Chương 12: Cuồng phong lạc tận thâm hồng sắc
Yến Phi Phi cùng Tào Mạnh Cường đang ngồi uống trà trong một gian quán nhỏ bên đường thì thấy hai đệ tử Thu Phong Phái cưỡi ngựa chạy qua . Nàng vội đứng dậy gọi :
-Thượng Quan sư huynh !
Hai người cưỡi ngựa như nhận ra giọng nói quen thuộc này nên ghì cương lại . Hán tử họ Thượng Quan mỉm cười :
-Thì ra là biểu muội và Tào sư huynh ! Các vị sao lại ở đây ?
Yến Phi Phi cười :
-Bọn muội cũng đang hồi sơn ! Không biết nhị vị sư huynh có chuyện gì mà đi qua đây ?
Họ Thượng Quan nói :
-Hẳn sư huynh và biểu muội chưa biết , sư phụ cùng các vị chưởng môn đã thống nhất sẽ tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng hội vào tháng sau nên sai bọn ta mang thiệp đến Quan Ngoại !
Tạo mạnh Cường và Yến Phi Phi khẽ cau mày , họ nhất thời chưa hiểu ý Thu Nhược Tuyền là gì ,nên mỉm cười rồi để hai người kia đi . Yến Phi Phi quay lại bàn trà hỏi :
-Biểu ca ! Theo huynh thì ý định của nghĩa phụ là gì khi tổ chức Thiếu Niên anh hùng hội sớm hai năm ?
Tào Mạnh Cường lắc đầu :
-Chính ta cũng không hiểu điều đó ! Nhưng có thể là nó liên quan đến chuyện vừa rồi !
Yến Phi Phi thở dài :
-Như vậy cũng tốt ! Lần này biểu ca có lẽ sẽ là người đứng đầu đấy , giang hồ hiện nay trong lớp trẻ được mấy người chân tu như huynh ?
-Biểu muội khéo đùa ! Kiếm quyết ta còn chưa bằng biểu muội !
Yến Phi Phi lườm :
-Biểu Ca dấu ai được chứ không dấu muội được đâu !
Mạnh Cường thở dài , hắn nhấm nháp trà nói :
-Chúng ta đi tiếp thôi !
Yến Phi Phi gật đầu , hai người đứng dậy ra khỏi quán nhỏ lên ngựa . Đột nhiên trước mắt họ có bốn bóng huyền y nhân loáng qua . Yến Phi Phi hỏi :
-Biểu ca ! Có phải bọn người Tiên Tri giáo kia không ?
Tào Mạnh Cường cau chân diện nhìn bốn huyền y nhân đang bước vào một khách điếm gần đấy gật đầu :
-Đúng là bốn gã hôm nọ !
Yến Phi Phi kéo áo hắn nói :
-Chúng ta hãy theo dõi chúng xem thế nào , nếu không có gì lạ thì bắt chúng hỏi cung cũng được khối việc !
Tào Mạnh Cường trầm ngâm :
-Chuyện này liệu có được không ? Chỉ e chúng đi cùng Song Sát thì mệt đấy !
Yến Phi Phi không để ý , nàng thúc ngựa lên trước vào khách điếm . Mạnh Cường khẽ lắc đầu rồi cũng theo nàng .
Yến Phi Phi bước đến hỏi tên tiểu nhị :
-Bốn người vận huyền y vừa rồi thuê phòng số mấy ?
Tên tiểu nhị nhận ra họ là người của Thu Phong phái nên cúi đầu nói :
-Thưa hai vị là phòng số hai mươi tư ở lầu hai !
Yến Phi Phi gật đầu rồi chọn thuê phòng số hai mươi ba . Hai người dùng nội lực đục hai lỗ nhỏ xuyên qua bức vách nghe ngóng . Bốn tên Huyền y nhân ngồi nhấm nháp trà bên bàn , thái độ của chúng có đôi phần sốt sắng . Một lúc sau Song Sát bước vào . Vu Đại Hải hỏi :
Vật đó các ngươi để đâu ?
