Chương 47 Chuẩn bị
Không an nhàn như Cơ Thiên Vân, lúc này những kẻ chưa tìm được bản mệnh linh thú như Tần Thiên Quang, hai chị em nhà họ Diệp,… đang phải chịu áp lực của thời gian. Bởi vì, chỉ còn 3 tháng nữa thôi là tới hạn mà Ngự Thú Tông đưa ra, nếu không thể hoàn thành thì bọn họ chỉ có cách tìm một ấu thú ở gia tộc khế ước hoặc bị hạ cấp thành tạp dịch đệ tử.
Tây Sơn Lĩnh, Hóa Long bí cảnh.
Bây giờ Tần Thiên Quang đang sứt đầu mẻ trán để thuyết phục Bích Thủy Linh Xà thành bản mệnh linh thú của hắn.
Dù linh trị của hắn đạt tới số 87 nhưng vẫn không đủ thỏa mãn Bích Thủy Linh Xà. Lòng tham nó quá lớn!
Hắn đã đi theo nó hơn 1 tháng nhưng vẫn không thành công.
Tần Thiên Quang biết rõ đây là quyết định liều lĩnh của bản thân, hắn chỉ còn không tới 3 tháng, nghe có vẻ nhiều nhưng thật sư thời gian không có bao nhiêu. Bởi vậy hắn đang ở tận cùng phía Tây, cho dù là đi về phía Linh Hải, hay Cốt Uyên đều phải tốn hơn 2 tháng thời gian, còn lại 1 tháng tìm linh thú e rằng chỉ chọn được một chút đầu thừa đuôi thẹo.
Hơn nữa chưa tính tới hắn muốn tìm một độc thú hệ thủy, như thế mới đúng với ý nghĩ ban đầu của hắn. Trước mắt Bích Thủy Linh Xà là phù hợp nhất, nhưng khổ nổi đại tổ tông trước mắt này không vừa lòng hắn.
Tần Thiên Quang thở dài, hắn quyết định thuyết phục Bích Thủy Linh Xà một lần nữa, nếu vẫn không được thì hắn sẽ xuôi phía Đông về phía Linh Hải tìm linh thú, nếu hắn tìm kiếm được một con linh thú thủy hệ tiềm lực không sai thì sau này vẫn có thể bồi dưỡng nó thành độc thú được.
“Bích Thủy Linh Xà, không phải ta tự kiêu nhưng dù gì ta cũng là một trong những kẻ có tư chất tốt nhất trong 3 năm nay.” Giọng hắn vang lên, trầm thấp, ổn định.
Bích Thủy Linh Xà liếc nhìn hắn, khinh thường: “Chỉ bằng ngươi? Chỉ sợ chó cũng không theo.”
Tất nhiên là Tần Thiên Quang nghe hiểu, nhưng hắn không hề bận tâm mà tiếp tục thuyết phục: “Ta xem ngươi sinh ra đến nay cũng được hơn 2 năm rồi, nếu bỏ ta qua thì không khác gì ngươi bỏ qua tiên duyên kì này, kì tiếp theo là 3 năm, ngươi chờ nổi sao?”
Câu nói này đánh trực tiếp vào nỗi sợ của nó, đúng vậy, ở tu tiên giới có một luật bất thành văn là linh thú càng trẻ thì tính dẻo càng mạnh, càng có tiềm lực, ngược lại…
Thấy lời nói của mình đã đả động được nó, hắn nói tiếp:
“Cho là ngươi rất có tiềm lực, 3 năm sau, ngươi vẫn chắc chắn có người tiếp theo tiềm lực hơn ta sẽ khế ước linh thú như ngươi sao? Nên nhớ xà loại ở Ngự Thú Tông cũng không phải chủ lưu.”
Lúc này gần như bất chấp, hắn nói hết mọi lời có thể nói cho dù lời nó xúc phạm tới tự tôn của Bích Thủy Linh Xà.
Một lát lâu vẫn chưa nhận thấy được phản hồi, Tần Thiên Quang mất kiên nhẫn, hắn kiêu ngạo hỏi: “Thế nào? Cân nhắc xong chưa? Ta chỉ cho ngươi cơ hội lần này, nếu ngươi vẫn từ chối vậy thì ngươi tiếp tục chờ đệ tử mới đi thôi. Ta không rảnh chơi trò chơi đợi chờ với ngươi!”
Bích Thủy Linh Xà vẫn đang suy nghĩ lại điều hắn nói, 3 năm sau Ngự Thú Tông mới có đệ tử mới, như vậy niên linh của nó ít nhất phải là 5, không! Chỉ sợ hơn, hoặc là… Nó sẽ ở lại đây làm phàm thú, tìm bạn lữ rồi sinh sôi thế hệ tiếp theo như cha nó.
Nghĩ tới đây, nó cũng quyết định được, dù sao nếu có lựa chọn, không ai muốn chọn bình thường cả đời!
Bích Thủy Linh Xà trườn tới trước mặt Tần Thiên Quang, dù cho không ưa tên nhân loại này thì lời ban nãy hắn nói vẫn rất đúng tình huống hiện tại.
Nó chờ được không? Đáp án là không. Chỉ sợ từ đây tới 3 tháng sau hắn là cơ hội cuối cùng của nó.
…...
