Chương 25: Tặng Một Cái Bạt Tai

Thẩm Hàn Lâm luôn rất tự tin.
Dưới sự tấn công của lãng mạn, tiền bạc và vẻ ngoài, ít có cô gái nào từ chối anh ta được.
Nhiều thiếu nữ đã bỏ lại bạn trai mình để leo lên chiếc xe sang trọng của anh ta.
Nhưng lần này, Thẩm Hàn Lâm phải thất vọng rồi…


Hạ Vũ Đình càng hoảng sợ, khi nhìn thấy người trước mắt là một kẻ xa lạ, cô vô thức chạy ra sau lưng Diệp Thành, rụt rè nói: “Tôi, tôi không quen biết anh!”
Thẩm Hàn Lâm nở một nụ cười đầy tự tin: “Anh tên Thẩm Hàn Lâm, khu biệt thự này là do nhà anh mở!”


Anh ta cho rằng cô gái này sẽ lộ ra biểu cảm tham lam rồi sáp tới nhưng không ngờ Hạ Vũ Đình lại dùng giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định đáp: “Xin lỗi anh, tôi đã có bạn nhảy rồi!”
Thẩm Hàn Lâm có chút không dám tin vào tai mình.
Anh ta… vừa mới bị từ chối…


Hơn nữa, cô gái này từ chối mình khi ở trước mặt đông đảo mọi người, còn là sau khi mình nói ra thân phận nữa chứ.
Thấy tình huống như thế, Lý Việt Trạch vội đứng ra nói: “Cậu ba Thẩm đừng giận, tôi còn quen biết mấy cô gái xinh đẹp lắm, để tôi dẫn cậu đi xem thử!’


Lời này nghe qua thì như đang giải vây nhưng trên thực tế, dụng ý của nó chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Hàn Lâm không để ý tới Lý Việt Trạch mà chỉ lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Diệp Thành, trong mắt hiện lên tia hung ác.


Bạch Tiểu Huyên cũng đứng ra, nhanh chóng nắm lấy tay Hạ Vũ Đình: “Con bé này, đừng giả ngơ nữa, không phải là vì được cậu ba Thẩm đột ngột ngỏ lời mời nên mới thẹn thùng à? Đừng đứng đơ ra đấy nữa, đồng ý lẹ đi nào!”


available on google playdownload on app store


Hạ Vũ Đình lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải em thẹn thùng… em thật sự đã có bạn nhảy rồi!”
Nghe thấy đối phương nói như thế, Bạch Tiểu Huyên muốn ch.ết quách cho xong.
Con nhỏ ngu ngốc này, đến giờ vẫn chưa hiểu tình hình sao!


Người đối diện là cậu ba nhà họ Thẩm, chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cả Hải Thành này rung chuyển, chỉ cần bám được vào người này là có thể biến thành phượng hoàng bay lên đầu cành.


Nói thật, chính cô ta cũng thấy động lòng nhưng con bé này lại chẳng màng tới một quý nhân như thế mà cứ bám vào tên vô dụng Diệp Thành kia.


Thấy dù khuyên Hạ Vũ Đình thì cũng vô dụng, Bạch Tiểu Huyên dứt khoát chuyển mục tiêu sang Diệp Thành: “Diệp Thành, trước đó tôi đã cảnh cáo rồi mà, sao anh cứ coi trời bằng vung vậy! Chẳng lẽ anh không thấy cậu Thẩm đang mời Hạ Vũ Đình làm bạn nhảy à? Sao không mau tránh ra đi.


Nếu chọc giận cậu Thẩm, không ai bảo vệ được anh đâu!”
Những lời này cũng là những điều mà những người ở đó muốn nói.
Một thằng nhóc nghèo rớt mùng tơi không tiền không quyền như mày cũng dám tán cô gái mà cậu Thẩm vừa ý à?
Nhưng mà…


Diệp Thành vẫn là biểu cảm hờ hững như cũ, thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn Thẩm Hàn Lâm cái nào mà chỉ lạnh nhạt nói với Bạch Tiểu Huyên: “Tôi tôn trọng lựa chọn của Hạ Vũ Đình!”
“Anh!”


Bạch Tiểu Huyên suýt nghẹn ch.ết, Lý Việt Trạch cũng tóm lấy cơ hội này thể hiện, hắn cười lạnh: “Tôi nói này Diệp Thành, trước đó tôi đã quá nể nang anh rồi nhưng không ngờ anh lại không biết điều tới vậy!”


“Một tên hãm tài thôi, thật không hiểu sao anh lại có thể lẻn vào đây, giờ còn dám chọc cậu ba Thẩm, anh có biết nếu không tránh ra thì sẽ có hậu quả thế nào không?"
Nhìn màn diễn kịch vụng về của Lý Việt Trạch, Diệp Thành cười mỉa một tiếng.