Một tên huyền y nhân khom lưng :
-Thưa đàn chủ , bọn tiểu nhân để trên đầu giường
Vu Đại Hải gật đầu nói :
-Các ngươi có thể hồi sơn được rồi !
Tên huyền y nhân khác hỏi :
-Vậy còn hai vị định đi đâu ?
Hà Chí Bình cười nhạt :
-Bọn ta cần đi Quan Ngoại !
Bốn huyền y nhân không dám hỏi thêm mà cúi đầu đi ra ngoài . Yến Phi Phi hỏi nhỏ :
-Theo biểu ca thì bọn chúng đi Quan Ngoại làm gì ?
Tào Mạnh cường trầm ngâm :
-Cái đấy ta cũng như biểu muội thôi !
Bên kia Vu Đại Hải bước đến chiếc giường ngủ lật gối lên , lão lấy ra một cái hộp nhỏ rồi quay sang Hà Chí Bình nói :
-Chúng ta cũng nên đi thôi !
Hai lão rời khỏi phòng ra ngoài . Yến Phi Phi lại hỏi :
-Không hiểu cái hộp ấy đựng gì nhỉ ?
Tào Mạnh Cường đăm chiêu nói :
-Rất có thể là Tinh Nguyên của Huyết Lang !
-Vậy bọn chúng đem tinh nguyên của Huyết Lang đến Quan Ngoại làm gì ? Lẽ ra phải đem về Nam Cương mới phải chứ ?
Nàng nói xong toan cất bước ra ngoài . Mạnh Cường nắm tay nàng kéo lại nói :
-Biểu muội định đi đâu ?
Yến Phi Phi cau mày :
-Chúng ta phải theo dõi xem hai lão ấy muốn làm gì !
Mạnh Cường hốt hoảng :
-Muội có biết Quan Ngoại là vùng đất thế nào không ? Hơn nữa hai lão cũng thập phần nguy hiểm , lỡ chúng ta bị phát hiện thì chỉ còn con đường ch.ết đấy !
Yến Phi Phi mím môi nói :
-Muội không sợ !
Nói đoạn rút mạnh tay đi ra ngoài . Tào Mạnh Cường than khổ rồi cũng chạy theo .
Lúc này Song Sát đã ra đến cổng , hai lão cưỡi ngựa rồi nhắm hướng Quan Ngoại lao đi . Mạnh cường nói :
-Thời tiết ở đấy giá lạnh kinh người , để ta đi kiếm quần áo ấm đã !
Nói đoạn băng mình đi bảo tiểu nhị mua hộ quần áo . Yến Phi Phi nóng lòng ngóng theo bóng Song Sát đi xa , ruột gan nàng như có kiến bò . Mãi hơn tuần trà sau tiểu nhị mới đem đến hai bộ áo bông dày cộm . Hai người gói lại rồi nhanh chóng lên ngựa đuổi theo , họ nhằm hướng Quan Ngoại quất tuấn mã phi nước đại . Mất gần một canh giờ mới đuổi kịp hai lão . Thời tiết ở đây đã bắt đầu lạnh dần , Yến Phi Phi khẽ run lên nói :
-Thời tiết bắt đầu thay đổi rồi biểu ca ! Chúng ta nên mặc áo vào đã !
Tào Mạnh Cường không phản đối , hắn đưa áo cho Yến Phi Phi khoác vào rồi nhìn theo bóng dáng Song Sát đằng xa trầm ngâm :
-Hai lão này không đem theo áo ấm , bọn Tiên Tri giáo chịu rét giỏi thật !
Yến Phi Phi mỉm cười :
-Nam Cương cũng giá lạnh vậy ! Có lẽ chúng ở đấy lâu nên quen rồi !
