Chương 17: Minh Hà

Lúc đến Ly Hỏa Thành, cửa thành kiểm tr.a nghiêm khắc, nhìn thấy Lý Thanh Lân dẫn đội trở về, thành vệ đều quỳ một gối hành lễ, thần sắc mỗi người đều cực kỳ nghiêm trọng.


Ly Hỏa Thành vốn nên phồn hoa náo nhiệt, lúc này lại cực độ nghiêm túc, vải trắng bốn phía, khắp nơi đều có quân đội đang kiểm tr.a người qua đường. Người đi đường vội vàng mà qua, không dám cao giọng nói chuyện.


Thái tử một quốc gia bị giết ch.ết, thật là sự kiện chính trị rất nghiêm trọng, đủ để khiến cho cả tòa đô thành thần hồn nát thần tính.


Tần Dịch đột nhiên cảm thấy, cũng may thời điểm sự tình phát sinh Lý Thanh Lân không ở kinh, hơn nữa công chúa có thể làm chứng bọn hắn ở vùng núi hẻo lánh, căn bản không có cách nào điều khiển từ xa, nếu không lúc này hắn sẽ bị hiềm nghi nhất, mà trước mắt tự nhiên không có vấn đề.


Không có ai tâm lớn như vậy, trong lúc mưu sát ca ca chạy lên núi vài ngày, ngay cả hỏi đều không hỏi đến, vạn nhất mưu sát không thành, ngay cả giải quyết tốt hậu quả, chùi đít che lấp manh mối cũng không làm được? Không ai tìm đường ch.ết như thế, càng đừng nói đến người tỉ mỉ như Lý Thanh Lân. Cho nên Lý Thanh Lân giờ phút này không có hiềm nghi, hắn thuận lý thành chương sắp làm thái tử.


Huynh muội Lý gia vào thành, chuyện thứ nhất cũng không phải thu xếp Tần Dịch, mà chạy thẳng đến hoàng cung. Lý Thanh Lân chỉ cho Tần Dịch một lệnh bài, rất áy náy bày tỏ.


available on google playdownload on app store


- Xin lỗi Tần huynh, lúc này huynh muội ta phải lập tức vào cung, không cách nào trì hoãn. Tần huynh cầm lệnh bài này đi phủ của ta, nhất định sẽ được đối đãi như khách quý. Ngu huynh tiếp đón không được chu đáo, xin thông cảm một chút.
Tần Dịch ngược lại rất thông cảm, tiếp nhận lệnh bài cười nói.


- Nên thế, các ngươi làm việc của mình đi.
Thấy sắc mặt huynh muội Lý gia ngưng trọng vào cung, Tần Dịch thở dài, cầm lấy lệnh bài đi dạo phố.


Mặc dù rất hiểu tình cảnh lúc này của bọn họ, Tần Dịch cũng không muốn mình cầm lệnh bài đến cửa, cảm giác rất không được tự nhiên, vẫn đợi Lý Thanh Lân hồi phủ lại tìm tới cửa thì tốt hơn. Trước mắt không bằng dạo chơi khắp nơi, vừa thưởng thức phong cảnh kinh thành, cũng có thể thuận tiện đi xem Trường Sinh Quan của quốc sư có bộ dạng gì.


Trường Sinh Quan rất dễ tìm, tùy tiện hỏi một người qua đường đều có thể trông thấy hắn tràn đầy kính sợ cùng mơ ước mà chỉ đường cho ngươi. Trên thực tế, Trường Sinh Quan cách hoàng cung không xa, ngay tại chỗ đường rẽ Tần Dịch tách ra cùng huynh muội Lý gia, đi bên trái là hoàng cung, bên phải là Trường Sinh Quan, đưa mắt nhìn lại, có thể trông thấy đài cao, hương khói lượn lờ.


Đó là Đăng Tiên Đài, vốn xây dựng trên gò núi tương đối cao, đài cao chín tầng, là kiến trúc cao nhất Ly Hỏa Thành.
Còn cao hơn nếu so với kiến trúc trong hoàng cung.
Khiến cho Tần Dịch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, thanh danh quốc sư trong dân gian rất tốt.


