Chương 47
Thịnh Minh Hiên nhìn Đàm Sâm, tuy rằng không thể nói đã hoàn toàn từ bỏ tình cảm đối với hắn, nhưng trong lòng cũng hiểu được bản thân mình không còn hy vọng gì nữa.
—— Đàm Sâm ngay cả thân phận yêu quái của Trạch Đằng cũng không quan tâm, y còn lấy cái gì để mà tranh giành với Trạch Đằng chứ?
“Tiểu Sâm, ngươi xem hắn gặp sắc liền quên người thân, lập tức đem hai ta vứt ra khỏi đầu……” Trạch Đằng phong phong quang quang đi biểu diễn thời trang trên sàn chữ T, mị lực tăng nhiều mà sức lực bám dính lấy người cũng không giảm, giống như khối ngưu bì đường* lôi kéo cổ tay Đàm Sâm, bị hắn bực mình giãy ra.
Vẻ mặt Trạch Đằng không có nửa điểm khó chịu, ngược lại giống như bị vung giãy đến thích thú, lúc thì xoa xoa tóc Đàm Sâm, lúc thì sờ sờ mặt hắn, tựa như tiểu hài tử vừa nhận được món đồ chơi mới.
“Thịnh quản lý, nếu anh thấy mấy món ăn của Trạch Vũ hương vị không tồi, sau này tiện thể giới thiệu cho đồng nghiệp bạn bè…….. Trạch Đằng! Lấy móng vuốt ra, cám ơn!”
Thịnh Minh Hiên nhìn thấy bộ dáng Đàm Sâm thở phì phì quở mắng Trạch Đằng, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, y biết đó cũng không phải là ghen tị, chỉ là có chút mất mác vô pháp bỏ qua, “……. Này, đương nhiên, tôi nghe Trạch Vũ nói là hạn chế số lượng bán ra, chỉ sợ sau này muốn ăn cũng khó.
Trạch Vũ bưng lên chén rượu* (nguyên văn: tửu điệp, đĩa rượu), “Thịnh tiên sinh giúp ta nhiều như vậy, ta đương nhiên lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”
Sắc mặt của hắn không chút biến hóa, tựa hồ ngoại trừ Đàm Sâm và Trạch Đằng ra, đối với tất cả những người khác đều cùng một thái độ. Khi Thịnh Minh Hiên nâng chén rượu hướng về phía hắn, nhịn không được thầm nghĩ, bản thân mình trong lòng hắn rốt cuộc là có vị trí thế nào? Bọn họ hiện tại có thể chỉ xem như là bạn bè sao?
“Còn có một chuyện,” Trạch Vũ uống một hớp rượu, đem chén rượu để lên bàn, “Đại ca, Sâm ca, ta dự định dọn ra ngoài ở.”
Mọi người đều sửng sốt, Đàm Sâm là người đầu tiên hỏi: “Vì sao?”
“Các ngươi có cuộc sống của chính mình, ta không muốn quấy rầy làm phiền.”
Đàm Sâm còn muốn nói gì thêm, Trạch Vũ đã khoát tay không cho hắn nghi hoặc, “Yên tâm, ta dọn ra ngoài cũng không có gì bất lợi, đại ca, ngươi cứ an tâm hưởng thụ thế giới hai người đi.”
Trạch Đằng lệ nóng doanh tròng, cầm tay hắn: “Ta đã chờ đợi những lời này lâu lắm rồi…..”
Trên đường lái xe về nhà, nhớ tới hành động quyết tâm dọn ra ngoài của Trạch Vũ, trong lòng có chút áy náy: “Trạch Đằng, bình thường có phải chúng ta rất không để ý Trạch Vũ hay không?”
“Không quan hệ, ta thấy hắn đã làm một nơi ở rất tốt bên trong quán ăn, hơn nữa hắn ở một mình cũng tự do, có ăn có uống, ngược lại so ra là chúng ta thua kém hắn mới đúng.”
