Chương 107: Sát khí phù? ma lạc uyên (hạ)
Ổ khóa này bằng đồng thau đã cũ, có hình dáng như một chiến thuyền. Trên mạn thuyền có khắc vài chữ triện cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, màu xanh gi đồng loang lổ, mấy chữ triện kia cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
Mấy chữ triện này, mỗi chữ to bằng ấm trà, Mà ổ khóa hình chiến thuyền to bằng nửa cánh cửa.
Khóa đồng rất lớn nặng nề treo trên một cánh cửa gỗ nho nhỏ. Cảm giác đầu tiên của Vũ La chính là cửa gỗ này nhỏ bé như vậy, làm sao chịu đựng được ổ khóa đồng nặng nề này.
Diệp Niệm Am ra hiệu với Vũ La, bảo hắn ngồi xuống, sau đó lão xoay người đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa vừa sập lại đánh kịch một tiếng, xung quanh khung cửa xuất hiện tám vết lõm, tám chiếc then bằng đồng trên có khắc phù văn chữ triện từ trong khung cửa ló ra, chốt vào tám vết lõm vô cùng chặt chẽ.
Một luồng linh quang từ trong cửa tuôn trào, lan tràn ra trông như một tấm vải, bao phủ cả cửa phòng lẫn vách tường xung quanh nó.
Trên linh quang chảy xuôi từng đạo trận pháp phù chú, hiển nhiên không chỉ đơn giản là ngăn cách thanh âm hay dao động, Nếu như có kẻ muốn xâm nhập, có lẽ nó sẽ lập tức phát động phản kích.
Vũ La hết sức bất ngờ, bởi vì hiện tại bên ngoài chỉ có một người, là Diệp Thanh Quả.
Rõ ràng là Diệp Niệm Am không tin tưởng cả cháu gái mình, cho nên mới cẩn thận như vậy, Chuyện này chỉ có một khả năng, chuyện mà Diệp Niệm Am sắp nói với Vũ La là chuyện tuyệt đối cơ mật, cho dù là quan hệ máu mủ ruột rà cũng không thể tiết lộ.
Quả nhiên Diệp Niệm Am ngồi xuống, sắc mặt lão trở nên nghiêm túc vô cùng:
- Vũ La, chức vị Tổng Lãnh Ban Đầu của ngươi đã được phê chuẩn, vài ngày sau ở trên sẽ phái người đưa xuống, tuyên bố bổ nhiệm ngươi trước mặt mọi người. Ta thông báo trước cho ngươi một tiếng, để ngươi có chuẩn bị tâm lý.
Vũ La nghe vậy sửng sốt:
Vậy phía Mộc Dịch Trạc...
Trước mặt Diệp Niệm Am, hắn cũng không cần giả vờ gì cả, cứ việc gọi thẳng tên Mộc Dịch Trạc. Quả nhiên động tác nho nhỏ này chẳng những không khiến cho Diệp Niệm Am phản cảm, ngược lại lão còn lộ ra vẻ hài lòng:
- Bên đó ngươi không cần lo tới, hẳn cấp trên đã đền bù tương xứng cho y, bất quá cụ thể là cái gì, hiện tại ta cũng không rõ.
Vũ La gật đầu, vốn hắn cũng không mặn mà lắm với vị trí Tổng Lãnh Ban Đầu này, bất quá thăng quan vốn là chuyện tốt, bèn gật đầu nói:
- Đa tạ Đại nhân cất nhắc,
Diệp Niệm Am khoát khoát tay:
- Mấy năm qua có mình ta chống đỡ Nhược Lô Ngục, cũng có hơi cực khổ. Hiện tại ngươi đã trở thành Tổng Lãnh Ban Đầu, vừa hay có người chia sẻ lo lắng giúp ta.
Lão liếc nhìn cánh cửa nhỏ kia một cái, sau đó mới nói:
- Mặc dù bổ nhiệm chính thức còn chưa tới, nhưng có một số chuyện hiện tại ngươi cũng nên biết.
Vũ La đoán rằng chuyện mà Diệp Niệm Am muốn nói nhất định có liên quan tới cánh cửa nhỏ kia, quả nhiên Diệp Niệm Am chỉ vào cánh cửa ấy nói:
- ngươi có biết phía sau cánh cửa kia là gì không?
Vũ La ngơ ngác lắc lắc đầu.
Diệp Niệm Am trầm giọng nói:
- ngươi cũng biết trong Nhược Lô Ngục này ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hiện tại chúng ta đã biết bên dưới có ba tòa thâm uyên, Ly Nhân Uyên mà ngươi hay xuống chính là một trong số đó.
Vũ La cũng biết trong Nhược Lô Ngục này ngoại trừ Ly Nhân Uyên ra, còn hai tòa thâm uyên nữa. Bất quá tên chúng là gì, ở địa phương nào, trong Nhược Lô Ngục này cũng không ai biết.
- Ly Nhân Uyên, Ma Lạc Uyên, Nhạc Băng Uyên, đây là ba tòa thâm uyên mà chúng ta đã biết ở Nhược Lô Ngục. Mà phía sau cánh cửa nhỏ kia chính là Ma Lạc Uyên.
Còn Nhạc Băng Uyên ở đâu, Diệp Niệm Am không nói tới, Vũ La cũng hết sức thức thời, không dám hỏi nhiều.
- Ma Lạc Uyên...
Vũ La lẩm bẩm lặp lại tên này, chợt đưa mất nhìn cỗ quan tài bên cạnh, không khỏi giật mình nói:
- Chẳng lẽ Ma Lạc Uyên chính là...
