Chương 13: Bí Mật Ảo Cảnh - Nhu Tình Ngàn Năm
Một mùi hương phảng phất, dịu nhẹ chợt đánh thức Thiên Kiệt tỉnh lại.
Bạch Nguyệt Tiên Tử gối đầu lên thành giường ngủ say bên cạnh hắn.Khuôn mặt nàng gầy mòn tiều tụy đi nhiều.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong tim.
Đến bây giờ hắn mới hiểu được tại sao nơi đây được gọi là Linh Vực Ảo Mộng, hiểu được nỗi cô đơn của mọi người sống trong Linh Vực này.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu rồi, ngàn năm rồi chăng....
Ngàn năm cô đơn.... trong Ảo Mộng. Đã từng đứng trên đỉnh phong của thế giới này.Giờ đây mới nhận ra những gì mất rồi mới biết trân trọng nó.
Nhìn khuôn mặt đã ngàn năm qua hắn vẫn luôn nhớ mong, tuy tiều tụy nhưng vẫn không thể phai mờ đi nét xinh đẹp của nàng,môi mỉm cười, nhưng khóe mắt lặng lẽ....lệ tuôn rơi....
Uhm.
Vô tình giọt nước mắt hắn rơi xuống khuôn mặt xinh xắn tiều tụy của nàng, khẽ giật mình dụi mắt ngẩng đầu lên.Chưa kịp nói câu gì, một cánh mạnh mẽ kéo nàng ngã nhào vào lòng hắn. Nàng khinh hoảng định đẩy hắn ra,lắp bắp.
_"Công tử........" _"Suỵt......Như Vân...." đặt một ngón tay lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, ánh mắt hắn hắn nhu tình ngắm nàng.....
Bất chợt....
Không gian như ngừng lại.....
Hai đôi môi....dần xích lại gần nhau Và......
Cứ như thế...hai trái tim chợt chung nhịp đập.....
Nỗi niềm nhớ mong bấy lâu nay......bỗng hóa thành niềm hạnh phúc.
Môi..dán chặt môi...
Hai chiếc lưỡi.....tham lam quấn lấy nhau. Tuy vụng về nhưng quyến luyến không muốn xa rời. Chìm đắm trong nhu tình ngàn năm,đôi vòng tay siết chặt. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, đến khi cả hai như muốn ngạt thở mới quyến luyến rời ra.
Tách.....
Giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, nàng e thẹn giấu mặt vào lòng hắn nức nở.
_"Xin lỗi......Như Vân...từ nay ta sẽ không làm nàng đau buồn nữa, hãy tin ta......ta sẽ chăm sóc nàng từ nay...đến suốt đời này.Không là ngàn vạn kiếp sau, đến khi nào ta không còn tồn tại nữa." _"uhm....ta.....thiếp... thiếp tin."Bạch Nguyệt Tiên Tử lí nhí,siết chặt vòng tay. Sợ rằng khi nàng lỏng tay,hắn sẽ lại biến mất như lần đó. Không quan tâm hắn đã trải qua điều gì, những nàng sẽ không cho nó xảy ra lần nữa.
Két....
Cánh cửa khẽ mở ra,Huyết Nguyệt Ảnh Vũ chợt tiến vào.
_" Sư muội... tiểu tử kia tỉnh lại chưa? Hai người....... hai người....." Choang....chén thuốc trên tay chợt rơi xuống, nàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn cảnh hai người ôm nhau tình tứ..Đôi má Bạch Nguyệt Tiên Tử đỏ ửng, hai người vội vàng tách nhau ra.
_"Đại.... Sư tôn......ta...." _" Sư tỷ.... Công tử....tỉnh rồi.... muội.... muội đi nấu gì đó cho mọi người...."Che giấu sự xấu hổ khi bị sư tỷ bắt gặp cảnh thân mật của mình, Bạch Nguyệt Tiên Tử lắc mình rời đi.
Chưa kịp để hắn giải thích, Huyết Nguyệt Ảnh Vũ lướt tới tát một cái trời giáng vào mặt hắn khiến hắn bay đụng vô vách tường.
Ầm.......Phụt..
Hắn phun ra một ngụm máu, đầu óc quay cuồng choáng váng.
Oành... một tiếng sét như đánh thẳng vô trái tim nàng, trong lúc kích động nàng quên mất là hắn đã mất hết linh lực.
Nước mắt tuôn rơi như mưa, nàng vội vàng lướt đến đỡ lấy Thiên Kiệt,truyền linh lực ổn định lại máu huyết cho hắn.Nhẹ lau đi vết máu trên khóe môi hắn,nàng nghẹn ngào.
_"Tiểu tử..... ta...ta không cố ý." _"Khụ......Sư Tôn..... ta không sao."khuôn mặt tái nhợt vì đau nhưng hắn cố gắng nặn ra nụ cười cho nàng yên tâm.
Bất chợt nàng vòng tay lên ôm lấy cổ hắn,đặt một nụ hôn lên môi.....Ánh mắt nàng e thẹn....
