Chương 102: Phụ thân

"Trước đừng nói đến việc ăn," Hoàng đế bệ hạ lấy ra một mảnh hải đồ khác, "Đây là đường biển Hoàng thúc hỏi ra."


Đem hải đồ giản lược này bày lên mặt hải đồ vừa rồi, hai cái chặn giấy hoàng thúc tự giác tiến lên một bước chặn hai góc, mèo mập nhỏ không muốn đứng dậy, mấp máy thân thể ủi ủi về phía trước, xoay người chặn một góc, Tô Dự mang theo cục lông trên mu bàn tay đè lại góc cuối cùng.


Hoàng đế bệ hạ gỡ mèo con trên mu bàn tay Tô Dự xuống, đặt ở góc Đông Nam hải đồ, chỗ đó vẽ một hải đảo, "Phụ hoàng bọn họ đại khái đang ở địa phương này."


"Meo?" Trưởng hoàng tử điện hạ đầy mặt mờ mịt, nhìn trái nhìn phải, đứng lên ý đồ muốn bò về bên tay Tô Dự, bị cái chặn giấy Thập Thất thúc phía sau đè lại một phen.
Cảnh vương nhíu nhíu mày, "Nơi này cách bờ biển cũng không gần."


Căn cứ khẩu cung của Giao nhân, từ bờ biển đến hải đảo, đoạn đường này phi thường nguy hiểm, không chỉ có bãi đá ngầm nguy hiểm, mà còn có mấy chỗ sào huyệt đại hải quái. Giao nhân lần này từ biển vào đây, vài lần suýt nữa bị mấy con hải quái kia ăn luôn.


"Tuy rằng chỉ là chút đồ ăn, nhưng số lượng nhiều cũng không dễ xử." Hoàng đế bệ hạ chỉ chỉ mấy chỗ bị Quốc sư đánh dấu.


available on google playdownload on app store


Những quái ngư đó có vài loại rất có tính công kích, có mấy con thì bản thân sẽ mang đến vận rủi. Giống như lăng quy, chỉ cần nhìn thấy người sẽ gây nên sóng gió, nếu trên biển cả bao la gặp phải một đám lăng quy, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.


Tô Dự nghe mà lòng đầy ngưng trọng, đời trước khoa học kỹ thuật phát đạt là thế, mà thuyền chạy trên biển vẫn còn có hiểm nguy nhất định, thời cổ đại này không có rađa, không có vệ tinh định vị, lại có một đám hải quái đáng sợ quấy phá......


"Vậy không thể chỉ đi một thuyền," Cảnh vương sờ sờ cằm, "Ít nhất phải ba chiếc, ăn không hết mà nói thì có thể trữ trên thuyền."


Tô Dự đang lo lắng không thôi nghe vậy, không khỏi nghẹn một chút, ngẩng đầu nhìn biểu tình của Hoàng thượng, Hoàng đế bệ hạ thế nhưng chấp nhận gật gật đầu. Hóa ra miêu đại gia phiền muộn cả một hồi lâu, là vì lo lắng đồ ăn quá nhiều ăn không hết?


"Mieo!" Trưởng hoàng tử điện hạ sốt ruột đi tìm Tô Dự nên ngồi không yên, giãy dụa muốn bò đi.


Cảnh vương nâng tay ôm lấy quả cầu lông nhỏ, dùng ngón tay chọt chọt cái đầu đầy lông, "Bên ngoài con thuyền phải được bọc vỏ sắt, bằng không sẽ bị hải quái đâm nát, phương diện nhân thủ còn phải thương thảo thêm."


"Chuyện chế tạo thuyền do ngươi tới đốc thúc." Hoàng đế bệ hạ nhíu mày nhìn hải đồ đang mở ra kia, một hòn đảo cô lập trên hải dương mờ mịt, cho dù có Giao nhân dẫn đường, sợ là cũng không dễ tìm kiếm.


Luận đàm xong chính sự, rốt cuộc đem thúc thúc và các huynh đệ tranh cãi ầm ĩ tống đi, nhi tử cũng đưa Uông công công giao cho Thái Hậu, Bắc Cực Cung rốt cuộc im lặng.
Hoàng đế bệ hạ rầu rĩ không vui bám lấy Tô Dự.