“So ra kém? Ta đâu có bỏ đói ngươi?” Đàm Sâm đưa tay phải đè lại móng vuốt Trạch Đằng đang vươn tới, “Đừng quấy nhiễu ta lái xe!”
“Tiểu Sâm, ta đã vài ngày không gặp ngươi…….” Ma trảo Trạch Đằng bị quản chế, liền dứt khoát chu mỏ ra kề sát mặt Đàm Sâm, “Để cho ta hôn nhẹ hôn nhẹ……”
“Cút xa một chút! Muốn đụng xe sao!”” Đàm Sâm một đầu mồ hôi lạnh dồn sức đánh tay lái, “Nói ngươi cầm thú thật đúng là cầm thú, thú dục đầy não!”
Trạch Đằng không thèm quan tâm mà chép miệng, “Lại nói…… Hôm nay trăng tròn đó, thân ái ơi.”
“……” mắt Đàm Sâm vẫn nhìn phía trước, “Đêm nay ngươi có thể lựa chọn ngủ ở tủ lạnh, thân ái ơi.”
Công ty Đàm Sâm bắt đầu dần dần có khởi sắc, tổng hợp lại những hành vi gần đây của Trạch Đằng, hắn không khó để đoán ra xà yêu này đã xuất lực giúp đỡ, nhưng đối phương hình như không muốn cho hắn biết, hắn đành phải tùy theo hảo ý của Trạch Đằng mà làm bộ như không biết gì.
Trạch Đằng có thể một mình đảm đương một phía hắn đương nhiên vui mừng, nhưng cũng có mặt trái của nó, thời gian hai người ở chung lập tức cũng bị rút ngắn đi rất nhiều.
Từ sau khi Trạch Đằng tham gia đi diễn cho buổi thời trang kia, đủ loại mời mọc liền như bông tuyết mà bay đến tới tấp, khí chất của y lần nữa tăng vọt, so với thời điểm chụp ảnh quảng cáo trước đây còn nóng bỏng thêm vài phần.
Hôm nay sau khi về nhà Trạch Đằng liềm ôm lấy vai hắn, nói: “Tiểu Sâm, ta định tìm một công ty quản lý, thế nào?”
“……” Đàm Sâm gật đầu, “Hảo, đã có lựa chọn gì chưa?”
“Ân…… nghe nói công ty kia cũng không tệ lắm, dù sao ta ở đâu cũng như nhau thôi,” Trạch Đằng nói xong liền hạ một cái hôn xuống đỉnh đầu Đàm Sâm, “Ta nói rồi, ta cũng có đủ năng lực bảo hộ ngươi, ngươi tin tưởng ta chứ.”
Y từng nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu là y cùng Đàm Sâm sẽ có thể vô cùng hạnh phúc, nhưng trải qua một thời gian Trạch Đằng mới hiểu được như vậy vẫn còn chưa đủ, y cần thân phận, địa vị và tiền tài, hết thảy có thể dành cho Đàm Sâm một cuộc sống an bình đầy đủ, y đều cần.
Đàm Sâm bật cười vỗ vỗ bả vai Trạch Đằng, theo thói quen định nói “Ta không cần”, dừng một chút, lại đem lời nói kia nuốt trở lại.
—— Hà tất phải cố chấp như vậy? Tình yêu cần nỗ lực của đôi bên, như vậy mới có thể làm cho Trạch Đằng sinh ra một chút cảm giác tồn tại và cảm thấy được giá trị của bản thân không phải sao?
Đàm Sâm nhìn thấy yêu quái chăm chỉ làm việc đến mức dáng vóc tiều tụy, cuối cùng buông xuống quật cường làm ông lớn trong nhà mà mình vẫn kiên trì bấy lâu, cùng cái gọi là tôn nghiêm.
“Hô…….” Đè thái dương, Đàm Sâm có chút bất đắc dĩ nói, “Vậy xin nhờ ngươi a, như vậy ta cũng được thanh nhàn một chút.”
