Chương 109: Thái tử

Cảnh vương ôm nhi tử kích động chạy ra ngoài, bên ngoài trời giá rét, hài tử mới xuất sinh cho dù được bọc đệm chăn chỉ sợ cũng sẽ bị đông lạnh mất thôi, Uông công công liền nhanh chóng dẫn hắn đi đến thiên thính.


"Là cục lông đi?" Lăng vương dẫn đầu lủi qua, bám cái chăn nhỏ nhìn vào, "U a, là màu vàng kim a!"


Tô Dự cũng lại gần, chỉ thấy trong đệm chăn be bé kia, bọc một cục lông nhỏ màu vàng kim, bởi vì mới ra đời nên bộ lông còn tương đối thưa thớt, thoạt nhìn hồng hồng tròn tròn. Đôi mắt gắt gao nhắm chặt chưa thể mở ra, cái miệng nhỏ nhắn đầy lông càng không ngừng kêu to, "Meo, meo!"


"Thật ồn......" Hoàng đế bệ hạ bám bả vai Tô Dự thò đầu xem, lầu bầu một câu không biết là nói thật ồn hay thật xấu, chậm rãi vươn một đầu ngón tay ra, chọt cái đầu lông bé xíu kia một chút.
"Meo......" Mèo con nhỏ bé không bằng lòng uốn éo.


"Nhẹ thôi." Tô Dự vỗ móng vuốt thất phu lỗ mãng của miêu đại gia một cái, dùng một ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ. Đầu ngón tay ấm áp còn mang theo mùi cá nướng, cục lông phấn nộn hít hít cái mũi nhỏ, chậm rãi há miệng cắn.


"Kẻ này có khả măng đảm nhận trọng trách quốc gia, nay lập làm Thái tử." Quốc sư liếc mắt nhìn xa xa, nghiêm trang nói một câu.


available on google playdownload on app store


Cảnh vương lúc này mới nghĩ đến, mình ôm nhi tử tới là để cho Quốc sư giám định, nghe được lời ấy, lập tức đem tã lót nhét vào tay Hoàng đế bệ hạ, "Cho ngươi, ta phải đi nhìn Liễu thị."


Nếu sinh quý tử, thì sẽ được lập làm chính phi, bất quá trước đó, còn phải đem chân tướng sự thật, quan hệ lợi hại bên trong, nói rõ ràng ra, để chính nàng lựa chọn, ký huyết khế hay là cắt cổ.


Hoàng đế bệ hạ cứng ngắc ôm cái tã lót nhỏ xíu, khó được có chút vô thố, Thái tử thoạt nhìn so với trưởng hoàng tử còn muốn nhu nhược hơn, bọc chăn không dễ khống chế lực đạo, vì thế y thò tay ý đồ móc quả cầu lông từ trong đệm chăn ra.


"Hoàng thượng, không thể." Uông công công nhìn không được, nhanh chóng tiến lên ngăn lại, tiếp nhận Thái tử điện hạ, hiện giờ đầu xuân se lạnh, sao có thể đem hài tử tùy tiện móc ra chứ.


Ai ngờ Uông công công vừa tiếp nhận, Thái tử liền không vui, meo meo mẻo mẻo giãy dụa quay đầu về hướng Hoàng đế bệ hạ, tuy rằng cái gì cũng nhìn không thấy. Tô Dự nhìn thấy thú vị, đi qua đón lấy quả cầu lông, huyết mạch truyền thừa quả nhiên thần kỳ, mèo con vừa mới sinh liền có thể thông qua mùi phân biệt người thường và miêu hoàng tộc.


"Meo?" Quả cầu lông tròn tròn nghi hoặc meo một tiếng, Tô Dự đưa một ngón tay cho nó, lập tức cao hứng ôm lấy ʍút̼ vào, một chút cũng không ghét bỏ hắn là thân phận phàm nhân. Móng vuốt be bé gắt gao ôm đầu ngón tay, đầu lưỡi phấn nộn phảng phất như một cái bàn chải nhỏ mềm nhẹ, ɭϊếʍƈ đến mức toàn bộ tâm can Tô Dự đều mềm xuống, hận không thể đem tất cả thứ tốt đều đưa đến trước mặt nó.


