Chương 4: Quỷ phụ thân
"Ba, ba về rồi!"
Cửa vừa mở ra, một giọng nam yểu điệu lập tức vang lên, Tống Triết theo sau Trần đại gia vào nhà thì thấy một thanh niên tầm hai mươi ngồi trên ghế sô pha, tư thế yểu điệu, thần thái quyến rũ.
Tống Triết cảm thấy thực cay mắt, nếu đổi lại là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp thì những hành động này rất bình thường. Thế nhưng là một chàng trai cao to thô kệch làm ra hành động như vậy thì quả thực làm người ta nổi gai ốc.
Trần đại gia thấy dáng vẻ này của con trai thì vừa vội vừa tức lại vừa lo: "Anh xem bộ dáng anh bây giờ giống gì hả? Ngồi đàng hoàng lại cho tôi!"
Trần Hữu Phúc quở trách nhìn Trần đại gia, thấy Tống Triết ở phía sau thì ánh mắt sáng lên, cố ý đưa tay vuốt vuốt tóc, dáng vẻ ngượng ngùng: "Ba, khách tới nhà sao ba không nói sớm?"
Tống Triết:...
Trần đại gia:...
Trần đại gia tức tới suýt chút nữa nghẽn tim, đuổi Trần Hữu Phúc về phòng mình, Trần Hữu Phúc giận dỗi giậm giậm chân, không cam lòng liếc nhìn Tống Triết, thấy Trần đại gia trợn mắt nhìn mình thì lắc eo, rầm một tiếng đóng cửa lại, biểu lộ tức giận.
Trần đại gia mệt mỏi nói: "Đại sư, cậu thấy không? Mấy ngày trước con trai tôi không có như vậy, giờ thì xem đi, nó càng lúc càng nữ tính, chẳng khác gì con gái cả. Đại sư, nữ quỷ kia có phải đã phụ thân* vào người con trai tôi không?" [* nhập xác]
Tống Triết gật đầu: "Đúng vậy! Nữ quỷ kia đã phụ thân vào con trai cụ. Hơn nữa tựa hồ vẫn chưa nhận ra mình đã ch.ết, ngược lại tiếp thu toàn bộ trí nhớ của Trần Hữu Phúc." Tống Triết nhìn âm khí cùng hắc khí trên người Trần Hữu Phúc, ấn đường biến thành màu đen, chờ nữ quỷ kia phụ thân thêm vài ngày thì Trần Hữu Phúc có lẽ sẽ bị đá ra khỏi thân thể chính mình.
Trần đại gia nóng ruột: "Đại sư, vậy phải làm sao đây? Cậu mau cứu con trai tôi đi!"
Tống Triết có chút suy tư: "Trần đại gia, không biết cụ có cách nào lấy được đồ vật của nữ thi kia không? Dĩ nhiên để con trai cụ trực tiếp nhìn nữ thi kia là tốt nhất." Nữ quỷ này nghĩ mình chính là Trần Hữu Phúc, như vậy cần có điều gì đó kích thích cô nhớ lại.
Trần đại gia không chút nghĩ ngợi nói: "Được được, để con trai tôi nhìn nữ thi đúng không? Được!"
Tống Triết nhướng mày, thân phận địa vị của Trần đại gia quả nhiên không thấp.
Trần đại gia gọi một cuộc điện thoại cho bên cảnh sát, sau đó hỏi Tống Triết tiếp theo nên làm gì. Tống Triết bảo Trần đại gia gõ cửa, dụ Trần Hữu Phúc ra ngoài. Hiện giờ nữ quỷ tưởng mình là Trần Hữu Phúc, Trần đại gia là ba mình, lời của ba ba dĩ nhiên phải nghe.
Đúng như dự đoán, nữ quỷ kia nghe Trần đại gia gọi liền vui sướng mở cửa, sau khi mở cửa thì nhớ tới chuyện vừa nãy, thế là mím môi giận dỗi chờ Trần đại gia dỗ mình, nhìn tình huống thì khẳng định lúc ở nhà cô gái này rất được cưng chìu.
