiên giới, mặc dù khí chất khác nhau, nhưng trên người đều ẩn chứa sự tự tin cường đại, hiển nhiên đều vì thiên tư cùng thực lực của chính mình mà kiêu ngạo.


“Tuy nhiên, trong bốn đến năm nghìn tu tiên giả này, mặc dù còn trẻ và đều là những tinh anh của các phái, nhưng sau này sẽ có bao nhiêu người đạt tới Kết Đan kì đây?” Từ Thanh Phàm chợt nghĩ đến.


Lại nghĩ tới bốn trăm năm trước, như đám người Trương Hoa Lăng cùng Chu Hoa Hải lúc này đang đứng trên đài cao của các vị trưởng lão kia chỉ sợ cũng đang lẳng lặng đứng dưới, chờ đến khi đại hội bắt đầu sao? Khi đó xung quanh bọn họ hẳn cũng có mấy nghìn người thực lực cũng tương đồng sư huynh họ, nhưng hiện tại có được bao nhiêu người tiến vào Kết Đan kì được? Chỉ cần nhìn một chút vào mấy trăm cao thủ Kết Đan kì trên đài cao trước mắt là có thể biết được.


Trong khi Từ Thanh Phàm còn đang cảm thán, đám bạch vân dưới chân không hề dừng lại, chậm rãi hướng về phía đài cao bay đến. Đồng thời, mấy trăm cao thủ Kết Đan kì cũng lần lượt đứng đậy, hướng về phía bạch vân nghênh đón đám người Cửu Hoa Môn.


- Xấu hổ a. Ta không nghĩ tới Cửu Hoa Sơn chúng ta gần Võ Lăng Sơn nhất lại nhưng lại là đến muộn nhất. Muốn hổ thẹn với các vị đạo hữu a.
Khi sắp đến gần đám Kết Đan kì đang nghênh đón, Trương Hoa Lăng đột nhiên chắp tay cười ha hả nói.


- Trương chưởng môn đã khách khí rồi. Chúng ta cũng mới đến không lâu mà thôi. Huống chi, hạn định vẫn còn nhiều thời gian, Trương chưởng môn ngài không có đến trễ, mà tại chúng ta đến sớm a.
Một trung niên nhân có vẻ mặt quý phái chắp tay về phía trước cười đáp lại.


(*) honey: Về khoản thơ thẩn tại hạ không giỏi lắm, vì vậy sẽ nhờ vả các cao thủ làm giúp cho rồi sẽ sửa lại. Mọi người thông cảm..


Hiện tại nhóm đang tuyển thêm dịch giả, vì vậy tại hạ mong mọi người cùng tham gia dịch để đẩy nhanh tiến độ truyện.. Ai có hứng thú cùng nhiệt huyết xin hãy vào phần đăng kí dịch ở dưới giao lưu nào.. :012:


Dọc trên đường đi, đệ nhất cao thủ của đệ tử hàng chữ “Thanh” là Bảo Thanh Phương đã giới thiệu qua cho đám người mới về các vị trưởng môn cùng trưởng lão có danh tiếng của các phái khác. Cho nên sau một hồi đánh giá, Từ Thanh Phàm biết người kia hẳn là trưởng môn của Ngũ Hành Tông, một trong Lục đại thánh địa, Tằng Liên Tiên.


Đứng trước đoàn người nghênh đón có tất cả bẩy người, trong đó có một lão giả vẻ mặt khắc khổ, thân hình khô gầy, đi chân trần mặc tang y, đại biểu cho Khổ Tu Cốc Huyền Tiên tôn giả. Bên cạnh lão là một lão phụ nhân, toàn thân bạch y, vẻ mặt nho nhã, chính là cung chủ của Tố Nữ Cung trong Lục đại thánh địa, Lê Thiên Anh. Về phần người đang mặc trường bào màu xám, đầu trần kia hẳn là chương môn của Thanh Hư Môn, Thanh Linh Tử. Còn vị lão tăng vẻ mặt tràn đầy sự nghiêm trang cùng hàng lông mày trắng kia chính là Hoàn Hư phương trượng đại sư của Thiên Vân Tự.


Ngoài chưởng môn nhân của Lục đại thánh địa ra còn có hai người khiến cho Từ Thanh Phàm chú ý nữa. Một người có vóc dáng cực kì cao lớn, để ngực trần, tóc tai bù xù, tứ chi đeo đầy kim hoàn, đó là đại điện chủ của Bát Hoang Điện, Man Thiên. Còn đạo nhân đang mặc trang phục có hình bát quái kia chính là chưởng môn nhân của Lục Hợp Môn Cửu Tắc đạo nhân.


Mà Bát Hoang Điện cùng Lục Hợp Môn hai môn phái tại tu tiên giới có thực lực cùng danh vọng cũng chỉ thấp hơn một chút so với Lục đại thánh địa mà thôi, hơn nữa lại luôn nhòm ngó vị trí thánh địa của Cửu Hoa Môn. Mỗi lần tỉ thỉ, thành tích của hai môn phái này gần bằng Cửu Hoa Môn, thậm chí còn có mấy lần đã qua mặt. Từ Thanh Phàm thường xuyên nghe Triệu Thanh Hiên nói, mỗi lần hắn xuất môn mà gặp phải đệ tử của hai môn phái này, ngôn ngữ của chúng thường rất ngạo mạn, vô lễ, hiển nhiên không để Cửu Hoa Môn vào mắt.


Trong đó, sự uy hϊế͙p͙ của Bát Hoang Điện đối với Cửu Hoa Môn còn lớn hơn một ít. Nghe nói, các vị điện chủ của Bát Hoang Điện đều có tu vi Kim Đan hậu kì, môn hạ đệ tử đông đảo, pháp quyết quỷ dị, dùng thể thuật và điều khiển yêu trùng man thú, thực lực rất mạnh. Hơn nữa, do thời gian lập phái muộn hơn, cho nên tại thần châu hạo thổ không chiếm được nơi linh khí sung túc, linh sơn bảo địa nào nên bất đắc dĩ phải dùng tám chỗ có linh khí tương đối ít, lại xa xôi để thành lập căn cơ phát triển. Bởi vì tám chỗ này ở vùng đất có cảnh vật hoang vu nên tự xưng là Bát Hoang Điện.


Nhưng do nguyên nhân linh khí ở Bát Hoang Điện tương đối mỏng manh, dù cho đạo pháp dùng thể thuật cùng điều khiển yêu trùng, man thú có thể nói là duy nhất ở tu tiên giới, tuy nhiên về tổng thể lại không thể huyền diệu cao thâm như Lục đại thánh địa được. Mặt khác do mới thành lập không lâu, môn phái tích súc được ít, cho nên đối với Cửu Hoa Môn linh khí sung túc, của cải được tích trữ nhiều năm cùng với huyền công dị pháp luôn luôn nhòm ngó.


Lúc này, Từ Thanh Phàm thấy điện chủ Man Thiên của Bát Hoang Điện có sắc mặt chân thành, đang gật đầu mỉm cười nhìn Trương Hoa Lăng, ánh mắt thân thiện, tựa như không có chút ác ý nào. Bất quá Từ Thanh Phàm cũng hiểu được, bất kì tu tiên giả nào có khả năng tu luyện đến tu vi Kim Đan kì đều là hạng người tài cao trí tuyệt, giỏi che dấu ẩn nhẫn cho nên tính cách của Man Thiên hẳn không thể giống với tướng mạo chân thành thế kia được.


So sánh với Bát Hoang Điện, Lục Hợp Môn đối với Cửu Hoa Môn tạo thành uy hϊế͙p͙ ít hơn, nhưng cũng không phải là hạng người hiền lành gì. Thời gian lập phái của bọn họ hoàn toàn không thua kém Lục đại thánh địa, lại am hiểu trận pháp, phù trú cùng phong ấn thuật. Hơn nữa công pháp của môn phái này lại vô cùng huyền bí, có thể dễ dàng dẫn động lực lượng phong vũ lôi điện trong thiên địa. Bởi vì các đệ tử cấp thấp hàng năm đều tại phàm thế đi du lịch, ngẫu nhiên trừ bỏ yêu ma cho phàm nhân, lại biết hô phong hoán vũ, cho nên danh vọng tại thế gian cực cao. Các truyền thuyết về thần tiên tại nhân gian sợ rằng một nửa do họ mà có.


