Chương 84: Các Ông Lớn Lên Sàn

Nhất thời, tất cả ánh mắt đều dồn vào người Diệp Thành.
Anh lạnh nhạt nói: "Giữa tôi và cậu chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, không hề có tình cảm thầy trò, cậu càng không có tư cách làm đệ tử của tôi".


Anh nói rất ngạo mạn, nhưng Trâu Hổ vẫn cung kính dập đầu: "Vâng, đệ tử đã hiểu.
Nhưng cho dù anh không muốn nhận tôi là đệ tử, tôi vẫn sẽ coi anh là sư phụ".
Diệp Thành phất tay, ý bảo Tiểu Điệp đứng phía sau đi lên.
Anh để lại không gian riêng tư cho hai người rồi dứt khoát rời đi.


Anh làm vậy không chỉ vì thấy hai người họ đáng thương, muốn tác thành cho họ mà còn anh đang làm thí nghiệm.
Kể từ khi sống lại, người mà Diệp Thành canh cánh lo lắng nhất chính là người bố Diệp Niệm của anh.


Sức khỏe bố anh vốn không tốt, kiếp trước kể từ sau khi anh mất tích là bố anh đã đổ bệnh vì vất vả lâu ngày rồi ra đi trong tuyệt vọng.
Kiếp này, sau khi sống lại, anh luôn tìm cách để cải thiện thể chất của bố.


Tuy Tử Vân Đan rất tốt nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài chừng trăm năm tuổi thọ cho bố anh.
Khi anh tới cảnh giới Hợp Đạo rồi, hở một chút là bế quan tu luyện suốt trăm năm.


Một trăm năm hay mấy chục năm cũng chỉ ngắn ngủi như cái búng tay đối với Diệp Thành, vì thế anh đang suy nghĩ liệu để bố mình tu tiên có khả thi không.


available on google playdownload on app store


Điều anh sợ nhất là cơ thể người phàm của bố anh không chịu nổi khi linh khí rót vào, đến lúc đó, một khi tu tiên thì bố anh sẽ bị nhét đầy linh khí tới nỗi nổ banh xác mà ch.ết.


Thế nên lần này hiếm khi gặp được một tên khá thuận mắt, anh liền truyền thụ một bí kíp Luyện Thể đơn giản cho Trâu Hổ rồi đưa một luồng linh khí vào.
Nếu tên này có thể thành công, vậy thì bố anh mà dùng Tử Vân Đan, lại được anh hộ pháp thì chắc chắn có thể thành công.


Cho dù khả năng bố anh gặp nguy hiểm là rất nhỏ, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được, thế nên mới có giao dịch ngày hôm nay.
Kết quả nhận được cũng khá khả quan, thí nghiệm của anh đã thành công, Trâu Hổ cũng đã có được tất cả những gì mà cậu ta mong muốn.


Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thành đều tu luyện trong tòa nhà nhỏ hoặc đi dạo xung quanh.
Còn Trâu Hổ thì nổi danh chỉ sau một trận đánh, thể hiện bản lĩnh đáng gờm của mình trên võ đài, lấy được ít nhất phải tầm hơn trăm nghìn tệ tiền thưởng.


Nhưng Trâu Hổ không hề đồng ý lời mời của các nhân vật máu mặt mà phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Tiểu Điệp hoặc hầu cận bên cạnh Diệp Thành.
Tuy anh đã nói rõ rằng hai người không có quan hệ sư đồ, nhưng cậu thiếu niên thật thà chất phác này đã sớm coi anh là ân sư của mình.


Cậu ta vốn nóng tính, nhưng trước mặt anh còn không dám thở mạnh, cứ như đã hoàn toàn biến thành một cậu bé ngoan ngoãn.
Diệp Thành thì chẳng quan tâm lắm.
Anh vốn chẳng hề coi trọng chuyện trong chốn phàm tục.


Mãi đến cuối cùng mấy kẻ máu mặt đánh cược phân phối lợi ích vào cuộc đấu áp chót mới khiến anh thấy hơi hứng thú.
Cuối cùng, cái ngày mà mọi người đều mong chờ đã tới.
Khi trời vừa mới sáng là mọi người đã cảm giác được bầu không khí đè né rõ rệt.


Các ông lớn mặc quần áo xa hoa nườm nượp kéo đến, những người đi bên cạnh cũng bước đi mạnh mẽ hiên ngang, vừa nhìn là biết là những người giỏi võ được bồi dưỡng riêng.
Hơn nữa, nơi thắt lưng họ cũng phình ra, có người còn thi thoảng để tay trước ngực, hiển nhiên là có đem theo vũ khí.


Tuy người dân ở thị trấn Thanh Hoa mỗi năm đều chứng kiến cảnh như thế này một lần, nhưng lúc này vẫn sợ hãi không dám thở mạnh.
Họ nhao nhao rời xa chỗ này, cho dù ngẫu nhiên đi ngang qua cũng chẳng dám liếc nhìn.