Đến gần tối thì họ đến được Quan Ngoại , phía trước là một dãy núi sừng sững như chắn ngang cái lạnh lẽo tràn vào Quan Nội . Song Sát xuống ngựa phi thân lên núi . Yến Phi Phi cùng Tào Mạnh Cường cũng vội vã bay theo . Họ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống , phía xa xa một màu trắng bát ngát mênh mông bao phủ , những trận gió lạnh cắt da cắt thịt thi thoảng thổi qua làm họ rùng mình , hai hàm răng đá vào nhau liên hồi . Lúc này , sau những gốc thông già cỗi , bóng dáng Song Sát bước lê trong tuyết đang khuất dần . Yến Phi Phi mím môi nói :
-Chúng ta đi thôi biểu ca !
Tào Mạnh Cường cười :
-Tuyết trắng mênh mông như vậy liệu có bị hai lão phát hiện không ?
-Biểu ca yên tâm , trời sắp tối rồi , hơn nữa gió tuyết như vậy hai lão làm sao nghe ngóng được gì nữa !
-Muội nói cũng phải !
Hai người vận chân nguyên chấn áp cái lạnh rồi băng mình theo vết chân của Song Sát để lại trên tuyết . Họ đi như vậy cho đến khi phong hàn nổi lên liên miên . Những trận gió này ngày càng bút giá , Yến Phi Phi thấy bàn tay mình từng ngón như bị tê liệt , nàng dấu nó sâu vào trong áo bông rồi nhìn qua Tào Mạnh Cường , hắn cũng chẳng hơn gì nàng . Môi tím tái , mi mắt đóng đầy băng tuyết , hơi thở phì phò như ống khói . Yến Phi Phi nghe lòng nhói lên một cái , nàng thở dài :
-Lẽ ra muội không nên để biểu ca dính vào chuyện này !
Tào Mạnh Cường nhìn nàng , bất giác lòng hắn thấy đôi phần ấm áp , hắn gượng cười :
-Biểu muội nói vậy là có ý gì ? Chúng ta từ bé lớn lên bên nhau , lại cùng nhau vượt qua biết bao tai kiếp khi hành tẩu giang hồ . Chút cực khổ nhỏ nhoi này đâu đáng nói !
Màn đêm bắt đầu le lói buông xuống . Hai người nhận thấy cước bộ Song Sát bắt đầu chậm lại , bọn chúng đưa mắt dáo dát nhìn quanh . Tào Mạnh cường kéo Yến Phi Phi núp xuống một đống tuyết do cuồng phong vun thành nói :
-Hình như bọn lão phát hiện ra chúng ta rồi !
Yến Phi Phi cau mày liễu :
-Không phải đâu ! Trông dáng đấp hai lão thì giống như đang tìm kiếm cái gì đó !
Lúc này nghe Vu Đại hải nói lớn át cả gió tuyết :
-Hà đệ ! Tại sao lại không thấy vậy kìa ?
Hà Chí Bình nhìn quanh một lúc nói :
-Theo như hai vị hộ pháp nói thì chắc chắn nó phải ở đây mà , tại sao ...
Lão dừng lại ngưng thần lắng nghe , hai mắt lấp loáng vài tia sáng . lão quay sang Vu Đại Hải định nói thì thấy Vu Đại Hải cũng ngưng thân nghe ngóng , lão dơ tay ra hiệu cho Hà Chí Bình đừng lên tiếng .
Tào Mạnh Cường và Yến Phi Phi vì ở xa quá nên nhất thời không hiểu chuyện gì , chỉ thấy hai lão từ từ tiến rất chậm về phía trước , hai người cũng vội vàng bò theo .
Khoảng một tuần trà sau thì Song Sát dừng lại trước một cái hang nhỏ , bên trong khí xanh thi thoảng le lói bay ra , nhưng rất mờ nhạt . Tào Mạnh Cường kéo Yến Phi Phi đến mộn đụn tuyết khác , chân diện y biến đổi nói :
-Biểu Muội ! Muội có thấy hang động kia rất lạ không ?