Nhìn dáng vẻ chu mỏ dẩu mông của con trai, mặc dù trong lòng phun trào máu chó nhưng Trần đại gia vẫn cố tỏ ra yêu thương: "Hữu Phúc, cậu bạn nhỏ này con trai của bạn ba ba, trong nhà xảy ra chút chuyện nên muốn ba bồi tới cục cảnh sát một chuyến, nếu con rảnh thì đi cùng đi."
Nữ quỷ liếc nhìn Tống Triết, Tống Triết khẽ mỉm cười, dáng vẻ điển trai làm nữ quỷ yêu thích không thôi: "Được a được a, chúng ta đi thôi ba ba!"
Sau khi dụ được nữ quỷ, ba người ngồi xe đến cục cảnh sát.
Trần đại gia sớm đã liên lạc với người phụ trách bên cảnh sát, vì thế lúc ba bọn họ tới lập tức có nhân viên dẫn tới phòng để xác, còn dành hẳn một phòng riêng.
Nhìn dáng vẻ cung kính của cảnh sát đối với Trần đại gia, Tống Triết có chút suy tư.
Nữ quỷ cảm thấy có hơi lạnh nên rúc vào bên cạnh Tống Triết, nhìn thi thể bị phủ vải trắng, cô sợ hãi nói: "Ba ba, này là ai vậy? Sao chúng ta phải tới đây?"
Tống Triết nhìn nữ quỷ, sâu xa nói: "Đây là nữ thi cảnh sát vớt được trong công viên Cẩm Bình."
"Công viên Cẩm Bình?!" Nữ quỷ có chút hốt hoảng nỉ non, giống như có thứ gì đó chợt lóe trong đầu, Trần đại gia khẩn trương nhìn biểu tình nữ quỷ, Tống Triết giở tấm vải trắng, lộ ra gương mặt cứng ngắc trắng bệch của cô gái, lúc này nữ quỷ đột nhiên hét chói tai, dáng vẻ giống như phát điên, Trần đại gia mướt mồ hôi.
"Mau đậy lại, mau đậy lại, mau đậy lại!" Nữ quỷ cuồng loạn, sắc mặt trở nên vặn vẹo, hắc khí trên người Trần Hữu Phúc bắt đầu toát ra. Ánh mắt Trần Hữu Phúc trở nên đen ngòm, hoàn toàn không có chút tròng trắng nào, giống như hiệu ứng kinh dị đặc biệt, nhìn rất dọa người.
Đây là lần đầu tiên Tống Triết thấy quỷ nổi điên, nhưng trong lòng vẫn nắm chắc, cậu biết mình có thể giải quyết nên kéo tấm vải trắng che lại, đồng thời hỏi: "Vị tiểu thư này, cô đừng sợ. Tôi biết hiện giờ cô đã khôi phục kí ức."
Nữ quỷ dùng ánh mắt đen ngòm của mình nhìn Tống Triết, vẻ mặt vặn vẹo: "Tôi không có ch.ết, tôi không có ch.ết, sao tôi ch.ết được chứ?" Cô vẫn còn trẻ, có cha mẹ yêu thương, cô làm sao ch.ết được chứ?
Tống Triết nhẹ giọng nói: "Cô có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
Nữ quỷ chảy nước mắt, lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết, rõ ràng tôi đang sống rất tốt. Rõ ràng là vậy a." Cô gái òa khóc như con nít, hoàn toàn không còn là dáng vẻ âm trầm khủng bố trước đó, trái tim thấp thỏm của Trần đại gia cũng rơi xuống, mới vừa định mở miệng thì nhìn thấy Tống Triết ra hiệu cho mình lui về sau đừng lên tiếng.
Lúc vén tấm vải che, Tống Triết đã nhìn thấy hình ảnh ở mi tâm nữ thi, đó là chuyện xảy ra vài giây trước lúc cô gái ch.ết.
Kể ra thì thực đáng tiếc, đêm đó cô gái ở công viên Cẩm Bình tìm kiếm gì đó, sau đó bị một gã lang thang nhìn thấy, thấy xung quanh không có người nên nổi máu háo sắc muốn giở trò. Không ngờ cô gái giũy dụa một phen rồi bị gã lang thang vô tình giết ch.ết. Gã lang thang thấy người ch.ết thì hoảng hốt đẩy xác cô vào hồ rồi bỏ chạy.
