Chương 68: Thượng đầu điên rồi
Mọi người vừa trở lại Toàn Tiên môn, còn chưa giải tán đã nhận được nhiệm vụ cưỡng chế mới. Mở ngọc giản ra đọc, tất cả đồng loạt mắng chửi.
“Cái gì vậy? Bắt chúng ta tới Sinh Tử tràng tiến hành sinh tử quyết đấu ư?” Huyết nương tử khó tin gào lên.
“Người của Toàn Tiên môn có phải điên hết rồi không? Đây không phải là buộc chúng ta đi chịu ch.ết sao? Mà mục đích lại chỉ là để người ta đặt cược, coi chúng ta là đồ chơi cho người khác giải trí sao?” Phi Thiên Long cũng bất mãn mắng.
Ông lão và Lưu Cao Nghĩa nhìn nhau không lên tiếng, chuẩn bị kín đáo thương nghị về chuyện này. Những người khác cũng hoài tâm tư, mắng thì mắng, nhưng nếu không đi thì chỉ còn nước rời khỏi Toàn Tiên môn.
Kim Phi Dao có chút đau đầu, nàng vừa định bế quan đánh sâu vào Luyện Khí hậu kỳ đại viên mãn, nếu bị thương ở Sinh Tử tràng lại mất thêm thời gian khôi phục, còn không bằng rời khỏi Toàn Tiên môn, tìm một chỗ bế quan, mặc kệ đống nhiệm vụ cưỡng chế đó.
“Hả, người tham gia sẽ được phân cho một nửa số tiền đặt cược? Ta nghe nói hiện tại một trận đấu vớ vẩn cũng có vài vạn linh thạch, có vài nhân vật lợi hại thì số linh thạch đặt cược còn có thể vượt qua hơn mười vạn. Nếu như thắng một trận thì sẽ được phân cho mấy vạn linh thạch, như vậy một năm không cần phải làm nhiệm vụ mà vẫn đủ linh thạch để tu luyện và mua pháp khí.” Lý Nhị Căn xem nhiệm vụ, đột nhiên cười rộ lên giống như vớ được vận may vậy.
Mọi người vừa nghe hắn nói liền an tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, đây dường như là việc có thể làm. Dù sao cứ làm những nhiệm vụ nhỏ cũng khá lãng phí thời gian, lại không biết có thu hoạch được gì không. Mọi người đều không tự nguyện đi, cũng không khác gì với các tu sĩ tham gia sinh tử đấu.
Không ngờ một câu nói của Lý Nhị Căn lại đánh tan sự tức giận của mọi người.
Kim Phi Dao cũng bắt đầu suy tính. Bản thân nàng vẫn còn bị đuổi giết, không bằng cứ trà trộn ở Toàn Tiên môn còn có người làm hậu phương. Sinh Tử tràng một năm một lần, cũng đều là Luyện Khí kỳ, hẳn là không có vấn đề gì. Lo lắng một hồi, Kim Phi Dao quyết định trước tiên đi đánh một trận thử nghiệm, nếu thật sự kiếm bộn thì có thể chấp nhận làm chuyện này.
Mọi người cũng có ý nghĩ tương tự, chỉ còn chờ nghi trượng của Nhạc Nghiệp đường tới đưa ra quyết đinh.
Quả nhiên, ngày hôm sau Nhạc Nghiệp đường liền phái người đến, ngoài việc phân tích cho họ một số ưu việt còn có nhiệm vụ ghi lại danh sách người tham gia.
Những người đứng đây đều không quá lớn tuổi nhưng vẫn vây quanh đệ tử của Nhạc Nghiệp đường, biểu cảm khác nhau suy xét lời hắn nói.