Tô Dự kéo gia hỏa to lớn sau lưng, lắc lư đi đến phòng tắm, vỗ vỗ vai lão đại, "Đây là làm sao?"
"Nếu......" An Hoằng Triệt chỉ nói một chữ, rồi không có đoạn dưới, đem mặt chôn trong hõm vai Tô Dự, bất động không nói.


"Ân?" Bị hơi thở nóng hầm hập kia phun đến ngứa ngáy, Tô Dự rụt rụt cổ, tránh khỏi trói buộc của miêu đại gia, tự tay cởi quần áo cho y.


Cảm giác được miêu đại gia tâm tình suy sụp, Tô Dự có chút đau lòng, nghĩ đến gia hỏa kiêu ngạo không ai bì nổi này, thế nhưng cũng có thời điểm lo được lo mất. Ngẫm lại cũng đúng, phụ thân mất tích nhiều năm, rốt cuộc có chút tin tức, nhưng muốn tìm trở về cũng là chuyện trăm cay ngàn đắng, trong đó nếu có chút sơ xuất gì đều là vạn kiếp bất phục. Hảo tâm muốn an ủi y hai câu, nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt.


Hoàng đế bệ hạ ngoan ngoãn mặc hắn làm, đôi mắt lẳng lặng nhìn Tô Dự, "Nô tài ngốc, sau đầu xuân ngươi phải cùng trẫm ra biển."


"Đương nhiên, ta không đi ngươi ăn cơm như thế nào đây?" Tô Dự ngược lại là không có cảm giác ngoài ý muốn, nếu Hoàng thượng bảo hắn lưu lại trong cung mới kỳ quái a.
"Nếu trẫm ch.ết, ngươi phải chôn cùng trẫm." Hoàng đế bệ hạ nghiêm túc nói.


Tô Dự ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng đang trợn tròn cặp mắt xinh đẹp, lần đầu tiên nghe có người đem kiểu lời này nói đến đúng lý hợp tình như vậy, "Nói gì vậy chứ?" Đang êm đẹp, tự dưng nói cái gì có ch.ết hay không, muốn ra biển gặp nhiều điềm xấu hay sao a.


"Như thế nào, ngươi không muốn?" Hoàng đế bệ hạ lập tức nổi khùng, bắt lấy cổ tay Tô Dự, "Trẫm ch.ết rồi, ngươi còn sống làm gì? Chẳng lẽ muốn gả cho người khác sao? Trẫm nói cho ngươi biết, đây là chuyện không có khả năng!"


Tô Dự lúc này mới hiểu được miêu đại gia là đang không được tự nhiên cái gì, đơn giản là cảm thấy rời bến nguy hiểm, muốn mang hắn đi cùng lại sợ hắn cảm giác ủy khuất, bất đắc dĩ thở dài, mèo luôn nghi thần nghi quỷ như vậy, "Được được, ngươi ch.ết ta chôn cùng ngươi, đem đao đánh vảy ngươi cho ta làm vật bồi táng."


"Ân, còn có nước sốt, bột ớt, bánh tiểu ngư và cua bột ngươi làm cũng mang theo luôn." Hoàng đế bệ hạ nói, quả thật là suy xét đến việc chuẩn bị đồ bồi táng, ngẫm lại thứ muốn đem theo rất nhiều, quyết định về sau phải nói thái tử xây lăng mộ lớn chút cho y.


Tô Dự giật giật khóe miệng, không để ý tới miêu đại gia đang ồn ào nữa, hai ba cái cởi y sạch sẽ, kéo vào hồ nước tắm rửa.


Hoàng đế bệ hạ tắm xong thơm ngào ngạt lăn lộn trên long sàng mềm mại rộng rãi, chờ Tô Dự lau khô tóc, nằm xuống giường, liền nhảy lên ngực hắn biến thành hình người, đè xuống cọ cọ.


"Đắp chăn vào nào." Tô Dự bất đắc dĩ, Hoàng thượng biến thành hình người thế nhưng không biến ra quần áo, thời tiết lạnh như vậy, dù có hệ thống sưởi ngầm cũng không được, nhanh chóng kéo chăn qua đem hai người đều bao lấy.


