Chương 43: Thánh chỉ. phế phi

Mục Cẩm cúi đầu nói: “Là con hại mẫu thân không có nhà để về, cũng là con hại mẫu thân mất đi chỗ dựa, hôm nay con không cầu xin mẫu thân tha thứ, mẫu thân muốn đánh muốn mắng con cũng không sao.”


“Lần này phủ Thừa tướng bị tịch biên, lão gia bị giam vào thiên lao, bần ni hiểu rõ nguyên nhân, đó đều là do lão gia gieo gió gặt bão, điện hạ không làm sai gì hết.” Doãn phu nhân vươn tay ra đỡ, nói. “Điện hạ đứng dậy trước đã.”


Mục Cẩm đứng dậy, thành khẩn nhìn Doãn phu nhân: “Dù phủ Thừa tướng đã bị niêm phong, nhưng mẫu thân vẫn còn hai người con trai là con và Mạch Sương. Khẩn cầu mẫu thân xuống núi cùng con, cũng là để con tận chút hiếu tâm với người.”


“Đa tạ ý tốt của điện hạ, trái tim bần ni đã quy y cửa Phật, từ nay về sau, những thế tục hồng trần bên ngoài đều không liên quan đến bần ni.” Doãn phu nhân nhẹ nhàng nói. “Lão gia đã làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, có kết cục ngày hôm nay cũng là xứng đáng, bần ni không trách ai hết, chỉ là muốn ăn chay niệm Phật trong cửa Phật đây, giảm chút tội nghiệt cho ông ấy.”


Mục Cẩm nói: “Cuộc sống trong am quá khắc khổ. Nếu mẫu thân muốn ăn chay niệm Phật, ở trong phủ Thái tử cũng được mà.”
“Nơi này rất tĩnh lặng, thích hợp chuyên tâm niệm Phật. Tâm ý bần ni đã quyết, điện hạ không cần khuyên nữa.”


Mục Cẩm im lặng một lúc, mới nói: “Nếu đã vậy, con cũng không nói nhiều nữa.”
Doãn phu nhân lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, các con về đi.”
Mạch Sương im lặng từ nãy đến giờ, lúc này mới lên tiếng: “Mẫu thân bảo trọng.”


available on google playdownload on app store


Doãn phu nhân nhìn Mạch Sương: “Từ nhỏ con đã yếu ớt nhiều bệnh, cũng phải bảo trọng thân thể.”
“Vâng.” Mạch Sương đáp.
Doãn phu nhân lại nhìn sang Mục Cẩm: “Tuy lão gia đã làm nhiều chuyện có lỗi với điện hạ, nhưng Sương Nhi là một đứa trẻ tốt bụng, mong điện hạ đối tốt với nó.”


Mục Cẩm cầm tay Mạch Sương dưới tay áo: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Doãn phu nhân hơi mím môi, gật đầu nhẹ, quay người: “Bần ni còn có vãn khóa phải làm, nên không tiễn.”


Mục Cẩm và Mạch Sương quay sang nhìn nhau, quay người ra khỏi phòng thiền, tiện thể đóng cửa lại.
Ra khỏi Liên Hoa am, phía tây vẫn còn nửa phần mặt trời chưa lặn.


Mạch Sương nhìn ánh chiều tà đỏ như máu phía tây, nói: “Chuyên tâm tu Phật, đổi lấy sự bình thản cuối đời cho người, kể ra cũng không phải chuyện xấu.”
“Vừa rồi nghe người nói vậy, sau đó lại nghĩ, có lẽ người sẽ sống trong am rất tốt.”
“Chúng ta về thôi.” Mạch Sương nói.


Mục Cẩm chỉnh lại áo lông cáo cho cậu, ôn nhu nói: “Ừ.”


Trở về phủ Thái tử, buổi chiều khi xử lý công vụ, Mục Cẩm lại viết một tấu chương, nói về chuyện muốn dùng ngân sách của triều đình để tu sửa lại Liên Hoa am. Liên Hoa am chính là nơi do một vị sủng phi của Thái Tổ Hoàng đế lập ra, được triều đình tu kiến, đến giờ đã qua nhiều năm, trở nên cũ nát đi nhiều.


Mấy ngày qua triều đình thu được một số tiền lớn từ phủ Thừa tướng và Dương phủ, quốc khố phong phú, đúng lúc dùng một phần nhỏ để tu sửa Liên Hoa am.
Giữa trưa hôm sau, Doãn Thăng bị chém đầu thị chúng. Xe tù đi qua, một trận mắng chửi.


Mục Cẩm đứng trên lầu các của một tửu quán nhìn từ đằng xa, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nếu là một năm trước, có thể nhìn thấy kết cục này của Doãn Thăng, chắc chắn hắn sẽ rất vui sướng. Nhưng hiện giờ vẻ mặt lại ảm đạm, chỉ đơn giản là vì Mạch Sương, nên sinh lòng áy náy.


Áy náy là vì hắn đã đích thân đưa cha của người mình yêu lên đoạn đầu đài.
Sau khi Doãn Thăng bị chém đầu, Mục Cẩm sắp xếp người an táng cho hắn, là một khu đất có phong thủy tốt ở ngoại thành. Bất luận thế nào, hắn cũng là cha của Mạch Sương.


