Chương 39: Phát hiện ngoài ý muốn trong cấm địa
Trong mảng sương mù, thân hình Diệp Phi cẩn thận xuyên qua, con ngươi đen nhánh thỉnh thoảng quét qua bốn phía, địa phương này nguy cơ trực chờ tứ phía, hắn không dám có một chút khinh thường.
Ba ngày sau, Diệp Phi nghỉ ngơi ăn một chút lương khô, vỗ vỗ bụng, rồi lại tiếp tục lên đường, nhưng ánh mắt một mực chú ý bốn phía.
Một đoàn gió nhẹ lướt qua, sương mù như sôi trào, tự hồ hóa thành hình dáng các loài thú dữ tợn đang gầm thét, phối hợp cùng tiếng gió, tạo ra một cảnh tượng đầy quỷ dị.
Một ngày này, thân hình Diệp Phi đang hướng phía trước bay đi bỗng dừng lại, hia mắt tinh quang chợt lóe, suy nghĩ chốc lát, đầu ngón tay chớp động lưu quang, sau đó lại tiếp tục lên đường như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bốn phía trống rỗng không một tiếng động, Diệp Phi không biết mệt mỏi đi về phía trước.
Bá một tiếng, chợt, dưới chân Diệp Phi quang mang chợt lóe, thân hình hướng một bên cấp tốc chạy trốn, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Cùng lúc đó, hàn quang thoáng xuất hiện, ngay vị trí Diệp Phi vừa xuyên qua, mơ hồ có một thanh đao sắc bén xuất hiện giữa không trung.
“Cái gì? Lại có thể tránh thoát..! “ Lời còn chưa nói hết, trong hư không truyền ra một tiếng hét thảm, một tia máu tươi chảy ra.
Bá một tiếng, linh mang chợt lóe, đạo thân hình áo đen trung niên chợt hiển lộ thân hình, khuôn mặt nhìn Diệp Phi mang vẻ bất khả tư nghị.
Quỷ dị là, giữa mi tâm, máu tươi nhè nhẹ chảy ra, mơ hồ có một khỏa trong suốt phi châm bên trong, trung niên áo đen trong mắt mang nồng nặc ý hoảng sợ.
Phốc một tiếng!
Ngay sau đó, thân hình mền nhũn, vô lực ngã trên mặt đất, ánh mắt vô thần, nhưng trên mặt mang vẻ như không hiểu là vì sao, cho đến khi ch.ết, hắn cũng không hiểu đây hết thảy làm sao phát sinh.
Nhìn qua, Diệp Phi cũng không có động đậy, mà dùng thần thức lần lượt quét bốn phía mấy lần, phát hiện thấy không có gì, rồi thận trọng hướng trung niên áo đen đi tới.
“Di?” Diệp Phi có chút nghi ngờ, nhìn phù lục linh quang ảm đạm trước ngực trung niên áo đen, rồi cầm lên tr.a xét.
“Đậy là linh phù gì?” Nói xong, Diệp Phi đem pháp lực rót vào trong đó, sau đó dán lên ngực mình.
Một màn quen mắt xuất hiện trước mặt Diệp Phi, đúng lúc linh phù chạm vào thân hắn, thân hình bắt đầu mơ hồ, sau đó chính là biến mất không thấy, đúng như lúc hắn dùng dây chuyền thần bí ở khách sạn, hiệu quả cũng không khác nhau mấy.
“Hắc hắc, hẳn là ẩn thân linh phù, không tệ, đáng tiếc là không thể sử dụng nhiều lần!” trong hư không truyền ra một đạo âm thanh, cực kỳ quỷ dị, sau đó lộ ra thân hình, đem linh phù thu lại.
Thì ra Diệp Phi đã sớm phát hiện người này, tuy không nhìn thấy, nhưng thần thức cũng có thể cảm nhận được nhât cử nhất động của đối phương, chỉ là đối phương không động, hắn cũng không có khinh cử vọng động.
Bất quá, Diệp Phi cũng lặng lẽ đem phi châm ra, đến khi đối phương động thủ, hắn cũng trong nháy mắt công kích.
