Chương 128: Đường về

Tuy rằng Tô Dự cố kỵ các trưởng bối đều ở đây, tận lực ẩn nhẫn không phát ra âm thanh kỳ quái, nhưng có chút thời điểm thật sự là khống chế không nổi. Bất quá, may mà có mấy âm thanh này, mới ngăn trở được động tác trực tiếp đẩy cửa của Thái Thượng Hoàng.


Đen mặt bị kéo vào phòng Quốc sư, Thái Thượng Hoàng sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Quốc sư đang dựa trên nhuyễn tháp tại Quan tinh đài, đôi mắt đẹp khép nhẹ, cũng không biết có ngủ hay không.


Hạo vương huých huynh trưởng một cái, ý bảo hắn vui vẻ lên chút, để Nhị Thập Thất thấy hắn bày cái bộ mặt này ra, sẽ lại bị đánh cho coi.
Quốc sư chậm rãi giương mắt, nhìn nhìn cặp song sinh đang nhướng mày trừng mắt, "Cái gì chơi vui?"


Hạo vương nhảy qua, cùng đệ đệ chen trên cùng một nhuyễn tháp, "Là cái đó đó, ngươi cũng thấy mà." Nói rồi, chỉ chỉ đại đại miêu phía dưới Quan tinh đài, mấy con mèo nhỏ đang ở mặt trên kêu tới kêu lui. Lăng vương đẩy Dũng vương bò đến trên đầu đại đại miêu, ý bảo hắn nhảy xuống, Dũng vương màu đen trắng tựa hồ cảm giác bò lên đầu tổ tông thì không tốt lắm, có chút không biết làm sao, kết quả bị Trung vương từ phía sau nhảy đến một phen đẩy xuống luôn.


"Muốn chơi ngươi tự đi là được." Quốc sư nhìn thoáng qua Hạo vương ánh mắt thèm thuồng không thôi.
"Ngươi cũng đi đi mà." Hạo Vương cười hì hì ý đồ đem đệ đệ kéo lên, Nhị Thập Nhất tuổi còn trẻ lại mỗi ngày tử khí âm trầm, như vậy không tốt a.


Đang nói, quả cầu lông màu đen đột nhiên nhảy tới, dọa Hạo vương nhảy dựng.
"Nghịch tử, làm gì vậy hả?" Hạo vương vỗ nhi tử một bàn tay.
Cảnh vương điện hạ bị chụp một phát lảo đảo, nhe răng với phụ thân.


available on google playdownload on app store


"Phản rồi!" Hạo vương nháy mắt hóa thành mèo lớn vàng kim, nhào lên muốn đánh nhi tử, thế nhưng Cảnh vương đang đứng trên lan can rất hẹp, một cú như vậy, hai chú mèo liền cùng nhau rớt xuống.


"Bịch" một tiếng rơi vào lớp lông thật dày, đại đại miêu quay đầu nhìn nhìn bọn họ, ngáp một cái, nằm sấp xuống ngủ tiếp, tùy ý một đám mèo nhỏ ở trên người hắn meo tới meo lui.


"Tẩu tử rất nhớ ngươi." Trên Quan tinh đài chỉ còn lại Quốc sư và Thái Thượng Hoàng, Quốc sư nhìn nhìn sắc trời, bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng, "Đó là tự nhiên." Quả nhân anh minh thần võ như vậy, tất nhiên có rất nhiều người thập phần tưởng niệm rồi.


"Những huyết khế nô kia đâu?" Quốc sư liếc mắt nhìn huynh trưởng chen lên nhuyễn tháp.
"Nhuyễn tháp này như thế nào lại hẹp như vậy a!" Thái Thượng Hoàng oán giận, biến thành mèo vàng kim.


Quốc sư không thể nhịn được nữa, hóa thành mèo lớn màu trắng, vỗ huynh trưởng một móng vuốt, "Đang hỏi ngươi đấy! Mỗi lần hỏi ngươi đều cố ý nói qua loa thôi."
Thái Thượng Hoàng nâng trảo sờ sờ đầu, thở dài nói: "Đều ch.ết cả rồi."