_" Sư Tôn.....người..... người." Hắn lắp bắp kinh ngạc, đây là người có trái tim sắt vẫn thường ném hắn vô những khu rừng đầy yêu thú mỗi khi đi lịch duyệt hay sao?Cũng có lúc bộc phát nữ tính như vậy.
Không cho hắn nói hết câu,một lần nữa nàng áp đôi môi đỏ rực quyến rũ của mình lên môi hắn....
Lại một lần nữa.....
Không gian như ngừng trôi..
Dẹp bỏ hết những vướng mắc trong lòng... Lưỡi lại tìm đến nhau..
Cái ôm ấm áp, hạnh phúc......
Có đôi lúc.....tình yêu chưa chắc đã phải dùng lời nói....
Căn phòng lại tràn ngập hạnh phúc.....
Đến khi không thở nổi nữa hai đôi môi mới tách nhau ra trong sự không nỡ của hai con người vừa trải qua ngọt ngào đầu tiên của tình yêu. Nhẹ tựa đầu vào vai hắn,mắt lim dim hạnh phúc.
Chợt nhớ ra điều gì đó nàng chợt dùng đôi tay trắng muốt xinh đẹp đánh như mưa vào ngực hắn chất vấn....
_" Đồ ch.ết bầm xấu xa nhà ngươi, ta.....đánh ch.ết ngươi. Ngươi....ngươi.... đã đi đâu? Có biết trong mấy tháng qua ta và sư muội tìm khắp Linh Vực Ảo Mộng này rồi không. Lúc tìm được ngươi trên tế điện Song Nguyệt ngươi đã hôn mê ba tháng nay rồi có biết không hả?Trong lúc ngươi mất tích rồi hôn mê có biết lấy mất bao nhiêu nước mắt của chúng ta rồi không?" _" Sư tôn...ta..ta xin lỗi." Cắt.....
_"Còn dám gọi sư tôn....ta...Thiếp đánh ch.ết ...chàng,có đời nhà ai mà đệ tử dám thân mật với sư tôn như chàng không?" Ách.....
_"Linh Phiêu.....ta.. ta xin lỗi đã khiến hai nàng thương tâm." Hắn lắc đầu cười khổ không thôi, rõ ràng là nàng chủ động hắn mới dám,giờ lại trách hắn.Nếu không cho hắn ngàn lá gan cũng không dám chạm vào bà chằn lửa này. Không giống như Bạch Nguyệt Tiên Tử ôn nhu, hiền dịu. Huyết Nguyệt Ảnh Vũ nóng bỏng quyến rũ nhưng nguy hiểm ch.ết người, nghịch lửa có ngày dẫn lửa thiêu thân a.
_"Đó là một bí mật.... đợi lát nữa Như Vân đến,dùng bữa xong ta sẽ kể cho hai nàng nghe bí mật của Linh Vực Ảo Mộng này."
Nhìn gương mặt non nớt,nhưng trong ánh mắt lại hiện lên nét từng trải tang thương như đã qua biết bao thăng trầm ngàn năm mới có được.
Nước mắt rơi....
Nhưng môi lại mỉm cười hạnh phúc...
Nàng mơ hồ đoán ra,hắn sẽ đưa hai nàng thoát khỏi cảnh bị vây khốn ngàn năm nay. Sẽ dẫn hai nàng đi du ngoạn khắp đại lục này,sẽ cho các nàng tình yêu và niềm vui,hạnh phúc.....
Hai mắt nhìn nhau.....
Môi lại....từ từ xích lại.
_" Sư tỷ..... Thức ăn xong rồi, hai người ra.....Aaaa..." Bây giờ đến lượt Bạch Nguyệt Tiên Tử hét lên ngạc nhiên.....
Nhưng trái lại với vẻ ngại ngùng của hai nàng, hắn nhẹ nhàng kéo tay Huyết Nguyệt Ảnh Vũ đến bên cạnh Bạch Nguyệt Tiên Tử. Nắm chặt tay hai nàng, hắn mỉm cười đắc ý.
_" Như Vân,Linh Phiêu...đi thôi." _"uhm.." Khẽ liếc nhìn nhau, hai nàng đỏ mặt e thẹn đáp,rồi mặc kệ cho hắn nắm tay hai nàng bước đi....
Chợt.... hắn dừng lại,quay đầu nhìn hai nàng,ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt.
_" Ách... ta quên mất nhà ăn....đi hướng nào ấy nhỉ." _" Chàng....?" Hai nàng nghi hoặc đồng thời hét lên.
_"Ha ha....ta đùa đấy..." nói xong hắn ha hả chạy vụt đi.
_" Đáng ghét....xem ta chỉnh chàng đến ch.ết luôn." Hai nàng khúc khích cười đuổi theo hắn.
Đã lâu....
Đây là lần đầu tiên hai nàng vui như thế Hạnh phúc.....
Có đôi khi phức tạp....
Nhưng ít ai nhận ra.....nó bắt đầu đơn giản như vậy đấy...