Chương 58: Ngoại truyện
Sau lần kết hôn chớp nhoáng, Bình An cùng Lý Khắc Lập chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng Lý Khắc Lập lại không hề ngủ say trong chiến thắng. Anh nợ Bình An một lời cầu hôn, vì vậy anh sẽ bù đắp lại cho cô một lễ cưới hoành tráng, biến cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này.
Thế là trong quảng thời gian tiếp theo, Lý Khắc Lập lại tiếp tục bận rộn, đi sớm về muộn, mà bi thảm hơn hết là Bình An hoàn toàn bị gạt khỏi hành trình của anh, với lý do là tạo sự bất ngờ, điều này khiến cô uất ức không thôi, thậm chí còn sinh ra tâm lý bài xích hôn lễ. Hai tháng cho một lễ cưới hoàn hảo là một khoảng thời gian vô cùng gấp rút, nhưng sức mạnh của tình yêu có thể khiến cho mọi thách thức trở nên bé nhỏ.
Cho đến hai tháng sau, được mặc lên người chiếc váy cưới cầu kỳ và xa hoa, Bình An khoác tay chú rể của mình, cùng anh tuyên thệ sẽ mãi luôn gắn kết tới răng long đầu bạc. Trước âm nhạc du dương, trước lễ đường tráng lệ, trước sự chứng kiến và chúc phúc của hàng trăm người, tâm trạng của Bình An trở nên vô cùng vi diệu, một chút bài xích cuối cùng hoàn toàn tiêu thất, thậm chí chiếc váy nặng nề trên người cũng có vẻ nhẹ đi vài lần. Cô thầm nghĩ cảm giác này khá tốt, nếu có kết hôn thêm vài lần nữa cũng không tệ.
Nghi thức hôn lễ chấm dứt, khách mời bắt đầu nhập tiệc, Bình An phá lệ kiên nhẫn cùng Lý Khắc Lập đi chiêu đãi từng bàn một. Cũng may mà Lý Khắc Lập đã cho cô ăn no bụng trước khi bước vào lễ đường, nếu không cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như bây giờ.
Tận cho đến khi quan khách đã lục tục ra về, những người trẻ tuổi thân thiết với gia đình mới ầm ĩ đòi cô dâu ném hoa cưới. Bình An vốn không có nhiều bạn, trong lễ cưới chỉ mời vài người ở viện nghiên cứu, cho nên đội ngũ chụp hoa của cô vô cùng kỳ dị, toàn bộ là nam, trong đó còn có cả Đỗ Kiến Văn. Lý Nhật Hạ thì cao lãnh ngồi một bên nhìn bạn trai mình làm trò cười.
Dưới sự trông đợi của mọi người, Bình An vứt hoa ra sau đầu. Sau một trận đấu tranh kịch liệt, Đỗ Kiến Văn cầm trên tay bó hoa cưới dập nát, đắc ý chạy đến Lý Nhật Hạ: “Cho em.”
Lý Nhật Hạ có chút ghét bỏ cầm lấy, ngắm nghía một hồi rồi dúi lại vào tay Đỗ Kiến Văn khiến anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, còn cho rằng bị cô ghét bỏ.
Không đợi anh lên tiếng, Lý Nhật Hạ liền cướp lời: “Tặng anh đấy, bọn mình cũng lên kế hoạch cưới nhau đi, em còn phải nộp đơn xin kết hôn với lãnh đạo nữa.” Hừ, Bình An còn lên truyền hình cầu hôn em trai cô được, phái nữ như cô cũng phải vùng lên một phen.
Đỗ Kiến Văn kinh ngạc trợn tròn mắt, cái này là lời thoại của anh mà, anh chưa kịp nói đã bị Nhật Hạ giành mất rồi. Chẳng lẽ thời đại bây giờ chuyện cầu hôn đã trở thành việc của phụ nữ?