Đây là lúc mà các ông lớn của ba tỉnh quyết định phân chia lợi ích, ai dám làm loạn ở đây thì hiển nhiên là chọn con đường ch.ết!.
Truyện Cổ Đại
Cho dù là Trâu Hổ luôn nóng tính cũng trở nên căng thẳng một cách hiếm có.
Cậu ta kéo theo Tiểu Điệp ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Thành, nói:
"Sư...


Anh Diệp, chúng ta sẽ đi xem những cao thủ đó đánh nhau sao?"
Diệp Thành đang ung dung bóc vỏ nho, anh lạnh nhạt nói: "Đi chứ, tất nhiên phải đi.
Nhưng giờ chúng ta chưa đi vội, đợi họ đến đủ rồi tính".


Lúc Diệp Thành vẫn đang thong thả ung dung thì đám người bên ngoài đã rối hết cả lên, nhiều người hô to: "Đến rồi đến rồi, các ông lớn của ba tỉnh đều đến rồi!"
"Ông cụ Thẩm là ông Thẩm Thiên Minh đứng đầu Giang Thành!"
"Ông Đặng Nghị của Lương Châu, cô cả Đặng Nhã cũng đến nữa!"


"Là đại ca Trương Kha của tỉnh Tô Nam!"
"Bà hoàng của tỉnh Tô Bắc, Dương Lâm cũng đến rồi!"
Mỗi một nhân vật máu mặt xuất hiện là một người đều bàn tán sôi nổi.


Mọi người có người thì bàn tán một cách ngay thẳng, có người thì tỏ ra ngưỡng mộ, cũng có người mang ánh mắt thù oán nồng đậm....
Cho dù là ai trong số họ cũng là người có quyền thế to lớn, người chịu ơn huệ của họ rất nhiều, mà người có thù oán với họ cũng chẳng ít.


Mãi đến khi người cuối cùng xuất hiện, đám đông mới phản ứng lại, có người tinh mắt lập tức nói với vẻ hoài nghi: "Không đúng, sao người nhà họ Trình vẫn chưa tới?"
Các ông lớn ở Giang Thành hiển nhiên cũng chú ý tới điều này.


Họ quay đầu nhìn Trương Kha thì thấy gã nở nụ cười lạnh độc ác.
Người ở Giang Thành cũng chẳng buồn bắt chuyện với gã, dù sao nếu Diệp Tiên sư đã đồng ý ra tay thì cho dù Trình Bác Hiên có đích thân đến đây thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh!


Theo lý thì đại hội võ thuật mỗi năm đều sẽ do ba người có thế lực lớn Trình Bác Hiên, Thẩm Thiên Minh và Dương Lâm tuyên bố khai mạc, nhưng lúc này người nhà họ Trình lại không đến.
Dương Lâm khẽ cười, nói:


"Ông Thẩm à, tôi là phụ nữ, không thích hợp đứng ra chủ trì, ông hãy đứng ra chủ trì đại hội đi".
Mọi người dưới đài liên tục hít sâu một hơi, bà hoàng Dương Lâm khác với hai người đứng đầu của hai tỉnh kia.


Bà ta kế thừa gia sản của chồng, một người phụ nữ yếu ớt mà có thể chống đỡ được trong một gia tộc luôn có sói hổ chực sẵn như vậy, hiển nhiên là có thừa mưu mô thủ đoạn.


Nhưng lúc này, một người phụ nữ có biệt hiệu Bà hoàng lại không hề tỏ ra kiêu căng mà lại cười tươi ăn nói nhẹ nhàng duyên dáng hệt như thiếu nữ, thế là một đám đàn ông đều không khỏi thở gấp.


Bà ta tuy đã gần bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt và dáng người đều chẳng khác gì thiếu nữ mới đôi mươi, lại thêm cả cơ thể nóng bỏng, quần áo sang trọng nhưng cũng không kém phần hở hang và cả khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, trông hệt như Đát Kỷ tái thế.


Thẩm Thiên Minh tuổi đã cao, ông ấy không có bất cứ suy nghĩ bậy bạ nào với Dương Lâm mà lại cảnh giác hơn.
Gia chủ nhà họ Trình mãi không đến, Dương Lâm hiển nhiên đã đánh hơi ra điều gì đó bất thường nên đẩy ông ấy ra, còn bà ta thì đứng trong góc tối quan sát.


Nhưng vì có Diệp Thành chống lưng nên Thẩm Thiên Minh không hề sợ, ông ấy càng nung nấu ý chí lập uy nên không từ chối và vỗ tay, nói:
"Các bạn bè gần xa, cảm ơn mọi người đã tụ tập đông đủ để tham gia đại hội võ thuật giữa ba tỉnh mỗi năm một lần!"


"Chúng ta đều là bạn cả, tôi cũng không nói nhiều thêm nữa.
Có mâu thuẫn gì thì lên võ đài để giải quyết.
Mọi người đều đã hiểu quy tắc rồi, tránh việc thua rồi lại chống chế kỳ kèo, phá hỏng hòa khí..."


Nói đến đây, ông ấy lạnh lùng liếc nhìn Trương Kha, nói: "Nếu có loại người như vậy thì đừng trách Thẩm mỗ này không khách sáo!"
- ------------------






Truyện liên quan