- Quốc sư a, đó là tiên nhân chân chính, tháng trước nương tử nhà ta trúng tà, tìm Trường Sinh Quan một bộ phù chú liền trị khỏi...


- Trường Sinh Quan xem bói chuẩn nhất, lần kia ta muốn đi ra ngoài bán hàng, tiến đến xem bói, đạo nhân Trường Sinh Quan bảo ta ba ngày sau hãy đi. Ngươi nói như thế nào? Ngày thứ ba, con dâu nhà ta làm đổ nến, thiếu chút nữa hỏa hoạn, cũng may ta ở nhà lập tức dập tắt. Đây không phải thần tiên sống?


- Nghe nói tháng trước đám dã man Tây Hoang xâm lấn, nhờ quốc sư thi pháp ở trên đài để cho bọn họ thổ tả vài ngày, Tạ tướng quân mới đánh thắng đấy.


Tần Dịch lắc đầu chậm rãi mà đi. Cái khác còn chưa tính, ngay cả công lao chống lại địch quốc đều quy cho quốc sư, quân đội không tức nổ phổi mới có quỷ, cũng khó trách Lý Thanh Lân thống soái điều binh chán ghét quốc sư đến cực điểm.


Đứng trước Trường Sinh Quan, Tần Dịch ngẩng đầu mà trông. Chỉ là thềm đá trước điện đã có 99 bậc, trên thềm đá biển người như mắc cửi, thành kính dập đầu. Trong thành, bởi vì thái tử bỏ mình mà tạo thành bầu không khí nghiêm túc nhưng hình như hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với nơi này.


Binh mã tuần thành giới nghiêm tuần tr.a cũng sẽ không đến nơi đây, ngẫu nhiên có đội ngũ đi ngang qua, cũng thành kính hành lễ rồi rời đi.
- Quốc gia này, có chút xu hướng không hỏi muôn dân trăm họ mà hỏi quỷ thần.
Tần Dịch thấp giọng nói.


- Càng thêm hiểu lý do vì sao Lý Thanh Lân muốn đối phó quốc sư.
Lưu Tô nói.
- Trường sinh tồn tại chân thật, kiến thức Lý Thanh Lân có hạn, cũng bất công rồi.


Tần Dịch "Ừm" một tiếng. Nếu như dựa theo lịch sử Trung Hoa của hắn, quốc sư không thể nghi ngờ là kẻ lừa đảo, Lý Thanh Lân không thể nghi ngờ là nhân sĩ tận trung báo quốc; nhưng đối ứng với thế giới này, bởi vì thật sự tồn tại phương pháp trường sinh, vậy sẽ biến thành lập trường đối lập, mà không đơn thuần là phân đúng sai. Dĩ nhiên, đối với Tần Dịch, bất kể theo lịch sử của mình hay theo cá nhân yêu ghét, lập trường của hắn tự nhiên đứng về phía Lý Thanh Lân.


Đang chuẩn bị đi lên đại điện xem một chút, còn chưa đi được mấy bậc thang, Tần Dịch bỗng nhiên thả chậm bước chân.
Một vị đạo cô chậm rãi đi ra từ trong miếu, đi về phía Tần Dịch.


Tần Dịch dám thề, mình chưa từng thấy qua đạo cô xinh đẹp như vậy, cho dù trong hoạt hình cùng trò chơi CG(*) đều chưa thấy qua!


[*CG (viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản. Trong tiếng Nhật truyền thống, nó là từ viết tắt của đồ họa vi tính (コンピュータグラフィックス?) gairaigo Nhật Bản, dùng để chỉ mọi hình thức đồ họa kỹ thuật số, từ kỹ thuật đổ bóng dōjinshi đến nghệ thuật dựng phim. Tuy nhiên, thuật ngữ này ở phương Tây chỉ dành riêng cho công nghệ đồ họa 2D. Trong những năm gần đây, ngành công nghiệp hentai bắt đầu sử dụng công nghệ này vào các dự án thương mại của họ, như eroge, visual novel,...]


