Chương 1: Sài Thiên Thành
Biên giới Nam Việt Quốc – Sài Thiên Thành.
Toà thành này là một trong mười tám toà thành trì trải dài theo đường biên giới của Nam Việt Quốc.
Bởi vì đặc thù chiến sự liên miên, cho nên từ bên ngoài nhìn lại tường thành đầy vết loang lỗ, vết máu đã khô đen lại. Cả trăm dặm tường thành đều chịu chung một cảnh tượng như vậy, làm cho người ta nhìn mà sởn hết gai ốc. Đồng thời cũng cảm nhận được sự thảm liệt của chiến tranh nơi này.
Bên ngoài thành thảm liệt như vậy, nhưng bên trong là cảnh tượng khác.
Đường sá được lát đá xanh rộng rãi nhưng lúc này cũng có vẻ như chật hẹp. Khi mà từng tốp binh lính và người đến người đi chen chúc nhau. Ai ai cũng có vẻ vội vã và nghiêm túc.
Lúc này là buổi chiều.
Ánh tịch dương thuần một màu vàng óng trải dài từ xa, chiếu rọi lên cả toà thành càng làm cho không gian rơi vào một loại cảnh tượng huyền mỹ lạ thường.
Mặc dù vậy, hình như không có ai có hứng thú quan sát cảnh đẹp này mà là từng tốp binh lính đi bên trên tường thành vô cùng nghiêm cẩn tr.a xét và theo dõi mọi động tĩnh từ ngoài thành.
Ngay khi ánh chiều tà vừa khuất dạng sau một ngọn đồi nhỏ phía xa xa, bóng đêm mờ ảo cũng theo đó kéo tới.
Thời gian này là thời gian thả lỏng nhất, gia đình sum họp ăn bữa cơm chiều. Từng đàn chim cũng kêu lên quang quác tìm về chỗ nghỉ ngơi, đâu đó lại vang lên mấy tiếng gọi con về ăn cơm.
Ngay lúc này, từ phía xa đột nhiên nổi lên một đám mây đen.
Đám mây đen này không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, vừa xuất hiện ngay lập tức lan toả ra hơn trăm dặm, trong bóng chiều tà lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi tiến về phía Sài Thiên Thành.
Chỉ trong chớp mắt, đám mây đen này đã đến gần Sài Thiên Thành trong vòng năm mươi dặm.
Đột nhiên, trong Sài Thiên Thành vang lên một tiếng quát:
- Mở đại trận phòng hộ!
Lập tức, cả toà thành vô cùng rộng lớn vang lên tiếng U U mãnh liệt. Tiếp theo đó, một vầng sáng tựa như một cái lồng kính nhanh chóng bao phủ toàn bộ toà thành.
Mà trên tường thành lúc này cũng nhanh chóng tập hợp vô số binh lính, ai nấy vẻ mặt khẩn trương nhìn lên bầu trời.
Đám mây đen bay đến gần trong vòng mười dặm thì từ phía Sài Thiên Thành bỗng vọt ra một thân ảnh màu trắng ngà. Thân ảnh này trong bầu trời đêm càng trở nên nổi bật.
- Đạo hữu phía trước xin dừng bước! Lâm mỗ là Lâm Thiên Thành, trưởng lão Vân Linh Tông. Không biết đạo hữu đến Sài Thiên Thành có việc gì?
Thân ảnh này dừng trước đám mây đen, hiện rõ thân ảnh là một thanh niên mặc đạo bào màu trắng, tóc đen búi gọn, da dẻ hồng hào, gương mặt có chút mỉm cười nhưng ánh mắt lại sắc bén hỏi.
Lúc này, từ trong đám mây liền truyền ra tiếng cười the thé:
- Khặc khặc, Vân Linh Tông? Chưa từng nghe. Tu vi Kết Đan trung kỳ có chút thấp, miễn cưỡng đủ cho ta nhét kẽ răng…hé hé hééé….
Lời này vừa nói xong, ngay lập tức trên đỉnh đầu Lâm Thiên Thành hiện ra một cái đại thủ ấn bén nhọn chụp xuống.
Lâm Thiên Thành không ngờ đối phương cuồng vọng như vậy, chưa nói gì liền động thủ ngay. Thế nhưng gã quanh năm thủ hộ Sài Thiên Thành cũng không phải hạng cóc ổi, ngay lập tức triển khai thân pháp lùi lại phía sau, đồng thời mở ra vòng linh khí phòng hộ toàn bộ cơ thể. Chưa xong, hắn còn lấy một tấm phù lục màu vàng đất dán lên mình, tay bắt thủ ấn khẽ vuốt một cái.
Nhất thời, quanh thân Lâm Thiên Thành hoàng quang chợt loé lên, một hư ảnh hình cái chuông liền bao bọc toàn bộ cơ thể gã.
Chỉ trong sát na, Lâm Thiên Thành đã mở ra được hai lớp phòng hộ kiên cố, lại còn động thân tránh đi. Tuy nhiên, đại thủ ấn kia còn nhanh một vài phần.
