Chương 32: Giao phong

Trong Ngự Hoa Viên, hương hoa tứ phía.


Giữa hè hoa nở cũng không nhiều, dù hoàng cung có người làm vườn vất vả cần cù lúc nào cũng chăm sóc kỹ lưỡng, cũng tuyệt không có cảnh như mùa xuân trăm hoa đua nở, hơn nữa trời nắng to, rất nhiều hoa vừa nở một lát đã héo úa. Vì tạo thành yến tiệc ngắm hoa, Lộ Quý phi đã lệnh cho làm vườn lâm thời bày ra rất nhiều bồn hoa, làm thành bộ dáng sắc màu rực rỡ.


Mùi hoa ngọt ngào đưa tới rất nhiều ong mật và bươm bướm, Tô Dự xuống xe liền nhìn thấy một đám ong bướm bộ dáng quần ma loạn vũ [tập trung đông đảo], nhanh chóng ấn cái đầu lông thò ra từ vạt áo xuống, miễn èo nhìn thấy bướm lại chạy ra đuổi bắt.


Hoàng thượng bị ấn xuống thập phần bất mãn, tay Tô Dự vừa dời đi lập tức lại chui ra.


Lộ Quý phi ngồi trong lương đình ở giữa hoa viên, một thân quần áo đỏ rực dát đầy vàng ngọc, đầu cài trâm vàng khắc song phượng hàm châu, tai mang ngọc trai đông châu minh nguyệt, trang dung tinh xảo, tráng lệ. Đức phi và Thục phi ngồi bên người nàng, nhóm Chiêu nghi ngồi ở bên ngoài, Tài tử thì đứng hai bên trái phải, ai nấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, như lâm đại địch, tuyệt không giống bộ dáng ngắm hoa chút nào.


“Bất quá là một tên bán cá, đáng cho các ngươi căng thẳng vậy sao?” Lộ Quý phi lạnh lùng xí một tiếng, “Lát nữa đều thông minh chút cho Bản cung......”


available on google playdownload on app store


“Hiền phi nương nương giá lâm --” Thái giám canh giữ ở nguyệt lượng môn thấy Tô Dự xuống xe, liền lập tức to họng thông báo, đánh gãy phát biểu của Lộ Quý phi.
Mọi người nghe vậy, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lần lượt nhìn về phía nguyệt lượng môn, hít sâu một hơi, chuẩn bị tốt lý do thăm hỏi.


Một hơi hao hết, không có ai xuất hiện......
Bán cá không phải hẳn là sẽ bước đi như bay sao? Đi sao mà chậm như vậy?
“Hiền phi đêm qua vừa được thánh sủng, có lẽ thân mình không tốt.” Thục phi dùng tấm khăn chạm chạm má, che khóe miệng nhịn không được trễ xuống.


Ngón tay Lộ Quý phi cầm chén trà nháy mắt xiết chặt, phi tần còn lại sắc mặt cũng càng thêm khó coi, Hiền phi này tất nhiên là cố ý, nguyên bản chuẩn bị tốt ra oai phủ đầu với hắn, ngược lại khiến hắn nhanh chân đến trước.


“Tương Trấp Nhi, đừng phá nữa!” Ngoài cửa Tô Dự đang cùng mèo trong lòng nói điều kiện, lo lắng bướm trong vườn ngày càng nhiều, hắn định đặt cục lông vào trong ngực ngủ một lát, kẹt nỗi mèo này đã ngủ quá giờ Ngọ rồi, một điểm cũng không có ý tứ ngủ tiếp.


Đám lông trên đầu bị Tô Dự vò rối loạn, miêu bệ hạ thập phần bất mãn, trảo tà áo Tô Dự trèo lên, tại phần tóc được chải ngay ngắn chỉnh tề trên trán Tô Dự cào một móng vuốt.


“Ai u!” Tiểu Thuận sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng tiến lên sửa lại kiểu tóc cho Tô Dự, đây là sắp gặp Quý phi đó, y quan không chỉnh sẽ làm người ta chê cười a.


