Chương 41: Thoát khỏi hiểm cảnh
Vừa rồi Mạch Sương đã dùng hết sức lực toàn thân để dùng pháp thuật, cho nên đã tiêu hao hết tinh lực. Mục Cẩm còn chưa khôi phục khí lực hoàn toàn, hai tay không thể bế cậu được. Chỉ còn cách đỡ lấy vai cậu, từ từ đi từng bước một ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài xong, cánh cửa đá phía sau chậm rãi khép lại.
Lúc này bốn phía vẫn tối đen như mực, thậm chí còn không biết xung quanh có thứ gì. Mục Cẩm ngồi dưới đất, ôm người trong lòng thật chặt, vỗ nhẹ vào mặt cậu: “Chúng ta ra ngoài rồi, em mau mở mắt ra nhìn đi!”
Ấn vào huyệt nhân trung của cậu, vẫn không có phản ứng, hơi thở quá mỏng manh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt vậy.
Mục Cẩm ôm chặt cậu, đầu óc rối tung lên, áp mặt vào khuôn mặt lành lạnh của Mạch Sương: “Không phải em đã nói, mệt đến mấy cũng không được nhắm mắt sao, tại sao lại nói mà không làm?”
Hắn sợ hãi, sợ hãi cậu cứ thế mà rời đi, rồi lại không biết mình nên làm gì đây, trạng thái gần như sắp sụp đổ đến nơi.
Như thể một người không biết bơi bị rơi xuống nước, liều mạng giãy dụa trong làn nước, muốn bắt được cái gì đó, nhưng bên cạnh không có cái gì để hắn bắt lấy.
Qua rất lâu sau, Mục Cẩm mới nghĩ ra lúc này phải dẫn cậu rời khỏi đây, đi tìm đại phu.
Sức lực được khôi phục một ít, Mục Cẩm cõng cậu, mò mẫm bước từng bước một về phía trước trong bóng tối, không biết đằng trước có cái gì đang chờ mình, cũng không hề biết con đường này dài bao nhiêu.
Đi suốt khoảng thời gian hai nén hương đầy khó khăn, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng, chiếu vào đường hầm này từ tít đằng xa.
Mục Cẩm bước nhanh hơn, bên ngoài cửa đường hầm là núi, vừa vặn cửa đường hầm ở ngay sườn núi. Phía trước cửa có một tảng đá vuông, Mục Cẩm đặt người sau lưng xuống thật cẩn thận, đỡ lấy phần thân trên của cậu thăm dò nhịp thở, dường như đã mạnh hơn so với vừa rồi.
Mục Cẩm thở nhẹ ra một hơi, xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cậu, vuốt hàng mi xinh đẹp của cậu, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Bên ngoài hơi lạnh, Mục Cẩm cởi áo ngoài, khoác lên người Mạch Sương, lại cõng cậu xuống núi.
Dưới chân núi có một dòng suối, trên mặt nước suối tỏa khói trắng mờ, hệt như Dao Trì trên tiên cung.
Mục Cẩm an trí Mạch Sương bên cạnh một gốc cây, đến bên dòng suối vốc chút nước lên uống, sau đó lại ngậm một ngụm trong miệng, môi áp môi đút cho Mạch Sương.
Dùng tay áo lau chút nước chảy ra từ khóe miệng cậu, lại đút thêm một ngụm khác.
Từ đêm qua đến giờ chưa uống một giọt nước nào, miệng lưỡi đã khô khốc tự bao giờ, uống chút nước để giải khát xong, Mục Cẩm lại cõng Mạch Sương đi tiếp.
Đi được một đoạn đường núi, ra đến một con đường lớn, Mục Cẩm cũng không biết phải đi hướng nào mới về được phủ Thái tử. Tùy tiện chọn một hướng đi, không lâu sau thì gặp được một thương nhân đi xe ngựa vội vào kinh thành mua hàng hóa.
Mục Cẩm lấy lệnh bài của mình ra, thương nhân kia trợn trừng mắt, không dám có gì đắc tội, đồng ý đưa hai người về phủ Thái tử.
Mục Cẩm bế Mạch Sương lên xe ngựa, trên xe ngựa đã có hàng hóa chất sẵn, không bố trí chỗ ngồi. Mục Cẩm ngồi hẳn xuống sàn xe ngựa dựa vào vách xe, lại ôm Mạch Sương trong ngực, thăm do hơi thở của cậu, lúc này mới yên tâm.
Về đến phủ Thái tử, Mục Cẩm bế Mạch Sương bước vào cửa lớn. Trần bá vội vàng ra nghênh đón, nhìn thấy Thái tử phi ngất xỉu, kinh ngạc nói: “Điện hạ, đây là…”
Mục Cẩm không có thời gian giải thích, nói: “Mau đi mời đại phu!”
“Lão nô đi ngay!”
Mục Cẩm đưa Mạch Sương về phòng, đặt cậu lên giường, lại kéo chăn ra đắp lên.
