Chương 86: Ở chung
Tiểu hài tử ham ngủ, tuy rằng trưởng hoàng tử điện hạ hiện tại là bộ dáng mèo con nhỏ xíu, nhưng đồng thời cũng là tiểu anh nhi vừa đầy tháng. Thời điểm ăn cơm, mèo con còn đang ngủ, Tô Dự cũng không nhẫn tâm đi đánh thức nó.
Tô Dự đã cẩn thận hỏi qua Ly vương và Uông công công, đứa nhỏ này quả thật không cần uống sữa, có thể ăn cá tôm mềm, thậm chí có thể ăn rau dưa hoa quả. Cho nên, Tô Dự liền đem thịt cá nấu chín, dầm ra, bỏ thêm chút nước canh dùng tôm tươi nấu, thêm chút nước sốt hải sản, hương vị không phải rất nặng, cũng dễ nhấm nuốt.
"Meo meo!" Mèo con vừa bắt được đuôi to, nghe thấy mùi đồ ăn, lập tức ném cái đuôi, quay đầu hướng về phía Tô Dự tinh tế gọi.
Tô Dự cầm muỗng ngọc nhỏ như muỗng cà phê, múc một thìa thịt cá sền sệt, thổi thổi, đưa đến bên miệng mèo con.
Cái miệng nhỏ màu đen lập tức mở ra, một ngụm đem thịt cá trong muỗng ngậm vào trong miệng, nhanh chóng ăn ăn. Trong cái miệng nhỏ nhắn chỉ có mấy cái răng, nhưng thịt cá này vốn sền sệt, dầm cũng thực nhuyễn, không cần ăn kỹ lưỡng gì, nhai nhai hai phát trong miệng, liền nuốt xuống luôn.
Nhìn chú mèo bé xíu, ngoan ngoãn ngồi ngửa đầu chờ đút cơm, Tô Dự nhịn không được cong đôi mắt, lại múc thêm một thìa.
Hoàng đế bệ hạ đang nằm ngửa cũng nhìn không được nữa, xoay người nhảy dựng lên, một phen chen cục lông nhỏ đen vàng giao nhau ra, muỗng ngọc liền biến thành đút đến bên miệng mèo nhỏ lông vàng.
Tô Dự trừng mắt nhìn, chiếc muỗng ngọc đình trệ giữa không trung.
Hoàng đế bệ hạ dùng mắt trừng hắn, nô tài ngốc, nuôi nấng hoàng tử như vậy, sẽ đem hoàng tử làm hư đó, mau buông bát, lại đây xoa bụng cho trẫm.
"Hoàng thượng cũng muốn nếm thử sao?" Muỗng ngọc tạm dừng một lát, tiếp tục hướng về phía trước, trực tiếp đút vào miệng mèo nhỏ lông vàng.
Hoàng đế bệ hạ ngậm một ngụm thịt cá, mắt trừng càng lớn.
"Ăn ngon đi?" Tô Dự cười cười, nhìn bộ dáng má phồng lên của mèo nhỏ lông vàng, cảm giác thật sự quá đáng yêu, nhịn không được lại gần, trên cái mặt lông xù kia hôn một cái.
"Mẻo?" Trưởng hoàng tử điện hạ bị mèo lớn hơn chen ra, bổ nhào lăn lăn trên đệm mềm, không rõ ràng cho lắm bò lên, thấy Tô Dự hôn Hoàng thượng, liền học theo, chân trước bám mèo nhỏ lông vàng đứng lên, lại gần hít ngửi.
Giữa những sợi lông có mùi thịt cá nhàn nhạt, quả cầu lông bé xíu lập tức cao hứng, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ râu Hoàng đế bệ hạ, lại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng của y, ɭϊếʍƈ đi một khối cá nhỏ dính bên mép.
A, đáng ch.ết!
Mèo nhỏ lông vàng cứng ngắc, mím chặt lỗ tai có chút đỏ lên, ghét bỏ quay ngoắt mặt đi, nghiêng mắt nhìn vật nhỏ kia.
"Meo?" Quả cầu lông nhỏ nhất quyết không tha bám cổ y, nghiêng đầu nhìn trở lại.
"Ha ha ha ha......" Tô Dự nhịn không được cười ra tiếng, đưa muỗng ngọc lại gần lắc lư, thành công dời đi lực chú ý của mèo con, đem Hoàng đế bệ hạ bị nhi tử quấn lên giải cứu ra.
Từ buổi trưa đi An Quốc Tháp giám định đến tận bây giờ, trưởng hoàng tử điện hạ còn chưa ăn gì cả, lúc này ăn một ngụm, nhất thời thấy đói hẳn ra, vội vàng nuốt thêm một thìa thịt cá, rồi có chút khẩn cấp bám tay Tô Dự, cái đầu lông nhỏ cơ hồ muốn chúi vào trong bát luôn.
Tô Dự thấy nó đói, đút không kịp, liền buông chén nhỏ xuống để nó tự ăn.
"Này đích xác dễ nuôi hơn hài tử bình thường nhiều." Tô Dự ghé vào trên đệm mềm, nhìn mèo con lang thôn hổ yết mà ăn.
