Chương 70
Chu Nghi Ninh ngồi trên giường lắng nghe tiếng nước chảy, Quý Đông Dương đang tắm.
Cô đi tới trước tủ, kéo ngăn tủ ra lấy mấy lọ thuốc, đổ lượng thuốc cần uống ra lòng bàn tay, đến lúc định bỏ vào miệng thì chợt nhớ đến giọng nói trầm và nụ hôn dịu dàng của anh, cô rút tờ khăn giấy gói thuốc lại rồi vứt vào thùng rác.
Cửa phòng tắm không khóa, cô vừa vặn một cái là cửa mở ra, người đàn ông bên trong thoáng sửng sốt, nhìn về phía cô.
Cô cởi áo choàng tắm để lộ cơ thể trắng muốt, đôi chân trần tiến về phía vòi sen, cô bị xối ướt sũng giống như anh, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Yêu càng nhiều, ham muốn càng nhiều.
***
Ngày hôm sau có cảnh quay chung với mấy đứa trẻ, bé nhỏ nhất khoảng ba, bốn tuổi, bé lớn nhất cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, trừ hai bé lần đầu đóng phim ra, còn lại đều đã đóng phim từ nhỏ, được xưng tụng là những "ngôi sao nhí". Đây là lần đầu tiên Chu Nghi Ninh tiếp xúc với chúng.
Quý Đông Dương đã diễn cùng bọn trẻ mấy lần, trong đó có một cô bé có đôi mắt rất to, rất tròn, rất đáng yêu, nhưng bé luôn cúi đầu chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Chu Nghi Ninh không dám tiến lại gần, cô hơi sợ khi phải tiếp xúc với bọn trẻ, không như Quý Đông Dương, anh liên tục xoa đầu một bé gái, nói chuyện với bé, dù cô bé không để ý tới anh nhưng anh vẫn không hề tỏ ra khó chịu.
Quay xong, cô bé đó đột nhiên kéo váy Chu Nghi Ninh. Chu Nghi Ninh không đi được, cô quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé đang sờ hình thêu trên váy cô. Cô không biết phải làm sao, vì không đi được nên chỉ đứng yên đó, cũng không nói gì.
Cô giáo đưa bọn trẻ đến nhanh chóng đi tới xin lỗi cô: "Bé thích bông hoa trên váy cô."
Chu Nghi Ninh "à" rồi mím môi lại, cúi đầu nhìn cô bé.
Cô giáo nói chuyện với cô bé, Chu Nghi Ninh đứng đó nhìn hai cô trò, lòng thầm nghĩ nếu cô bé thích, cô sẽ cắt bông hoa trên váy ra tặng cô bé. Bỗng nhiên cô bé buông tay ra khỏi váy của cô, cô giáo xin lỗi cô thêm lần nữa rồi bế cô bé đi.
Chu Nghi Ninh quay đầu lại, nhận ra mọi người đều đang nhìn cô, Quý Đông Dương cũng nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên nét cười.
Phó đạo diễn cười, hỏi: "Nghi Ninh không thích trẻ con à?"
Chu Nghi Ninh chần chừ, lắc đầu: "Không phải ạ."
"Anh thấy em không giống các cô gái khác, bọn họ mà nhìn thấy trẻ con thì sẽ chơi đùa với chúng, anh còn tưởng là em không thích trẻ con cơ."
Chu Nghi Ninh nhìn mấy cô gái trong đoàn phim đang vây quanh mấy diễn viên nhí, cô im lặng một chút rồi mới nói: "Em không biết chơi cùng trẻ con."
Buổi tối, sau khi ăn cơm do đoàn phim phát, Chu Nghi Ninh đi vào phòng nghỉ của Quý Đông Dương. Anh đang đeo bịt mắt nghỉ ngơi.
Cô đi tới gần sờ mặt anh, tay vừa chạm vào má đã bị giữ lại, Quý Đông Dương kéo bịt mắt xuống, nhìn cô, "Không ngủ một lát hả?"
Tối qua hai người ngủ muộn, tối nay còn phải quay cả đêm, anh sợ cô không chịu nổi.