Trạch Đằng nghe thấy những lời này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó từng chút từng chút một triển khai tươi cười, vươn song chưởng, đặc biệt vui vẻ đem hắn gắt gao ôm lấy!
Đàm Sâm có chút không thở nổi, nhưng cũng không muốn đẩy y ra. Cái ôm nồng nhiệt này khiến cho hắn có loại cảm giác hoa mắt, hắn nhịn không được cũng ôm lại Trạch Đằng, thật lâu thật lâu sau, ở bên tai xà yêu cười nhẹ nói: “Qua một đoạn thời gian nữa, ngươi theo ta về nhà một chuyến đi.”
*****
Quán ăn của Trạch Vũ sau khi khai trương quả nhiên rất nhanh đã nổi tiếng, đủ loại khách hàng, họ không những vì vui vẻ khi được nếm thức ăn tươi ngon, vì thể hiện mà đến ăn “Dược thiện hạn định”, vì truy cầu ăn uống lành mạnh, ngay cả chính bản thân Trạch Vũ cũng là một đại đặc sắc hấp dẫn người.
Làm ông chủ, hắn chung quy cũng thỉnh thoảng tuần tr.a qua lại ở đại sảnh một chút, nhìn xem tình hình làm việc của nhân viên, lại bởi vì việc tuần tr.a này mà sinh ra một chút ngoài ý muốn.
Trạch Vũ là động vật máu lạnh, ngày nóng bức mặc kiện áo dài cũng sẽ không thấy khó chịu, kết quả ông chủ mỹ thiếu niên mặt mày xinh đẹp này vừa xuất hiện, cả đám nam nữ khách hàng đều phấn khởi.
Sớm nghe đại ca nhà mình nói qua phụ nữ loài người hung hãn như mãnh hổ, Trạch Vũ cảm thấy rằng quả thực không sai, ngày đầu tiên hắn lộ diện đã có bảy tám người phụ nữ chạy đến muốn số điện thoại muốn danh thiếp của hắn, từ a di đến thiếu nữ đều không khác gì nhau mà tranh giành nhào tới, càng miễn bàn nữ sinh ở trường học gần đó thường xuyên chạy đến ngắm nhìn Trạch Vũ……. Cùng với một số nam sinh, khiến cho Trạch Vũ khi tuần tr.a chỉ có thể ờ tình trạng ẩn thân, quả thật là vô cùng hao tâm tổn trí mà.
Hôm nay Thịnh Minh Hiên mang theo vài món đặc sản quê nhà đến thăm hắn, hỏi hắn gần đây có phát sinh chuyện gì hay không, Trạch Vũ liền mặt không chút thay đổi mà giải thích tình hình.
Thịnh Minh Hiên nghe xong cười ha ha: “Được hoan nghênh là chuyện tốt, ít nhất nơi này sẽ không thiếu nữ khách hàng, mà nam khách hàng hàng cũng sẽ rất vui sướng khi đến nơi có nhiều phụ nữ, như vậy rất đáng để cao hứng mà.”
“Ta hy vọng nơi này hấp dẫn các nàng chính là thức ăn, chứ không phải một cái thân xác.” Trạch Vũ nghĩ nghĩ, lại nói: “Kỳ thật ta có thể biến thành bộ dáng khác.”
Thịnh Minh Hiên trong lòng cả kinh, vội nói: “Đừng…….!”
Lời vừa ra khỏi miệng, y bỗng nhiên im bặt, Trạch Vũ cũng nghi hoặc mà nhìn về phía y.
Thịnh Minh Hiên có chút lúng ta lúng túng sờ sờ mũi, tựa hồ muốn che dấu thất thố của mình, “Tôi là nói…….. cậu như vậy là được rồi.”
Trạch Vũ có chút đăm chiêu, bỗng nhiên kề sát vào y, dùng đôi mắt đen thẫm khóa trụ ánh mắt Thịnh Minh Hiên, “Ta biến thành bộ dáng khác sẽ không tốt sao?”
Thịnh Minh Hiên theo bản năng ngửa người về phía sau, lại bị Trạch Vũ “Ba” một tiếng chế trụ bả vai.