"Nô tài ngốc, ngươi thật sự nguyện ý ch.ết cùng trẫm sao?" Hoàng đế bệ hạ dùng mặt cọ cổ Tô Dự.


Nguyên bản hẳn là lời nói thập phần êm tai, như thế nào để miêu đại gia nói ra liền thành kỳ quái như vậy, Tô Dự bị y đè nặng có chút thở không nổi, uốn éo thân mình nói: "Sao mà cứ hỏi cái này vậy?"


Hoàng đế bệ hạ nâng người lên nhìn hắn, "Ta thấy không có phụ hoàng, mẫu hậu và chúng ta vẫn sống rất tốt, nhưng ta không muốn đem ngươi lưu cho nhi tử, ngươi là của ta!"


Thần thú có thể ngay lập tức làm rõ sai trái, tự nhiên biết yêu cầu vô lý như vậy là không đúng, nói ra tuy rằng vẫn đúng lý hợp tình như trước, nhưng lại che dấu không nổi một tia khẩn trương kia, ngay cả xưng hô "Trẫm" cũng ném đi mất tiêu.


"Mèo ngốc!" Tô Dự thò tay, bắn mũi Hoàng đế bệ hạ một cái, tuy rằng không quá minh bạch người này đến tột cùng là đang lo lắng cái gì, nhưng nếu không phải bởi vì miêu đại gia đây, hắn hiện tại phỏng chừng còn đang tìm kiếm biện pháp xuyên trở về, người này là ràng buộc của hắn với thế giới này, nếu như Hoàng đế bệ hạ không còn......


"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế bệ hạ nghe được hai chữ kia, lập tức đem khẩn trương, áy náy quăng đến chín tầng mây, "Đáng ch.ết, ngươi lại muốn hưởng gia pháp có phải không?"
"Uy!" Tô Dự ngăn cản không kịp, một thân nội sam màu trắng mới may lại bị xé nát.


Bởi vì dám can đảm khiêu khích quyền uy của miêu đại gia, chú cá lắm miệng nhất thời bị thực thi một lần gia pháp tàn khốc và thảm thiết.
Hoàng đế bệ hạ dương dương tự đắc ôm cá vừa ăn một lần, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, chuẩn bị nghỉ một lát rồi tiếp tục.


"Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng là như thế nào vậy?" Vì ngăn cản Hoàng thượng sắp bắt đầu vòng giết hại thứ hai, Tô Dự ý đồ nói lảng sang chuyện khác.
"Phụ hoàng?" Hoàng đế bệ hạ nghĩ nghĩ, phụ hoàng trong trí nhớ......


Lúc còn bé, mẫu hậu làm hai con chuột bông giống nhau như đúc, phát cho hai chú mèo con đang đùa giỡn trên đệm mềm. Mèo nhỏ màu đen nhanh chân nhảy lên trước, một phen đè hai con chuột bông lại, nhìn trái nhìn phải, cảm giác con bị ấn dưới chân trái lớn hơn một chút, liền đem con bên chân phải ném cho đệ đệ.


Mèo nhỏ lông vàng mắt lạnh nhìn quả cầu đen như than kia, quả nhiên, không quá một lát, mèo nhỏ màu đen lại tha chuột bông qua trước mặt y, đem con mới vừa chọn đi đổi cho y, tựa hồ lại cảm giác con trong tay đệ đệ to hơn chút.


Rốt cuộc chọc mèo nhỏ lông vàng không còn kiên nhẫn, một phen đoạt lấy hai con chuột bông, quyết định một con cũng không cho ca ca, còn chưa đi được hai bước, liền bị mèo lớn vàng kim đột nhiên lao tới đoạt đi một con.


Mèo lớn vàng kim nâng trảo, đè lại quả cầu lông màu đen đang có ý đồ xông lên, "Có thứ tốt phải trình cho phụ hoàng trước tiên, cái này gọi là hiếu kính, hiểu không?"
Mèo nhỏ màu đen cái hiểu cái không, trơ mắt nhìn mèo lớn ngậm chuột bông tha đi.


