Chương 11: Du Nhiên Cư
May mắn đoạn đường này không bị tắc đường gì đó, một mạch chạy đến ‘Du Nhiên Cư’ lúc mới sáu giờ mười phút.
Tô Dịch Thừa đưa xe vào chỗ dừng xe, chiếc xe vừa dừng lại ổn định, thì bên ghế phụ An Nhiên đã tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, động tác liền mạch, gọn gàng.
Tô Dịch Thừa sửng sốt, nhìn cô thận trọng đứng cạnh cửa xe, ánh mắt nhìn xung quanh. Không khỏi lắc đầu bật cười, anh biết cô vẫn đang ngượng ngùng vì cái hôn vừa rồi, dọc đường mặt vẫn đỏ rực.
An Nhiên thực sự bị cái hôn kia dọa đến, anh thân thiết giúp cô thắt dây an toàn như thế đã đủ làm cô giật mình và ngoài ý muốn, cũng đủ làm cô không được tự nhiên rồi, cô hoàn toàn không ngờ anh còn hôn cô, nụ hôn mà chỉ có người yêu mới có thể có, cô kinh ngạc, không kịp phản ứng. Đến khi cô thực sự phản ứng được thì xe đã lên đường, cô có chút tức giận quay đầu lại vặn hỏi anh tại sao lại hôn cô như vậy, mà anh quay đầu liếc nhìn cô một cách vô tội, hỏi ngược lại: “Chồng hôn vợ, không phải là chuyện chính đáng sao?”
Những lời này làm cô không nói ra lời, đúng vậy a, bọn họ là vợ chồng, dù hôn hay có hành động thân mật cũng là bình thường!
Đến khi Tô Dịch Thừa xuống xe, hai người mới đi vào ‘Du Nhiên Cư’, An Nhiên nhìn xung quanh, nhưng không nhìn anh, Tô Dịch Thừa cười không nói, tâm tình khá vui vẻ.
An Nhiên đặt chỗ ở tầng hai, trước đây cô đã xem qua, gian phòng có bố cục rất tốt, có cửa sổ, dưới cửa sổ là mô hình vườn hoa mini của Du Nhiên Cư, từ đây có thể nhìn toàn cảnh các loại hoa trong vườn hoa, khi mở cửa sổ ra thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa trong vườn hoa phía dưới.
An Nhiên và Tô Dịch Thừa được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng, ở chỗ rẽ cầu thang, còn chưa tới gian phòng, đã thấy mấy người đứng vây ở cửa như là muốn nói gì.
“Gian phòng này rất tốt, dù hơi nhỏ một chút nhưng điều kiện không tệ, thế này đi, bỏ gian phòng vừa rồi, đổi lại cái này đi.” Ở cửa An Nhiên chỉ nghe thấy một thanh âm nói như thế.
Không đợi An Nhiên đi vào, một người nịnh hót phụ họa lên tiếng: “Đồng cục trưởng thích gian phòng này thì tôi sẽ lập tức đổi lại cho ngài, các cô đi báo cho phòng bếp, các món ăn của Đồng cục trưởng sẽ đổi đến gian phòng này.”
“Dạ, quản lý.” Người phục vụ trong phòng lên tiếng nhận lệnh.
An Nhiên cau mày, vừa định vào thì thấy một nữ phục vụ ra ngoài, “Cô chờ một chút.” An Nhiên gọi lại, không cho cô ấy đi, sau đó xoay người vào gian phòng, thấy một người đàn ông khoảng sáu mươi đưa lưng về phía cửa sổ, Trương quản lý của ‘Du Nhiên Cư’ cười làm lành đứng bên cạnh.
Trong phòng có một ít đôi nam nữ khác, ngoài ra còn một người phụ nữ khá phúc hậu ngồi vị trí chủ trì. Mọi người thấy An Nhiên đi vào đều không khỏi sửng sốt, có phần không biết cô muốn làm gì.
An Nhiên nhìn bọn họ, xoay người nói với Trương quản lý đứng đó: “Quản lý, gian phòng này tôi đã đặt từ trước rồi.”
