Chương 8
Sau một ngày kiểm tra, Cảnh Hằng làm thủ tục xuất viện, giúp Thẩm Dạ Triệt thay quần áo. Lúc có mặt người khác Thẩm Dạ Triệt luôn làm bộ dạng mặt than không quan tâm, nhưng đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, sắc mặt cậu liền thay đổi, thậm chí còn hoài niệm cái đuôi của mình, lắc lắc với Cảnh Hằng.
Cảnh Hằng hơi khuỵ xuống cài cúc áo cho cậu, Thẩm Dạ Triệt ngượng ngùng nhìn anh, nhỏ giọng nói:
“Cảnh Hằng, những lời anh nói lúc say em đều nghe được.”
Cảnh Hằng đột nhiên nhớ đến chuyện gì, mặt có chút đỏ, còn giả ngu:
“Cái gì? Anh có nói gì sao, sao lại không nhớ rõ…”
Thẩm Dạ Triệt không để ý anh giả ngu, tiếp tục nói:
“Em tin anh, nhưng anh cũng phải tin em. Có ra nước ngoài hay không đều không sao, cũng đã come out rồi, haha, em không để ý người khác nhìn em thế nào, em chỉ quan tâm anh. Ân, ách…Anh cho em đi làm được không, anh bận rộn như vậy nhưng em lại ở nhà, lông Nicky cũng không đếm hết. Chúng ta lập hiệp ước ba điều, tan tầm không xã giao, nếu không thích ứng được với công việc em liền chuyên tâm ở nhà hầu chồng dạy chó, được không…được thôi….ở thời điểm em sống trong thân thể Nicky, anh đã nói…”
Đã lâu Thẩm Dạ Triệt chưa nói tiếng người, cậu huyên thuyên nói không ngớt, Cảnh Hằng chỉ mỉm cười nghe, giúp cậu mặc quần áo vào sau đó nhịn không được đành dùng môi ngăn chặn lời nói của cậu, cậu ngửa về sau né tránh môi Cảnh Hằng, nói cực nhanh:
“Nói một câu cuối cùng, em yêu anh.”
Sau đó chính mình chủ động nhích lên, hôn một nụ hôn dài.
Thời điểm cả hai cùng nhau đến đón Nicky về, từ xa Nicky đã ghé vào cửa sổ thuỷ tinh phe phẩy cái đuôi.
“Ba ba! Mẹ! Mang con về nhà!”
Trên mặt Thẩm Dạ Triệt đầy hắc tuyến, hoài nghi điều chính mình vừa nghe:
“Ngươi vừa gọi ta cái gì?”
“Uông!”
Nicky duỗi đầu lưỡi ra, rõ ràng Thẩm Dạ Triệt nghe được một chữ “Mẹ!”
“Còn nghe hiểu cả Nicky nói?”
Cảnh Hằng cười ôm lấy bả vai cậu.
Thẩm Dạ Triệt đỏ mắt
“Không có, nghe không hiểu gì hết.”
Sau đó một nhà ba người lên xe trở về.
Thẩm Dạ Triệt luôn cam đoan cộng thêm bán cả thân thể rốt cuộc đã được Cảnh Hằng cho phép đi làm, còn được điều phối đến phân khu anh họ đang làm.
Ngày đầu tiên cậu đến làm liền được anh họ mời lên phòng uống trà, cười tủm tỉm nói:
“Tiểu Triệt à, thái độ của cô gần đây đã bớt căng thẳng, lúc em tỉnh lại anh mới dám nói cho cô việc em bị tai nạn, cũng dặn cô không cần lo lắng, cô gọi em cùng anh ta trở về ăn cơm đoàn viên.”
Ngụ ý chính là trong mấy năm gần đây luôn giúp cậu khuyên cô, nên em họ là cậu cũng nên thổi gió bên gối.
Buổi tối ngày phát tiền lương, cũng là ngày ăn mừng một năm khánh thành chi nhánh mới. Cảnh Hằng mang theo Thẩm Dạ Triệt và một vài cổ đông đi xung quanh kính rượu, toàn công ty từ trên xuống dưới, đến cả bà dì lau dọn WC cũng biết kỳ thật Thẩm Dạ Triệt là vợ của sếp.
Thời điểm Thẩm Dạ Triệt vừa đi ra khỏi wc liền đụng phải một ông chủ tai to mặt lớn vài hôm trước có đến công ty đàm phán kế hoạch.
Người kia cả thân toàn mùi rượu, nói:
“Này không phải trợ lý Thẩm sao.”
Thẩm Dạ Triệt không thèm quan tâm tên này, tính sẽ đi đường vòng, không nghĩ tới người kia lại đi lên phía trước chặn cậu lại, bắt lấy tay Thẩm Dạ Triệt, vẻ mặt tươi cười:
“Thế nào, trợ lý Thẩm, đến hầu hạ tôi một chút đi.”
Sắc mặt Thẩm Dạ Triệt trầm xuống, rút tay về, nhìn chằm chằm đôi mắt hí một mí kia, ngữ khí băng lãnh:
“Có phải mắt của ông quá nhỏ nên không nhìn thấy chính mình là dạng gì không, cút ngay, ghê tởm.”
Vừa đúng lúc Cảnh Hằng đi tìm Thẩm Dạ Triệt, trên mặt mang theo nụ cười, chào hỏi người kia:
“Đây không phải là ai kia sao, kế hoạch của các người tôi không có hứng thú, ngày mai tới lấy lại tài liệu đi.”
Sau đó ôm thắt lưng Thẩm Dạ Triệt, hiên ngang rời đi.
Người đàn ông kia khiếp sợ đuổi theo Cảnh Hằng:
“Ông chủ Cảnh, không phải hôm qua đã đàm phán tốt rồi sao, không phải ngày mai có hẹn kí hợp đồng sao? Như thế nào lại…”
“Không nghe thấy trợ lý Thẩm nói gì à, cút ngay, ghê tởm.”
Đêm khuya, Cảnh Hằng nhìn sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly của người dưới thân, tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện làm việc của “con trai lớn”, “con trai lớn” quả nhiên đã trưởng thành, đáng lẽ nên được đi xem thế giới rộng lớn này từ sớm, đều là lỗi của người làm cha, vì vậy anh phải bù đắp.
“Nguyên, ân, tha thứ cho anh….A, ông xã, a, ân, không được, quá sâu…”
Mỗi câu nói của Thẩm Dạ Triệt đều không hoàn chỉnh, Cảnh Hằng còn cố tình không ngừng đùa giỡn, hốc mắt Thẩm Dạ Triệt có chút ướt, giọng nức nở cầu xin:
“Ô, ba ba, a, chậm, ô….chậm một chút, cầu anh…”
Cảnh Hằng bị lời nói của Thẩm Dạ Triệt kích thích, càng dùng sức, lặp đi lặp lại, cao trào thay nhau nổi lên.
Nicky đáng thương nằm ở ổ chó ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt, trong cổ họng phát ra tiếng “ô ô”
Ý là: [Ba! Mẹ! Còn không cho chó ngủ!]