Đông Linh lo lắng đi tới: “Công tử bị làm sao vậy?”
Mục Cẩm quay sang nhìn nàng: “Ngươi mang chậu nước nóng tới đây!”
Đông Linh vừa mới vào phòng lại chạy ra: “Vâng.”
Đông Linh mang nước nóng tới, Mục Cẩm tự mình lau mặt lau tay cho cậu, Viên Ngọc Chi nghe tin cũng lập tức đến. Bước qua cửa, nhìn thấy Mạch Sương nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường.
“Doãn ca ca bị làm sao thế? Chắc không phải có chuyện gì chứ?” Trong ngữ khí còn có chút hả hê vui mừng.
Mục Cẩm hít sâu một hơi: “Nàng ra ngoài trước đi.”
“Thần thiếp nghe nói Doãn ca ca bị bệnh, có lòng đến thăm, sao điện hạ có thể đuổi thần thiếp đi?”
Mạch Sương còn chưa tỉnh, lúc này Mục Cẩm vốn đang bực mình khó chịu, lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài!”
Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm nghiêm mặt như vậy, sợ hắn nổi nóng, vội đi ra ngoài.
Trần bá mời đại phu giỏi nhất kinh thành tới đây. Đại phu bắt mạch, rồi nói: “Thái tử phi chỉ là mệt mỏi quá mức, sức cùng lực kiệt nên mới hôn mê, tu dưỡng mấy ngày là khỏe.”
“Vậy bao giờ cậu ấy mới tỉnh?” Mục Cẩm hỏi.
“Khoảng một canh giờ nữa là có thể tỉnh lại.”
Mục Cẩm vẫn chưa yên tâm, nói với đại phu: “Ngươi ở lại phủ, lúc nào cũng phải chú ý mạch tượng cho Thái tử phi.”
“Vâng.”
Trong lúc Mạch Sương mê man, Mục Cẩm vẫn luôn ở bên cậu. Dặn Trần bá mang giấy bút tới, lập tức viết một bức thư sai người đưa vào cung. Chính là nói về chuyện Doãn Thăng tư tàng quan ngân, tham ô hối lộ.
Hoàng đế đọc thư của Mục Cẩm xong, giận tái mặt, lập tức truyền Thị lang bộ Hình đến, mệnh cho hắn bắt giam tham quan Doãn Thăng.
Sáng hôm sau, Mục Cẩm lại dẫn người đến phủ Thừa tướng tịch biên, tìm được ở dưới mật thất tổng cộng là năm mươi sáu vạn lượng bạc trắng, ba mươi vạn lượng trong số đó chính là quan ngân bị mất, chín mươi vạn lượng vàng, bảy mươi tám món đồ kỳ trân dị bảo, giá trị trên trăm vạn.
Còn dính dáng đến cả Thị lang bộ Công Dương Trung. Bộ Hình phái người đến nhà Dương Trung tịch biên, tìm được mười hai vạn lượng bạc, ba mươi bảy thứ kỳ trân dị bảo, giá trị trên mười vạn lượng.
Ngay tức khắc, Hoàng đế giam Doãn Thăng và Dương Trung vào thiên lao, xóa bỏ chức quan của hai người con của Doãn Thăng, bắt vào nhà lao chờ điều tra. Thừa tướng phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ Thừa tướng, lưu lạc bên ngoài.
Mục Cẩm niệm tình bà có ơn dưỡng dục Mạch Sương, phái người an trí cho bà trong một biệt uyển ngoại ô kinh thành. Phái một nha hoàn, hai tiểu tư đến hầu hạ bà.
Từ tối qua tuyết đã bắt đầu rơi, đến tận sáng nay mới dứt, mặt đất bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, chân giẫm lên tạo ra những tiếng vang, khi đi qua, để lại những dấu chân trên đường.
Mạch Sương đứng trước một chậu hoa mai nở rất đẹp, giơ tay phủi bông tuyết đọng trên cánh hoa. Một người đi tới bên cạnh, cầm tay cậu, ôn nhu nói: “Đừng đụng vào, sẽ bị lạnh.”
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, không nói gì.
Mục Cẩm nắm chặt tay cậu trong lòng bàn tay mình: “Em yên tâm, ta đã an trí cho Doãn phu nhân rồi.”
“Đa tạ điện hạ.”
Trị tội Doãn Thăng, tịch biên phủ Thừa tướng, Mục Cẩm cũng không thể coi như không có chuyện gì, trong lòng cảm thấy rất có lỗi: “Phụ hoàng đã hạ lệnh, bảy ngày sau xử trảm Doãn Thăng, em muốn đi gặp hắn lần cuối không?”
Tầm mắt Mạch Sương dừng trên người Mục Cẩm, hơi mím môi, gật đầu.