Chu Nghi Ninh lắc đầu, "Không, lát nữa phải quay tiếp, nếu đang ngủ mà bị đánh thức thì khó chịu lắm."
Quý Đông Dương nắm tay cô, đứng dậy pha cà phê.
Chu Nghi Ninh ôm anh từ phía sau, hỏi: "Anh thích trẻ con à?"
Mặc dù ở đoàn phim anh không nói nhiều, tính tình cũng lãnh đạm hơn người ta, nhưng có vẻ như anh rất thích trẻ con, lúc nãy có mấy diễn viên nhí bám lấy anh, anh còn chơi với chúng một lúc nữa.
Quý Đông Dương khẽ chần chừ, cúi đầu đáp: "Ừ."
Sau đó, anh hỏi lại cô: "Em không thích hả?"
Chu Nghi Ninh dán vào lưng anh, lắc đầu, "Thích, nhưng sợ không nuôi tốt được."
Vừa thích vừa sợ, cô cảm thấy trẻ con rất đáng yêu, và cũng rất yếu ớt.
Quý Đông Dương cười, không nói gì.
A Minh gõ cửa trước khi vào, Chu Nghi Ninh bưng ly cà phê đi ra ngoài.
Tối nay đoàn phim phải quay xuyên đêm, lúc Chu Nghi Ninh rời khỏi trường quay thì đã mệt tới mức đi còn không vững, Trương Nhiên lái xe chở cô về đến dưới chung cư.
Chu Nghi Ninh tắm rửa sạch sẽ, vừa ngã xuống giường liền ngủ say.
Một giờ chiều, chuông báo thức reo lên, cô phải dậy để tới trường quay, hơn mười ngày nữa sẽ đóng máy, đoàn phim phải gấp rút quay cho kịp tiến độ, ai cũng mệt rã rời.
Một điều bất ngờ là Chu Lợi Huy đến thăm trường quay, còn có Thẩm Ngôn Quân đi cùng ông.
Chu Nghi Ninh đang dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật thì Trương Nhiên gọi cô, Thẩm Ngôn Quân định ngăn cô ấy lại nhưng không kịp. Chu Nghi Ninh ngẩng đầu lên, thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy hai người họ, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm, "Sao bố lại tới đây?"
Chu Lợi Huy cười: "Bố vừa tham dự một buổi hội thảo, đúng lúc đi ngang qua đây nên ghé vào một lát."
Chu Nghi Ninh không nói gì mà nhìn Thẩm Ngôn Quân.
Thẩm Ngôn Quân cũng yên lặng nhìn cô, anh cảm nhận được sự xa lạ ngày một lớn dần giữa hai người, nó kéo họ càng lúc càng xa nhau, dẫu biết thế nhưng anh lại không thể cố hết sức để nối lại khoảng cách, bởi anh không muốn ép buộc cô, và kể từ khi biết bệnh tình của cô, anh càng không thể ép buộc cô.
Trước kia anh không hiểu tại sao cô luôn nằng nặc hai người không thể chung đôi, cũng không biết vì sao cô chạy trốn khỏi lễ đính hôn. Còn bây giờ thì cái gì cũng rõ ràng hết rồi. Giống như cô đã nói, cô có thể ở bên bất cứ ai nhưng chắc chắn không phải là anh, chỉ khi nào không còn dính líu gì tới nhà họ Chu, Chu Giai Huệ và Hạ Vân, cô mới được sống tự do tự tại nhất.
Sự xuất hiện của Chu Lợi Huy và Thẩm Ngôn Quân gây ảnh hưởng ít nhiều tới tiến độ của đoàn phim, Chu Nghi Ninh nhìn người trong đoàn phim ra đón tiếp, nhíu mày gọi Thẩm Ngôn Quân sang một bên, nói: "Anh tới thì thôi đi, sao còn đưa bố em tới nữa? Anh không biết mỗi lần anh tới là gây ảnh hưởng đến quá trình quay phim à?"
Thẩm Ngôn Quân cười: "Anh đã bảo bọn họ đừng để ý tới bọn anh rồi."