Tô Dự bất đắc dĩ đem mèo trên vai ôm xuống, vuốt vuốt lông trấn an, “Được được, ngươi không muốn ngủ thì thôi, nhưng lát nữa đừng chạy loạn a.”
An Hoằng Triệt trừng mắt nhìn hắn một cái, xem trẫm là con nít ba tuổi sao?


Nhìn ra miêu đại gia mất hứng, Tô Dự cười cười, trên cái đầu lông rối cao ngạo kia hôn một cái, “Ngươi cũng làm rối đầu của ta rồi, hai ta huề nhau, đừng nóng giận, chốc nữa cho ngươi thứ tốt.”


Đáng ghét, khốn kiếp! Hoàng đế bệ hạ cứng ngắc, mím chặt lỗ tai nhìn nhìn bốn phía, đang giữa ban ngày, thế nhưng trước mặt mọi người a dua, thật sự là không biết xấu hổ!
Thấy cục lông trong tay thành thật, Tô Dự vừa lòng ôm nó, lúc này mới nhấc chân đi vào bên trong.


Vòng qua hòn giả sơn, tình hình khu vườn nháy mắt xuất hiện ở trước mắt, quần áo sắc thái rực rỡ, trang sức năm màu mười vẻ, chói lọi như đao, làm Tô Dự xém nữa đứng không vững.


“Hiền phi thật sự là phô trương quá lớn, khiến chúng ta đợi thật lâu a.” Lộ Quý phi khẩy móng tay thật dài, trong lời nói đều là bất mãn.


Tô Dự là Phi, hắn đến đây, phi tần phẩm vị thấp hơn phải đứng dậy hành lễ với hắn, đồng thời hắn cũng cần hành lễ với Quý phi. Nhưng Lộ Quý phi đổ ập xuống liền quở trách hắn, không tiếp lời tự nhiên không đúng, nhưng nói tiếp thì không thể hành lễ, cũng sẽ là sai lầm cho người khác lấy ra đàm tiếu.


Trường hợp nhất thời có chút xấu hổ, gió nhẹ phất qua, từng trận hương khí son phấn phiêu tán, điều này làm ũi miêu hoàng đế bệ hạ thực không thoải mái, lập tức từ trong lòng Tô Dự giãy dụa nhảy xuống, hai ba bước vọt tới bàn đá trong lương đình.


“A --” Thục phi hoảng sợ, lập tức the thé rít lên.
Hoàng thượng đang lấy móng vuốt dính nước trà rửa mũi, bị tiếng thét chói tai này dọa, nhất thời đánh nghiêng chén trà, làm ướt góc váy hoa lệ của Lộ Quý phi.
Tô Dự nhanh chóng chạy đến, “Mèo nhỏ không hiểu chuyện, mong nương nương tha tội.”


Lộ Quý phi sắc mặt xanh mét, Đức phi một bên ngược lại nhận ra con mèo này, “Đây không phải mèo của Hoàng thượng sao?”
“Hiền phi, ngươi thật to gan, dám một mình ôm thánh miêu đi!” Lộ Quý phi gạt cung nữ đang luống cuống tay chân giúp nàng lau nước ra, lạnh giọng chất vấn.


Mèo này thập phần quý giá, bình thường các nàng cũng chỉ ở xa xa thấy qua vài lần, trừ Thái Hậu và Quốc sư, ai cũng không thể đụng vào một chút, năm trước có cung nữ bởi vì muốn bắt con mèo này mà bị Thái Hậu đánh ch.ết.


“Hoàng thượng sau giờ ngọ bận rộn, Uông công công cố ý nhờ ta chiếu cố trong chốc lát.” Tô Dự thấy mọi người biết Tương Trấp Nhi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ các nàng không biết nặng nhẹ xúc phạm tới mèo nhỏ thì hỏng bét.


“Ngươi nói cái gì?” Lộ Quý phi không khỏi mở to hai mắt, phi tần ở trong cung đợi vài năm trong lòng nhất thời ghen tị không thôi, Hoàng thượng thế nhưng đem mèo yêu giao cho Tô Dự, đủ thấy đối với Tô Dự sủng ái đến cái tình trạng gì.