Trạch Vũ rất tự nhiên mà thử xem suy nghĩ Thịnh Minh Hiên, nhưng một lát sau hắn lại chau mày, ngoài ý muốn phát hiện tâm tình Thịnh Minh Hiên phi thường hỗn loạn, pháp thuật của hắn trước giờ luôn luôn linh nghiệm thế nhưng lại không có đầu mối.
Trạch Vũ ngưng trọng vài giây, lấy làm lạ buông tay ra, nói: “Thật có lỗi.”
Thịnh Minh Hiên từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, cười nói: “………. Không có gì.”
Hai người trong lúc đó xuất hiện một loại xấu hổ vi diệu, Trạch Vũ bắt đầu nghĩ lại xem có phải hành động vừa rồi của bản thân đã dọa đến y rồi không.
“Thịnh tiên sinh,” hắn nói, “Ngươi thật sự là…….”
Nói được nửa câu thì ngừng lại, Thịnh Minh Hiên nghi hoặc nhìn về phía Trạch Vũ, Trạch Vũ lại chỉ lắc đầu, không nói gì tiếp nữa.
Sau ngày hôm đó Trạch Vũ đối với Thịnh Minh Hiên bắt đầu càng ngày càng để ý, nam nhân này thật sự là giao thiệp rộng rãi, đã mang đến cho quán ăn của hắn không ít khách quen, nhưng khi hắn cho rằng người này có rất nhiều bằng hữu, Thịnh Minh Hiên lại nói kia cũng không tính là bằng hữu chân chính.
Trạch Vũ ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng cái hiểu cái không.
Hắn không hy vọng Thịnh Minh Hiên tranh đoạt Sâm ca với đại ca, nhưng mà Thịnh Minh Hiên thật sự từ bỏ, bị thất tình, Trạch Vũ lại cảm thấy không được thoải mái.
Đại ca và Sâm ca tình cảm mỹ mãn đương nhiên là tốt, nhưng Trạch Vũ cũng không hy vọng Thịnh Minh Hiên buồn lòng……. Nhưng mà thế gian nào có bao chuyện được vẹn toàn đôi bên chứ? Tình trường chính là nơi vô cùng tàn khốc, có người thắng thì có kẻ thua, hắn cũng không có biện pháp khiến Thịnh Minh Hiên vui vẻ.
Đầu óc Trạch Vũ một chốc vì một nhân loại mà rối rắm cả lên.
Một mình hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được gì, vì thế gọi điện thoại hỏi đại tẩu Đàm Sâm.
Đàm Sâm nghe hắn nói vài câu liền cảm thấy cái chuyện vẽ đường cho hươu này không được thích hợp lắm, khóe miệng co rút hỏi: “Trạch Vũ, thời điểm ngươi không gặp y có phải sẽ nghĩ đến y không?”
Trạch Vũ suy nghĩ một lúc, nói: “Phải.”
“……” Đàm Sâm yên lặng phát điên, Thịnh sư huynh! Anh đã làm gì với tiểu hài nhi nhà tôi vậy?!
“Đừng nói cho đại ca ta biết.”
“…….. hảo.”
“Vạn nhất…… ta nói là vạn nhất, cho dù thật sự biến thành như vậy, Sâm ca ngươi trước tiên cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
“……”
Run run rẩy rẩy cúp điện thoại, Đàm Sâm nghĩ thầm, may mà Trạch Đằng đang ở bên ngoài, bằng không xác định chắc chắn rằng sẽ đem Thịnh Minh Hiên bắt lại mà chặt ra làm tám khúc!
Từ sau khi Trạch Đằng bắt đầu làm việc liền rất bận rộn, nguyên bản trong nhà có con yêu quái coi như náo nhiệt, nhưng gần đây Đàm Sâm về nhà thường thường nhìn không thấy bóng dáng y, hắn đành phải ăn cơm một mình ngủ một mình, thanh tịnh về thanh tịnh, hợp ý nhưng cũng nhịn không được có chút tịch mịch.