“Sao thế, không muốn?” Lý Nhật Hạ nhướng mày hỏi.
“Làm… làm gì có, đương nhiên là muốn, em chỉ cần phụ trách xin phép đơn vị, còn lại cứ để anh lo.” Nhật Hạ đã nhiệt tình như thế, anh không thể chịu thua kém được.
*** *** ***
Bảy năm sau…
“Lý Minh Châu, mau trèo xuống, ba đi làm mệt cả ngày rồi còn không để cho ba nghỉ ngơi!”
Bé gái xinh đẹp tròn xoe mắt nhìn ba của mình, nũng nịu hỏi: “Ba có mệt không ba.”
“Không mệt, đèo con đến khuya ba cũng không mệt.” Lý Khắc Lập ánh mắt tràn đầy ý cười, cưng chiều nói.
Sau bảy năm kết hôn, con gái của anh và Bình An đã tròn sáu tuổi, con bé càng lớn càng giống mẹ, nhất là cặp mắt linh động lấp lánh như ánh sao giữa trời đêm, khiến anh có cưng chiều bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Lý Minh Châu nghe được đáp án như ý, liền nhìn về phía Bình An đầy thị uy: “Mẹ nghe chưa, ba không mệt.” Nói xong, cô bé lại trèo lên lưng ba mình chơi cưỡi ngựa.
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng? Con có biết lúc bằng tuổi con mẹ đã có thể cân bằng phương trình hóa học, còn con thì biết cái gì khác ngoài làm nũng với ba.”
“Mẹ nói chuyện thật không logic, chuyện mẹ cân bằng phương trình hóa học thì có liên quan gì đến việc con chơi cưỡi ngựa cùng ba.” Lý Minh Châu bĩu môi phản pháo.
“Sao lại không liên quan, điều này thể hiện sự chênh lệch trình độ giữa mẹ và con, từ nhỏ mẹ đã có ý thức học hỏi, tìm tòi nghiên cứu, còn con lớn như thế này mà không biết làm gì khác ngoài việc quấn lấy chồng của mẹ.”
“Excuse me? Chồng của mẹ là ba của con, con chơi với ba con thì có gì sai? Hơn nữa ngoài việc quấn lấy ba, con còn biết giải toán, mẹ có chắc lúc sáu tuổi mẹ có thể giải được toán học cao cấp như con không? Hai chúng ta rõ ràng không cùng đẳng cấp, làm ơn đừng so sánh với nhau.”
“Còn trả treo à! Con có nói nhiều cỡ nào cũng không che dấu được việc đêm qua giả vờ sợ sấm chớp để viện cớ qua ngủ với ba mẹ đâu, muốn giành ba với mẹ chứ gì, con còn non lắm.”
Bị bắt trúng thóp, Lý Minh Châu trèo xuống lưng Lý Khắc Lập, ngượng ngùng nhìn anh: “Ba, con không có giả vờ, con sợ sấm chớp lắm, sấm chớp sẽ làm con bị điện giật đen sì đó, rất đáng sợ.”
Lý Khắc Lập ngồi dậy, nghiêng người bế Lý Minh Châu lên, đi về phía Bình An: “Ba biết chứ, Minh Châu đương nhiên là sợ, Minh Châu không có giả vờ.”
Bình An bắt chéo chân ngồi trên sô pha, nhếch miệng mỉa mai: “Đúng rồi, sợ điện giật lắm, sợ đến mức lắp mạch điện 900w để nướng trứng. Cuối cùng phá tung phòng làm việc của mẹ.”
“Ba, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, con không có phá phòng làm việc của mẹ.” Lý Minh Châu đáng thương hề hề nhìn ba của mình, sau đó lạy quay sang Bình An lên án: “Mẹ! Mẹ vui lòng đừng bôi nhọ con trước mặt ba có được không?”