Kim Phi Dao cũng bắt đầu tính toán, nghe vị nghi trượng này nói ngoại trừ được một nửa đặt cược thì bản thân người tham gia cũng được tự đặt cược. Sau khi giết ch.ết đối phương, nếu đối phương không có người thân thì tất cả những thứ của hắn sẽ thuộc về mình. Phúc lợi này đúng là không tệ, ở những trận đấu sinh tử khác thì tất cả tài sản của người ch.ết mà không có người thân mang đi thì sẽ toàn bộ thuộc về Sinh Tử tràng.
Bình thường, tu sĩ đều thích mang toàn bộ tài sản bên người, thứ linh tinh gì cũng có, nếu như gặp được một tài chủ thì đúng là phát lớn.
Mặt khác, họ lại không bố trí môn nhân cùng môn phái tỷ thí với nhau, vậy là có thể giảm bớt được việc gặp phải người quen, không thể hạ thủ.
“Ta nguyện ý đi, ghi tên ta vào đi.” Đã suy nghĩ rõ ràng, nàng cũng không lãng phí thời gian, báo tên luôn.
Nghi trượng Nhạc Nghiệp đường lấy ra một cái ngọc giản nửa đỏ nửa trắng ghê tởm, bắt đầu viết tư liệu về Kim Phi Dao. Nhìn hắn dùng linh lực viết lên ngọc giản, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Từ… từ, có thể không viết tên thật được không?”
“Tại sao?” nghi trượng ngẩng đầu, khó hiểu hỏi.
Kim Phi Dao ngượng ngùng nói: “Bộ dáng hiện tại của ta không hợp với cái tên, dù sao cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, ngươi đổi tên đăng ký cho ta là được.”
Nghi trượng nghĩ ngợi một lát, dù sao bọn họ cũng đã biết thân phận thật, mà những tu sĩ chuyên kiếm sống bằng sinh tử đấu cũng có vô số ngoại hiệu kỳ quái, đổi một cái cũng không quan hệ, vì thế hắn đồng ý, hỏi: “Được, ngươi muốn đổi tên là gì?”
“Kim cương vô địch đại lực nhân, Kim Phi.”
“Phụt…” Ông lão đang uống trà, nghe thế không nhịn được phun cả ra ngoài. Những người khác cũng không nhịn được cười ầm lên, ngay cả người luôn luôn không biểu cảm là Mộc Thanh cũng cúi đầu khẽ cười.
Nghi trượng cố nhịn, hít sâu một hơi hỏi: “Ngươi nghiêm túc?”
“Uhm.” Kim Phi Dao dùng sức gật đầu.
“Được rồi.” Nghi trượng nghe theo, viết mấy chữ “Kim cương vô địch đại lực nhân Kim Phi” viết vào, vừa viết vừa lắc đầu. Tên tu sĩ trêu chọc Triệu gia này chỉ cần báo tên lên chắc chắn sẽ có rất nhiều người săn tiền thưởng đòi tỷ thí với nàng.
Điều khiến Kim Phi Dao không ngờ tới là Ông lão và Lưu Cao Nghĩa không muốn tham gia sinh tử đấu mà tự nguyện rời khỏi Toàn Tiên môn. Những người khác đều báo danh với suy nghĩ đi thử nghiệm, chỉ có Lý Nhị Căn là vô cùng hưng phấn, lại còn yêu cầu xếp hắn lên đấu đầu tiên.
Mọi người đều không hiểu tại sao hắn lại hưng phấn như vậy, sau đó Đinh Tễ đứng một bên không nhịn được, cười nói: “Lý Nhị Căn bị một tiên tử của Mỹ Nhân lâu câu hồn rồi, mấy ngày trước ta tới một pháp khí điếm thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm một bộ Tảo Hà y, thiếu chút nữa là nhìn thủng vài cái lỗ trên Tảo Hà y của họ.”
“Tảo Hà y? Không phải là hắn muốn đi Sinh Tử tràng kiếm linh thạch để mua Tảo Hà y cho nữ nhân Mỹ Nhân lâu kia chứ?” Huyết nương tử trợn tròn mắt nhìn Lý Nhị Căn, ánh mắt hung ác như muốn giết người.