1 tháng sau.
Phía đông Linh Hải.
Hiện tại là hơn 12 giờ trưa, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống như muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh dưới vòm trời này. Thời khắc này có một thiếu nữ từ dưới nước bước lên, thân hình tuyệt mỹ, làn da trắng như tuyết, dung nhan tuyệt sắc mang nét hiền dịu.
Tùng giọt nước đọng lại thân hình của nàng càng tôn lên vẻ đẹp như tiên như ngọc này, dám cá bất kỳ người nam nhân nào nhìn thấy nàng lúc này cũng sẽ trúng tiếng sét ái tình, trừ khi…
Nàng chính là Diệp Vân Linh, một trong hai hòn ngọc quý của Diệp gia!
Diệp Vân Linh có chút phiền muộn nhíu mày, theo tin tức trước khi vào Hóa Long bí cảnh thì nàng nhận được một tin tình báo là có một cái “cành” cây ở phía sâu đáy biển cạn.
Nhưng vấn đề là nàng đã tìm hơn 5 tháng mà không thấy bất kỳ tung tích nào. Diệp Vân Linh lẩm bẩm: “Chẳng lẽ phương hướng ta tìm là sai? Hay là… đó căn bản là tin tức giả?”
Diệp Vân Linh mệt mỏi, thần sắc phiền muộn mặc lại quần áo rồi bước lên bờ kiếm hàng cây tránh nắng, nghỉ ngơi một chút.
Nàng biết thời gian của nàng còn lại không nhiều, chỉ còn hơn… 2 tháng nữa thôi.
“Thôi, cược một phen.” Diệp Vân Linh thì thầm, dù sao thì nàng cũng có đường lui, nếu thất bại thì về nhà khế ước chồi non ở thủy mạch là được, theo nàng thấy chồi non đó tiềm lực 10 phần, e rằng cho dù đặt ở Hóa Long bí cảnh nó cũng là cực phẩm linh thú.
…...
45 ngày sau.
Xích Hỏa Sơn.
Ngoài dự liệu của Diệp Vân Diễm, chênh lệch thời gian quá nhiều, Hỏa Văn Linh Quy, linh thú mơ ước của nàng đã bị kẻ khác nhanh chân một bước khế ước mất.
Thiếu hụt tình báo, cộng thêm không chấp nhận được sự thật này, Diệp Vân Diễm đã hao phí hơn 5 tháng ở Xích Hỏa Sơn.
Tính cách không tim không phổi cộng thêm gia thế khổng lồ làm nàng không mấy quan tâm lắm về thời hạn, nàng chỉ lo lắng một điều là khi trở về gia tộc nàng sẽ không thể khế ước hỏa hành linh thú.
Tất nhiên, cũng chỉ còn không tới 15 ngày nữa là nàng sẽ bị “đá” ra bí cảnh này.
Diệp Vân Diễm tóc tài bù xù, thân hình bẩn thiểu mấy tháng không tắm rửa làm cho nàng lúc này không khác gì kẻ ăn xin, dù nàng có một khuôn mặt y đúc với chị của nàng - Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Diễm lấy ra bình nước, uống vài ngụm như từ hoang mạc trở về, mặc dù nơi nàng đang đứng không khác gì hoang mạc, thậm chí là hơn.
Bỗng nhiên nàng quyết định dùng Tầm Linh Phù thử thời vận, nếu nó dẫn đến sinh linh phù hợp tâm ý thì Diệp Vân Diễm sẽ khế ước ngay.
Nghĩ là làm liền, Diệp Vân Diễm dùng một viên hạ phẩm linh thạch kích hoạt Tầm Linh Phù, tờ phù lục nhanh chóng hóa thành điểm sáng, bay về phía Bắc.
Phía Bắc là đi ngược hướng với Xích Hỏa Sơn, gần với Linh Hải. Càng đi sâu thì tỉ lệ gặp hỏa hành linh thú ngày càng ít.
Diệp Vân Diễm thấy thế, phiền muộn nhưng vẫn bước chân chạy theo tia sáng.
Hơn 1 giờ sau, Tầm Linh Phù như tới được điểm đến, vệt sáng phát ra tắt hẳn, Diệp Vân Diễm cũng dừng lại, nàng liều mạng thở.
Phải hơn 10 phút sau nàng mới ổn định lại nhịp thở của mình, lúc này Diệp Vân Diễm đánh giá xung quanh.
Nơi đây vẫn nằm trong khu vực Xích Hỏa Sơn. Điều kỳ lạ là xung quanh không có một linh thú nào, ngay cả một tiếng kêu cũng không, điều này tất nhiên là rất bình thường nếu như ở Minh Giới, nhưng đường đường là Hóa Long bí cảnh đã diễn sinh hơn mấy chục đời thì sao lại thiếu sinh cơ?
Khóe mắt Diệp Vân Diễm xuất hiện chút nghi hoặc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã nắm bắt được kẻ gây ra hiện trang nơi đây.
Một gốc linh thụ chỉ hơn 2 mét, lá cây màu đỏ, phía dưới gốc cây là vài thi thể của linh thú, “Có vẻ là nó săn được” Diệp Vân Diễm đánh giá.
Nàng gật đầu, quyết định:
“Không sai, chính là ngươi, đồng bạn của ta!”