Chương 79: Nguyên nhân tử vong
An Hoằng Triệt nhìn nhìn Tô Dự đầy mặt hiếu kì, gác đầu lên hõm vai của nô tài ngốc, nhắm mắt lại ngáp một cái.
"Hoàng thượng, nói xong hãy ngủ tiếp mà." Tô Dự dùng một ngón tay chọt chọt bả vai Hoàng đế bệ hạ, lời mới nói một nửa, làm hắn treo nửa vời ở giữa không trung.
Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, đem hai tay gác qua trước ngực Tô Dự, thẳng tắp mở rộng về phía trước, cởi nút thắt áo ngoài, rồi sau đó thuận thế đem một bàn tay vói vào trong nội sam Tô Dự, "Ngươi muốn biết?"
Ngón tay thon dài mềm dẻo chầm chậm qua lại trước ngực, Tô Dự nhất thời có chút trong lòng ngứa ngáy, "Ngô, muốn......"
An Hoằng Triệt trầm mặc một lát, động tác trong tay lại không hề đình chỉ, tựa hồ đang tự hỏi phải nói với Tô Dự như thế nào.
Tô Dự bị sờ cả người nóng lên, vội vàng bắt lấy cái tay kia.
Hoàng đế bệ hạ nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt không hề có chút tạp niệm nào, nhất thời khiến Tô Dự cảm giác như là chính mình đang khinh bạc Hoàng thượng, câu nói ngăn cản y sờ loạn sắp ra khỏi miệng lại nuốt ngược về trong bụng, "Biên quan không phải vẫn thực thái bình sao? Tiên đế đánh nhau với ai?"
"Nhai Tí." Hoàng đế bệ hạ đột nhiên không báo trước nói ra một từ như vậy, trở tay kéo Tô Dự vào lòng, đem cằm gác lên đầu hắn.
"A?" Tô Dự trừng mắt nhìn, ngửa đầu nhìn y, "Cái gì cơ?"
"Ngươi còn nhớ hắc ảnh lần trước đánh lén ngươi ở khu vực săn bắn không?" An Hoằng Triệt cúi đầu, ɭϊếʍƈ chóp mũi Tô Dự một ngụm.
Tô Dự cảm giác tâm ngưa ngứa, ngẩng đầu sờ sờ mũi, "Nhớ rõ." Lúc ấy hắc ảnh kia giấu mình trên cây phóng ám tiễn vào hắn, thật làm hắn sợ tới mức không nhẹ, ám tiễn kia còn mang theo khói đen, thập phần quỷ dị, thẳng tắp bắn đến thiên linh cái của hắn, nếu như bị bắn trúng, lập tức có thể đem hắn biến thành cá ch.ết.
Sau đó Hoàng thượng tự mình xông lên đi diệt thứ kia, tiếng kêu lúc ấy phát ra cũng thực khủng bố, Tô Dự muốn đi xem, lại bị Hoàng thượng ngăn cản, nói cái gì cũng không cho hắn xem.
"Đó là hậu duệ của thượng cổ mãnh thú Nhai Tí." Hoàng đế bệ hạ nhớ tới Nhai Tí, nhịn không được hơi hơi nhíu mày.
Nhai Tí chính là thượng cổ mãnh thú, không phải loại hắc ảnh phóng ám tiễn kia có thể so sánh được, cái còn sống sót ở Đại An triều hiện nay, là hỗn chủng của Nhai Tí và thứ khác. Bọn họ không biết vì sao lại theo dõi hoàng thất, bắt đầu từ thời Thái Tông, thường xuyên có sự tình Nhai Tí đánh lén hoàng tộc phát sinh.
Nhai Tí khác với thích khách bình thường, ám vệ không thể giết ch.ết được chúng, chỉ có thể do hoàng tộc tự mình ra tay, đây cũng là nguyên nhân tại sao Quốc sư luôn đốc xúc bọn họ luyện công.
"Tiên đế là bị Nhai Tí ám sát?" Tô Dự mở to hai mắt, nhịn không được thò tay ôm eo Hoàng thượng, cái loại giấu ở trong bóng đêm này, khó lòng phòng bị, nói như vậy, Hoàng thượng chẳng phải là mỗi thời mỗi khắc đều dấn thân trong nguy hiểm sao!