Lý Nhị Căn chỉ ngượng ngùng vuốt đầu cười cười, coi như cam chịu phỏng đoán của Huyết nương tử.
Kim Phi Dao đương nhiên biết Tảo Hà y là cái gì, đó là loại áo phòng ngự mà tu sĩ trước Trúc Cơ có thể mặc. Do nó rất đẹp, dường như có thể át ánh sáng bình minh, còn có pháp thuật phòng ngự cao cường nên trở thành loại áo tốt nhất của những nữ tu sĩ đê giai, cũng có không ít nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng vẫn mặc Tảo Hà y này.
Bởi vì rất được yêu thích nên mỗi cái Tảo Hà y đều có giá tới mấy vạn linh thạch, nếu được chế tạo bởi danh gia luyện khí thì giá còn cao hơn nữa. Cho nên Huyết nương tử và Kim Phi Dao đều không mua nổi, chỉ có thể nhìn những nữ tu sĩ nhà giàu mặc Tảo Hà y xinh đẹp này.
Huyết nương tử nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lý Nhị Căn, vươn tay véo Phi Thiên Long để giải hận. Bộ dáng né tránh mà không dám của Phi Thiên Long khiến mọi người cảm thấy thực đáng thương. Sau khi về nhất định Huyết nương tử sẽ trách móc Phi Thiên Long không mua Tảo Hà y cho mình, cũng không biết sẽ ngược đãi hắn ra sao nữa.
Nghi trượng đệ tử này đúng là tốt bụng, tu sĩ Luyện Khí kỳ của Toàn Tiên môn nhiều như vậy mà hắn lập tức bố trí lịch quyết đấu cho Lý Nhị Căn, thời gian là giờ Mùi ngày hôm sau, Lý Nhị Căn nghe được tin tức thì vội vàng chạy đi tìm tiên tử Mỹ Nhân lâu kia, lúc trở về đã là nửa đêm.
Hôm sau Kim Phi Dao không đi xem Lý Nhị Căn quyết đấu mà ngồi nghiên cứu Ẩn Thân phù, chạy tới linh phù điếm mua vật liệu.
Vẽ linh phù phẩm thấp cũng không cần thủ pháp và tài liệu quá phức tạp, tuy nhiên do xác xuất thành công thấp nên so với luyện đan thì không lời bằng, bởi vậy mà mới có tình trạng linh phù phẩm cao giá cao mà vẫn thiếu hàng. Hơn nữa phương pháp vẽ phù bán ra cũng chỉ những linh phù phẩm thấp, còn linh phù phẩm cao đều là bí truyền.
Đây đều là những điều Kim Phi Dao đọc được trong quyển linh phù nhập môn trong linh phù điếm. Đây là linh phù điếm số một số hai trong thành Lạc Tiên rồi nhưng phương pháp chế phù bán ra cũng chỉ có những linh phù thường dùng như Thần Hành phù, Hỏa Viêm phù, Liệt Hỏa phù, Băng Tiễn phù… thấp phẩm.
Nàng hỏi thăm thì biết Ẩn Thân phù là linh phù tứ phẩm, hơn nữa căn bản không có bán. Kim Phi Dao âm thầm cao hứng, tứ phẩm linh phù bán ra mấy trăm linh thạch một tờ, sau này nàng phải luyện tập thật tốt, kiếm cơm dựa vào nó cũng không thành vấn đề.
Vẽ linh phù yêu cầu bút và lá bùa trắng, và quan trọng nhất là phù dịch. Phù dịch có rất nhiều chủng loại, có nước linh thực, còn có khoáng thạch nghiền thành bột rồi điều chế thành phù dịch, quý nhất và cũng thường được dùng nhất là phù dịch bằng máu linh thú. Tuy nhiên, máu của linh thú cấp thấp không thể dùng trực tiếp mà phải pha thêm bột quặng và phụ gia mới có thể dùng để vẽ linh phù.
