Chương 60: Quà Sinh Nhật
Nụ cười trên mặt Lương Thiên Hàng cứng lại.
Là một chàng trai cao, giàu, đẹp trai, số lần cậu ta bị từ chối trong cuộc đời này cũng không nhiều bằng hôm nay.
Chị Văn đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn thì vội vàng đi lên trước, nói: "Đừng có nói như vậy chứ, mọi người hiếm khi tụ tập đông đủ thế này mà, cùng nhau chơi vui vẻ không tốt sao? Đừng làm mọi người mất hứng chứ".
Bị nói như vậy, Hạ Vũ Đình hơi do dự.
Thực sự là cô không biết cách từ chối người khác, đặc biệt là với cô chị lớn thường ngày rất hay chăm sóc mình.
Nhưng cô cũng không muốn thờ ơ với Diệp Thành, thế là nhất thời không biết nên nói gì.
Diệp Thành lạnh lùng đứng nhìn, anh đã sớm nhìn ra chị Văn kia đã nhận tiền của người ta, nhưng anh cũng không muốn Hạ Vũ Đình phải khó xử, thế là liền nói: "Tôi sao cũng được, cùng nhau đến khách sạn Hoàng Hậu đi, tôi bao mọi người".
"Vâng!"
Thấy Hạ Vũ Đình nở nụ cười rạng rỡ, Lương Thiên Hàng rất khổ sở, liền lạnh lùng nói: "Ha ha, khách sạn Hoàng Hậu là khách sạn bảy sao duy nhất của Hải Thành, ăn trong phòng bao thôi cũng mấy mấy chục nghìn tệ rồi.
Trông cái bộ đồ trên người anh cộng hết lại cũng chẳng đến hai nghìn tệ mà cũng dám nói là bao mọi người đi ăn à?"
Diệp Thành chẳng thèm để ý đến tên này, anh kéo thẳng Hạ Vũ Đình lên xe.
Khi thấy chiếc xe này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Rolls-Royce Phantom!
Sắc mặt Lương Thiên Hàng càng khó coi hơn.
Cho dù bố cậu ta giàu có thì cũng không dám mua loại siêu xe này, tên Diệp Thành này rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Nhưng ngay sau đó cậu ta đã nở nụ cười nham hiểm.
Mặc kệ tên Diệp Thành này có thân phận như thế nào, ngày hôm nay cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều phương án ở khách sạn, tất nhiên bao gồm cả tình huống Hạ Vũ Đình đã có người thương.
Cậu ta vừa gửi một tin nhắn.
Nếu Diệp Thành không dám đến khách sạn thì cũng thôi, nhưng nếu đã đến thì đừng mong được yên ổn!
Rất nhanh sau đó, đám người đã đến khách sạn Hoàng Hậu.
Vừa bước vào cổng, đám sinh viên này đã bị chấn động bởi cách bài trí xa hoa nơi đây, họ liên tục cảm thán.
"Ôi trời ơi, nếu có người mời tôi ăn cơm ở đây tôi chắc chân sẽ đồng ý lời tỏ tình của người đó!"
Chị Văn cố tình mà như vô tình ám chỉ, nhưng Hạ Vũ Đình chỉ chú ý mỗi Diệp Thành, hoàn toàn không nghe thấy.
Lương Thiên Hàng thấy vậy thì tức tối nắm chặt tay, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã thầm cười lạnh: "Diệp Thành, mày huênh hoang thì cứ huyện hoang đi, chỉ còn bây giờ nữa thôi đấy.
Người mà tao sắp xếp sắp đến rồi, tao sẽ làm mày mất mặt, không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Vũ Đình!"
Rất nhanh sau đó, đám người nhao nhao ngồi vào chỗ.
Không biết là ai nói một câu, mọi người liền lần lượt tặng quà sinh nhật của mình.
Sinh viên nam đầu tiên đi lên tên là Lưu Hạo Bằng, là đội trưởng đội bóng rổ.
Thực ra anh ta thích Hạ Vũ Đình từ lâu rồi, nhưng không cạnh tranh lại được Lương Thiên Hàng.
"Hạ Vũ Đình, đây là vòng tay anh tặng cho em, mong em thích nó".
Đám con gái xung quanh liền gào lên: "Ôi trời ạ, đây là vòng Van Cleef & Arpels đấy, một cái vòng phải trị giá đến mấy chục nghìn tệ đấy!"
Lưu Hạo Bằng đắc ý nhìn Lương Thiên Hàng.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn cho sinh nhật của Hạ Vũ Đình từ lâu rồi, để lúc này đè bẹp Lương Thiên Hàng.
Hạ Vũ Đình nhíu mày, khẽ nói: "Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận được".
Lưu Hạo Bằng vội vàng nói: "Đừng mà! Đây chỉ là chút lòng thành của anh mà thôi, nếu em không nhận có nghĩa là em thường anh, khiến anh mất sạch thể diện".
Mọi người cũng nhao nhao đi lên phía trước khuyên nhủ, Hạ Vũ Đình mới miễn cưỡng nhận lấy.
Tiếp theo đó những người khác cũng lần lượt tặng quà, nhưng so sánh với chiếc vòng tay của Lưu Hạo Bằng thì đều không đặc biệt bằng.