An Hoằng Triệt cảm giác được Tô Dự khẩn trương, hừ lạnh một tiếng, "Có trẫm ở đây, ngươi sợ cái gì? Chỉ là Nhai Tí thôi, còn chưa đủ để lo đâu." Tiên đế quả thật là bị Nhai Tí đánh lén, nhưng cũng không phải bởi vì chuyện này mà ch.ết.
Thấy Tô Dự vẫn khẩn trương không thôi, Hoàng đế bệ hạ đối với nô tài ngốc nhát gan lại yếu ớt này thật là bất đắc dĩ, đành đem chân tướng đều nói rõ ràng cho hắn.
Cái gọi là hạo kiếp, kỳ thật từ lúc tiên đế đã bắt đầu. Mấy con hải quái kia, nguyên bản chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, sẽ bị hoàng tộc nhanh chóng bắt đi tế trời, liền có thể bảo vệ thiên hạ thái bình, nhưng kể từ thời tiên đế, hải quái xuất hiện càng ngày càng thường xuyên. Chỉ dựa vào một mình Quốc sư tế trời căn bản không kịp, chinh ngư, doanh ngư mấy thứ này nếu như tụ tập lại với nhau, thiên hạ tất đại loạn.
Lúc ấy trấn thủ Đông Hải là phụ thân của Cảnh vương, cũng chính là Thất hoàng thúc Hạo vương. Hạo vương tại Đông Hải tuần tra, phát giác tần suất hải quái xuất hiện cùng Nhai Tí có liên quan, bọn đạo chích này trốn ở trong Đông Hải.
Tiên đế dưới sự giận dữ, quyết định chinh chiến Đông Hải. Lúc ấy các vị thân vương canh giữ biển, gồm Ngũ hoàng thúc Trung vương, Thất hoàng thúc Hạo vương, Cửu hoàng thúc Dũng vương, đều cùng xuất chinh.
Không ai biết tiên đế trên biển đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, Quốc sư cảm ứng được tiên đế bị Nhai Tí đánh lén, thụ trọng thương, các vị vương gia cũng nguy trong sớm tối, rồi sau đó không có bất cứ tin tức nào nữa. Hạo kiếp tạm thời ngừng lại, tần suất hải quái xuất hiện cũng trở về như cũ, chỉ là chiến thuyền Hoàng gia chìm nghỉm, Quốc sư thông qua huyết khế biết được, những ám vệ, thái giám đi theo bên cạnh tiên đế đều ch.ết hết.
Hoàng đế Đại An đều là sau hai mươi tuổi mới đăng cơ, tiên đế sớm thệ, An Hoằng Triệt lúc ấy vẫn là ấu tử bị bắt đăng cơ trước, thân hình không ổn định, thường xuyên không thể vào triều, Thái Hậu liền bồi dưỡng Lộ gia tạm thời giữ thể diện. Từ lúc mười lăm tuổi đăng cơ đến nay, năm năm qua An Hoằng Triệt chưa bao giờ đình chỉ tìm kiếm tin tức phụ hoàng, nhưng mỗi lần đều là thất vọng trở về.
Tô Dự nghe được đau lòng không thôi, cánh tay ôm trên thắt lưng Hoàng thượng nhịn không được nắm thật chặt, để một chú mèo con chỉ lớn bằng bàn tay đi đứng đầu một vương triều, ngẫm lại cảm thấy thật đáng thương. Làm một chú mèo con, mỗi ngày hẳn là nên ăn ngon, ăn no rồi dưới ánh mặt trời chợp mắt, sưởi nắng phơi lông, mà không phải là ngồi trên long ỷ băng lãnh, đối mặt triều thần tranh giành đấu đá.
Huống hồ còn mất đi phụ thân, không có mèo cha mỗi ngày ɭϊếʍƈ lông cho, cũng không có đuôi to để chụp......
Vì an ủi Tương Trấp Nhi phụ thân mất sớm, Tô Dự quyết định buổi tối làm một bàn đại tiệc phong phú cho Hoàng đế bệ hạ nhà mình.
Vây cá của Doanh Ngư tự nhiên phải lấy đến làm súp vây cá. Đời trước do phải bảo vệ động vật hoang dã, loại mỹ vị trân báu như vây cá này tự nhiên không thể ăn, hơn nữa khi đó biển cũng ô nhiễm nghiêm trọng, nghe nói bên trong vây cá chứa rất nhiều kim loại nặng, ăn cũng không an toàn.
