Chương 9
Tưởng Đồng cảm thấy mình là một người rất không thú vị, cô chẳng thích gì, cũng không có năng khiếu đặc biệt nào. Múa không thể coi là năng khiếu đặc biệt của cô bởi cô đã học từ bé. Học múa là do cô nói thích múa, mẹ cô bèn đưa cô đến cung thiếu nhi học cùng mấy đứa nhỏ. May mắn là cô học rất tốt, sau này nhà cô xảy ra biến cố, mẹ cô cũng không bắt cô từ bỏ, đi khắp nơi vay tiền để cho cô học múa.
Nhà cô lúc đầu không ở thành phố mà là ở thị trấn nhỏ, ngồi xe về nhà phải hết bảy tiếng. Sau này có đường sắt cao tốc nên chỉ đi ba tiếng là có thể đến nơi. Cô rất ít khi về nhà bởi mẹ cô sợ cô trễ nải việc học. Mẹ cô thuê một cửa hàng nhỏ bán bữa sáng ở gần chợ, việc buôn bán nói tốt không tốt, bảo xấu cũng không xấu. Nhưng để lo chi phí học tập và sinh hoạt cho cô thì rất khó khăn, trong nhà lại có nợ, ngoài chuyện mượn tiền cho cô đi học, mẹ còn phải trả khoản nợ của người bố mê bài bạc đã vứt bỏ mẹ con cô.
Tưởng Đồng rất ghét lúc nhỏ, tuổi thơ của cô không có màu sắc gì cả. Người bố mê bài bạc còn thích uống rượu đánh bài, sau khi uống say sẽ về nhà nổi điên. Ông ta oán giận cuộc sống, ném vỡ đồ vật trong nhà chưa chán, còn đánh người khác. Sau này cũng vì ra ngoài uống rượu với bạn bè mà say xỉn rồi ngã ch.ết.
Ông ta ch.ết đi để lại khoản nợ lớn cùng với một đống chai bia trong nhà. Mẹ cô bán nhà trả nợ mà vẫn còn một phần, đành phải mang theo cô đi thuê một phòng bé để tiện sinh hoạt. Khi đó cô mới mười ba tuổi.
Thời gian thật sự trôi qua nhanh, cô khôn lớn, sau đó được mẹ đưa lên thành phố, rời bỏ thị trấn nhỏ này.
Nhiều người nói, thiếu đi tình thương của bố, cô gái lớn lên sẽ thiếu cảm giác an toàn, vì vậy sẽ thích con trai lớn tuổi hơn mình. Tưởng Đồng cảm thấy rất có lý, có lẽ chính vì vậy cô mới có thể thích Phó Ngọc Trình.
Tiếc là, tình yêu không phải là thứ mà người thích thì người kia sẽ đáp lại. Huống chi, ngay từ đầu Phó Ngọc Trình đã nói anh muốn khi chia tay, hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa. Khi đó cô rất cần tiền, bởi vì tiền mang đến cảm giác an toàn, vì vậy cô đồng ý với anh.
Tiền quả thực sẽ mang đến cảm giác an toàn cho con người, Phó Ngọc Trình cho cô rất nhiều, ngoài số tiền thư ký An chuyển định kì ra, anh còn thường xuyên tặng cho cô quà.
Có lẽ do Phó Ngọc Trình đối xử quá tốt với cô, nên cô mới ngày càng trở nên tham lam. Rõ ràng ngay từ đầu, cô đã nghĩ chỉ cần có thể đóng học phí là tốt rồi. Nhưng lúc này, cô lại phát hiện chính mình bắt đầu ngóng trông chờ đợi anh đến, cô thường để ý đến chuyện mình còn có sức hấp dẫn với anh không.
Chẳng lẽ thật sự như Trương Ái Linh nói, đường đi vào trái tim phụ nữ là thông qua âm đạo. Vì có quan hệ thể xác nên cô đã yêu thương Phó Ngọc Trình. Vì dục vọng nguyên thủy nhất được thỏa mãn, dẫn đến khát vọng có được cả con người anh.
Nhưng khát vọng này là trái với ước định ban đầu của hai người.
Phó Ngọc Trình sẽ nghĩ sao về chuyện này chứ?
Tưởng Đồng không biết, trong bóng đêm, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Cô vừa mới kết thúc cuộc gọi với mẹ, mẹ cô không vòng vèo, hỏi cô tiền ở đâu mà có, cô trả lời là cô đi làm thuê kiếm tiền. Mẹ cô rất vui, nhưng dặn cô không cần gửi tiền về cho bà nữa.
Cô lật người, Phó Ngọc Trình đã không đến đây một tháng rồi. Không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện cho cô.
Cô đưa tay với lên tủ đầu giường, trên đó có chiếc kính mắt.
Buổi tối hôm đó anh xem ti vi trong phòng khách rồi tùy tiện đặt kính ở đó, lúc rời đi đã quên lấy. Khi cô dọn dẹp phòng khách thì thấy nó. Cô nhẹ nhàng cầm cái kính, tròng kính bóng loáng, phần đỡ ở mũi rất mềm, gọng kính được làm bằng kim loại, sờ lên có chút lạnh.
Cô nắm chặt kính trên tay rồi đặt vào lồng ngực, một lúc sau, mới ngồi dậy đặt kính về chỗ cũ.
Cô tự nhủ rằng mình không thể như vậy nữa, cô không nên nói yêu Phó Ngọc Trình, không nên mong anh có thể đáp lại mình, lại càng không nên đau lòng vì anh.
Bởi vì ngay từ đầu họ đã giao hẹn xong, giữa họ chỉ đơn giản là quan hệ tình tiền. Cô phải giống như Phó Ngọc Trình, dù dịu dàng chăm sóc nhưng vẫn lạnh lùng vô tình.
Tưởng Đồng lại nằm xuống giường lần nữa, đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ. Cô quyết định mai sẽ đi tập múa đến mệt mới thôi, sau đó sẽ gọi điện cho Phó Ngọc Trình để xin lỗi vì đã làm không đúng với giao hẹn ban đầu, và cam đoan rằng lần sau sẽ không tái phạm.
Cô nên học theo Phó Ngọc Trình, làm người trưởng thành. Anh có thể tránh xa tình yêu thì cô cũng làm được. Như cô nói với mẹ, đây chỉ là công việc, một giao dịch, cô đem thân thể mình đổi lấy thù lao nên có được.
Nếu đã là công việc thì phải làm cho rõ ràng, không mang cảm xúc cá nhân vào công việc.