Nàng yên tĩnh mà đứng ở chính giữa thềm đá, dung nhan kia tinh xảo, vô cùng thanh lệ, thần sắc điềm đạm yên tĩnh, đôi mắt thanh tịnh như nước, rõ ràng đứng ở địa phương người đến người đi, Tần Dịch lại trong thoáng chốc cảm thấy hết thảy xung quanh đều trở nên xa xôi, chỉ có một mình nàng độc lập đứng đó.


Trên thực tế, ngoại trừ Tần Dịch ra, hầu như tất cả mọi người không có ai đang nhìn nàng, phảng phất như nàng cũng không ở đó.


Nàng không mặc loại đạo bào thuần lam của đệ tử bình thường hay thấy trên TV, mà thêu bát quát, áo bào trắng cùng hoa văn bát quái màu xanh da trời giao nhau. Gió nhẹ thổi bay vạt áo của nàng, phía dưới là áo lót quần dài trắng thuần, hợp với giày đạo sĩ. Bộ trang phục này có lẽ thuộc về đạo sĩ trung cao tầng, nhưng phối hợp với thân thể cùng khí chất hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, bỗng nhiên có một loại cảm giác như đang biểu diễn thời trang. Tóc chỉnh tề mà búi đạo cô, tay áo như lưu vân, càng tôn thêm vài phần xuất trần.


Trên tay nàng cầm ngược trường kiếm, không phải phất trần. Trong khí chất thánh khiết xuất trần hiện ra vài phần khí khái hào hùng.
Tần Dịch đột nhiên cảm thấy từ ngữ "Tiên cô" hẳn dùng để hình dung loại người này.
Lưu Tô lạnh lùng truyền âm vào linh hồn.


- Như thế nào? Nhìn thấy sắc đẹp khuynh thành liền đã quên thi trùng.
Tần Dịch rùng mình một cái, không có nhìn chằm chằm vào người ta nữa, bước nhanh hơn.
Đạo cô lại trực tiếp đứng lại trước mặt hắn, hình như đang muốn nói gì với hắn.


Tần Dịch nhìn hai bên một chút, lại nhìn ánh mắt của đạo cô chính diện đang nhìn thẳng vào mình, xác định nàng thật sự muốn tìm mình.


Đạo cô này nhì qua xuất trần thoát tục, vốn không quen biết mình, bỗng nhiên tìm mình làm gì? Trong lòng Tần Dịch nổi lên cảnh báo, bộ dạng phá da mà ra của thi trùng yêu lặp đi lặp lại khuấy động trong lòng, hắn dứt khoát dịch một bước, muốn trực tiếp đi qua bên người.
Đạo cô đưa tay ngăn cản.


- Công tử xin dừng bước.
Người ta tìm mình thật rồi? Nói ngươi không có quỷ cũng không ai tin! Tần Dịch sởn tóc gáy, vô ý thức rút lui nửa bước, vươn tay đẩy tay nàng đang ngăn trước mặt, rất trịnh trọng mà nói.
- Tiên tử xin tự trọng.
Lưu Tô thở dài, trong lòng yên lặng đếm: Một lần.


Đạo cô kia nhíu mày, cả đời này của nàng chưa bao giờ bị người ta nói một câu như vậy. Nhưng chỉ nhíu mày, liền thẳng vào chính đề.
- Trong túi đeo lưng của công tử lộ ra chuôi sắt, là vũ khí của công tử?


Câu kia của Tần Dịch đối với người khác đã thuộc về ngôn từ nhục nhã, đối với nàng lại chỉ như gió thổi vào mặt, không hề có cảm giác, vẫn điềm đạm nên nói gì nói cái đó, có hàm dưỡng cực cao.


Nhưng lời của nàng lại làm cho lòng Tần Dịch siết chặt, cảnh giác tăng vọt gấp mười lần.


Ngươi muốn lừa ta coi như thôi, rõ ràng mở miệng hỏi Bổng Bổng, sẽ không phải cảm giác được trong Lang Nha bổng có linh? Bất kể Lưu Tô ác liệt cỡ nào, hắn cũng tuyệt đối không chịu để cho người ta lấy nó hàng yêu trừ ma, phải nghĩ biện pháp lừa gạt...