Hoàng đế bệ hạ không biết biến trở về hình người khi nào, cùng Tô Dự ghé vào nhau, nâng ngón tay chọt cái đầu lông nhỏ kia một chút, mèo con đang ăn đến rất tốt nhất thời dừng lại một chút, ngoài miệng còn dính thịt cá, lăng lăng ngẩng đầu, "Thật ngốc." Đây là đánh giá đầu tiên của Hoàng thượng với con trưởng.
Đến thời gian đi ngủ, Tô Dự phát hiện mèo nhỏ đối với mèo con bài xích, có chút buồn rầu, nhìn nhìn miêu đại gia bốn chân dang rộng ngủ trên long sàng, lại nhìn nhìn cái nôi nhỏ bên giường.
Vì che giấu tai mắt người khác, chiếc nôi này hoàn toàn ấn theo loại trẻ sơ sinh thường dùng mà làm, chỉ là hai bên cố định, không thể thật sự lay động. Bên trong trải thảm nhung mềm mại, còn giả vờ giả vịt thả cái gối đầu nho nhỏ.
Tô Dự bế quả cầu lông nhỏ đặt vào trong nôi, kéo tấm chăn lên, sau đó chính mình trèo lên long sàng.
Hoàng đế bệ hạ híp mắt, nhìn chằm chằm Tô Dự, suy nghĩ nô tài ngốc này nếu dám đem thứ ngốc nghếc kia mang theo lên giường, y phải cùng hắn nói chuyện gia pháp một chút. Kết quả nô tài ngốc đặt hài tử vào nôi, còn chủ động cởi quần áo bò đến bên cạnh y. Hoàng thượng đối với vệc Tô Dự thức thời như vậy thực vừa lòng, nâng tay kéo hắn vào trong lòng.
"Ngô, Hoàng thượng, đừng......" Tô Dự vừa đổ người nằm xuống giường, một đôi cánh tay thon dài liền quấn tới, đem hắn kéo qua, không nói hai lời liền bắt đầu cởi nội sam.
"Mẻo?" Thật vất vả từ trong chăn chui ra, trưởng hoàng tử điện hạ bám vào cạnh nôi đứng lên, hiếu kì nhìn hai người trên giường.
Tô Dự thở hổn hển nhìn ra ngoài, đối diện cặp mắt to trong veo như lưu ly kia, nhất thời cứng ngắc. Trước mặt con nít, tựa hồ, không tốt lắm......
An Hoằng Triệt dĩ nhiên phát hiện Tô Dự không được tự nhiên, hơi hơi nhíu mày, theo ánh mắt hắn nhìn lại.
"Mieo —" Phụ thân đã qua chỉnh sửa nhìn qua, mèo con cao hứng hướng y kêu một tiếng, hưng phấn muốn nhảy ra bên ngoài.
Nôi cao cách mặt đất chừng ba thước, mèo con bé xíu kia nếu ngã xuống tất nhiên sẽ té bị thương. Nghé con mới sinh không sợ hổ, quả cầu lông nhỏ căn bản không ý thức được nguy hiểm, bám cạnh nôi bò lên, bỗng nhiên chân sau trượt một cái, nửa người rớt ra ngoài nôi. Tô Dự nhìn mà kinh hồn táng đảm, một phen đẩy Hoàng thượng ra, thò tay tiếp lấy mèo con đang treo tòng tenh trên nôi.
"Hoàng thượng, hài tử còn quá nhỏ, vẫn là nên ngủ trên giường thì hơn." Tô Dự thương lượng với miêu đại gia.
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, nào có mảnh mai như vậy! Hồi y còn nhỏ, phụ hoàng toàn đem y ném lên đệm mềm, đừng nói tới đắp chăn, còn thuận đường đem Cảnh vương chênh lệch không lớn với y cũng ném sang. Hai người bọn họ phải đánh nhau, ai thua thì làm ấm lô, cống hiến cái bụng lông cho người kia.
Tuy nói như thế, nhưng Tô Dự vẫn là cảm giác, đem hài tử vừa đầy tháng ném qua đệm mềm lạnh lẽo tự sinh tự diệt, thật sự là rất tàn nhẫn. Cuối cùng, Tô Dự dùng ba lồng bánh bao nhân hải sản, đổi lấy quyền lợi ngủ giường của trưởng hoàng tử điện hạ.
Hoàng thượng vẫn luôn muốn ăn bánh bao nhân hải sản, song làm món này thập phần phiền toái, mà Tô Dự gần đây buổi tối luôn bị ép buộc, buổi sáng liền không có thời gian làm điểm tâm cố sức tốn thời gian như vậy.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến ngày mai có thể ăn được bánh bao thơm lừng, tâm tình liền tốt hẳn lên, rồi sau đó lại nghĩ tới, nô tài ngốc này là vì quả cầu lông kia mới bằng lòng làm, nhất thời lại mất hứng xuống. Cố tình ngay lúc này, quả cầu lông nhỏ hưng phấn mà thăm dò trên giường một vòng trèo lên gối đầu.