Nay, có Doanh Ngư nơi tay, ăn vào tự nhiên không hề có gánh nặng gì.
Vây cá không nhiều, vừa đủ làm một chén súp vây cá. Bản thân vây cá kỳ thật không có hương vị gì, chủ yếu là dựa vào nguyên liệu dùng chung, đem hương vị các nguyên liệu khác thấm vào bên trong vây cá, có thể tăng hương vị của mấy nguyên liệu này lên mấy lần, lúc đó mới đạt thành tựu món vây cá đứng đầu trong tứ đại mỹ thực cổ đại.
Đem nấm hương, hải sâm cắt thành sợi mỏng, sao trong nồi cho lên mùi, tất cả tài liệu còn lại dựa theo phương pháp bất đồng xử lý tốt, bỏ vào đáy nồi, để vây cá Doanh Ngư cắt sợi vào. Nhà hàng hiện đại sẽ dùng nồi áp suất linh tinh đẩy nhanh tốc độ nấu, tuy rằng nhanh hơn nhiều, nhưng chung quy không ngon miệng bằng lửa nhỏ đun lâu. Nấu canh trong hoàng cung, đều là dùng là nồi cát thượng hảo hạng, chẳng những không phá hư hương vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn, mà canh nấu ra còn mang theo mùi thơm đặc biệt.
Đem súp vây cá đặt bên trong nồi cát dùng lửa nhỏ chậm rãi đun, căn dặn người giúp việc bếp núc canh chừng độ lửa. Buổi chiều không cần đi An Quốc Tháp, Tô Dự dư dả thời gian, liền lấy hết nhiệt tình ra chuẩn bị cơm chiều.
Mùi thơm từ phòng bếp nhỏ trong Bắc Cực Cung truyền ra, từ xa xa đã có thể ngửi thấy.
Tối, Hoàng đế bệ hạ từ An Quốc Tháp luyện công trở về, liền thấy một bàn tràn đầy món ngon mỹ vị. Sò điệp chưng miến, tôm hương lạt, cua hấp muối...... Đều là món y thích ăn cả, còn có một chung canh thần bí đặt ở chính vị.
Hoàng đế bệ hạ lẳng lặng nhìn bàn đồ ăn đầy nhóc trong chốc lát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Dự, "Làm nhiều như vậy làm gì?" Nô tài ngốc này, đã lâu không có chịu khó như vậy, hôm nay lấy lòng trẫm thế này, là muốn cái gì a?
"Buổi chiều không có việc gì, nên nhiều làm chút, Hoàng thượng luyện công vất vả, cần phải tẩm bổ thật tốt mà." Tô Dự tiến lên giữ chặt y, đối mặt với miêu đại gia tuấn mỹ, nhịn không được lộ ra ý cười.
Nhìn nhìn nô tài ngốc đầy mặt nịnh nọt, Hoàng đế bệ hạ nghĩ, tự dưng ân cần như vậy, nhất định là muốn rồi đi, còn chuyên môn làm một bàn đồ ăn lấy lòng trẫm, hừ hừ! Nếu nô tài ngốc đã muốn như vậy, đêm nay nhất định sẽ thỏa mãn hắn. Bạn đang �
Hoàng đế bệ hạ đứng giữa sự lựa chọn ăn cá trước hay ăn cơm trước, cuối cùng vẫn là chuẩn bị ăn cơm trước, cơm nước xong mới có khí lực sung túc thỏa mãn nô tài ngốc của y. Có một nô tài ngốc nhộn nhạo như vậy, thật sự là làm người ta buồn rầu a, Hoàng đế bệ hạ khoái trá nghĩ, mở nắp chung canh trước mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: logic của Hoàng thượng là như thế nào ]
Tiểu Ngư:[ bưng bê ] Hoàng thượng, đây là cá chưng ta làm
Miêu công: Hừ, lấy lòng trẫm như vậy, nhất định là muốn đi, hừ hừ hừ
Tiểu Ngư: QAQ
Tiểu Ngư:[ thắp hương ] tiên đế, đây là cá chưng thơm lừng ta làm
Miêu cha: Hừ, lấy lòng quả nhân như vậy, nhất định là muốn quả nhân báo mộng cho nhi tử
Miêu công: Nô tài ngốc, trẫm mơ thấy ngươi muốn, hừ hừ hừ
Tiểu Ngư: QAQ