Yến Phi Phi gật đầu :
-Đúng vậy ! Hình như trong hang có dị vật gì đấy rất ghê gớm . Lời nói vừa dứt thì bên trong vang lên tiếng ken két nghe như hàm răng va chạm vào nhau . Vu Đại Hải nói lớn :
-Đệ hãy nhử nó ra đây cho ta !
Nói xong lão lùi lại đứng sau Hà Chí Bình , thò tay vào ngực lấy cái hộp nhỏ ra , lão mở hộp để lộ một cái lư hương rất nhỏ . Thu Phong Song Hiệp cảm nhận được hắc khí ở cái lư hương ấy tỏa ra khí thế bức nhân , có điều nó dung hợp vào đêm đen nên khó nhìn thấy .
Hà Chí Bình lúc này hữu thủ dồn nén chân nguyên phát ra xanh ngắt . lão nhắm hướng cửa hang dồn mạnh một chưởng , tiếng nổ ầm ầm chấn động màn đêm . Khi tiếng động ấy dứt thì cửa hang hoàn toàn sụp đổ , từ trong hang sâu một con nhện khổng lồ cao gấp đôi người thường dần dần xuất hiện . Dị vật phóng mạnh hai sợ tơ đầy độc chất về phía Hà Chí Bình và Vu Đại Hải . Hai lão nhanh như cắt nhảy lên tránh né , nhưng một sợi tơ độc vô tình đánh trúng chỗ Yến Phi Phi và Tào Mạnh Cường núp , hai người vội lăng không thoát khỏi . Đụn tuyết bị tơ nhện đánh trúng liền nổ tung , khói xanh nghi ngút bốc lên .
Song Sát nhìn thấy hai người thì thoáng chút ngạc nghiên . Nhưng nhớ tới chuyện quan trọng Vu Đại Hải vội đưa lư hương lên trước mặt niệm chú . Con nhện lớn thấy vậy thì toan quay mình bò vào hang , nhưng không kịp . Tinh nguyên của nó nhanh chóng bị thu vào lư hương . Trông nó bây giờ như cái xác khô !
Xong việc ,Vu Đại Hải cười nhạt nhìn Thu Phong Song Hiệp đang ngạc nhiên tột độ nói :
-Các ngươi sao lại đi tìm tuyệt lộ cho mình ?
Hà Chí Bình cũng tiến lên đứng cạnh Vu Đại Hải chuẩn bị xuất thủ . Tào Mạnh Cường và Yến Phi Phi chân diện tám phần lo lắng . Hai người đã từng giao thủ nên rất hiểu sự lợi hại của hai lão . Đầu óc Yến Phi Phi lóe lên một tia sáng , nàng hướng vào màn đêm gọi lớn :
-Nghĩa phụ đến rồi sao không ra đi !
Song Sát giật mình vội đưa mắt dáo dát quan sát . Họ từng bị thương dưới chưởng pháp của Thu Nhược Tuyền nên rất e ngại lão . Nhưng đấy chỉ là sự giảo hoạt của Yến Phi Phi . Ngay khi nói xong nàng kéo tay Tào Mạnh Cường :
-Chạy thôi biểu ca !
Hai người băng mình vào đêm sâu , Song Sát biết mình trúng mưu nên vội vàng đuổi theo thái độ cực kỳ tức giận . Gió tuyết như cắt da cắt thịt . Thu Phong Song Hiệp tuy rằng là những anh tài số một trong lớp trẻ nhưng đáng tiếc so với Song Sát thì họ hãy còn thua xa , khoảng cách cứ bị rút ngắn dần , hai người thở không ra hơi . Tào Mạnh Cường nói :
-Để ta ở lại chặn lão , biểu muội hãy chạy đi !
Yến Phi Phi nói :
-Không được ! Chuyện này là do muội lôi biểu ca vào , người ở lại chặn phải là biểu muội mới đúng !
Mạnh Cường mỉm cười :
-Thôi được , nếu có ch.ết thì ch.ết chung vậy !