"Đứa nhỏ này hiện tại có thể ăn cái gì?" Tô Dự xoa tay chuẩn bị cho hài tử ăn.
"Cái gì cũng có thể ăn đi." Lăng vương điện hạ cảm giác làm người An gia, sau khi sinh hạ hẳn liền có thể ăn một khối cá lớn a!


Tô Dự nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ, Hoàng thượng lập tức trừng trở về, nhìn trẫm làm chi, trẫm làm thế nào có thể biết, bất quá lời Thập Thất thúc nói là khẳng định không thể tin. Vì thế, đành phải nhìn về phía Quốc sư, Quốc sư buông cặp mắt thanh lãnh xuống, căn bản không cùng hắn đối diện.


"Nhỏ như vậy không ăn thịt được, chỉ có thể uống canh cá." Uông công công bất đắc dĩ nói, trưởng hoàng tử có thể ăn thịt cá sền sệt đó là bởi vì đã đầy tháng rồi, mèo con này thì mới sinh ra, cái gì cũng cắn không được a.


Tô Dự hơi hơi gật đầu, xoay người đi nấu canh cá, tiểu hài tử không biết có thể uống canh xương chinh ngư hay không, vẫn là nấu canh cá trích ôn hòa thì tốt hơn.


Liễu thị ngất đi chỉ là do bị dọa sợ, rất nhanh liền tỉnh lại, đợi nàng mở mắt ra, liền thấy phu quân tuấn mỹ đang khoanh tay đứng ở bên giường, hài tử không thấy bóng dáng đâu, hai y nữ thấy nàng tỉnh lại liền thức thời lui ra ngoài. Nhìn kỹ thần tình Cảnh vương, phát hiện hắn thần sắc thanh minh, không giống như là bộ dáng điên cuồng, hơi hơi nhíu mày, không lẽ một màn mới vừa kia là mình nhìn nhầm......


"Nàng tỉnh rồi." Cảnh vương thu hồi bộ dáng ôn nhu cười nhẹ ngày thường, mặt không thay đổi nói một câu.


Liễu thị nguyên bản ôm một chút tâm lý may mắn, nhìn đến bộ dáng này của phu quân, nhất thời đáy lòng lạnh lẽo, run rẩy nói: "Vương gia, thiếp tự biết có tội, muốn giết cũng không một câu oán hận, nhưng hài tử là vô tội, cầu Vương gia thả cho nó một con đường sống, coi như, coi như......" Nói như vậy, nước mắt liền nhịn không được rớt xuống, coi như đó là mèo hoang, thả vào trong rừng cho nó tự sinh tự diệt, lời như vậy như thế nào cũng nói không nên lời, hài tử mới xuất sinh, cũng không phải mèo hoang thật sự, thời tiết này ném ra ngoài vẫn chỉ có một con đường ch.ết.


Cảnh vương nghiêng đầu, "Đứa nhỏ này là quý tử, nàng có phúc, sinh được cục lông vàng kim, nếu không có gì ngoài ý muốn, phỏng chừng chính là Thái tử."


"A?" Một giọt nước mắt của Liễu thị treo trên mặt muốn rơi mà không xong, mở nửa miệng, nàng nghe được cái gì a? Quốc sư, quý tử, cục lông vàng kim, Thái tử? Nuốt nuốt nước miếng mấy lần, mới tính là minh bạch ý tứ trong lời nói của Vương gia. Liễu thị khó có thể tin mở to hai mắt, Vương gia, quả nhiên là, điên rồi đi......


Cảnh vương cùng Liễu thị nói nửa ngày, mới đem chuyện đến cùng là sao thế này giải thích rõ ràng cho nàng.


Nguyên bản con của Thân vương được sinh ra, phải đưa đến An Quốc Tháp cho Quốc sư giám định, quá trình rườm rà, nay vừa vặn Quốc sư và Hoàng thượng đều ở đây, liền giảm bớt những bước phiền toái đó, Quốc sư tuyên bố đứa nhỏ này là quý tử hơn nữa có thể làm Thái tử, Hoàng đế bệ hạ liền trực tiếp nhận lời, chờ bọn hắn hồi kinh sẽ chiêu cáo thiên hạ.


