Chương 5
- Đúng là vô nhầm lớp rồi.
Ở đời mấy ai hoàn hảo tuyệt đối, cũng có người này người kia, ở họ đều mang một màu sắc riêng biệt để tô điểm thêm trong cuộc sống này. Ngân cũng giống như vậy cô như 1 bông hoa liu ly thật bình dị nhỏ nhoi, lúc nào cũng e dè không kiêu sa như hoa hồng, hoa lay ơn cũng không quá nồng nàn như hoa sữa ở ngân 1 vẻ đẹp tiềm ẩn .Khoảng cách giàu nghèo chính là rào cản khiến mọi người không muốn kết bạn với nó, nó cũng buồn lắm chứ, nhưng không ai hiểu cho nó cả , ai sinh ra mà không muốn mình sinh ra trong 1 gia đình giàu có điều kiện học tập đầy đủ, nó ở la hai một huyện nghèo của tỉnh phú yên. Người ta thường có câu:“ nhất gái La hai, nhì trai đồng cọ“. Nhưng có lẽ đối với nó thì không thể nói câu này được về ngoại hình thì thấp lè tè với chiều cao khiêm tốn 1m50 , khuôn mặt đen rạm, nó có rất ít tài lẻ, cô tự ti với chính bản thân mình , nép mình trong 1 vỏ bọc tạo khoảng cách với người khác, hồi ở trường cũ nó rất hòa đồng, hay nói, hay cười còn biết chọc ghẹo, hay xỏ xiêng người khác dân quê mà chân chất thật thà , dễ gần là thế không có bất cứ rào cản nào cả. Từ ngày nhập học trường mới , nó đã biết rằng cô vốn không thuộc về nơi này, nhiều người cứ thích lấy cô ra làm trò tiêu khiển, đặc biệt là hắn. Vui lắm sao? vui trên nỗi mặc cảm của người khác, đúng là con người tàn nhẫn. Nhưng thôi vui lên nào cô gái bé nhỏ của tôi à, ngoài kia có gió đang mỉm cười với bạn, bạn không hề bỏ rơi , không hề lạc lõng trong cái xã hội này.
Nó mỉm cười cho qua tất cả, nhưng hắn thì khác hắn khinh thường những kẻ yếu đuối không biết chống trả. Trong tiết toán, trong khi các học sinh đang chăm chú nghe thầy giảng bài , còn hắn thì đang gầm đầu xuống bàn nhắn tin với 1 người nào đó, thầy dạy toán rất khó chịu, bèn nói
- tôi ghét nhất là những trò khinh thường môn tôi, tôi nói thế tự hiểu , trò nào làm việc riêng dừng lại , lần này cảnh cáo, lần sau xuống phòng hội đồng mà nói chuyện. Học sinh thời nay đúng thật là chả xem thầy ra gì.
Tuấn bèn thưa:
- Dạ thưa thầy, những thứ thầy ghi lên bảng trò đã học từ lớp 8 nên giờ không nhất thiết phải học lại thật vô vị, nhạt nhẽo.
- Em lên bảng giải bài 23.1 cho tôi ở đây, tôi dạy em chứ em không có quyền dạy tôi.
Tuấn lên bảng làm bài với sự kinh ngạc từ mọi người. Ai cũng biết bài đó là đề thi đại học khối A năm 2013 rất khó, Đạt mỉm cười nói nhỏ:“ 1 thần đồng toán học bài này chả là gì với thằng đó“. Đúng như vậy, hắn làm 1 loáng là với sự ngỡ ngàng từ thầy , thái độ nể phục từ các bạn trong lớp.
-Ừm .. ừm. về chỗ đi
Nó cũng ngỡ ngàng không kém thì ra hắn giỏi đến vậy. Vốn trời phú được trí thông minh , sự nhanh nhạy , mới 2 tuổi tuấn đã làm quen với các con số, lên 10 thì đã thành thạo các dạng toán khó, đạt được nhiều giải thưởng trong các kì thi tỉnh, quốc gia, tuy được đặc cách vào trường Duy tân , học lớp ngôi sao như không hắn đã từ chối và theo học trường không mấy là nổi tiếng này.
Buổi học kết thúc, nó với thảo chạy vèo qua tiệm sửa xe để lấy “ bé Min” , trời tháng 10 những con mưa bắt đầu nhiều lên hôm nay cũng vậy, mưa rất to nhưng khổ nỗi hồi sáng nó quên mang theo áo mưa do sáng nắng khá đẹp.Thế là nó bị mắc mưa, mình như con chuột lột , tối đến sốt cao 39 độ 1 thân 1 mình lạc lõng giữa thành phố này, chợt nhiên nó nhớ đến hình ảnh của ngoại, cứ mỗi lần nó sốt thì mẹ với ngoại đều thức để thay khăn ấm , và nấu cho cô tô cháo trứng với lá tía tô thơm ngậy , mắt nó ngấn lệ rồi òa khóc như 1 đứa trẻ , nhớ nhà lắm, nhớ ngoại giờ bệnh cũng phải tự mình chăm sóc.