Hôm nay Trạch Đằng bất chấp ánh trăng sáng rọi từ bên ngoài gấp gáp trở về, Đàm Sâm cũng vừa đúng dịp cuối tuần, hai người liền gây sức ép cả đêm rồi một giấc ngủ thẳng tới giữa trưa.
Cường độ công tác của Trạch Đằng rất cao, nhưng trên người y lại nhìn không ra chút gì là mệt nhọc, dù sao yêu quái cũng có thể dùng pháp thuật tự động điều tiết, như thế khiến cho Đàm Sâm thập phần hâm mộ.
“Dạo này cũng đến lúc chuyển mùa rồi, một lát nữa đi ra ngoài mua quần áo mới cho ngươi đi?” Đàm Sâm vừa ăn cơm vừa quan sát Trạch Đằng.
Trạch Đằng để trần nửa người trên, chỉ mặt một cái qυầи ɭót, nếu Đàm Sâm không kiên trì phỏng chừng ngay cả qυầи ɭót y cũng quăng đi luôn, “Không cần đâu, ta lại không lạnh.”
“Ta quản ngươi lạnh hay không lạnh, một năm bốn mùa đều mặc áo ngắn tay, ngươi muốn mời gọi người ta đến xem à?”
“Nga…….. được rồi, vốn đã tính toán cùng ngươi ở nhà cả ngày mà…..”
Đàm Sâm trong lòng vừa động: “Lại sắp phải đi công tác?”
Trạch Đằng gật gật đầu: “Ân, lần này phải đến bờ biển, ta chưa từng thấy biển nha,” y nói xong lại có chút tiếc nuối, “Kỳ thật ta muốn cùng đi với ngươi.”
Đàm Sâm thấy bộ dáng móp miệng của y thập phần hảo ngoạn: “Được a, sau này có thời gian sẽ đi cùng ngươi, dù sao bây giờ ngươi cũng là người có chứng minh thư, muốn đi đâu cũng được.”
Sau khi ăn xong Đàm Sâm mở máy tính lên mạng, đương nhiên là chú ý đến tin tức gần đây của Trạch Đằng. Đàm Sâm nhìn thấy số lượng fan của y khổng lồ như vậy thì vô cùng vui mừng, đang định thuận tay dùng tên giả gửi bình luận, lại bỗng nhiên phát hiện một bức ảnh chụp làm hắn có phần bất ngờ.
Cùng Trạch Đằng chụp ảnh chung là một người mẫu lai vô cùng gợi cảm, hình như gọi là Judy hay July gì đó, mới hai mươi tuổi, Đàm Sâm không nhớ rõ tên của nàng lắm, nhưng biết nàng thường xuyên chụp quảng cáo ảnh bìa cho một số tạp chí thời trang và mỹ phẩm, nổi tiếng với diện mạo điềm mỹ dáng người nóng bỏng, nghe nói sắp tới muốn tiến vào giới nghệ sĩ.
Ảnh chụp hai người ở khoảng cách rất gần, đầu cơ hồ thân thiết kề sát nhau, cô nàng không biết kêu Judy hay July kia cười đến xuân quang xán lạn, cười vui vẻ lộ ra hai hàm răng trắng đều, khua bàn tay trắng như phấn làm ra vẻ muốn đánh Trạch Đằng, Trạch Đằng nâng tay chắn nàng lại, biểu tình dường như bất đắc dĩ lại dường như hao tâm tổn trí, hai người nhìn qua tựa hồ quan hệ……. cũng không tệ lắm.
Ảnh chụp này đại khái hẳn không phải là bản thân Trạch Đằng muốn tung lên, bởi vì tên kia đối với số lượng truy cập căn bản là không có hứng thú, chín phần là do người đại diện gây nên. Ánh mắt Đàm Sâm dừng trên bức ảnh hồi lâu, yên lặng đánh giá cô nàng này cái mũi không đủ cao, miệng không đủ nhỏ, cằm không đủ mượt mà……. Dù sao thì nhìn thế nào cũng thấy giống như hạt cát không vừa mắt.