"Phù......" An Hoằng Triệt hướng về phía mèo con ý đồ tới gần y thổi mạnh một phát, đem cái đầu đầy lông kia thổi đến loạn thất bát tao, cái lỗ tai nhỏ bé mềm mại cũng bị thổi lật ngược raa.
"Meo?" Trưởng hoàng tử điện hạ lăng lăng dùng chân sau muốn úp lỗ tai xuống, kẹt nỗi chân có chút ngắn, với không tới lỗ tai, liền dùng sức quơ quơ.
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, cảm giác đứa nhỏ này tựa hồ so với đệ đệ còn muốn ngốc hơn, khẽ hừ một tiếng, kéo nô tài ngốc vào trong lòng, nhắm mắt ngủ, quyết định tạm thời không cùng nhi tử ngốc như vậy so đo.
Trăng treo giữa trời, hoàng cung lâm vào một mảnh yên tĩnh, trong Bắc Cực Cung lại như thế nào cũng không im lặng được.
"Meo...... Meo......" Tiếng mèo con tinh tế mềm mại không dứt bên tai, Tô Dự mơ mơ màng màng mở mắt, nương theo ánh trăng, liền nhìn thấy chú mèo con đen vàng giao nhau lẻ loi nằm sấp tại giường đầu, thỉnh thoảng kêu to một tiếng, nhìn nhìn bốn phía, rồi lại kêu một tiếng.
Ngày đầu tiên rời khỏi phụ thân, cuối cùng vẫn là không thích ứng.
Tô Dự nhất thời đau lòng không thôi, thò tay ôm lấy quả cầu lông nhỏ, nhét vào trong ổ chăn, để mèo con tựa vào trên người mình, chầm chậm vuốt lông cho nó.
"Meo......" Cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp, mèo con lập tức không kêu nữa.
Hoàng đế bệ hạ tự nhiên cũng bị đánh thức, ánh mắt có thể thấy mọi vật rõ ràng trong đêm tối nhìn một loạt động tác của Tô Dự, nhìn cục lông nhỏ kia được Tô Dự vuốt ve qua lại, chỉ cảm thấy gân xanh trên thái dương bắt đầu giật giật nảy lên, một trận bạch quang chợt lóe, mèo nhỏ lông vàng đột nhiên xuất hiện, chen quả cầu lông nhỏ xíu đang ôm ngón tay Tô Dự làm nũng ra.
Tô Dự buồn cười nhìn động tác của Hoàng thượng, vội vàng đem tay đặt qua người miêu đại gia, chầm chậm vuốt ve bộ lông trơn mịn màu vàng kim kia. Trên người hài tử là lông tơ vừa mọc, tinh tế mềm mại, không dám dùng lực sờ, nhưng Hoàng đế bệ hạ thì không giống vậy, bộ lông bóng loáng vàng kim, xúc cảm phi thường tốt.
Không chỉ riêng Tô Dự thích bộ lông này, trưởng hoàng tử điện hạ đồng dạng cũng thích, lông màu vàng kim vừa xuất hiện, nó liền khẩn cấp chui vào. Ấm áp, mềm mềm, là lông của phụ thân!
Hoàng đế bệ hạ chậm rãi cúi đầu, nhìn cục lông nằm bên người y, nguy hiểm nheo mắt, trừng mắt nhìn một lúc lâu, cũng không thấy vật nhỏ này kinh hoảng, nâng móng vuốt đẩy đẩy, phát hiện mèo con mới vừa rồi còn khẩn trương không thôi, thế nhưng đã ngủ. Huơ huơ móng vuốt, ghét bỏ nhe răng, nhưng chung quy cũng không có đẩy ra.
Đêm dài yên tĩnh, Tô Dự theo thói quen nửa đêm tỉnh lại, vội vàng nhìn vào trong ổ chăn, sợ miêu đại gia một khi không cao hứng ném mèo con tới đệm mềm tự sinh tự diệt.
Bạn đang �
Chậm rãi xốc chăn lên, chỉ thấy chú mèo choai choai màu vàng kim kia, phía sau lưng dán lên ngực Tô Dự, hai chân trước thì ôm một quả cầu nhỏ tròn vo đen vàng giao nhau, có lẽ là bị gió lạnh do Tô Dự nhấc chăn lên làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn nhìn bốn phía, ngáp một cái, ôm ôm mèo con trong lòng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cái đầu lông, rồi lại thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu điểu: Tiểu Ngư, đến chọn tên cho nhi tử đi!
Tiểu Ngư: Có tên gì nào?
Tiểu điểu: Có "Dấm Chua Nước Nhi", "Tỏi Nước Nhi", "Thì Là", "Cua Hương Lạt"......
Tiểu Ngư: Có cái nào không phải là đồ ăn hay không? = =
Tiểu điểu: Nga nga, có, nhân khí tối cao "Ba Vạn"
Thập Thất thúc: Ta là Cửu Bính
Ly vương: Ta là Lục Điều
Quốc sư: Ta là Bạch Bản
Tiểu điểu: Ta là Yêu Kê
Tiểu Ngư:...... Ta cảm giác Đại Mao rất tốt.