Nhóm Tài tử mới tấn chức nhìn con mèo này càng là ngũ vị tạp trần, chính con mèo này quyết định nay Tô Dự ngồi, các nàng đứng.


Hoàng đế bệ hạ dùng móng vuốt ướt sũng sờ sờ mũi, lại cọ cọ lên quần áo Tô Dự một trận, lúc này mới thấy ổn chút. Bất mãn nhìn chung quanh một vòng, mắt thấy vài nữ nhân đều trát son phấn thật dày, nói vài câu đều có thể rớt xuống hai cân bột, không khỏi tức giận lên, thoa nhiều phấn như vậy là muốn giết vua sao?


Chung quanh bàn đá có bốn chỗ ngồi, một chỗ cuối cùng tự nhiên là lưu cho Phi vị Tô Dự, Tô Dự ôm mèo thản nhiên ngồi xuống, xả tay áo lau lau móng vuốt cho tiểu miêu.
“Hiền phi nương nương ngược lại rất có duyên với mắt mèo.” Trần Chiêu nghi như cười như không nói, cũng không biết là khen hay châm chọc.


“Mèo thích mùi cá, điểm ấy chúng ta sao có thể sánh bằng được.” Thục phi lấy khăn che miệng cười nói.
“Cũng không phải nha, nghe nói Hiền phi nương nương trước kia là bán cá ......”


Tô Dự tự nhiên nghe ra châm chọc khiêu khích trong đó, chỉ là làm một đại lão gia, không nên cùng một đám nữ hài tử so đo, liền làm bộ không nghe thấy. An Hoằng Triệt hơi hơi nheo mắt, thật sự là ồn ch.ết!


Phát hiện miêu đại gia trong lòng có điềm báo tức giận, Tô Dự nhanh chóng từ trong tay áo cầm ra một miếng cua bột.
Bạn đang �


“Hôm nay là tới ngắm hoa, không phải để nói mấy thứ này,” Lộ Quý phi thấy Tô Dự không tiếp chiêu, âm thầm cắn răng, “Hiền phi vừa tiến cung, rất nhiều quy củ cũng không hiểu, Bản cung không thiếu được muốn đề điểm một hai......”


Hương vị thịt cua xua tan mùi son phấn quanh mũi, mèo nhỏ theo bản năng há miệng cắn vật đưa tới bên miệng, hương vị tươi mới nhất thời tràn ngập cả người. Hoàng đế bệ hạ tâm tình tốt lên không ít, ngậm cua bột trong miệng liếc Tô Dự, lấy lòng trẫm như vậy, là muốn trẫm giúp ngươi giải quyết phiền toái này sao?


Trước đó Tô Dự đùa dai đem miếng cua làm thành hình cục xương, giờ mèo nhỏ be bé ăn một khúc “Xương”, làm ra một bộ biểu tình“Ta đây mới không hiếm lạ”, thấy thế nào cũng buồn cười muốn ch.ết, Tô Dự không nín được, phốc xuy một tiếng cười ra.
Lộ Quý phi mặt triệt để đen.


Một hồi yến hội ngắm hoa tan rã trong không vui, lần đầu giao phong, nhóm phi tần thay nhau cho rằng Hiền phi thập phần khó đối phó, mà chuyên tâm dỗ mèo Tô Dự, thì chẳng hiểu ra sao lại lấy được thắng lợi.


Tối, Uông công công sớm phái người thông tri, nói Hoàng thượng đêm nay muốn tới Dạ Tiêu Cung dùng bữa, còn cố ý đưa tới một bao ớt, dĩ nhiên nhắn Tô Dự làm cá chưng.


Tô Dự bưng ớt giật giật khóe miệng, chưa từng nghe nói Hoàng thượng lâm hạnh hậu cung còn gọi thêm món ăn? Hắn vẫn cho rằng cái Uông công công gọi là “Hoàng thượng thích ăn thức ăn phi tần tự tay làm”, là chẳng hạn như “Canh ngân nhĩ hạt sen”, mấy món cao tầng đại khí đại loại thế......