Đàm Sâm biết lấy tiếng tăm hiện tại của Trạch Đằng vẫn không thiếu được phải nhờ một chút xào nấu tin đồn nho nhỏ, trước đây hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà đến hôm nay khi thật sự đối diện, Đàm Sâm lại phát hiện bản thân không có cách nào tâm bình khí hòa mà nhìn Trạch Đằng cùng người khác tạo scandal tình cảm. Cho dù chỉ là một bức hình bất động, Đàm Sâm vẫn như cũ không thể ngừng tưởng tượng tình hình lúc ấy Trạch Đằng cùng cô gái này ngoạn nháo ra sao.
Dưới ảnh chụp có không ít bình luận suy đoán Trạch Đằng có thể hay không cùng Judy tiến quân vào giới nghệ sĩ, người đại diện của Trạch Đằng giả vờ thần bí hề hề mà đáp lại một câu “Thỉnh mọi người kiên nhẫn chờ đợi”, làm cho Đàm Sâm dở khóc dở cười.
“Bảo bối nhân, ta giặt quần áo xong rồi! Ngươi xem cái gì vậy?”
Đang lúc xuất thần, Trạch Đằng bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy cổ hắn, lại như ôm không đủ mà dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Đàm Sâm, Đàm Sâm thầm nói “Tới vừa lúc”, đẩy Trạch Đằng ra, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Không tệ nha, đã nháo thành scandal tình cảm rồi.”
Trạch Đằng cực kỳ hoảng sợ phát thệ: “Ta không có quan hệ nam nữ hay quan hệ nam nam bừa bãi! Thỉnh tổ chứa minh giám!”
Đàm Sâm tựa tiếu phi tiếu mà chỉ vào màn hình: “Đây là cái gì?”
Trạch Đằng nhìn nhìn, nghi hoặc nói: “Ở đây sao lại có ảnh chụp ta cùng Lưu Thúy Thúy vậy?!”
“…………”
“Nga! Người đại diện ngu ngốc này, lúc ấy là Lưu Thúy Thúy muốn đem đồ uống của nàng hắt lên trên người ta, ta mới cản nàng lại thôi!”
Đàm Sâm: “……… Lưu Thúy Thúy.”
“À, tất cả mọi người đều gọi nàng là Trư Đệ (=.= nàng tên là Judy, trư đệ phát âm là zhu di, Đằng Đằng rất thông minh ạ:”>), ta cảm thấy như vậy nghe rất ngu nên hỏi nàng đại danh là gì, nàng không chịu nói cho ta biết, ta mới dùng thấu thị phép thuật nhìn giấy chứng minh của nàng ta.”
“……”
Trạch Đằng khẩn trương hề nhề bày tỏ bản thân tuyệt đối trung trinh như một, chú ý tới bộ dáng nhịn cười của Đàm Sâm thì y mới phát hiện ra mình đang bị đùa giỡn.
Thở ra một hơi dài, Trạch Đằng sầu mi khổ kiểm nói: “Thân ái à, sau này đừng lấy loại sự tình này mà nói giỡn nữa, ta thật sự sẽ không thích người khác mà.”
Loại chuyện này xảy ra một hai lần cũng được, Đàm Sâm không đến mức hoàn toàn không thể chịu đựng được, dù sao cũng là đại nam nhân hơn hai mươi tuổi rồi, cũng biết cân nhắc nặng nhẹ. Nhưng đến tối khi hắn cùng Trạch Đằng đang ở trên giường hôn đến động tình, quần áo cũng đã cởi quá nửa, di động lại “chi chi” vang lên.
Đàm Sâm chưa từng thấy qua dãy số này, còn nghĩ khách hàng có chuyện gì lại gọi đến tối muộn như vậy, không ngờ tới sau khi bắt máy, đối phương vừa mở miệng đã nói: “Nhĩ hảo, tôi tìm Trạch Đằng.”