Trận chiến năm đó ấy thật thảm thiết, bọn họ vốn chỉ là muốn làm rõ nguyên nhân hải quái tăng nhiều, ai ngờ lại gặp phải con hậu duệ Nhai Tí to lớn kia, còn có một đống huyền điệt ghê tởm thân mang ý đồ hút máu bọn họ.


Con thuyền chìm nghỉm, lão thái giám đi theo hắn nhiều năm thì thay hắn cản một cây gai xương, ch.ết tại đương trường, về phần người khác...... Thuyền không còn, cũng không có Quốc sư có thể truy theo huyết khế. Hơn nữa lúc ấy mấy huynh đệ bọn họ đều bị thương, giữa lúc hoảng hốt được kim quang của Hoàng tổ thúc kéo đến trên đảo, tự nhiên cũng không có khả năng lại đi cứu người.


Quốc sư thở dài, nằm sấp xuống nhắm mắt lại.
Thái Thượng Hoàng lại gần, ɭϊếʍƈ lông cho đệ đệ.
--0--
Tô Dự bị lăn qua lộn lại ép buộc hồi lâu, đến thời điểm Hoàng thượng rốt cuộc thỏa mãn, hắn đã mệt đến mức mắt cũng không mở ra được.


"Ngủ đi, có người khác nấu cơm." Hoàng đế bệ hạ đem nô tài ngốc mềm nhũn ôm vào trong lòng, mĩ mãn tại hõm vai hắn cọ cọ.
"Nhớ đút cho Thái tử......" Tô Dự lầu bầu một câu, liền mơ mơ màng màng thiếp đi.


Thái tử đã đầy tháng, kỳ thật đã có thể ăn thịt cá sền sệt, chỉ là lúc trước trên biển tương đối rãnh rỗi, nên Tô Dự vẫn cứ nấu canh cá cho nó uống.


Trên thuyền có đầu bếp nữ, Tô Dự ngủ, Uông công công tự nhiên sẽ nhớ rõ phải đút cho Thái tử. Hoàng thượng đối với việc này không lo lắng chút nào, cảm thấy mĩ mãn cũng cùng ngủ luôn.


Tối hôm qua bởi vì quá hưng phấn do ngủ trên giường lông, Tô Dự trên cơ bản chẳng ngủ gì được cả, cộng thêm bị Hoàng thượng ép buộc mỏi mệt, một giấc này liền ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn.


Thời điểm mở mắt ra, Hoàng thượng đã không ở bên cạnh, phỏng chừng lại chạy ra ngoài chơi rồi. Tô Dự lười biếng duỗi eo, tìm kiện quần áo mặc lên đi ra ngoài.
"Meo!" Thái tử điện hạ nhìn thấy hắn, giãy dụa từ trong lông mao lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên chân Tô Dự.


Tô Dự khom lưng ôm lấy cục lông nhỏ hôn một cái, "Đã ăn cơm trưa chưa?"
"Mieo......" Thái tử điện hạ lên tiếng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng.
"Điện hạ giờ ngọ chỉ ăn mấy ngụm." Uông công công khó khăn hồi bẩm, từ nhỏ đã bị dưỡng cái khẩu vị này, về sau biết phải làm sao bây giờ a?


"Muốn ăn gì nào? Ba ba làm cho ngươi!" Tô Dự đem nhi tử cất vào trong lòng, xoay người đi phòng bếp.


"Nô tài ngốc, trẫm muốn ăn tôm xào tương." Hoàng thượng đang theo mèo lớn màu đen đánh túi bụi nói một câu, thấy Tô Dự bước chân không hề dừng lại, mới nghĩ đến mình đang ở dạng mèo kêu hắn nghe không hiểu, lập tức đổi thành hình người nói lại một lần.


"Được." Tô Dự quay đầu nhìn nhìn y, chỉ thấy mèo đen lớn treo trên đỉnh đầu Hoàng thượng, còn đang bám riết không tha cắn lỗ tai y, nhịn không được cười cười.
"Cháu dâu, thêm một bồn cá hấp nha!" Lăng vương nhanh chóng gọi món ăn.