Khi Lâm Thiên Thành còn chưa lui được một bước, thì đại thủ ấn đã chụp tới nơi.
‘Kéttt!’
Một âm thanh như kim loại ma sát vang lên.
Lâm Thiên Thành lúc này đang ở bên trong cái chuông vàng, nghe âm thanh này liền cảm giác không ổn. Nhưng khi hắn còn chưa kịp định thần nhìn kỹ lại thì lại nghe âm thanh ‘Răng Rắc’ truyền vào tai.
Lâm Thiên Thành trong lòng trầm xuống, lại dùng thần thức đảo qua đại thủ ấn, nhất thời kinh hãi kêu lên:
‘Nguyên Anh Kỳ!’
Mặc dù bản thân Lâm Thiên Thành là Kết đan trung kỳ, thế nhưng khí tức của Nguyên Anh Kỳ đối với gã là cực kỳ quen thuộc. Cho nên thần thức vừa đảo qua liền hoảng sợ kêu lên.
Nói thì chậm, nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh, Lâm Thiên Thành còn chưa lùi lại kịp thì đã thấy thủ ấn đập đến bên đỉnh đầu.
Hai mắt gã đỏ ngầu, sự chênh lệnh giữa Nguyên Anh Kỳ và Kết Đan Kỳ không những là tu vi mà con là uy áp. Dưới uy áp truyền tới, Lâm Thiên Thành dù muốn liều mạng thì cũng vô lực giãy dụa.
Đang lúc chờ ch.ết, bỗng một âm thanh già nua truyền ra quanh quẩn:
- Làm… càn!
Lời còn chưa nói xong, một sợi dây leo xanh biếc quỷ dị hiện ra, xảo diệu chen giữa Lâm Thiên Thành và đại thủ ấn trong tích tắc.
- Bồng!
Hai đại cự lực va chạm vào nhau tạo ra âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Lâm Thiên Thành dưới luồng xung kích này cũng bị chấn bay xuống đất, khoé miệng tràn ra máu tươi, nhưng miễn cưỡng nhặt được một cái mạng từ Quỷ môn quan trở về.
- Ồ! Có ý tứ!
Trong đám mây rõ ràng truyền ra một tiếng kêu ngạc nhiên. Mà từ đầu đến cuối, giọng nói the thé này làm cho người ta có một cảm giác rợn tóc gáy.
- Đạo hữu dù sao cũng là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, mặc dù khác đạo, nhưng lấy lớn hϊế͙p͙ nhỏ cũng không khỏi tự đánh mất thân phận!
Một giọng nói già nua căm tức vang lên, mà người thì từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện.
- Khẹc khẹc, một Nguyên Anh sơ kỳ mà cũng giả thần giả quỷ…
Từ trong đám mây truyền ra tràng cười the thé.
Đám mây đột nhiên bành trướng dữ dội, lấy khí thế phô thiên cái địa ập tới Sài Thiên Thành.
- Hừ!
Một tiếng hừ vang lên, cùng lúc đó, bên trên bầu trời giữa toà thành đột nhiên một lão giả mặt mũi nhăn nheo. Lão giả này vừa hiện ra thì trên tay liền xuất hiện một đoạn rễ cây.
Đoạn rễ cây này bên trên rõ ràng một nửa có vết cháy xém xen lẫn khô héo, nhưng một nửa bên kia rõ ràng lại mang theo sinh cơ cuồn cuộn, đối lập nhau một cái kỳ dị.
‘Sinh Tử Đằng!’
Bên trong đám mây rõ ràng có tiếng ngạc nhiên, nhưng sau đó im bặt, tốc độ di chuyển của đám mây lại nhanh mấy phần.
Lão giả nghe đối phương gọi ra cái tên Sinh Tử Đằng thì khẽ giật mình trong lòng, nhưng vẫn không chút nào chậm trễ mà bắt niệm ấn quyết.
‘Réccc récccc…’
Chỉ trong tích tắc, từ một đoạn rễ chỉ bằng nắm tay, đoạn rễ Sinh Tử Đằng đột nhiên bành trường, mà theo sự bành trướng này, Mộc linh khí trong không gian tựa như bị thu hút mà lũ lượt dung nhập, cuồn cuộn kéo đến.
Thấy đoạn rễ bành trướng như vậy, lão giả trong nháy mắt lại thay đổi pháp quyết.
Theo sự thay đổi đó, đoạn rễ nhanh chóng phân chia, một thành mười, mười thành trăm…chỉ trong thời gian một cái hô hấp đã phân chia thành hàng nghìn dây leo rậm rạp, che phủ toàn bộ bầu trời Sài Thiên Thành.
Nhìn từ xa, lúc này diện tích bao phủ của Sinh Tử Đằng không chút nào thua kém đám mây đen đang cuồn cuộn bao phủ lấy bầu trời.