Cũng do tại thế gian có danh vọng cao, cho nên vô số phàm nhân thiên tư hơn người đều sôi nổi bái làm môn hạ của Lục Hợp Môn, cho nên tu tiên giả của bọn họ tại tu tiên giới có nhân số đông nhất. Sở dĩ Lục Hợp Môn với thực lực như vậy mà đến tận bây giờ vẫn không phải là một trong Lục đại thánh địa là do trong công pháp tu tiên của môn phái cũng có nhiều khuyết điểm. Khi tu luyện đến Kết Đan kì, từ đó trở về sau tốc độ tăng tiến lại trở nên vô cùng chập chạm, cho nên Kim Đan kì cao thủ trong phái cũng chỉ có được bốn đến năm người, Đại Thừa kì cao thủ lại càng không có đến một người.


Bởi vậy mặc dù Lục Hợp Môn không có dã tâm thâu tóm Cửu Hoa Môn mãnh liệt như Bát Hoang Điện, nhưng nếu cho bọn hắn có cơ hội vào trong Cửu Hoa Môn thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua mà đem các loại công pháp ra so sánh, đối chiếu với công pháp bản thân. Huống chi, đối với danh xưng “Thánh địa” thì môn nhân của Lục Hợp Môn luôn tỏ ra có ham muốn không nhỏ, cho nên Cửu Hoa Môn tuyệt đối không dám lơ là với môn phái này.


Lúc này, sắc mặt Cửu Tắc đạo nhân, chưởng môn nhân của Lục Hợp Môn vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt vô lo vô nghĩ, tâm tình không có chút ba động nào, đối với Trương Hoa Lăng cũng chỉ gật đầu chào hỏi, làm cho người khác không thể nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.


Ngoài ra, trong đám Kết Đan kì cao thủ đang nghênh đón, Từ Thanh Phàm còn thấy được bọn Bảo Uy, Huyền Tu, Huyền Tiên lão giả, hiển nhiên họ cũng thấy hắn, cho nên đều khẽ gật đầu tỏ ý.


Sau khi Trương Hoa Lăng cùng Chu Hoa Hải bắt chuyện với đám người chưởng môn, trưởng lão xong, dưới chân xuất hiện hơn mười đóa bạch vân, chở Cửu Hoa Môn chưởng môn cùng trưởng lão bay về phía đài cao bên trên. Còn dưới chân đám người Từ Thanh Phàm cũng xuất hiện bạch vân, nhưng lại chậm rãi bay về chỗ mấy ngàn đệ tử đang đứng kia.


Sau khi bay tới đài cao, đám bạch vân khổng lồ nọ nhẹ nhàng hạ xuống, đưa mọi người xuống đất, tiếp theo tan vào hư vô. Mà tâm tình của Từ Thanh Phàm lại có chút căng thẳng, vì hắn biết chính mình sẽ phải đại biểu cho Cửu Hoa Môn tham gia vào Tân nhân đại hội lần này cùng với các môn phái khác.


Dọc trên đường tới, Từ Thanh Phàm mới có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với bốn người cùng tham gia với mình. Trong đó, Kim Thanh Hàn và Từ Thanh Phàm đã quen biết nhiều năm nên nói chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng vô luận là Lữ Thanh Thượng hay Vương Thanh Tuấn đều đối với hắn vô cùng thân thiện, mặc dù vẻ mặt của Lữ Thanh Thượng có chút mất mát, còn Vương Thanh Tuấn trước sau như một vẫn rất ít nói. Về phần Phượng Thanh Thiên thì vẫn cao ngạo như trước, mỗi khi Từ Thanh Phàm nói hai ba lần thì hắn mới trả lời có một câu. Nhưng mặc kệ như thế nào, cái tình cảnh mọi người không tin phục hắn như lúc ban đầu Từ Thanh Phàm nghĩ hoàn toàn không có xuất hiện.