Nhíu nhíu mày, Đàm Sâm quay đầu nói: “Tìm ngươi đó.”
Trạch Đằng ngạc nhiên: “Sao lại gọi cho ngươi chứ?”
Đàm Sâm tức giận đem di động ném qua y: “Sao ta biết được?!”
Gọi điện đến chính là một nữ nhân, Đàm Sâm không xác định được đó có phải là cô nàng Thúy Thúy không, giọng nói đối phương khá lớn, Đàm Sâm cách Trạch Đằng nữa thước cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
“Lưu Thúy Thúy, ngươi gọi điện cho lão bà ta chi vậy!”
“Thanh âm của lão bà ngươi sao lại nghe giống như giọng nam nha?”
“Không phải chuyện của ngươi!”
“Được rồi được rồi, nếu di động của ngươi không khóa máy ta đã không gọi cho người đó rồi, để liên hệ với ngươi cũng chỉ còn cách này, không tìm người đó thì tìm ai?”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì a, ta đang làm chính sự!”
“Hành trình sáng mai dự định sẽ hoãn lại năm giờ, cứ như vậy nha.”
“Nga, đã biết.” Trạch Đằng nói xong cúp điện thoại, lúc này Đàm Sâm lại mơ hồ nghe thấy đối phương nói: “Kiểu nhẫn lần trước chúng ta xem đã bán ra thị trường rồi, ngày mai cùng đi…..”
Câu nói kế tiếp Đàm Sâm không nghe rõ, nhưng nửa câu này cũng đủ làm cho hắn ngồi ngẩn ra hồi lâu.
—— Nhẫn? Cái gì nhẫn? Con mẹ nó không có nghe lầm đi, Trạch Đằng cùng một tiểu nha đầu không biết từ nơi nào chui ra đi xem nhẫn?!
Trạch Đằng cấp bách gào rống bổ nhào tới cởi quần áo Đàm Sâm, trong đầu Đàm Sâm một mảnh rối rắm như tơ vò, nghĩ muốn đẩy y lại đẩy không ra, bình thường là yêu quái nhường nhịn hắn, nhưng trong lúc này Trạch Đằng đang cao hứng, đâu chịu bị Đàm Sâm cắt ngang, một phen lấp kín miệng hắn hôn đến choáng váng, dưới tay cũng mò mẫm đến nơi giữa hai chân hắn vừa nhu vừa niết.
Thắt lưng Đàm Sâm lập tức mềm nhũn, khi Trạch Đằng cuộn lấy thân mình hắn chuẩn bị cầm thương ra trận, Đàm Sâm đột nhiên giơ chân chống ở hạ phúc y, hổn hển gầm nhẹ: “Không cho phép nhúc nhích! Nếu không phế đi mạng căn tử của ngươi cho khỏi làm việc luôn!”
Trạch Đằng như tên đã trên dây mà không được bắn, nhịn đến mức muốn phát nổ: “Vì sao a?!”
“Vừa rồi nói về chuyện mua nhẫn, là có chuyện gì sao?!”
Vẻ mặt Trạch Đằng rõ ràng cứng đờ, nhưng lại tránh không nhìn vào mắt hắn: “Cái gì nhẫn? Nào có chuyện gì chứ? Tiểu Sâm ta thực sự nhịn không được, mau cho ta đi vào…….”
Y cúi đầu cuồng loạn hôn xuống ngực Đàm Sâm, xà yêu chỉ xuất ra ba phần lực đạo là có thể làm cho Đàm Sâm không thể phản kháng, Đàm Sâm trong lòng buồn bực, nhưng nam nhân dù sao cũng là sinh vật nghĩ bằng nửa người dưới, khi nhược điểm bị đối phương nắm giữ trong tay thì hắn cũng chẳng còn có thể lo nghĩ gì được nữa, cuối cùng vẫn là trầm luân trong động tác nhiệt tình đến có thể đem hắn hòa tan của Trạch Đằng…….
Chú thích:
Ngưu bì đường
Tửu điệp