Liễu thị ngơ ngẩn cùng Quốc sư đính huyết khế, giáp mặt nghe Vương gia hạ lệnh phân phát toàn bộ cơ thiếp trong vương phủ đi, phong nàng làm chính phi Cảnh vương, vậy mà một điểm cảm giác kích động cũng không có, chỉ cảm thấy, thương thiên phụ ta!


Canh cá trích màu trắng sữa, chỉ nêm một chút muối, uống vào căn bản không thấy vị mặn, chỉ có hương cá thản nhiên. Sợ hài tử ăn không đủ no, Tô Dự cố ý nấu đậm sệt một ít, đến mức thịt cá đều tan ra.


Canh cá nấu xong, Hoàng thượng đã ôm mèo con đi tới chủ viện ấm áp nhất, trong phòng ngủ trải thảm nhung màu xanh biển, có hệ thống sưởi ngầm nên phòng ở ấm áp như mùa xuân, Uông công công sợ Thái tử bị lạnh liền bỏ thêm lò sưởi nhỏ, tri kỷ dùng vải bông bao một vòng, phòng ngừa thời điểm Hoàng đế bệ hạ biến thành mèo tán loạn đốt tới lông.


Lò sưởi đặt bên cạnh một chiếc nôi nhỏ, thời điểm Tô Dự đi vào, mèo vàng kim đang vịn cạnh nôi hiếu kì nhìn một chú mèo con lông vàng khác bên trong. Thử thăm dò vươn móng vuốt, một đoàn mềm mềm mịn mịn, lay hai phát, phát hiện quả cầu lông này trừ hai chân trước có đầu ngón tay là màu trắng ra, địa phương còn lại đều là màu vàng kim, vừa lòng gật gật đầu, tư chất hẳn là không sai, so với trẫm cũng chỉ kém một chút mà thôi.


Tô Dự nhìn mà buồn cười, đột nhiên lại gần hôn cái đầu đầy lông của Hoàng đế bệ hạ một cái, "Đang nhìn gì đấy?"
"Meo!" Hoàng đế bệ hạ đang vụng trộm sờ nhi tử hoảng sợ, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Dự, hai lỗ tai cụp về phía sau, nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi.


"Mieo......" Thái tử điện hạ ngửi thấy mùi canh cá, lập tức bò về phía bên này, kẹt nỗi móng vuốt nhỏ còn rất yếu, bò thật sự là khó khăn, cộng thêm không nhìn thấy, chỉ có thể mờ mịt bất lực ngẩng đầu kêu.


Tô Dự lập tức đau lòng ôm mèo con lên, đặt trong lòng bàn tay, cầm cái muỗng nhỏ đặc chế, cẩn thận múc một muỗng nhỏ thổi thổi, dùng môi thử độ ấm, đút đến bên miệng mèo con.
Hoàng đế bệ hạ nhìn động tác Tô Dự đút canh, lập tức mặc kệ, vươn trảo cào cào ống tay áo hắn.


Tô Dự nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ, lại nhìn nhìn mèo con tại lòng bàn tay tư thế không được tự nhiên nhưng còn đang cố gắng ăn canh, linh quang chợt lóe, liền ngồi xuống thảm trải sàn, đặt Hoàng đế bệ hạ lên đùi vuốt lông.


Hoàng đế bệ hạ lắc lắc cái đuôi, chậm rãi nằm ngang xuống, nô tài ngốc này hôm nay như thế nào thức thời như vậy, rốt cuộc ý thức được vắng vẻ phu quân là không đúng rồi sao? Đang lúc đắc ý, một cục gì đó ấm hô hô liền bị nhét vào trong bụng.


"Meo......" Thái tử điện hạ chưa mở mắt mờ mịt nằm ngửa giữa một mảnh lông mao, còn chưa kịp phản ứng lại, một thìa canh cá thơm ngọt đã đưa đến, nhất thời cao hứng, ôm muỗng nhỏ cố gắng ngậm vào miệng.


