Chương 20

Buổi sáng khi Tưởng Đồng tỉnh giấc, ngơ ngẩn nhìn trần nhà một lúc mới rời giường.
Ra khỏi phòng ngủ mới biết Tưởng Di đã ra ngoài, trong nhà trống vắng khiến cô không khỏi buồn chán thở dài. Hôm qua đã nói với bà là sáng nay sẽ đến tiệm phụ một tay, vậy mà bản thân lại ngủ quên mất.


Tưởng Đồng nhanh chóng rửa mặt, tìm điện thoại định gọi cho Tưởng Di nhưng tìm cả buổi cũng không thấy. Cô quanh quẩn trong phòng khách một lúc lâu, ngược lại, lại tìm được điện thoại di động của mẹ mình.


Cô cầm điện thoại lên, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ từ số của mình. Cô cất điện thoại vào túi, ra ngoài tìm Tưởng Di.


Từ nhà đến tiệm ăn sáng có hơi xa, lúc Tưởng Đồng xuống lầu thì đụng phải hàng xóm mới tập thể dục trở về, cô gật đầu chào hỏi họ rồi vội vàng đến bãi xe tìm xe đạp của mình.


Xe đạp vẫn là chiếc màu xanh nhạt dùng từ hồi cấp 2 Tưởng Di mua cho cô sau khi xe cũ bị trộm mất. Xe rất sạch sẽ, thường ngày Tưởng Di vẫn hay lau chùi.
Tuyết rơi từ mấy hôm trước, bên ngoài bãi xe vẫn còn đọng lại không ít, cô phải đẩy xe ra khỏi tiểu khu mới đạp đến chỗ Tưởng Di.


Khoảng 8 giờ thì đến nơi, Tưởng Di đang đeo tạp dề gói sủi cảo trong tiệm, thấy cô tới thì lập tức cười, chỉ vào lồng hấp mà bảo, “Mới vừa làm xong một mẻ, là nhân thịt băm ớt xanh con thích đấy, ăn xong thì qua hỗ trợ nhé.”


available on google playdownload on app store


Tưởng Đồng đỗ xe cẩn thận, gật đầu nhưng lại không ăn luôn mà thu dọn bàn ghế trong tiệm.


Cô vẫn thường đến đây hỗ trợ từ năm cấp 2, khách quen đều biết mặt, thấy cô tới liền cười chào hỏi. Tưởng Đồng chào lại từng người, dọn bàn xong thì đến bên cạnh Tưởng Di nhìn bà gói sủi cảo.


Tay bà thoăn thoắt, khéo léo gói từng chiếc vỏ mỏng trong tay thành hình, thấy Tưởng Đồng lại gần thì cười, “Không đói bụng à?”
Tưởng Đồng lắc đầu, “Không ạ.”
“Buổi sáng mẹ cầm nhầm điện thoại.”


Tưởng Đồng lấy điện thoại của bà ra cho bà xem, “Con vừa nhìn cuộc gọi nhỡ thì biết rồi.”
Bà giơ cánh tay chỉ, “Điện thoại của con ở trong túi đấy.”
Tưởng Đồng tìm điện thoại của mình, lại bỏ lại điện thoại của bà vào bên trong.


Bà nhìn Tưởng Đồng, nói: “Của chúng ta nhìn qua giống nhau nên mẹ không cẩn thận cầm nhầm.”
Tưởng Đồng thuận tay bỏ điện thoại của mình vào trong túi áo khoác, ‘vâng’ một tiếng.


“Trước khi con đến tiệm không lâu, có một cuộc điện thoại gọi đến máy của con.” Bà nhìn Tưởng Đồng.
Tưởng Đồng cũng không chú ý mấy, mấy ngày trước cô có lên mạng mua vài thứ, chắc là shipper gọi. Cô cúi đầu nhìn sủi cảo trong tay, tiếp lời, “Ai thế ạ?”


“Điện thoại ghi là Phó tiên sinh.”
Tưởng Đồng ngẩng đầu nhìn bà, Tưởng Di cũng nhìn lại cô, “Cậu ta hỏi con đã về đến nhà chưa.”
“Mẹ trả lời sao thế….”


“Mẹ nói đến từ mấy ngày trước rồi.” Tưởng Di gói xong cái bánh cuối cùng rồi đặt vào lồng, sau đó mang lồng đi hấp.
Tưởng Đồng kéo bà, hỏi, “Sau đó thì sao?”
Tưởng Di bị cô kéo thì cười nói, “Sau đó mẹ hỏi ai thế, nhưng cậu ta không nói gì.”


Trời ạ…. Đầu Tưởng Đồng muốn phình lên rồi.
Tưởng Di nhéo mũi cô, làm bột mì dính lên chóp mũi cô, bà cười, “Trêu con thôi, cậu ta bảo mình là Phó Ngọc Trình. Khi đó trong tiệm rất bận nên mẹ không nói tiếp nữa, chỉ bảo lát nữa sẽ kêu con gọi lại.”


Tưởng Đồng không hé nửa lời, cô đang suy nghĩ tại sao Phó Ngọc Trình lại gọi điện thoại cho cô. Hôm Tiểu Triệu đưa đồ, cô gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại không nhận, cô cũng không gọi lại nữa.
Vì sao hôm nay anh lại gọi cho cô, Tưởng Đồng nghĩ mãi cũng không ra.