Nhưng nguyên nhân làm cho hắn lo lắng chính là lần này Từ Thanh Phàm là người chịu áp lực lớn nhất, hơn nữa nếu như hắn dẫn đầu môn hạ của Cửu Hoa Môn tham gia mà vẫn không có được thành tích gì tốt thì chính mình không thể tìm được lý do gì để biện hộ.


Rơi xuống đất, Từ Thanh Phàm nhìn lên phía đài cao, phát hiện ra Trương Hoa Lăng cũng các trưởng lão của Cửu Hoa Môn đã ngồi xuống. Trong đó, Trương Hoa Lăng ngồi ở vị trí trên đầu, cùng với những chưởng môn còn lại của Ngũ đại thánh địa, hiển nhiên đây là kết quả của việc các chưởng môn Lục đại thánh địa cùng bố trí.


Ở phía sau sáu chỗ ngồi đầu, còn có hơn hai mươi chỗ nhỏ hơn một chút, chính là chỗ của Man Thiên cùng Cửu Tắc đạo nhân ngồi xuống. Ngoài ra còn có hơn hai mươi tu tiên giả khác nữa, đó hẳn là chưởng môn của các môn phái khác.


Còn Chu Hoa Hải cùng các trưởng lão còn lại của Cửu Hoa Môn lại đang lần lượt ngồi xuống phía sau cùng với khoảng hai ba trăm người khác, tất cả đều là trưởng lão của các đại môn phái.


Ngay khi Từ Thanh Phàm đang đánh giá các cao thủ Kết Đan kì trên đài cao thì chợt cảm nhận được có hơn mười ánh mắt sắc bén nhìn về chính mình, trong đó đa số đều mang vẻ khiêu khích làm cho hắn khẽ cau mày. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng biết, lúc này không phải là lúc tỏ ra yếu thế được, cho nên hắn cũng tỉnh táo quay lại nhìn


Nhìn qua một chút những người đang dùng ánh mắt đánh giá chính mình, Từ Thanh Phàm đều phát hiện đa số bọn họ đều có tu vi ít nhất là Tích Cốc hậu kì, thậm chí đa số đều là Linh Tịch kì. Thần sắc bọn họ cao ngạo vô cùng, sợ rằng đều là những trung cấp, hạ cấp đệ tử nổi trội của các đại môn phái.


Mà điểu giống nhau lớn nhất giữa bọn họ chính là trên y bào đều không ngoại lệ mà có ba đạo tử ngân, hiển nhiên là người lãnh đạo đệ tử các phái tham gia Tân nhân tỉ thí lần này.


Lại nhìn ba đạo tử ngân trên y bào của mình, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi cười khổ, rõ ràng là những người này đều coi mình là kình địch.
Tuy nhiên giữa những người lãnh đạo đó, có mấy kẻ khiến cho Từ Thanh Phàm đặc biệt chú ý.


Đầu tiên là một trung niên nhân có khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt thân thiện, lúc đánh giá Từ Thanh Phàm trong mắt hắn lại không hề mang theo chút khiêu khích nào. Nhìn bên cạnh người đấy, Từ Thanh Phàm chợt phát hiện thấy Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu, Hứa Tú Dung mấy người, hiển nhiên ngườin kia lãnh đạo đệ tử Thanh Hư Môn tham gia Tân nhân tỉ thí. Càng làm cho Từ Thanh Phàm kinh ngạc hơn, với thực lực mạnh mẽ của Thượng Niên Nghiêu cùng Lữ Tử Thanh dĩ nhiên lại không phải người lãnh đạo Thanh Hư Môn đệ tử tham gia Tân nhân tỉ thí. Qua đó cũng có thể thấy người kia thực lực mạnh mẽ đến dường nào.