"Đã biết, Thập Thất thúc." Tô Dự đáp ứng, cười nhìn đại đại miêu bị bọn tiểu bối xem như nhuyễn điếm, may mà Hoàng tổ thúc không cần mỗi bữa đều ăn, chú mèo này ngủ một giấc liền là vài ngày thậm chí vài tháng, chỉ cần thời điểm tỉnh ngủ ăn một bữa là được. Nếu cũng giống mấy vị miêu đại gia khác ăn đều đều như vậy, ăn cơm xong không bao lâu lại muốn ăn vặt thêm, phỏng chừng hắn sẽ phải mệt ch.ết luôn.


Trước đem thịt cá sền sệt nấu lên, lại làm vài món ăn khác, Thái tử điện hạ bám ở tà áo hắn, cái đuôi nhỏ không an phận lắc lư qua lại. Tô Dự cúi đầu hôn hôn cái đầu lông kia, nhớ tới trưởng hoàng tử luôn ngốc ngốc lại ngoan ngoãn trong cung, lâu như vậy không gặp, cũng không biết hài tử kia còn nhớ hắn hay không.


Ăn một bữa cơm chiều mỹ vị, bọn miêu đại gia tựa vào người Hoàng tổ thúc tiêu cơm.
Đại đại miêu ăn đồ ăn vặt Tô Dự làm cho hắn, là một ít thịt khô của Khuê khổng lồ.


Thịt Khuê chất thịt cứng cỏi, lúc trước mấy đầu bị giết kia đều muối phơi nắng thành thịt khô, nhưng thịt khô này ăn vào tương đối lao lực, bọn miêu đại gia muốn ăn còn phải nhờ Tô Dự ngâm mềm rồi xử lý một chút, nhưng đối với Hoàng tổ thúc mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề. Một miếng thịt khô lớn đặt vào trong cái miệng lông to đùng kia, không cố sức chút nào liền bị nhai nát.


Thái dương trầm chốn trời tây, mây đen dần dần che khuất ánh trăng, mặt biển trong lúc bất tri bất giác rơi vào hắc ám.
"Rống!" Hải quái khổng lồ phá nước mà ra, nhấc lên sóng gió động trời.
Đầu rồng thân sói, trên cổ mang theo vô số gai xương, chính là hậu duệ của Nhai Tí và trùng trăm chân đó.


Hoàng tộc nhất thời như lâm đại địch, đồng loạt biến thành hình người, khẩn trương nhìn quái vật kia.
"Nô tài ngốc!" Hoàng thượng lập tức gọi Tô Dự một tiếng, gặp phải quái vật này, cho dù Tô Dự trốn trong phòng cũng không an toàn, tất yếu nên cùng y đứng cùng một chỗ.


Thân thuyền lay động lợi hại, Tô Dự cất nhi tử nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên người Hoàng thượng. Hoàng đế bệ hạ một phen ôm chặt hắn, đem đoản kiếm hoành ngang trước mặt hai người.


Tiếng gào rít bén nhọn xông tới, cái đuôi to lớn của con hải quái khổng lồ cũng đồng thời hướng thân thuyền quất đến.
Đại đại miêu trên boong tàu nuốt xuống một ngụm thịt khô, đứng dậy giũ giũ lông, nhún một cái, nhảy đến trên mặt biển, một ngụm cắn cái đuôi hải quái.
Nguồn :


Hải quái tính luôn cả cổ cao chừng ba trượng, đại đại miêu chỉ có một trượng, nhưng chuyện này một chút cũng không gây trở ngại cho đại đại miêu ngậm cái đuôi đem nó quẳng đi.


"Đùng ầm" Hải quái khổng lồ bị ném về trong nước, thực mất hứng lại nhảy lên, ngửi thấy mùi huyết thống Bệ Ngạn tinh thuần trên người cục lông lớn này, trong đôi mắt to như chuông đồng chợt lóe một tia sợ hãi, nhưng cũng có một tia tham lam không thể nào che dấu.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:


Hậu duệ Nhai Tí & trùng trăm chân: Của ta, của ta, đều là của ta!
Đại đại miêu: Phì phì, thật khó ăn.






Truyện liên quan