Chu Nghi Ninh liếc mắt, "Vô ích thôi, anh là nhà đầu tư, là Thượng Đế đó có biết không hả?"
Thẩm Ngôn Quân bật cười thành tiếng, sau đó nhanh chóng ngừng cười, giọng điệu thản nhiên kèm theo chút sầu não: "Anh ở thêm một lát nữa rồi đi. Em quay xong phim này thì sẽ rời khỏi đây hả? Sau này sẽ khó gặp nhau lắm."
Chu Nghi Ninh im lặng một chút, "Đúng vậy." Cô cười, "Em sắp nổi tiếng rồi, sẽ bận lắm."
Thẩm Ngôn Quân chăm chú nhìn cô: "Em muốn nổi tiếng ư?"
Chu Nghi Ninh: "Rất muốn."
Thẩm Ngôn Quân: "Anh biết rồi."
Chu Nghi Ninh trò chuyện với anh thêm một lát rồi đi.
Chu Lợi Huy chỉ đến một lát rồi rời đi, Chu Nghi Ninh đứng trên hành lang ngẩn người nhìn theo lưng của ông. Thời đi học cô thường xuyên gây chuyện nhưng không bao giờ hiệu trưởng mời được ông. Cô và Chu Giai Huệ không học cùng lớp, ngày họp phụ huynh, ông chưa từng đến tham dự vì cô, còn Hạ Vân luôn xuất hiện đúng giờ tại lớp của Chu Giai Huệ. Không ngờ nhiều năm sau, Chu Lợi Huy lại tới trường quay thăm cô.
Ở bên kia, trong một phòng trống, Quý Đông Dương nhìn Thẩm Ngôn Quân, điềm tĩnh hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Thẩm Ngôn Quân châm điếu thuốc, hỏi anh: "Hút không?"
Quý Đông Dương: "Không."
Thẩm Ngôn Quân biết mình không có nhiều thời gian, sau khi thở ra một làn khói, anh nhìn đối phương: "Anh biết chuyện trước đây của Nghi Ninh không?"
Quý Đông Dương nhìn anh ta, nói: "Biết."
Tại bữa tiệc năm đó của Chu Giai Huệ, Lục Tiêu đã nói một ít, lúc đó anh không để tâm nên không nhớ nhiều, nhưng cũng biết cô không hạnh phúc với gia đình. Cô gặp kẻ cướp ở Anh, nếu anh không xuất hiện, khó mà tưởng tượng ra nổi bọn chúng sẽ làm gì khi không lấy được tiền. Thẻ ngân hàng của cô bị khóa, rất dễ đoán ai là người khóa, hoặc là bố cô, hoặc là mẹ kế của cô, cho dù là ai khóa thì bố cô cũng đều biết chuyện, vậy chẳng khác nào bị chính bố ruột của mình dồn vào đường cùng, cô đã tuyệt vọng đến nhường nào?
Cho dù là ai thì cũng rất khó chấp nhận chuyện đó. Huống hồ với một người khát khao mái ấm gia đình như Chu Nghi Ninh.
Quý Đông Dương không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô suýt bắn ch.ết người, nhưng lúc đó cô còn nhỏ, chỉ là cô bé mới mười mấy tuổi, cộng thêm việc cô thay đổi thất thường, dè dặt giấu diếm tâm trạng của mình nên anh cũng đoán được, và cũng cảm nhận được.
Nếu nhắc tới chuyện đó làm cô khó chịu, anh sẽ không hỏi.
Thẩm Ngôn Quân gảy tàn thuốc, giọng nói rất nhỏ, "Vậy anh có biết bệnh của cô ấy không?"
Mấy giây sau, Quý Đông Dương trả lời: "Biết."
Thẩm Ngôn Quân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, qua một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh biết khi nào?"
Quý Đông Dương: "Sau khi khởi quay phim này, cô ấy hơi khác thường."
Thẩm Ngôn Quân ngỡ ngàng, "Anh đoán mò?"