Nô tài ngốc đáng ch.ết, dám đem trẫm làm giá! Lông trên đuôi của Hoàng đế bệ hạ nhất thời dựng đứng hết lên, gia hỏa lông xù nhỏ mềm trên bụng kia còn không thành thật, một bên uống một bên vặn vẹo thân thể. Nhẫn lại nhẫn, nâng móng vuốt lên hươ hươ, lại chậm rãi thu hồi, rồi trừng mắt nhìn Tô Dự, nô tài ngốc, chờ cho trẫm!


Thái tử điện hạ uống no canh cá rồi, thỏa mãn tại bộ lông ấm hô hô cọ cọ, nước canh dính trên miệng cũng cọ lên lông tơ của Hoàng đế bệ hạ. Mèo lớn lông vàng lập tức mặc kệ, một phen đẩy quả cầu lông kia ra, cuộn tròn đứng dậy ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ phần lông bị bẩn của mình, thấy nhi tử bị đẩy rồi cứ thế duy trì động tác ngã xuống không hoạt động, cũng không biết đem canh cá bên khóe miệng ɭϊếʍƈ đi, thật sự là dại dột quá sức.


Trái phải nhìn nhìn, thấy Tô Dự đang xoay người dẹp cái bát, dường như không có việc gì lại gần, nhanh chóng tại bên miệng nhi tử ɭϊếʍƈ một ngụm. Canh cá thơm ngon mang theo hương vị sữa đặc hữu của mèo con mới sinh, Hoàng đế bệ hạ chuyên soi mói cũng không có cảm giác chán ghét, lại ɭϊếʍƈ một ngụm trên cái đầu lông kia.


Đầu lưỡi to mang theo xước rô xẹt qua hai mắt đóng chặt, cục lông nhỏ hừ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt.


Con ngươi màu hổ phách ngập nước, phảng phất như viên ngọc lưu ly ngâm trong nước biển, không nhuốm bụi trần, trong suốt vô ưu. Đôi mắt to mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, đối diện với một khuôn mặt mèo vàng kim lông xù, hưng phấn kêu một tiếng, lại gần chuẩn xác ɭϊếʍƈ lên chóp mũi Hoàng đế bệ hạ.


Hoàng đế bệ hạ lắc lắc đầu, đáng ch.ết, như thế nào có thể giống như nhi tử ngốc Đại Mao ɭϊếʍƈ mũi phụ hoàng như vậy chứ? Đây là việc thái tử một nước nên làm sao? Thật sự là mất thân phận!


Đợi Tô Dự xoay người lại, liền thấy Hoàng đế bệ hạ và Thái tử điện hạ, một vòng rồi một vòng ɭϊếʍƈ đầu cho nhau, "Ủa? Mở mắt rồi!" Kinh hô một tiếng lại gần, nhìn cặp mắt to ngập nước kia, khảm nạm trên cái đầu nhỏ tròn vo, một đôi lỗ tai còn chưa mở ra, hai tai nho nhỏ cụp trên đỉnh đầu, làm đôi mắt càng có vẻ lớn hơn.


Rốt cuộc cảm nhận được tâm tình năm đó của Thái Hậu, nhìn mèo lớn lông vàng ôm mèo con, đầy mặt ghét bỏ ɭϊếʍƈ lông cho nhi tử, ý tưởng duy nhất chính là, đem mặt vùi vào đi!


"Meo?" Thái tử điện hạ nhìn thấy động tác của Tô Dự, cũng học theo đem mặt vùi vào lông của phụ hoàng, miệng chạm đến một thứ nho nhỏ lộ ra, không rõ ràng cho lắm, há mồm ngậm lấy.

Hoàng đế bệ hạ triệt để đứng hình, nô tài ngốc đáng ch.ết, nhìn chuyện tốt ngươi làm kìa!


Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: giáo dục trữ quân phải từ cục lông đi lên ]
Miêu công:[ ngửa đầu ] Làm thái tử, phải có uy nghiêm
Nhị Mao:[ ngửa đầu ] mieo
Miêu công:[ nâng trảo ] Làm thái tử, phải có khí thế
Nhị Mao:[ nâng trảo ] meo!


Miêu công:[ lời nói thấm thía ] làm thái tử, càng phải độc lập
Nhị Mao: Mẻo?
Miêu công;[╰_╯]# mau từ trên bụng lão tử đi xuống






Truyện liên quan