Tống Triết tới gần nữ quỷ, vỗ vỗ lưng Trần Hữu Phúc để an ủi, sau đó thừa dịp nữ quỷ không chú ý dán bùa mà nguyên thân vẽ vào lưng Trần Hữu Phúc.
Đây là một loại bùa khứ sát, có thể ăn mòn oán khí của quỷ, để bọn họ ổn định lại, không nổi điên.
"Đừng khổ sở, tôi biết kẻ giết cô là ai, tôi sẽ giúp cô báo thù. Cha mẹ cô vẫn đang chờ cô đấy. Mà ba ba Trần Hữu Phúc cũng đang chờ cậu ta." Âm thanh của Tống Triết rất ôn nhu, mang theo chút trấn an, cộng thêm tác dụng của bùa khứ sát, nữ quỷ rốt cuộc cũng an tĩnh.
Ánh mắt nữ quỷ khôi phục bình thường, chẳng qua vẫn còn rơi nước mắt, nức nở nói: "Tôi muốn gặp ba mẹ!" Nhõng nhẽo hệt như con nít.
Tống Triết xoa đầu cô gái, biểu tình ôn nhu: "Được, tôi sẽ gọi bọn họ tới gặp cô." Đây là một cô bé thiện lương, thoạt nhìn cơm áo không lo, chỉ tiếc tai họa quá bất ngờ đã hủy hoại tính mệnh cô.
Trần đại gia lo lắng đứng ở một bên quan sát, sau khi trấn an nữ quỷ, cậu dẫn Trần đại gia ra ngoài, để ông gấp rút liên hệ với cha mẹ nữ quỷ.
Trần đại gia sửng sốt, ông cũng rất muốn, thế nhưng cảnh sát vẫn chưa phá án, cũng không có người tới nhận thi, ông đi đâu tìm cha mẹ cô gái?
"Cô gái tên là Viên Phương Phương, là người Nam X, lần này tới thủ đô chơi. Vì thế sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ cô không hề hay biết." Lúc an ủi Viên Phương Phương, Tống Triết phát hiện âm khí trên người đối phương chầm chậm thấm vào người mình, hoàn toàn không có chút khó chịu nào, ngược lại mỗi tế nào đều thực hoan nghênh đám âm khí kia.
Cũng chính vì vậy, Tống Triết mới có thể xuyên qua thân thể Trần Hữu Phúc nhìn thấy hình dáng nữ quỷ, cũng biết được tình huống của cô.
Tống Triết có chút suy nghĩ, lần trước hũ mẫu tử cũng vậy, lần này Viên Phương Phương cũng vậy. Chẳng lẽ nguyên thân dựa vào hấp thu âm khí sát khí để gia tăng thực lực? Thế nhưng sao cậu không nhìn thấy chuyện này trong kí ức nguyên thân... hoặc là, chuyện này là phúc lợi chuyển kiếp của cậu?
Bốn tiếng sau, cha mẹ Viên Phương Phương chạy tới. Khoảng thời gian này Tống Triết vẫn luôn bồi bên cạnh Viên Phương Phương, trò chuyện với cô, trấn an cô, để cô từ từ tiếp nhận sự thật là mình đã ch.ết.
Cha mẹ Viên Phương Phương nhận được điện thoại báo con gái mình tử vong đã rất suy sụp, sau khi đến cục cảnh sát thấy thi thể, Viên mẫu suýt chút nữa đã ngất xỉu, may mà Viên phụ kịp đỡ bà.
Hai người đau khổ tới không muốn sống, Viên Phương Phương cũng quá khổ sở, cuối cùng là Tống Triết ra mặt kể lại mọi chuyện, lại tri kỷ dẫn Trần đại gia ra ngoài, để không gian riêng lại cho ba người.
Trần đại gia ngồi trên ghế sô pha trong phòng cục trưởng, trong lòng cũng thực ngậm ngùi, đều là bậc làm cha làm mẹ, con cái xảy ra chuyện, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện thống khổ này dĩ nhiên ông rất cảm thông.