"Cảm giác." Quý Đông Dương nhìn anh ta, "Nếu cậu muốn nói về chuyện đó thì không cần đâu, bây giờ cô ấy rất tốt."
Dứt lời, anh xoay người mở cửa ra.
Thẩm Ngôn Quân gọi anh: "Đợi đã."
Quý Đông Dương quay đầu lại, Thẩm Ngôn Quân dập tắt điếu thuốc, nói: "Anh đã thấy cô ấy phát bệnh chưa? Anh có biết rõ bệnh của cô ấy không? Cô ấy từng suýt giết ch.ết một người khi còn ở Anh, chuyện đó đã trở thành bóng ma tâm lý đối với cô ấy, quá khứ của nữ chính trong phim Khúc mắc rất giống với cuộc sống trước đây của cô ấy, vậy nên có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ phát tác bệnh, lỡ như lúc đó anh..."
Anh ta dừng lại một chút, gương mặt rất nghiêm nghị: "Anh xác định là mình sẽ thông cảm cho cô ấy chứ? Và cho dù có thông cảm được, liệu anh có để bụng chuyện đó không?"
Quý Đông Dương cười nhẹ: "Cậu để bụng?"
Thẩm Ngôn Quân nhíu mày: "Tôi sẽ không để bụng."
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Quý Đông Dương, anh lạnh lùng, "Tôi biết chuyện cô ấy bắn người khác, chính tôi là người đã đưa khẩu súng đó cho cô ấy, bất cứ lỗi lầm nào mà cô ấy phạm phải, bất cứ chuyện gì mà cô ấy đã trải qua, tôi đều có trách nhiệm."
Anh kéo cửa ra, bỏ lại một câu trước khi đi, "Và tôi càng không để bụng."
Nếu lúc ấy anh không đưa khẩu súng cho cô, có lẽ cô đã không bắn người đó, nhưng trên đời này không có chữ "nếu", chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Như cô đã nói, cô không hối hận khi đã nổ súng. Nhưng cô sợ, Quý Đông Dương biết chắc chắn lúc đó cô đã sợ.
Vậy thì sao chứ? Anh cũng không hối hận khi đã để lại khẩu súng cho cô, vì nếu không có khẩu súng ấy, nếu cô không bắn người đó bị thương, sẽ xảy ra chuyện gì? Tính cô quyết liệt, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh không biết cô sẽ trở nên thế nào, nhưng chắc chắn Chu Nghi Ninh sẽ không phải là Chu Nghi Ninh của hiện tại.
Cho dù thế nào đi nữa, Chu Nghi Ninh của bây giờ là một Chu Nghi Ninh tốt nhất.
***
Thẩm Ngôn Quân đứng yên ở chỗ cũ, chờ một lúc sau, anh mới hiểu câu nói của Quý Đông Dương.
Anh biết Chu Nghi Ninh luôn nhớ về một người đàn ông không rõ hình dáng cũng như tên tuổi, người ấy đã giúp cô, khẩu súng đó cũng do người ấy đưa cho cô. Chu Lợi Huy từng kể với anh rằng trước kia, lúc phát bệnh, Chu Nghi Ninh đã liên tục hét toáng lên:
"Mẹ, mẹ tìm giúp con một người đi."
"Bố, bố tìm giúp con một người đi."
"Mẹ, mẹ tìm anh ấy giúp con đi."
Khi đó, ngay cả bố mẹ ruột của mình mà cô cũng không tin tưởng nhưng lại tin một người đàn ông không thấy rõ mặt mũi, đơn giản là vì người ấy đã giúp đỡ cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất.
Nhưng rốt cuộc người ấy là ai? Không ai biết hết, ngay cả Chu Nghi Ninh cũng không biết.
Thẩm Ngôn Quân không ngờ cô đã tìm ra được người ấy, và càng không ngờ người ấy lại là Quý Đông Dương.
Thảo nào cô kiên quyết đến thế.
Thẩm Ngôn Quân dựa người vào tường, nở nụ cười chua chát.
Thế sự xoay vần, duyên trời đã định, cầu cũng không được.