“Ba biết, Minh Châu của ba là lợi hại nhất.” Lý Khắc Lập bật cười dỗ dành. Lý Minh Châu càng lớn càng giống Bình An, từ khuôn mặt đến tính cách, sở thích cũng y như đúc, may mắn thay bên cạnh những ưu điểm của mẹ, con bé lại thừa kế sự tinh ranh và xảo quyệt như anh, khiến anh ngày càng thương yêu con bé. Nhưng có lẽ vì quá giống nhau nên vợ và con anh lại không lúc nào vừa mắt nhau, vậy là những màn tranh luận như thế này luôn là gia vị không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của gia đình Lý Khắc Lập. Đương nhiên điều này không có nghĩa là Bình An không yêu thương con gái của mình, chỉ là cách yêu thương của cô có chút đặc biệt. Nhưng đặt vào trường hợp này thì sự đặc biệt lại vô cùng thích hợp. Bởi lẽ Lý Minh Châu từ nhỏ đã bộc lộ trí thông minh vượt trội so với những đứa trẻ bình thường khác, nếu để con bé lớn lên trong sự cưng chiều và ca ngợi của mọi người đôi khi sẽ kiềm hãm sự phát triển nhân cách và trí tuệ của con bé, vì thế sự nhắc nhở và răn đe của Bình An cùng tấm gương của cô đôi khi sẽ trở thành nhân tố cốt yếu để Lý Minh Châu định được hướng đi đúng đắn trong tương lai.
Ôm con gái trong lòng, anh ngồi xuống cạnh Bình An, sau đó nghiêng người hôn lên má cô, rồi lại hôn má Minh Châu: “Hai mẹ con tranh luận xong chưa, anh đói bụng lắm rồi.”
“Con nghe chưa, ba đói bụng rồi mau trèo xuống, còn muốn để ba bế đến khi nào? Đợi đến khi lấy chồng cũng đòi ba bế ra lễ đường à.”
“Con mới không lấy chồng, mẹ không nghe câu nói thiên tài luôn cô độc sao?”
“Nhất định phải lấy chồng, con còn định quấn chồng của mẹ đến bao giờ nữa?”
“Nói tóm lại là con không lấy chồng, nếu có lấy thì cũng chỉ lấy ba thôi.”
Bình Anh trừng mắt, nhìn Lý Khắc Lập đầy lên án: “Anh xem, con bé trả treo với
em kìa. Em không muốn có con gái nữa, mình hãy sinh con trai đi, tốt nhất là phải giống anh, em nói gì nghe nấy.”
“Ba, con cũng muốn có em trai, em trai giống ba càng tốt, con không thèm chơi với mẹ nữa.”
Lý Khắc Lập buồn cười, nhịn không được lại hôn lên mặt hai mẹ con, sau đó nói với Lý Minh Châu: “Được thôi, vậy cuối tuần ba đưa con sang nhà nội, ba mẹ ở nhà sinh em trai cho con.”
Lý Minh Châu ngay tức khắc xụ mặt: “Nhưng con cũng muốn ở cùng ba nữa.”
Bình An lại lên mặt: “Muốn có em trai thì phải cố chịu đựng, qua nhà nội ở ít nhất ba tháng… à không, bốn tháng ba mẹ mới có đủ thời gian tạo ra em trai.”
Lý Minh Châu trừng to mắt, dường như không thể hồi thần vì cú sốc tâm lý này. Ngay lúc đó, quản gia tiến vào thông báo mẹ Lý đến chơi.
“Cháu cưng của bà nội, có nhớ nội không nè!” Mẹ Lý đon đả bước vào phòng khách bế Lý Minh Châu vào lòng.
Bình An thấy thế, vui vẻ ra mặt: “Mẹ, bọn con định sinh thêm con trai, mẹ bế con bé qua bên nhà chơi vài tháng đi.”
Nghe thế, mẹ Lý vui như bắt được vàng, không do dự liền đáp ứng.
Lý Minh Châu dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Bình An, bi thảm thét lên: “Mẹ!”