Dù sao họ cũng là sinh viên đại học, có thể tặng một món quà tầm mấy trăm hoặc mấy nghìn tệ là hết cỡ rồi.
Thấy thế thì Lưu Hạo Bằng mừng thầm, nhân lúc Hạ Vũ Đình đang không nhìn bên này, anh ta liền bày một dáng tay tỏ ý khiêu khích Lương Thiên Hàng.
Lương Thiên Hàng cười lạnh một tiếng.
Giờ trong đám bạn học chỉ có cậu ta là chưa lấy quà ra, mọi người cũng nhìn chằm chằm cậu hotboy này xem cậu ta sẽ tặng quà gì.
Lương Thiên Hàng tự tin bước lên phía trước vài bước, dịu giọng nói: "Vũ Đình, anh biết da em nhạy cảm với vàng nên anh đã mua một miếng ngọc tặng cho em".
Nói xong, cậu ta lấy một cái hộp nhỏ ra.
Sau khi mở ra, bên trong có một viên ngọc buộc dây tua rua đỏ.
Những người khác thì có thể không biết, nhưng trong đám sinh viên này có một người thực tập ở cửa tiệm đá quý, liền kinh ngạc hô lên: "Ôi trời ơi, trông hàm lượng và điêu khắc của viên ngọc này đi, sợ là cũng phải hơn một trăm nghìn tệ!"
Những người khác hít sâu một hơi.
Họ đều có gia cảnh bình thường, tiền tiêu vặt một tháng cũng chỉ có mấy nghìn đến mười nghìn tệ.
Giống như Lưu Hạo Bằng, cắn răng mua một cái vòng tay cũng không phải là không thể.
Nhưng kiểu như Lương Thiên Hàng, chỉ vung tay đã tặng quà sinh nhật người ta viên ngọc hơn mười nghìn tệ thì vượt quá sức tưởng tượng của tất xả mọi người.
Không hổ là hotboy đẹp trai giàu có hàng đầu, quả nhiên vừa ra tay là đã không giống mọi người!
Nét mặt Lương Thiên Hàng rất dịu dàng, cậu ta cầm viên ngọc đi lên, dịu giọng nói: "Nào, Vũ Đình, để anh đeo lên cho em nhé".
Hạ Vũ Đình lui về sau hai nước, cô bình tĩnh nói: "Xin lỗi, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận".
Lương Thiên Hàng cười nói: "Món quà này chẳng là gì so với địa vị của em trong lòng anh cả.
Một cô gái xinh đẹp như em sao có thể không có một thứ trang sức xinh đẹp được chứ?"
Hạ Vũ Đình vẫn từ chối: "Anh Lương, quan hệ của chúng ta không thân thiết như vậy, tôi tuyệt đối không thể nhận viên ngọc này".
Thấy tình hình không ổn, chị Văn vội vàng nhảy ra xoa dịu bầu không khí: "Nào nào, hotboy Lương có thành ý như vậy, em đừng có từ chối tuyệt tình thế chứ.
Dù sao cũng sắp ăn cơm rồi, đeo vào cũng không tiện, chúng ta để lát nữa nói nhé".
Cô ta nói như vậy, cả hai bên đều có đường lui, hai người đều gật đầu.
Nhưng ngay lúc này có người đột nhiên nói: "Anh Diệp này, Vũ Đình thích anh như vậy mà anh không chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy sao?"
Vừa dứt lời, mọi người đều nhao nhao nhìn Diệp Thành, Lương Thiên Hàng thì thầm cười lạnh, người vừa nói chính là do cậu ta sắp xếp.
Tuy vừa nãy cậu ta hơi sốc khi nhìn thấy Rolls-Royce Phantom, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, những người lái siêu xe kiểu đó đều có gia tài bạc tỷ, hô mưa gọi gió, sao có thể ăn mặc nghèo khổ như Diệp Thành.
Vừa dứt lời, mọi người liền bàn tán xôn xao.
"Anh đẹp trai này còn lái cả Rolls-Royce Phantom, chắc chắn là quà không thể nào kém Lương Thiên Hàng được".
"Thôi đi, cậu không thấy anh ta ăn mặc nghèo khổ thế nào sao? Tôi thấy chắc chắn là thuê xe đấy, muốn khoe khoang trước mặt Vũ Đình".
"Không chừng là cậu ấm nhà nào có gu đặc biệt ấy chứ, chúng ta không thể hiểu được cuộc sống của người giàu có đâu".
Thấy mình đã thêm dầu vào lửa thành công, Lương Thiên Hàng mừng như điên.
Cậu ta ra hiệu bằng mắt cho chị Văn, cô ta liền lập tức hắng giọng, nói: "Anh Diệp này, Vũ Đình vì anh mà lạnh nhạt hết đám bạn tốt như chúng tôi rồi.
Ắt hẳn món quà mà anh tặng có giá trị cao nhất đúng không?"
Lương Thiên Hàng mừng thầm.
Vừa nhìn là đã biết ngay Diệp Thành là thứ nghèo rớt mùng tơi.
Chỉ cần Diệp Thành lấy quà ra, đám người của cậu ta sẽ cho anh ta biết, quyền lực tiền bạc mới là thứ đáng tin cậy nhất.
Không có những thứ này, anh ta thậm chí sẽ không giữ được người phụ nữ của mình!
- ------------------