Vì hắn một mực chú ý đối phương, nên dễ dàng tránh khỏi một kích chí mạng. Đem tất cả đồ thu vào, mấy viên tiểu hỏa cầu bắn ra, thân hình Diệp Phi nhảy một cái hướng về phương khác.
……….
Trong một mảng rừng rậm, hai tên tu sĩ đang khống chế pháp khí tranh đấu không ngừng, nhìn qua hung hiểm hết sức, trong đó một người bị thương không nhẹ, thua cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhìn tướng mạo như là Thiên Nhai tông đệ tử.
Cách hai người đó không xa, có một đóa hoa tươi đẹp, trên đó kết một quả màu lam tươi đẹp, chớp động quang mang, vừa nhìn liền không phải phàm vật.
Trong đó một bạch y thiếu niên, khống chế trường kiếm ba thước, ép một tên áo xanh ép chậm rãi lui về sau, nhưng thiếu niên áo xanh ăn vào một viên đan dược, pháp lực có chút hồi phục, miễn cưỡng ngăn cản.
Thấy vậy, thiếu niên bạch y khóe miệng giương lên, giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết, trường kiếm lóe lên, một đạo hình ảnh nửa thước trường kiếm bắn ra.
Tốc độ cực nhanh, chỉ là chớp động một cái, phốc một tiếng, trúng ngực thiếu niên áo xanh, máu tươi trào ra, thật khó lòng phòng bị.
Mà trong sát na kiếm quang đánh tới thiếu niên áo xanh, nụ cười trên mặt bạch y thiếu niên cũng biến mất không thấy, trên trán chớp đồng bạch quang, một phi châm trong suốt xuất hiện giữa mi tâm, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Phốc! phốc!
Hai tiếng cùng lúc, hai thân hình ngã trên mặt đất, chẳng qua là trên mặt thiếu niên áo xanh có chút giễu cợt, còn bạch y thiếu niên lại có chút vẻ không cam lòng.
Chỉ chốc lát, bên cạnh hiện ra một đạo thân ảnh màu trắng, nhìn qua là một thiếu niên có tướng mạo bình thường.
Đi tới phụ cận, nhìn qua một chút đóa hoa kia, lại nhìn trái cây trên đó, khóe miệng giương lên, khẽ cười: “Có vật này, vậy có thể đổi được trúc cơ đan rồi!” Người này chính là Diệp Phi.
Ước chừng một lát, Diệp Phi rời khỏi nơi đây, mà nơi này cũng trở nên trống rỗng, cây hoa kia biến mất không thấy, mọi thứ biến mất vô ảnh vô tung.
………..
Gần trung tâm giải đất Vạn Tiên Động, một mảnh bình nguyên rộng lớn, một tòa kiến trúc ba tầng xuất hiện, bốn phía tòa ra mơ hồ cấm chế ba động, một tên bạch y thiếu nên đúng ở phía xa kiến trúc, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Cấm chế bị phá mở, hẳn là có người đi vào, cũng được, vào xem một chút, xem có gì bỏ xót hay không.” Nói xong, thân hình chợt lóe, hướng tòa kiếm trúc đi tới.
Không gian trong đại điện cũng không phải là rất lớn, vách tường treo đầy bụi bặm, bốn phía bày mấy chiếc ghế gỗ, cũng bàn đá, trên tường chằng chịt chữ nhỏ, ngoài ra không có gì khác.
Diệp Phi nhìn những chữ nhỏ kia, bụi bặm đã sớm bị lau đi, xem ra là đã có người tr.a xét, cũng không có gì đặc biệt, trên đó bất quá ghi lại một số khẩu quyết Luyện Khí kỳ, cùng với một chút tu luyện tâm đắc.
Có thể đến nơi này, thấp nhất cũng là Luyện Khí kỳ tầng tám tu sĩ, còn lại hẳn là Luyện Khí kỳ tầng chin, là các đệ tử đứng đầu của các thế lực, căn bản cũng không quan tâm mấy thứ này, ngay cả Diệp Phi cũng không them nhìn, xoay người hướng lầu hai đi tới.
“Di?” Sát na hắn quay lưng, thần thức vừa động, chơt cảm giác trong đám chữ nhỏ có chút không bình thường.
Âm Công Tử