Đạo cô thật sự không hiểu Tần Dịch cảnh giác mình vì chuyện gì, đành phải nói tiếp.
- Ta thấy trên vật này mơ hồ có huyết khí của yêu vật, có thể thấy được công tử trước đây không lâu dùng vật này trừ qua yêu, giống như là... Nhện?


Tần Dịch rốt cuộc thở ra một hơi, trán lại đầy mồ hôi lạnh.
Không phải phát hiện Lưu Tô là tốt.


Bất quá, đạo cô này quả thật có chút bản lĩnh đấy, có thể nhìn ra được hai ngày trước gõ ch.ết nhện yêu. Không giống Lưu Tô miệng thích chém gió, thi trùng yêu đứng trước mặt cũng không cảm giác được yêu khí.
Tần Dịch buông lỏng, cuối cùng mở miệng trả lời.


- Xác thực nhìn thấy nhện yêu ăn thịt người, nên cùng bằng hữu diệt trừ nó.
Đạo cô khẽ gật đầu, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ.
- Nếu công tử trừ yêu, vì sao lăn lộn cùng một chỗ với Thanh Lân vương tử?
"Hửm?"
Tần Dịch nhíu nhíu mày.


- Đây là ý gì? Nhện yêu này chính là ta hợp tắc cùng hai huynh muội Lý Thanh Lân diệt trừ đó, được không?
Đạo cô nghiêm túc nhìn hai mắt của Tần Dịch, giống như nhìn xem hắn nói thật giả.
Tần Dịch bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác không thích đối với ánh mắt này.


Loại ánh mắt này cùng với loại ngữ khí rõ ràng là hảo hảo hỏi chuyện lại cho người ta cảm giác đang chất vấn phải hình dung như thế nào...


Nói lạnh lùng hoặc lãnh ngạo đều không đúng, đây không phải lạnh, mà là bình tĩnh. Thế nhưng loại bình tĩnh này không hề giống một vũng thanh tuyền làm cho người ta thoải mái dễ chịu, ngược lại giống ngân hà trong bầu trời đêm, mặc dù rất đẹp, lại rất cao rất xa, ngươi chỉ có thể nhìn lên.


Đại khái thì có thể miêu tử như mình nhìn như con kiến hôi. Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, sẽ không có bất kỳ ý tưởng gì đối với con kiến này, tối đa cũng chỉ trông thấy con kiến khiêng đồ vật, tán thưởng một tiếng rất cần cù, sau đó đi qua người.


Nói không chừng khi ác ý nổi lên, còn thuận chân giẫm ch.ết.
Chính là cảm giác như vậy, không sai biệt lắm. Đúng rồi, loại cảm giác này thật ra có chút quen thuộc, rất giống một người...
Lưu Tô?


Tà tính của Lưu Tô hơn phân nửa cũng bắt nguồn từ loại này, nó đã từng nói khuôn mẫu trong nhân thế, có gì phải quan tâm, đây không phải bản tính tà ác, mà ra vẻ tư duy bất đồng, bao quát trên cả chúng sinh.
Cái gọi là hàm dưỡng, chẳng qua là khoảng cách.
Tần Dịch dứt khoát hỏi lại.


- Tiên tử là môn đồ của quốc sư?
Thầm nghĩ nếu là người của quốc sư, vậy có thành kiến đối với Lý Thanh Lân bình thường, trong mắt toàn bộ môn nhân Trường Sinh Quân, Lý Thanh Lân là người xấu.
Đạo cô lắc đầu.


- Bần đạo Minh Hà, chỉ là một đạo nhân vân du bốn phương, ở nhờ tại đây, không phải môn hạ của Đông Hoa. Công tử cũng chớ xưng tiên tử, gọi một tiếng đạo trưởng là được.


Minh Hà có thể trông không thể gần, trong lòng Tần Dịch trước tiên nhớ tới câu thơ như vậy. (Minh Hà Thiên (明河篇) - Tống Chi Vấn)
Cái tên quả thật dành cho nàng.






Truyện liên quan