Trở về phủ, Mạch Sương đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào một gốc cây khô khan phủ đầy tuyết, ánh mắt trống rỗng.
Mục Cẩm đứng ngoài cửa nhìn cậu, một lúc lâu sau mới bước vào phòng, áp ngực mình vào sau lưng Mạch Sương, ôm cậu vào lòng.
“Điện hạ đi xem à?”


Mục Cẩm ừ một tiếng, nói: “Ta đã sai người hậu táng cho hắn, một khu đất ở thành nam, không xa lắm. Nếu em rảnh rỗi, có thể đi bái tế hắn.”
Mạch Sương từ từ nhắm mắt lại: “Đa tạ điện hạ.”


Mục Cẩm ôm chặt cậu, tâm tình phức tạp. Mặc dù hai người đang ở rất gần nhau, hắn lại không thể nhìn thấu người trong lòng, vẻ mặt cậu cho tới giờ vẫn luôn tao nhã đạm mạc, dữ thế vô tranh, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì đây?


Mục Cẩm nhẹ giọng nói: “Đêm qua em không ngủ ngon, sáng nay cũng dậy sớm, muốn đi ngủ một lát không?”
“Không cần.”
Mục Cẩm ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc sau lưng cậu.


Buổi chiều ngày đông, ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa, ánh nắng dịu nhẹ trải khắp nền tuyết trong suốt, chiếu vào trong cửa sổ, yên tĩnh mà tốt đẹp.
“Thái tử điện hạ.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Trần bá.


Cửa thư phòng mở, Mục Cẩm nhìn Trần bá đi vào cung kính cúi người: “Chuyện gì?”
Mạch Sương đứng thẳng dậy, tách khỏi trong lòng Mục Cẩm.
Trần bá nói: “Trong cung có một vị công công đến, nói là đến truyền thánh chỉ, mời Thái tử phi ra tiếp chỉ.”


Mục Cẩm nghe vậy, bỗng có dự cảm bất ổn, nhưng thời gian không thể kéo dài được, hai người vội đến tiền đình tiếp chỉ.
Lão thái giám đến truyền chỉ đứng ở tiền đình, hai tay nâng cuộn chỉ màu vàng có hình rồng, sắc mặt nghiêm túc: “Thái tử phi Doãn Mạch Sương nghe chỉ.”


Mục Cẩm và Mạch Sương quỳ xuống trước thánh chỉ, lúc này Viên Ngọc Chi cũng đến, quỳ gối bên cạnh Mục Cẩm.


Lão thái giám mở thánh chỉ ra, kéo dài giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Doãn Thăng vì từng có công, nên trẫm phong con trai Doãn Mạch Sương làm Thái tử phi. Nhưng Doãn Thăng hối lộ phạm pháp, kết bè kết phái, họa loạn triều cương, phạm nhiều tội lớn, đúng là tội ác tày trời, đã bị trảm hình. Con trai Doãn Mạch Sương là Thái tử phi, cùng phụ thân thông đồng làm bậy, tri tình bất báo. Nay trẫm phế bỏ phong hào Thái tử phi, biếm làm bình dân, trục xuất kinh kỳ, vĩnh viễn không được vào thành!”


Mục Cẩm đang quỳ trên mặt đất, nghe xong bỗng tái nhợt mặt mày, một lúc sau vẫn không có động tĩnh. Đến khi Mạch Sương tiếp chỉ, hắn mới bừng tỉnh, giữ chặt tay cậu nói: “Không được nhận!”


Lão thái giám dừng lại. Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, Mục Cẩm vẫn giữ chặt tay Mạch Sương không buông, nói lại một lần: “Không được nhận!”
Mạch Sương rút tay ra khỏi tay hắn: “Quân vi thần cương, đã hạ thánh chỉ, đâu có đạo lý không nhận.”


Lão thái giám đặt thánh chỉ vào tay Mạch Sương, Viên Ngọc Chi ở một bên mừng thầm trong lòng, bên môi lộ ra nụ cười.
Mục Cẩm đau đớn nhìn cậu: “Nhất định là phụ hoàng hiểu lầm em. Em yên tâm, ta sẽ nói rõ với phụ hoàng, để người thu hồi mệnh lệnh.”


Viên Ngọc Chi nói chen vào: “Điện hạ, Hoàng thượng có hiểu lầm gì đâu. Lão tặc Doãn Thăng kia hối lộ phạm pháp, họa loạn triều cương, là do chính điện hạ công khai tội danh của hắn mà, chẳng lẽ chàng quên rồi?”


Lúc này cơn tức của Mục Cẩm không có chỗ phát tiết, trừng mắt với Viên Ngọc Chi: “Nàng câm miệng cho bản cung!”
Viên Ngọc Chi líu lưỡi, cắn môi: “Thần thiếp chỉ nói thật thôi.”
Mục Cẩm nhìn Mạch Sương, dắt tay cậu: “Ra đây cùng ta.”