Trong thiên lao tỏa ra một mùi nấm mốc quanh năm không bao giờ hết, trong những vòng rào bằng gỗ thô to, mấy phạm nhân người ngợm bẩn thỉu nằm đó, đều là những kẻ phạm tội nặng mới bị giam vào đây.
Lính canh dẫn hai người vào trong, những cánh tay như của quỷ vươn ra khỏi vòng rào, móng tay biến thành màu đen đã rất lâu rồi không được cắt, còn cả những khuôn mặt không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa.
Một bàn tay túm được vạt áo Mục Cẩm, lính canh nhanh chóng cầm thanh đao đánh thật mạnh, cái tay kia vội rụt lại.
Lính canh vội vàng nhận lỗi với Mục Cẩm: “Làm điện hạ sợ hãi.”
Mục Cẩm liếc tên phạm nhân đang run rẩy kia một cái, nói: “Đi thôi.”
Đi đến sâu trong cùng thiên lao, lính canh mới dừng lại, cung kính nói: “Phạm nhân đang ở đây.”
Mạch Sương đứng bên ngoài vòng rào nhìn vào trong, Doãn Thăng đã bị thay một bộ quần áo tù phạm, những sợi tóc trắng đen lẫn lộn xõa xuống vai, so với mấy ngày trước gặp mặt, trông hắn già đi nhiều.
Mục Cẩm phân phó lính canh: “Mở cửa ra!”
“Vâng.” Lính canh tháo chùm chìa khóa giắt bên hông xuống, mở cửa.
Mục Cẩm nhìn Mạch Sương, nói: “Ta chờ em bên ngoài.”
Mạch Sương gật đầu: “Ừm.”
Mục Cẩm và lính canh đều ra ngoài, một mình Mạch Sương đi vào phòng giam. Doãn Thăng bị khóa chặt tay chân, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đối với người con trai này, cho tới giờ hắn chỉ có áy náy, bất luận là mười mấy năm trước đưa cậu đến Lăng Vân quán rồi chẳng quan tâm, hay là sau đó tự ý quyết định gả cậu vào phủ Thái tử.
Doãn Thăng trầm giọng xuống, nói: “Con tới đây làm gì?”
“Tới thăm ngài.”
Doãn Thăng hừ nhẹ một tiếng: “Là tới tiễn ta mới đúng chứ.”
Mạch Sương không đáp lại. Đi đến gần, ngồi xổm trước mặt Doãn Thăng, đặt hộp thức ăn trên tay xuống.
“Con vẫn luôn hận ta.”
“Chưa từng.” Mạch Sương nhàn nhạt nói, mở hộp thức ăn, lấy bình rượu và mấy đĩa thức ăn ra ngoài, đặt trên đống cỏ khô.
“Hài nhi mang rượu và thức ăn đến, ngài ăn một chút đi.”
Doãn Thăng nhìn cậu, tự giễu nói: “Nhiều năm như vậy, số lần nghe con gọi ta là cha, chỉ sợ phải đếm từ năm đầu ngón tay trở lại.”
Mạch Sương mím môi không nói.
“Là ta có lỗi với con, bao năm qua chưa từng làm hết trách nhiệm của một người cha, cũng chưa từng cho con cái gì. Cuối cùng còn vì tư lợi bản thân mà gả con cho một nam nhân.” Doãn Thăng cười, nói tiếp: “Cho nên, thua trong tay con, cũng là báo ứng của ta.”
Mạch Sương nói: “Mọi chuyện có nhân tất có quả, ngài rơi vào kết cục hôm nay không phải do người ngoài, mà do chính sai lầm của ngài.”
“Xưa nay những người làm nên nghiệp lớn có ai mà không dùng hết thủ đoạn thu gom tiền tài! Điều này có gì sai?”
Mạch Sương vô lực nhắm mắt lại: “Ngài vẫn chấp mê bất ngộ.”
Rất lâu sau, trong phòng giam không có âm thanh.
“Con đi đi.” Doãn Thăng trầm giọng nói.
Mạch Sương đứng dậy quay người, cất bước định đi.
Phía sau truyền đến một giọng nói: “Dù mẫu thân của con không phải sinh mẫu, nhưng những năm qua cũng không hề bạc đãi con, nếu con có chút hiếu tâm, thì chăm sóc mẫu thân cho tốt.”
Mạch Sương dừng bước, không yên tâm: “Cha cứ yên tâm.”
Nghe thấy Mạch Sương gọi mình là cha, khuôn mặt Doãn Thăng hơi thay đổi, trong mắt tích chút nước.
Mạch Sương ra khỏi phòng giam. Mục Cẩm đang đứng chờ cậu ở một nơi không xa, hắn đứng bên cạnh ngọn đèn, khoanh tay trước ngực chờ cậu đi đến.
Mạch Sương đến trước mặt hắn: “Để điện hạ chờ lâu.”
Mục Cẩm dắt tay cậu: “Đi thôi.”
Đưa Mạch Sương về phủ xong, Mục Cẩm lại tiến cung.