Đột nhiên một trận cuồng phong dữ dội nổi lên , tuyết cuốn mù trời . Tào Mạnh Cường cùng Yến Phi Phi , luôn cả Song Sát bị cuốn phăng vào đêm sâu ...
***
Điệp Vũ Xương chạy như cuồng dại , hắn hét lớn như thú hoang , đầu óc mụ mẫm gần như không còn cảm nhận được gì ,tay chân vung loạn xạ . Hắn chìm sâu vào mê man . Không biết qua bao lâu hắn mới thấp thoáng cảm nhận thân hình mình nhẹ đi như bay . Hắn giật mình choàng tỉnh và nhận thấy mình đang bị một cơn bão tuyết cuốn đi . Lúc này tâm trí hắn tỉnh táo được tám phần , giữa cơn bão điên cuồng ấy , hắn mơ hồ thấy chân nguyên trong người mình dồi dào một cách lạ thường , luồng chân nguyên ấy trút ra liên hồi nhưng cơ thể hắn vẫn đầy sung mãn .
Hắn định tâm nhớ lại mọi chuyện rồi cố sức vùng vẫy . Thật kỳ diệu , nội lực của hắn trở nên cao thâm không thể tưởng , hắn trụ thân giữa cơn bão tuyết ấy cảm nhận . Hắn lờ mờ thấy cuồng phong của cơn bão này có khí lực rất quen .
Đêm sâu , ánh mắt hắn sáng rọi lên như hai cột đèn , hắn đã hiểu ra trận bão này chính là do chân nguyên của hắn bạo phát mà gây ra . Hắn lộn người chờn vờn xuống đất rồi đưa tay thu hồi chân nguyên . Cuồng phong cũng theo đó mà tan dần .
Hắn thở dài nhớ đến mọi chuyện , nhất là chuyện giấc mơ , những lời nói trong giấc mơ thật sự ám ảnh hắn . Hắn vận công thấy ma khí trong người vẫn không hề phát tác . Vậy tại sao giọng nói trong giấc mơ ấy lại kỳ lạ như vậy ?
Hắn buông mình ngồi xuống mặt tuyết băng lạnh thở dài . Đôi mắt hắn dõi soi lên bầy trời . Bầu trời ấy vẫn cao vời vợi , chỉ thi thoảng vài bông tuyết đáp xuống mặt hắn lạnh lẽo . Đôi mắt hắn thẫn thờ ...
Đột nhiên từ sâu trong đêm đen vang lên chưởng phép đấu nhau kèm theo tiếng nữ nhân quát :
-Vô sỹ !
Hắn trầm ngâm nghĩ :“ Không hiểu bọn người nào mà giữa đêm hôm khuya khoắt chốn hoang vu này lại đánh nhau ?”
Tiếng hét thất thanh của nữ nhân ngắt dòng suy nghĩ của hắn , liền đó là tiếng cười khả ố :
-Ngươi ít ra cũng là một đệ nhất mỹ nhân của Quan Nội , tuy rằng quá chênh lệch nhưng cũng không sao ! Hãy để hai lão già này thưởng ngoạn một chút rồi tiễn ngươi đi cũng không muộn !
Giọng nữ nhân giận giữ lẫn sợ hãi dội lại:
-Cút ! Hai lão già khốn kiếp ! Các ngươi có còn biết sỹ diện là gì không ?
Một giọng khác cười điên dại :
-Nó hỏi chúng ta có biết sỹ diện không kìa đại ca ? Xưa nay trong giang hồ chỉ những con nai ngơ ngác mới hỏi chúng ta câu đấy thôi ! Hê hê !
-Ngươi cứ vùng vẫy đi , càng vùng vẫy thì càng kích thích bọn ta !
Giọng nữ nhân bất lực :
-Rồi nghĩa phụ ta sẽ giết ch.ết các ngươi ! Hai con sói già đê tiện !
-Hê hê ! Xong chuyện thì ngươi cũng tan xác , lão biết đâu mà truy cứu ?