Mà trong lúc này, từng trận kêu rên, gào khóc thê lương trong đám mây đen lại ầm ầm truyền xuống bên dưới.
Mặc dù được đại trận sớm mở ra che chắn, nhưng thanh âm này vẫn theo đó lan tràn.
Những người có tu vi khá một chút thì có thể miễn cưỡng cầm cự, nhưng người tu vi yếu thì ánh mắt tán loạn, hơi thở gấp gáp.
Đám tu sĩ còn như vậy, đừng nói đám dân thường lúc này đã xuất hiện tình cảnh thần trí điên loạn, cắn xé nhau, đánh đập lẫn nhau.
Lão giả thấy vậy thì giật mình, sát cơ trong lòng càng dâng cao.
- Lâm Thiên Thành, mau vào thủ trận, khởi động linh pháo toàn thành chờ lệnh!
Lão giả nhúc nhích môi truyền âm cho Lâm Thiên Thành bên dưới, đồng thời ánh mắt loé lên, giẫm mạnh một cái lao vào bên trong đám mây đen.
Theo thân ảnh của lão lúc bay lên, toàn bộ dây leo của Sinh Tử Đằng cũng chợt dựng lên như hàng nghìn thanh trường thương đâm thẳng vào áng mây đen.
Lập tức, bên trong đám mây đen truyền ra tiếng ầm ĩ, từng tràng âm thanh nổ to vang vọng khắp nơi.
Lâm Thiên Thành nghe được truyền âm, sớm đã nuốt mấy viên đan dược quý giá, cắn răng lao vào chủ trận phòng hộ.
Đại trận vốn chưa chịu áp lực gì quá lớn, lúc này Lâm Thiên Thành sau khi ngồi vào mắt trận thì lại càng trở nên vững chắc. Hắn lại chủ động kích phát một loại cấm chế, làm cho ma âm trên đám mây lập tức nhỏ dần rồi im bặt.
Nhờ vậy, mọi người theo đó như bừng tỉnh lại, hoang mang sợ hãi nhìn lên trên bầu trời đang chớp động không thôi.
Đại chiến bên trong đám mây diễn ra được chừng nửa ngày, đột nhiên từ bên trong truyền ra một tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng hét kinh hoảng:
- Ngươi…ngươi là…
Lời vừa tới đó liền im bặt.
Tất cả mọi người bên trong Sài Thiên Thành đều không nghe được, nhưng Lâm Thiên Thành thân là người thủ trận, tất nhiên nghe được mọi thứ. Giờ phút này nội tâm cũng vô cùng kinh hoảng.
Nhưng chưa chờ hắn kịp làm ra động tác gì thì Sinh Tử Đằng vốn đang mãnh liệt tấn công vào đám mây đen đột ngột chuyển sang màu đen đậm.
- Khặc khặc, mùi vị Nguyên Anh quả nhiên không tồi. Nuốt cả toà thành này không chừng có thể giúp ta khôi phục được thêm một chút… Huyết Tế!
Câu nói này vừa truyền ra, mây đen đình chỉ mở rộng mà đột ngột xoay tròn, Sinh Tử Đằng vốn sinh cơ bừng bừng thì giờ phút này lại toả ra ma khí nồng đậm, phô thiên cái địa đánh xuống màn phòng hộ của Sài Thiên Thành.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Sinh Tử Đằng giờ phút này đã chuyển sang Sinh Tử Ma Đằng, mỗi lần đánh xuống đều làm cho mặt đất chấn động, cả toà đại trận rung lắc dữ dội.
Nhìn từ xa, những dây leo Sinh Tử Ma Đằng kết hợp với đám mây tạo nên hình ảnh một con Bạch tuộc vô cùng khổng lồ, mỗi lần ra đòn là hàng nghìn xúc tu dữ tợn đánh xuống.
Đại trận phòng hộ của Sài Thiên Thành là một trận pháp phòng ngự vô cùng vững chắc, có khả năng kết hợp sức mạnh của mọi người bên trong nó tạo thành sinh mệnh lực cuồn cuộn cung cấp cho cả đại trận.
Ngày thường, nếu đơn độc một gã Nguyên Anh kỳ muốn công phá toà đại trận này, dù cho có mười ngày nửa tháng, nếu không có lực lượng khổng lồ thì đừng mơ tưởng phá mở được.
Vậy mà giờ phút này, chỉ qua mấy nhịp thở mà toàn bộ màn phòng hộ đã lập loè sáng tối. Lâm Thiên Thành sắc mặt xanh đen, bên miệng cũng đã chảy ra máu đen, hai mắt thần thái ảm đạm, mái tóc cũng trở nên bạc trắng, sinh cơ rút đi mãnh liệt.
- Ầm!
Lại một đòn nữa. Cả toà đại trận rung rẩy mãnh liệt, toàn bộ người bên trong ai nấy lộ ra thần sắc xanh mét, rất nhiều người ch.ết ngay tại chỗ.
- Ầm!
Lần này, cả đại trận chỉ chớp lên lần cuối rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh.