Chương 12
Mọi người đều bất ngờ trước thông tin 2 lớp cùng chung ý tưởng, rõ là cái ý tưởng này là do tuấn nghĩ ra cả lớp ai cũng đều biết, nhưng ai là người để rò rỉ thông tin ra bên ngoài. Cô chủ nhiệm nói với cả lớp:
- các em , đã gần đến cuộc thi rồi mà xảy ra chuyện này cô thật sự rất buồn , buồn vì công sức của mọi người để chuẩn bị tươm tất cho tất cả các khâu, tuấn, đây có chắc là ý tưởng của em không?
tuấn nói:
- dạ thưa cô , em lấy danh dự của mình để cam đoan rằng em không hề làm điều nhục nhã đó, lớp nào làm tốt hơn thì giành phần thắng việc gì em phải đi đạo ý tưởng của lớp khác, mà em cũng chả ham hố gì về phần thưởng 2 triệu kia . Em nghĩ rằng có bạn cố tình đưa thông tin ra ngoài.
cô ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp:
- nhưng quan trọng là ai đưa thông tin ra ngoài? ý tưởng của em mà chưa chắc gì các bạn trong lớp mình đã biết toàn bộ nội dung đó, chỉ có vài bạn biết nhưng cô tin là không phải những người đó tiết lộ.
Cả lớp nháo nhào một bạn mạnh dạn đứng lên hỏi:
- Cô ơi , những bạn biết là ai ạ?
- ừ thì có lớp trưởng, lớp phó, thảo, tuấn, đạt.
rồi hỏi tiếp:
- cô ơi hồi bữa ai là người phụ trách đi đóng bìa tập ý tưởng đó
- à là thảo .
Tưởng ai chứ thảo thì không thể tiết lộ rồi, vì đơn giản là thảo xưa nay rất kín miệng, làm việc cẩn thận, học giỏi, được thầy thương bạn mến, và hơn hết là bạn gái của tuấn nên cả lớp tin tưởng là thảo không làm.
Một bạn ngồi bên thảo nhanh nhảu nói:
- tuy nhiên hôm đó thảo nói bạn ấy bị mệt nên nhờ ngân đi làm giúp ạ.
Cả lớp đều:
-ồ rồi xoay lại nhìn ngân bằng một ánh mắt nghi ngờ.
Nó đứng lên nói lắp bắp :
- dạ thưa cô hôm đó đúng là thảo nhờ đi em đi giúp , nhưng ngoài đến tiệm đóng bìa thì em không hề làm gì cả, nếu cô không tin có thể hỏi my vì em đã gặp bạn ấy ở đó
Cái cô bạn kia lại nói tếp:
- hôm đó em đúng là em gặp ngân ở tiệm nhưng hình như còn lớp trưởng lớp 10c nữa ạ, em thấy ngân hình như quen với bạn đó nên nói cười hết sức vui vẻ.
cả lớp xì xào, xì xào...
- ồ , biết rồi chính là con nhà quê đó, đã nghèo , nhan sắc không có thì thôi đằng này “Cáo già mà giả bộ cầy tơ” được thảo tin cậy nhờ làm giúp mà ai dè đem ý tưởng cho lớp khác , đúng là không biết xấu hổ.
- con đó xấu hổ gì nữa mày ơi, hồi mấy hôm trước mày không thấy nó dám cả gan ôm tuấn à, tưởng được anh tuấn để ý nên làm ra cái mặt thấy ghét.
- Bề ngoài tưởng hiền lắm ai dè “ miệng nam mô mà bụng chứa bồ dao găm”
cô thấy thế nói:
- chưa rõ là ai làm nên các em đừng dùng những lời nói ấy , phải có ý thức được những lời nói của mình.
Còn ngân thì khi nghe những lời nói ấy, nó mỉm cười nước mắt nhìn ngược về tim , cười vì chính thân phận của mình, cũng cười vì đời này quá trớ trêu , tại sao tại sao lúc nào cũng vậy ai cũng nghĩ nó là người xấu, thật sự nó không hợp với môi trường này, mệt mỏi lắm rồi, nó nhìn ra cửa sổ, thì thầm gió ơi ngoài kia em có nghe chị nói gì không? ước gì chị cũng có thể tự do như em, đi khắp mọi nơi trên thế giới này.
Ngày hôm sau, tiến - lớp trưởng lớp 10c đến lớp nó cũng chả biết làm gì nữa nhưng theo dự cảm của nó những điều tồi tệ nhất đã sắp xảy ra.