Chính mình gặp được người quen, Từ Thanh Phàm mỉm cười gật đầu chào hỏi đám người Lữ Tử Thanh, tương tự bọn họ cũng gật đầu đáp lại hắn. Bất quá lúc Từ Thanh Phàm nhìn đến Hứa Tú Dung, khi cô nàng chứng kiến thấy ánh mắt hắn đang nhìn chính mình thì gò má không khỏi đỏ lên, liền cúi gằm đầu xuống.


Thấy biểu hiện như vậy của Hứa Tú Dung, Từ Thanh Phàm chợt phì cười, không nghĩ được đã trải qua ba năm thời gian rồi mà Hứa Tú Dung dĩ nhiên lại vẫn hay thẹn thùng như vậy.
Nhưng điều khiến cho Từ Thanh Phàm chú ý hơn chính là ở mấy người khác.


Đầu tiên là một thanh niên thân mặc trường bào, sắc mặt ngạo nghễ, tu vi Linh Tịch trung kì, còn có hơn mười tu tiên giả mặc đạo bào giống như các hành tinh vây quay quanh mặt trời mà đứng xung quanh hắn vậy. Từ Thanh Phàm nhận ra đó chính là tu sĩ của Lục Hợp Môn.


Còn lại là một cô gái mặc bạch y, khuôn mặt băng lãnh, lúc này đang lạnh lùng nhìn mình, không chút nào cố kị ánh mắt của hắn mà nhìn lại. Mặc dù tướng mạo tầm thường, nhưng tương tự cũng có loại khí chất cao ngạo, mà xung quanh nàng ấy tất cả đều là nữ, cho nên đấy hẳn là đệ tử của Tố Nữ Cung.


Còn có năm người khác, tướng mạo tương tự nhau, phân biệt mặc quần áo có năm màu kim, hồng, thanh, hoàng, lam; đại biểu cho thiên địa ngũ hành, hiển nhiên đó là Ngũ Hành Tông đệ tử. Chỉ là bọn họ có ngoại hình quá giống nhau, làm cho Từ Thanh Phàm không khỏi hoài nghi xem bọn họ có phải là thân huynh đệ hay không.


Nhưng người khiến cho Từ Thanh Phàm phải chú ý nhiều nhất chính là một gã có tướng mạo giống như một hài đồng. Trong ánh mắt của hắn lại vô cùng lạnh lùng, khác biệt với vẻ ngoài trẻ con của hắn. Trên khuôn mặt tên đó có chút bẩn thỉu, quần áo trên người cũ nát, tứ chi đều mang kim hoàn. Xem trang phục có thể đoán rằng hắn là đệ tử của Bát Hoang Điện, mà lúc này hắn cũng đang đứng ở trong đám người đệ tử của Bát Hoang Điện. Nhưng kì quái thay, đệ tử của Bát Hoang Điện lại đứng cách hắn xa xa, tựa hồ như hết sức sợ hãi hắn. Từ Thanh Phàm cũng cảm thấy trên người hài đồng này tỏa ra sự nguy hiểm so với Phượng Thanh Thiên còn muốn lớn hơn.


- Đinh….!
Ngay khi Từ Thanh Phàm cùng với các đệ tử lãnh đạo khác đang tự đánh giá lẫn nhau thì một tiếng chuông đột nhiên vang lên, sau đó Huyền Giản của Khổ Tu Cốc từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy, chậm rãi bay lên không trung.


Bởi vì cái môn phái Khổ Tu Cốc này có chút đặc thù, môn hạ bên trong người có tu vi thấp nhất cũng là tán tú đã nổi danh tại tu tiên giới nhiều năm, so với đệ tử các môn phái không đủ trăm năm đạo hạnh khác còn mạnh hơn không ít, cho nên Khổ Tu Cốc luôn luôn không tham gia vào Tân nhân tỉ thí, mà bình thường đều làm trọng tài cho đại hội.


Huyền Giản bay lên bên trên đài cao hơn ba trượng, đầu tiên liếc mắt nhìn các đệ tử phía dưới một cái, sau đó mới chậm rãi nói:
- Tân nhân tỉ thí đã đến lúc bắt đầu rồi, vì vậy hiện tại ta sẽ tuyên bố với các vị đạo hữu về nội dung thi đấu một chút.






Truyện liên quan