Kim Phi Dao còn nghe nói loại phù dịch quý nhất ở Nam Sơn giới là nước mắt của yêu thú độc nhãn cấp tám Hải Nữ, một giọt bán được hơn một ngàn thượng phẩm linh thạch. Kim Phi Dao không tưởng tượng nổi, vẽ một lá phù ít nhất cũng phải cần hơn mười giọt, rốt cục là thứ đó dùng để vẽ linh phù gì chứ?
Với mục đích luyện tập, Kim Phi Dao mua một tập vẽ phù nhập môn, lại mua rẻ được một lọ phù dịch bằng máu thú, lá bùa cũng chọn loại giấy rẻ nhất, lá bùa từ da thú giá quá cao, đợi đến khi đạt trình độ cao thì sẽ mua. Nhưng đến lúc chọn phù bút thì Kim Phi Dao lại do dự.
Theo lý mà nói, phù bút càng tốt thì khi vẽ sẽ càng hiệu quả, xác xuất thành công sẽ cao hơn, nhưng phù bút tốt thì lại quá đắt, nàng nhìn trúng một cái phù bút màu trắng, đầu bút dùng lông gáy của yêu thú Khê Tức cấp năm, giá lại cao tới sáu vạn hạ phẩm linh thạch.
Trên người Kim Phi Dao có chút tài sản nhưng còn lâu mới đạt đến con số đó, số chiếm được trong túi trữ vật của Sơn Ngàn Tử cũng chỉ có ngàn khối linh thạch. Trong Cảnh Thiên huyễn bồn có bốn con kiến Giáp Tinh có thể thải linh thạch, nhưng một ngày được có bốn khối, hiện tại mới thu tổng cộng năm trăm khối, nàng căn bản không mua nổi cây bút này.
Đáy lòng chất chứa sự bất mãn với giá hàng ở thành Lạc Tiên, Kim Phi Dao mua một phù bút trị giá hai nghìn ba trăm linh thạch. Thân bút màu lá cọ, đầu bút làm từ lông lợn rừng phổ thông, thoạt nhìn thật giống với cây bút bình thường mà mấy lão nhân trăm tuổi trong thế tục dùng để viết câu đối.
Đã thế, cây bút này lại còn mang một cái tên rất khí phách: Thần Đến, ý là khi vẽ linh phù, phù bút mang thần khí, linh phù vẽ ra càng mạnh. Nàng nhìn lên giá bút, ở phía sau ngọc giản ghi chữ “Thần Đến” là một cái ống bút cắm tới hai mươi, ba mươi cây “Thần Đến”.
Cảm thán linh thạch không đủ dùng, nhất định phải đi bắt thêm kiến Giáp Tinh, Kim Phi Dao thảnh thơi quay trở lại Toàn Tiên môn. Vừa vào trong viện bốn mươi tư đã nghe được một tin tức kinh người, Lý Nhị Căn ch.ết.
Lý Nhị Căn trên lôi đài Sinh Tử tràng bị đối thủ chỉ dùng một chiêu xử lý, ch.ết rất nhanh gọn, không lưu lại một câu di ngôn. Nghĩ ra hắn không có thân nhân, cũng không có đệ tử, ngay cả một người đau buồn cho hắn cũng không có, Kim Phi Dao liền cảm thấy hắn ch.ết thật đúng là oan uổng.
Đột nhiên, Kim Phi Dao nhớ tới một người. Vị tiên tử không biết tên trong Mỹ Nhân lâu kia chỉ sợ là người duy nhất thương tâm vì hắn, có khi còn khóc lả người ý chứ, mắt thấy Tảo Hà y sắp tới tay đến nơi, chỉ qua vài canh giờ đã tan thành bọt nước, nàng không khóc thì ai khóc đây?