"Tống đại sư, cậu thật sự có thể tìm được hung thủ sao?" Trần đại gia thực kỳ vọng hỏi.
Tống Triết gật đầu: "Có thể. Tôi có thể tả lại tướng mạo người đó."
Thừa dịp này, Trần đại gia nói cục trưởng gọi người phác họa tướng mạo nghi phạm, Tống Triết miêu tả đại khái, sau đó nói: "... người này là kẻ thang lang ở khu vực này, không có chỗ ở cố định, thường xuyên ở trong công viên. Viên Phương Phương bị giết cũng vì nhất thời nổi lòng tham, trong lúc hốt hoảng lỡ tay."
Mới đầu cục trưởng để Trần đại gia tới xem thi thể vì ngại thân phận đối phương, bằng không không phải người có liên quan thì không thể được châm chước như vậy.
Trên thế giới những vụ án như thế này có rất nhiểu, nếu may mắn tr.a được hung thủ thì mọi người đều vui mừng. Không may thì là một vụ án không có đầu mối. Cảnh sát bọn họ cũng đã tìm kiếm mấy ngày, đang định phát thông báo tới các địa phương khác để tìm người nhận thi, không ngờ chàng trai Tống Triết này lại có năng lực đến vậy, há miệng ngậm miệng, không chỉ thân phận nữ thi, ngay cả hung thủ là ai cũng biết. Cục trưởng thực hoài nghi Tống Triết có mặt ở hiện trường vụ án.
Cục trưởng thầm suy xét, bất quá đang định hỏi chuyện thì Trần đại gia cùng Tống Triết đã đi ra ngoài, Trần Hữu Phúc vẫn còn trong phòng xác, bên trong có thêm hai người. Cục trưởng không phải người ngốc, rất nhanh liền biết thân phận Tống Triết, hơn nữa Trần đại gia há miệng ngậm miệng đều gọi là đại sư.
Hơn một tiếng sau, phòng xác mở cửa, Tống Triết cùng Trần đại gia đi vào.
Ánh mắt cha mẹ Viên Phương Phương đỏ ửng, thế nhưng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều. Trần Hữu Phúc nằm dưới đất, bên cạnh đứng một nữ quỷ trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái mỉm cười với Tống Triết, bên má có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Cô gái bay tới trước mặt Tống Triết, chảy nước mắt: "Cám ơn anh, Tống Triết!"
Tống Triết cũng ôn nhu cười đáp lại: "Không có gì, mọi người nói chuyện xong rồi à? Nói xong rồi thì tôi đưa cô đi. Qua đầu thất thì một mình cô không thể tự đi được."
Viên Phương Phương quay đầu lại nhìn cha mẹ, trong lòng tràn đầy luyến tiếc, cố nén nức nở nói: "Sớm biết vậy thì lúc nhỏ tôi nên vòi cha mẹ sinh thêm em trai em gái, như vậy tôi đi rồi, bọn họ cũng không quá đau khổ."
Nhìn biểu tình bi thương của Viên mẫu, Tống Triết nhìn cung con cái của bà, cười nói: "Cô yên tâm, sẽ có người thay cô phụng dưỡng cha mẹ."
Viên Phương Phương kinh ngạc vui sướng nhìn Tống Triết: "Có thật không?"
Tống Triết gật đầu: "Đương nhiên, tôi chưa bao giờ gạt người, cũng sẽ không gạt quỷ."
Viên Phương Phương mỹ mãn mỉm cười, mặc dù trên mặt vẫn còn ướt nước mắt: "Tốt lắm, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Tống Triết đốt nhang đèn cùng một xấp bùa chú, mở ra âm lộ đưa Viên Phương Phương rời đi. Phòng xác đột nhiên xuất hiện một con đường đi tới địa ngục, cha mẹ Viên Phương Phương nhìn mặt con gái lần cuối, trước đó vẫn thông qua thân thể Trần Hữu Phúc nói chuyện. Hai người cố nén buồn đau tiễn con gái, không muốn con bé vì bận lòng bọn họ mà lỡ mất cơ hội đầu thai.
...*...