Tên này dám dùng cách khích tướng không thể lộ liễu hơn nữa, nhưng có vẻ nó thật sự có hiệu quả, không phải với anh mà có tác dụng với cậu ba nhà họ Thẩm kia.
Quả nhiên!
Thẩm Hàn Lâm trầm giọng nói: “Diệp Thành à? Giờ biến ngay đi, tôi có thể tha cho anh một mạng!”


Diệp Thành vẫn chẳng thèm nghía anh ta một cái nào, hờ hững nói: “Bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi tôi ngay thì tôi có thể nể mặt Thẩm Thiên Minh một chút, không tính toán so đo việc cậu mạo phạm!”
“Mày không so đo tính toán với tao? Mày biết tao là ai không mà còn bảo là nể mặt ông nội tao!”


Thẩm Hàn Lâm cười lớn như thể mình mới nghe được chuyện gì rất buồn cười: “Tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm, là cháu cưng của ông lớn Thẩm Thiên Minh thuộc Giang Thành.


Tiền tao tiêu một ngày còn nhiều hơn là tiền mày sờ được trong cả đời này vậy; tao vung tay lên là có thể che khuất cả bầu trời Hải Thành này.
Một câu của tao thôi cũng có thể làm ông bố không tài cán gì của mày phải quỳ xuống ɭϊếʍƈ giày tao đấy!”


“Ai cho cậu khí thế dám nói bậy trước mặt tôi thế?”
Diệp Thành cười như không cười: “Hiện giờ tôi đổi ý rồi, không ai giữ nổi cái miệng này của cậu nữa rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Thành đã vung tay lên.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, mọi người đều đơ ra.


Họ mới nhìn thấy cái gì?
Thằng nghèo mạt hạng kia lại dám tát cậu Thẩm?
Thẩm Hàn Lâm ăn một cái tát cũng ngẩn ra, mất vài giây, anh ta mới cảm giác được sự đau rát, lập tức quát lớn: “Mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao, ngay cả bố tao còn chưa từng đánh tao!”
“Chém ch.ết nó cho tao!”


Mấy vệ sĩ sau lưng Thẩm Hàn Lâm lúc nãy còn chưa kịp phản ứng, giờ nghe cậu chủ nhà mình quát thì cả đám móc ra dao găm, đâm tới trước.
Mấy cô gái chung quanh la hét ầm lên, nhưng âm thanh ồn ào của họ đã bị tiếng thét thảm thiết bao phủ.


Ngay sau đó, mấy tên ranh chỉ biết ỷ đông hϊế͙p͙ yếu đã bị Diệp Thành đá bay, nằm lê lết trên đất rên rỉ.
“Mày… mày muốn làm gì?”


Thấy Diệp Thành đang tiến gần tới chỗ mình, Thẩm Hàn Lâm cuống lên, vừa lảo đảo lùi ra sau vừa hét: “Tao là cậu ba nhà họ Thẩm, mày dám đụng tới tao, ông nội tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Bốp…”


Lại thêm một cái tát mạnh, Thẩm Hàn Lâm chỉ cảm thấy mắt mình như nổ đom đóm, cả người ngã ra đất, vừa mở miệng là hỗn hợp răng, máu và nước miếng rơi xuống.


Mọi người xôn xao, Lý Việt Trạch hưng phấn hò hét trong lòng: “Ha ha ha! Thằng ranh Diệp Thành này ch.ết chắc rồi, nó dám đánh cả cậu ba nhà họ Thẩm!”
Lúc này, ở cửa ra vào có chút ồn ào, một giọng nói hùng hồn vang lên:
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”


Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Hàn Lâm khóc lóc: “Ông nội, ông nội mau cứu cháu! Có thằng khốn muốn đánh ch.ết cháu cưng của ông rồi!”
Ngay lập tức, một tiếng quát như hổ gầm truyền tới khiến mọi người giật mình.
“Ai dám đụng tới cháu cưng của Thẩm mỗ!”


Có người nhát gan đã ngồi bệt luôn dưới đất, thầm nghĩ Thẩm Thiên Minh không hổ là người đứng đầu Giang Thành, giọng nói thôi mà cũng đầy khí phách, xem ra thằng nhóc Diệp Thành sắp tiêu rồi.


Sau đó, Thẩm Thiên Minh hùng hổ đi tới, sau lưng ông ấy, trừ Hồng Ngũ gia và Mặt Sẹo, đám vệ sĩ sau lưng, còn có một ông lão mặc trường bào cũ đi theo.
Nơi ông ấy đi qua, mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt.


Khi mọi người đang hận không thể chôn đầu dưới đất, một âm thanh đột ngột vang lên.
“Là tôi đánh cháu ông, có ý kiến gì không?”
- ------------------






Truyện liên quan