Chuyện gì đến sẽ đến, cái gì không phải của mình thì dù có tranh giành cũng chẳng thể nào thuộc về mình.
***
Chu Nghi Ninh trốn trong phòng nghỉ của Quý Đông Dương học pha cà phê với A Minh. Khi Quý Đông Dương đi vào, cô ngoảnh đầu cười với anh, mắt cong cong, "Em đang học pha cà phê với A Minh."
Tay nghề pha cà phê của A Minh là số một, anh ta còn biết tạo bọt cà phê, có đầy đủ dụng cụ, nhưng vì Quý Đông Dương không quan tâm ly cà phê đẹp hay xấu nên A Minh có rất ít cơ hội để trổ tài, thế nên cô thấy mới mẻ vô cùng.
Quý Đông Dương thấy cô hào hứng thì buồn cười.
Một lát sau, cô bưng ly cà phê đặt trước mặt anh.
Bông hoa được vẽ rất xấu, chỉ có chữ tiếng Anh là có thể đọc ra.
Cô nghênh mặt: "Hơi xấu, đừng chê nhé."
Quý Đông Dương: "Xấu đẹp gì cũng uống cả thôi."
Chu Nghi Ninh: "..."
***
Lúc rời khỏi trường quay đã mười hai giờ đêm, Chu Nghi Ninh tự lái xe về nhà, đỗ xe xong, cô lấy túi xách đi về phía thang máy.
Đằng sau vang lên tiếng gọi: "Chị."
Chu Nghi Ninh nhíu mày quay đầu lại, Chu Giai Huệ ăn vận đẹp đẽ đang tiến về phía cô.
Kể từ lần trước, Chu Giai Huệ không dám tới tìm cô nữa vì sợ, tuy Chu Nghi Ninh thấy đỡ mệt vì không bị quấy rầy, nhưng trong nội tâm, cô rất khó chịu khi có người biết bệnh của mình.
Cô ghét Chu Giai Huệ, không ai muốn người mình ghét biết được nhược điểm của mình, vì điều đó khiến người ta rất bất an.
Chu Nghi Ninh cực kỳ bài xích Chu Giai Huệ, cô mím chặt môi, lạnh lùng: "Đừng làm tôi buồn nôn."
Cô đi vào thang máy, Chu Giai Huệ cũng đi vào theo.
Chu Nghi Ninh nhíu mày, cười lạnh lùng: "Cô muốn làm gì? Không sợ tôi à?"
Chu Giai Huệ cười, "Gần đây tâm trạng của chị rất tốt mà."
Chu Nghi Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Lợi Huy: "Bố, Chu Giai Huệ đang ở nhà con, phiền bố tới dẫn nó về, con không có tâm trạng đối phó với nó."
"Sao chị lại dám mách bố?"
Chu Giai Huệ nóng nảy, nhào lên định giật lấy điện thoại, Chu Nghi Ninh lui về sau, cất điện thoại vào trong túi.
Đinh.
Cô đẩy Chu Giai Huệ ra, bước nhanh ra khỏi thang máy, không thèm nói câu nào.
Chuông điện thoại của Chu Giai Huệ lập tức vang lên, là Chu Lợi Huy gọi đến, Chu Giai Huệ không dám từ chối cuộc gọi, "Bố ạ."
Chu Lợi Huy mắng to: "Bố chưa nói hả? Đừng gây phiền hà cho chị con, cũng không được quấy rầy nó."
Chu Giai Huệ sững sờ vì bị ông mắng, cô ta khóc: "Bố, càng ngày bố càng hung dữ với con, có phải giống như mẹ nói là bố sẽ đuổi hai mẹ con con để đón mẹ con chị ta về nhà không?"
Chu Lợi Huy lạnh lùng: "Nói bậy gì đó?!"
Chu Giai Huệ hét lên: "Bố làm vậy thật mà!"
Cô ta cúp điện thoại, giận dữ nhìn về phía Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi Ninh mở cửa, đang định vào nhà thì nghe tiếng Chu Giai Huệ la lên: "Đừng nghĩ là tôi không biết cô và Đông ca đang yêu nhau!"