Dắt Mạch Sương về phòng ngủ, Mục Cẩm nói: “Ta tiến cung một chuyến, em ở trong phủ chờ ta về.”
Mục Cẩm vừa định quay người, Mạch Sương giữ lấy cổ tay hắn: “Điện hạ.”


Mục Cẩm quay đầu nhìn cậu, Mạch Sương nói: “Hoàng thượng làm vậy là có lý của người. Hoàng mệnh không thể trái, điện hạ đừng chống lại ý Hoàng thượng, miễn cho long nhan giận dữ.”


“Em yên tâm, ta chỉ muốn nói rõ với phụ hoàng, chứ không muốn chống lại ý người.” Giữ lấy vai cậu, hạ xuống trán một nụ hôn. “Em ở trong phủ chờ ta về.”
Nói xong, Mục Cẩm quay người rời đi.
Mạch Sương nhìn theo bóng lưng Mục Cẩm, cuối cùng tầm mắt dừng trên thánh chỉ trong tay, rơi vào trầm tư.


Đông Linh gõ cửa đi vào, hoảng hốt nói: “Công tử, em nghe hạ nhân trong phủ nói, Hoàng thượng hạ thánh chỉ, trục xuất cậu khỏi kinh thành, có thật vậy không?”
Mạch Sương đạm nhiên: “Là thật.”
Đông Linh liếc cuộn thánh chỉ trong tay Mạch Sương, chóp mũi cay cay: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”


“Cứ tĩnh quan kỳ biến trước đã.” Mạch Sương nói.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, bên ngoài là Viên Ngọc Chi, phía sau còn có một nha hoàn, hai tiểu tư. Viên Ngọc Chi bước vào phòng, nhìn Mạch Sương, nói: “Thánh chỉ vừa rồi ngươi cũng nghe rõ rồi đấy, sao nào, còn chưa đi?”


Tất nhiên Mạch Sương hiểu nàng đang muốn đuổi mình: “Chờ điện hạ về, làm rõ mọi chuyện rồi, nếu phải đi, Doãn mỗ sẽ đi.”


Viên Ngọc Chi khinh thường hừ một tiếng: “Mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao, Hoàng thượng hạ chỉ, phế bỏ phong hào Thái tử phi của ngươi, rồi trục xuất kinh thành. Còn nói cái gì mà chờ điện hạ về, kỳ thật là ngươi muốn chống lại thánh chỉ, muốn ở lại đây ch.ết cũng không đi chứ gì!”


Viên Ngọc Chi ăn nói thật sự không ra làm sao, Đông Linh không thể chịu nổi: “Loại nữ nhân như ngươi, từ bao giờ phủ Thái tử này đến lượt ngươi làm chủ? Trừ phi Thái tử điện hạ muốn chúng ta đi, nếu không chúng ta vẫn ở lại phủ Thái tử!”


“Đúng là đồ không biết điều!” Viên Ngọc Chi quay về phía hai tiểu tư phía sau. “Người đâu, đuổi hai chủ tớ bọn họ đi!”
Đông Linh nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi dám!”
Hai tiểu tư khó xử, đuổi cũng không được, không đuổi cũng không xong.


Viên Ngọc Chi giương giọng lên: “Các ngươi điếc hết rồi à?”
Một tiểu tư nói: “Nếu Thái tử điện hạ trách tội, tiểu nhân không gánh vác nổi đâu.”


“Các ngươi tưởng hắn vẫn còn là Thái tử phi sao? Hắn chẳng qua chỉ là con của gian thần, Hoàng thượng đã phế hắn rồi, trục xuất hắn khỏi kinh thành rồi, các ngươi phụng chỉ làm việc, có cái gì mà không gánh vác nổi?” Viên Ngọc Chi quát: “Mau ra tay cho ta!”


“Chuyện này…” Hai tiểu tư vẫn không động đậy. Viên Ngọc Chi bực tức trong lòng, chỉ tay vào bọn họ: “Lời của chủ tử các ngươi không thèm nghe đúng không? Được lắm, nếu hôm nay các ngươi không đuổi bọn họ đi, vậy thì các ngươi cút khỏi phủ Thái tử cho ta!”


Hai tiểu tư khó xử nhìn Mạch Sương, trong lòng thì nghĩ toàn bộ già trẻ trong nhà mình chỉ dựa vào chút tiền được phát hàng tháng để sống qua ngày, thật sự không thể bị đuổi đi được, đành phải bất chấp tất cả áy náy nói với Mạch Sương: “Trong nhà tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, thu nhập không bằng chi tiêu, thật sự không thể không làm chuyện tồi tệ này.”


Nhìn tình hình thế này, nếu ở lại phủ Thái tử ngược lại càng khó an bình, Mạch Sương nói: “Không cần họ ra tay, Doãn mỗ tự đi.”
Đông Linh giữ cánh tay Mạch Sương: “Công tử, đừng mà, Thái tử điện hạ vẫn chưa về.”
“Đi thôi.”


Mạch Sương bước vòng qua Viên Ngọc Chi. Đông Linh hung dữ trừng mắt với Viên Ngọc Chi đang đắc ý ra mặt, đuổi kịp bước chân Mạch Sương.






Truyện liên quan