Mèo nhỏ lông vàng nâng trảo, ý đồ làm mèo lớn ngậm chuột vấp té, kết quả bị mèo lớn một trảo ném đi, ấn lên bụng nhe răng với y, "Nghịch tử! Dám bẫy phụ hoàng hả!"
"Meo!" Mèo nhỏ màu đen lặng yên không một tiếng động tới gần, một phát nhảy lên lưng mèo lớn, ôm lão đại màu vàng kim cắn tới.


"Đồ vô liêm sỉ!" Mèo lớn vàng kim hừ lạnh một tiếng, xoay người lăn một vòng ném quả cầu lông màu đen xuống, thừa dịp mèo nhỏ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hung hăng ột bàn tay.
Cuối cùng, hai chú mèo con vô lực ngăn cản, nhìn nhìn con chuột bông còn sót lại, mài mài móng vuốt, đấu võ!


"Cho nên, trẫm và Tam hoàng huynh mới thường xuyên đánh nhau." Hoàng đế bệ hạ đối với cách phụ thân chỉ bảo rất là thán phục, bởi vì thường niên được rèn luyện dạng này, nên hai người bọn họ quả thật so với những con mèo khác lợi hại hơn nhiều. Tổng thể mà nói, Thái Thượng Hoàng là nghiêm phụ, phương pháp giáo dục của người là muốn các nhi tử cạnh tranh lẫn nhau, thích ứng quy luật kẻ mạnh sinh tồn.


Tô Dự nghe mà thái dương giật giật liên tục, hắn như thế nào cảm giác hoàn toàn không phải có chuyện như vậy, Thái Thượng Hoàng tựa hồ chỉ là muốn cướp một con chuột bông để chơi thôi a.


"Nô tài ngốc, ngươi còn chưa có kể với trẫm chuyện cha mẹ của ngươi." Hoàng đế bệ hạ nói xong, ánh mắt sáng quắc cúi đầu nhìn Tô Dự.


Tô Dự trừng mắt, thầm nghĩ trạng huống Tô gia ngươi không phải đều biết sao? Trố mắt một lát mới phản ứng lại, Hoàng thượng hỏi đây là cha mẹ đời trước của hắn, thuộc về phần linh hồn chân chính xuyên qua của hắn này.


"Kỳ thật cũng không có gì đáng nói." Tô Dự có chút buồn cười nghĩ, hai người bọn họ cái gì cũng làm qua rồi mới nghĩ đến chuyện lý giải gia thế cho nhau, có phải có chút quá muộn hay không, thấy miêu đại gia vẫn hai mắt trong suốt sáng ngời nhìn hắn, đành phải đơn giản nói ra.


Đời trước cha mẹ ly hôn, ai cũng mặc kệ hắn, không có tiền đọc sách chỉ có thể sớm ra đời làm phụ bếp cho người ta, cắt đồ ăn vài năm mới bắt đầu châm củi lửa. Lại nói tiếp, ngày qua ngày cũng là vừa đủ áo cơm.


Hoàng đế bệ hạ đối với cái thế giới nam nữ có thể ly hôn, còn có thể mặc kệ hài tử kia cảm thấy thập phần hiếm lạ, "Bọn họ ly...... ly hôn, ngươi không được phân gia sản sao?"
Tô Dự mờ mịt lắc lắc đầu.


Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, nâng tay đem chú cá tản ra hương vị tươi mới kéo vào trong lòng, "Ngươi ngốc như vậy, không có ai muốn, cũng chỉ có trẫm không ghét bỏ ngươi."


Lồng ngực ấm áp vững chắc dán vào mặt, truyền đến độ ấm ấm áp, Tô Dự nhịn không được đem mặt vùi vào buồn bực cười, "Được người nhận không chê, thần vô cùng cảm kích a."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:


Đạo tặc giáp: Ném nửa cái mạng, rốt cuộc vào được hoàng lăng
Đạo tặc ất: Xem, cái này mặt trên viết là hoàng thất chí bảo
Đạo tặc bính: Oa, hạt châu!
Đạo tặc giáp: Oa oa, đao làm cá!
Đạo tặc ất: Oa oa oa, chuột bông!
Bạn đang �
Đạo tặc giáp & ất & bính: QAQ gạt người a






Truyện liên quan