Thức ăn của phi tần mỗi tháng đều được phân chia, muốn ăn gì đó ngoài phần được phân sẽ khấu trừ vào tiền hàng tháng. Tô Dự hỏi Dương công công, hắn mỗi tháng có ước chừng tám mươi hai lượng, ăn hai con cá trắm cỏ cũng không việc gì, chỉ là mời ông chủ ăn cơm mà tự mình phải ra tiền túi, nói sao lòng vẫn có chút đau.


Thời điểm Hoàng đế bệ hạ đi vào Dạ Tiêu Cung, nghe nói Tô Dự còn bận việc tại phòng bếp, liền nâng tay ngăn thông bẩm, đi thẳng đến phòng bếp tìm hắn.


Trong phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, bếp đốt đến bập bùng rung động. Hoàng đế bệ hạ khoanh tay đứng ở trước cửa, nhìn Tô Dự dưới sương khói lượn lờ trong phòng bếp bận rộn đến bận rộn đi, cảm giác ấm áp đột nhiên lại tràn lên. Lần trước cũng là trong tình cảnh này, một tiếng “Chúng ta về nhà đi” kia, khiến y sinh ra ý tưởng đem tên ngốc này vĩnh viễn buộc bên người, cứ như vậy cuốn hắn vào, chỉ cho phép hắn nấu cơm ột mình mình.


“Tham kiến Hoàng thượng!” Cung nữ giúp việc bếp núc nhanh chóng phát hiện Hoàng thượng đứng trước cửa, cuống quít quỳ xuống hành lễ.


Tô Dự đang đầu đầy mồ hôi đảo chảo dầu, chuẩn bị bỏ cá vào trong đó, bị dọa đột ngột như vậy, tay vừa trượt, chiếc chảo thiếc nặng trịch liền nghiêng qua, nửa chảo dầu nóng mắt thấy sẽ tạt lên người hắn.


“Tránh ra!” Thanh âm dễ nghe như suối nước mát đột nhiên xuất hiện bên tai, Tô Dự thấy hoa mắt, cái chảo nóng bỏng bay ra ngoài, mà hắn đã bị người nắm áo kéo vọt đến một bên.


Tô Dự không biết cái chảo thiếc kia bay như thế nào, hắn chỉ biết là Hoàng thượng còn đang nắm áo hắn, giống như xách gà con mang hắn theo.
“Thật sự là ngốc ch.ết!” Hoàng đế bệ hạ thực tức giận, nếu không phải y ở đây, vừa rồi nô tài ngốc này liền biến thành cá chiên!


Tô Dự vô tội trừng mắt nhìn, nếu không phải Hoàng thượng ngươi lặng yên không một tiếng động chạy tới dọa người, hắn cũng sẽ không lật thuyền trong mương như vậy, bất quá lời này hắn cũng không đủ can đảm nói ra.


“Hừ!” Thấy Tô Dự không nói lời nào, An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng buông hắn ra, “Làm đồ ăn cho xong, đừng tưởng rằng nhìn trẫm như vậy, trẫm sẽ thương tiếc ngươi.”
A? Tô Dự ngẩn người, trộm liếc mắt nhìn thần tình Hoàng thượng.


“Thất thần làm cái gì!” An Hoằng Triệt bị Tô Dự nhìn có chút không được tự nhiên, môi mỏng mím thành một đường, tựa hồ càng tức giận, “Trẫm không đến nơi này để nhìn ngươi, cơm lúc nào mới có thể ăn, làm mau chút!”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:


[ Chương: Hoàng cung tràn ngập nguy hiểm ]
Phi tần giáp: Hoàng thượng, thần thiếp làm canh ngân nhĩ hạt sen
Miêu công: Ngọt như vậy, muốn độc ch.ết trẫm sao?
Phi tần ất: Hoàng thượng, đây là hương liệu Tây Vực tiến cống
Miêu công: Hắt xì, hắt xì......


Phi tần bính: Hoàng thượng, đây là vật cưng thần thiếp nuôi [ Vật cưng: Gâu gâu gâu ]
Miêu công:⊙﹏⊙ Mau tránh ra ! ! !
Tiểu Ngư: Hậu cung có nguy hiểm, nạp phi cần cẩn thận.






Truyện liên quan