Tưởng Di đậy kín lồng hấp lại, xoay người lại thì thấy vẻ mặt được sủng mà sầu của cô đều hiện lên trên mặt, bà không nhịn được mà cười, “Phó Ngọc Trình kia là ai thế? Bạn trai à? Nhìn con lo chưa kìa.”


Tưởng Đồng không để ý đến bà, rối rắm nghĩ xem nên gọi lại cho Phó Ngọc Trình khi nào.
Trong tiệm đông đúc bận rộn, Tưởng Đồng còn chưa nghĩ ra đã bị Tưởng Di gọi đến giúp đỡ.
Vội vội vàng vàng một lúc thì quên mất việc này.


Ăn cơm tối xong, Tưởng Đồng dựa vào sofa xem TV cùng Tưởng Di, Tưởng Di xem đến khi buồn ngủ thì tắt tivi, giục cô đi ngủ.
“Rõ ràng là con xem với mẹ, tại sao lại thành đến giờ này mà con còn chưa ngủ vậy hả…” Tưởng Đồng bị bà đẩy vào phòng ngủ.


Tưởng Đồng đi tắm rửa, sấy tóc rồi mới chui vào chăn tắt đèn ngủ.


Trong phòng rất yên tĩnh, trên đầu giường có một cái đồng hồ báo thức, từng nhịp kim chuyển động phát ra tiếng tích tắc. Cô dần dần thiếp đi trong tiếng tích tắc, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi lại cho Phó Ngọc Trình.


Tưởng Đồng mở mắt sờ soạng tìm điện thoại ở đầu giường, mở danh bạ, quả nhiên thấy ba chữ Phó Ngọc Trình xuất hiện ở mục cuộc gọi nhỡ.
Cô tựa vào đầu giường, gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vang lên một lúc mới có người nhận.


“Alo….” Giọng anh mang đậm giọng mũi, vừa nhẹ vừa khàn.
Lúc này Tưởng Đồng mới nhớ ra bây giờ đã là nửa đêm.
Trong lúc ngây người, Phó Ngọc Trình nói tiếp, anh gọi cô, “Tưởng Đồng?”
Cô đáp, “Là em….”


Từ bên kia truyền lại âm thanh ma sát, sau đó là tiếng uống nước của anh.
“Sao thế?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Tưởng Đồng nắm chặt điện thoại di động, vùi mặt vào trong chăn, “Hôm nay anh gọi điện cho em….” Cô thật sự không thể nói rằng bây giờ cô gọi tới là vì buổi sáng đã quên mất chuyện này.


Đầu bên kia im ắng, một lát sau mới “Ừ” một tiếng, “Tiểu Triệu đã đưa cặp kính đó lại cho anh.”
“Anh nghĩ cần phải nói với em một tiếng.”
Tưởng Đồng chui cả người vào trong chăn, bọc kín, “Sáng nay mẹ em cầm nhầm điện thoại, bà có nói gì anh không?”
“….Không nói gì.”


Cô kéo chăn che đầu lại, “Anh vừa ngủ à?”
“Ừ, đi công tác, ở khách sạn hơi khô, khó ngủ.”
“Trong phòng không có máy tạo ẩm sao.” Cô hỏi.
“Hình như không có.”
“Vậy khi nào thì anh về….” Cô xoay người trong chăn.
“Hai ngày nữa…. Còn em? Qua năm mới bao giờ thì về?”


“Mùng chín… Em muốn ở cạnh mẹ vài ngày…”
“Ừ.”
Tưởng Đồng kéo chăn ra, lộ mặt, cô bị bí nên hơi nóng, “Thế… Lúc đó gặp lại, anh đi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon Phó tiên sinh.”
“Được, ngủ ngon.” Anh dừng một chút, “Tưởng Đồng.”


Sau khi điện thoại ngắt kết nối, anh cầm điện thoại trên giường một lúc.
Chiếc đèn nhỏ ở đầu giường vẫn đang bật, anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào nó đến xuất thần.


Anh đi công tác từ mấy hôm trước, có một buổi tối khi lên xe thì nói với Tiểu Triệu, “Đến chỗ của Tưởng Đồng.” Tiểu Triệu rất kinh ngạc, “Tưởng tiểu thư đã về nhà rồi ạ.” Anh ta nhìn Phó Ngọc Trình, “Anh có còn muốn đến đó không?”


Lúc này Phó Ngọc Trình mới nhớ ra, cô đã về quê ăn tết rồi.
Tiểu Triệu lại lái xe đưa anh về nhà, đến nơi thì giao cặp mắt kính cho anh, nói xém nữa thì quên, trước khi Tưởng Đồng về quê đã cố ý đưa cho anh ta để giao lại cho anh.
Anh nhìn cặp mắt kính được đặt ở tủ đầu giường.


Lúc trước anh không nhận điện thoại của cô, sau đó quay qua quay lại bận rộn nên quên béng đi. Hôm nay cô cũng không nhận điện thoại của anh, lại khiến anh cảm nhận được cảm giác đợi chờ.
Anh mím môi, đưa tay tắt đèn.






Truyện liên quan