Diệp Niệm Am gật đầu:
- ngươi quả nhiên thông minh, đã đoán ra ngay tức khắc. Không sai, Ma Lạc Uyên chính là nơi an trí thi hài những ma đầu đã ch.ết.
Lão vừa nói vừa đi về phía cửa nhỏ, lại vẫy vẫy tay bảo Vũ La đi theo, Vũ La bèn một tay cắp lấy quan tài đi theo.
Diệp Niệm Am lấy trong không gian trữ vật của lão ra một chiếc chìa khóa khổng lồ, cắm vào trong ổ khóa chiến thuyền kia.
Sau đó hai tay lão múa may liên tục, từng đạo linh quang lóe lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, tất cả rót vào trong ổ khóa chiến thuyền.
Có khoảng gần trăm pháp quyết dung nhập vào trong ổ khóa, lúc này Diệp Niệm Am mới dừng lại, cầm lấy chìa khóa vặn nhẹ một cái.
Cửa kêu két một tiếng nhỏ, khóa đồng mở ra, tự động chia làm hai nửa, bay lên lơ lửng trên không.
Vũ La ở bên cạnh cảm nhận được trên hai nửa ổ khóa này hàm chứa linh lực hùng mạnh tới mức không thể nào tin được, Hắn đưa mắt nhìn kỹ lại, hoảng sợ phát hiện ra trên hai mạn thuyền của ổ khóa chiến thuyền kia có rất nhiều phiến cửa sổ nhỏ chợt lóe mở ra, trong từng cửa sồ vươn ra một nòng chiến pháo.
Mặc dù những chiến pháo này vô cùng nhỏ bé, nhưng Vũ La tin tưởng rằng uy lực chân chính của những chiến pháo này còn mạnh hơn cả những loại chiến pháo to lớn thông thường. Mặc dù hiện tại pháo đã mở ra, nhưng nếu có điểm nào khác lạ, ổ khóa này vẫn có thể công kích vô cùng đáng sợ.
Diệp Niệm Am quay lại nhìn Vũ La cười nói:
- Ma Lạc Uyên đúng là nơi an trí thi thể đám ma đầu, nhưng những thứ an trí bên trong Ma Lạc Uyên không chỉ có bấy nhiêu...
Dứt lời, lão không để ý tới Vũ La đang ngơ ngác, đẩy cửa tiến vào.
Cánh cửa nhỏ kia vừa mở, một luồng linh quang giống như con sứa phát tán ra, bao trùm cả cánh cửa rất nhanh, dường như xuyên qua không gian này là bước sang một thế giới khác.
Diệp Niệm Am đi vào, Vũ La do dự một chút, sau đó cũng vào theo. Quan tài mà hắn mang theo vốn không qua lọt cửa này, nhưng thông đạo hào quang kia dường như không có vấn đề gì, giống như một cái miệng có thể mở lớn. Quan tài vừa tới trước cửa, miệng thông đạo bên trong lập tức mở to, sau khi tiến vào, lập tức khôi phục nguyên trạng.
Mặc dù lực lượng ẩn chứa trong ổ khóa chiến thuyền kia đáng sợ vô cùng, nhưng nếu so với Ly Nhân Uyên, phòng ngự nơi này lộ vẻ mỏng manh yếu ớt hơn, Vũ La thầm nghi hoặc trong lòng, sau đó nghĩ tới một chuyện, bên dưới Ly Nhân Uyên có lão ma đầu, nếu không có tầng tầng cấm chế, lão khốn ấy hẳn sẽ xông ra.
Bên dưới Ma Lạc Uyên này chỉ là nơi lưu giữ thi hài của đám ma đầu, tưởng cũng không phải là chỗ tốt lành gì. Cho dù có người biết được vị trí của Ma Lạc Uyên này, có lẽ cũng không có hứng thú xuống đây chiêm ngưỡng di hài của đám ma đầu.
Vũ La bước vào thông đạo, có cảm giác như đang bước trên mây, Diệp Niệm Am ở phía trước nói:
- Không cần chúng ta bước đi, đám linh vân này sẽ tự động đưa chúng ta tới đích.
Vũ La gật đầu cúi nhìn xuống chân, quả nhiên dưới chân hắn có một cụm linh vân màu vàng nhạt đang bay về phía trước.
Diệp Niệm Am phía trước cũng có một cụm linh vân như vậy dưới chân.
Vũ La tò mò quan sát xung quanh, bên ngoài thông đạo tối om, không thể nhìn thấy gì cả. Đi được một lúc, Vũ La nhìn về phía trước không khỏi sợ hãi vô cùng, không còn thấy Diệp Niệm Am đâu nữa.
Dù sao Vũ La cũng là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, Diệp Niệm Am cách hắn không quá nửa trượng, thế nhưng có thể biến mất lặng lẽ không tiếng động.
Vũ La còn đang kinh hãi, đột nhiên cảm giác được thân thể mình đang rơi xuống. Thì ra cụm linh vân chở hắn tới một thông đạo thẳng đứng như một cái giếng, đang nhanh chóng hạ xuống.
Đến nơi này rồi, linh vân cũng đã trở nên mờ nhạt, chợt thấy Diệp Niệm Am trước mặt, Vũ La mới biết vừa rồi mình đã sợ bóng sợ gió, thì ra là như vậy.
Xung quanh thông đạo thẳng đứng này vẫn là bóng tối. Nơi này khác với Ly Nhân Uyên, xung quanh Phản Hồn Tác dẫn tới Ly Nhân Uyên là hư không vô tận, cơ hồ không có giới hạn, nhưng nơi này chỉ cần đưa tay lên, cách mình không xa có một bức vách ngăn cách giống như thủy tinh.
Bên ngoài vách ngăn thủy tinh này là bóng tối vô biên.