Trương quản lý kia sửng sốt, liếc nhìn An Nhiên, lại quay đầu nhìn người phục vụ phía sau An Nhiên một chút, ánh mắt như là đang hỏi An Nhiên nói thật hay không.
Người phục vụ kia có phần khó xử gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy quản lý, Cố tiểu thư đã đặt gian phòng này từ tuần trước, một bàn sáu giờ rưỡi tối nay.”
Trương quản lý hiểu rõ gật đầu, xoay người mỉm cười nói với An Nhiên: “Thật ngại quá Cố tiểu thư, đây là sơ xuất của chúng tôi, tôi nghĩ là gian phòng này không được đặt trước cho nên vừa mới đồng ý cho Đồng cục trưởng, cô xem thế này được không, tôi lập tức sắp xếp một phòng khác cho Cố tiểu thư, chúng tôi sẽ giảm giá toàn bộ các món ăn tối nay.”
An Nhiên lắc đầu, nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, bà thích hoa, tôi đặt phòng này cũng vì từ cửa sổ ở đây có thể nhìn thấy vườn hoa, cho nên tôi không muốn đổi phòng.”
“Vậy…” Trương quản lý hơi khó xử, theo lý thuyết vị Cố tiểu thư này có lý do không đổi phòng, dù sao người ta cũng đặt trước một tuần lễ, nhưng đây là Đồng cục trưởng của cục xây dựng thành phố, bình thường có giao tình tốt với bà chủ, ông cũng không thể làm mất lòng được a!
“Vị tiểu thư này, như vậy đi, chúng ta cũng đừng làm khó Trương quản lý, tôi bao hết chi phí tối nay của các cô, cô tặng gian phòng này cho chúng tôi, cô thấy thế nào?” Người đàn ông đứng bên cạnh nói.
An Nhiên quay đầu, nhìn người đàn ông kia nói: “xin lỗi, đây không phải là vấn đề tiền, nếu là bình thường thì tôi tặng cho các ông cũng không sao, nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, là con cái, tôi không cho bà được cái gì nhiều, cho nên trong dịp đặc biệt này mong bà được hưởng thụ một bữa cơm vui vẻ trong điều kiện thoải mái nhất, cho nên tôi không thể nhượng lại phòng này cho các vị được.”
“Cô, cái cô này sao lại nước đổ lá khoai thế hả, bữa cơm hôm nay cũng là đón gió tẩy trần cho chị tôi, chị ấy thích hoa, mẹ tôi cũng thích hoa, cô nhượng lại một chút có sao đâu, chúng tôi đã nói sẽ bao hết chi phí của các cô hôm nay, cô còn muốn thế nào.” Một cô gái đứng bên cạnh khinh thường nói, thậm chí không đợi An Nhiên mở miệng, trực tiếp nói với Trương quản lý: “Trương quản lý, chúng tôi nhất định lấy gian phòng này rồi, còn cô ta muốn thế nào thì tự ông lo liệu đi, hơn nữa mấy món ăn mà chúng tôi vừa gọi, mười phút nữa các ông mang lên đi.”
“Cô, sao cô lại ngang ngược, không nói lý lẽ như vậy.” An Nhiên có chút tức giận, bọn họ như thế rõ ràng là ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác.
Cô gái kia nhìn An Nhiên, vô vị nói: “Tôi cứ như thế đấy, cô muốn thế nào.”
“Cô…” An Nhiên có phần tức giận, nhấc chân muốn tiến lên nói lý với cô ta, đột nhiên tay bị Tô Dịch Thừa nắm lại từ phía sau, quay đầu khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười, lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Để anh.”
“Tiểu Mẫn.” Người đàn ông đứng bên cửa sổ quay đầu, hơi nghiêm túc gọi con gái.
“Cha…” Cô gái tên tiểu Mẫn bị gọi, hô lên làm nũng, tiến vào vòng tay của ông ta nũng nịu nói: “cha, con không muốn đổi, không khí gian phòng này rất thơm, con thích chỗ này.”
“Con a.” Đồng cục trưởng kia có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tay cô gái, xoay người định nói với An Nhiên cái gì, nhưng nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng bên cạnh cô thì sửng sốt, không kịp phản ứng.