Chương 44

- Trợ lí anh đưa cơm cho em chưa? Nhớ ăn cho hết đó, rồi nằm nghỉ ngơi đi, chiều anh qua.
- Không có hứng ăn, ở trong đây buồn ch.ết đi được, hay ngày mai xuất viện nhé, em khỏe rồi, khỏe lắm lắm rồi ý.
- Không.
- Anh , đồ xấu xa.
- Thôi nhớ ăn nhé, anh bận rồi.


Chiều hôm đó, một buổi chiều nắng dịu nhẹ, thật đẹp, nó ra ngoài để hít thở khí trời để cho khuây khỏa. Đi dạo thì thấy bên kia đường có quán bán phở rất ngon, cơn thèm ăn lại nhen nhóm trong nó , thế là ngân đi qua đường, mà không để ý rằng, nguy hiểm đang cận kề. Một chiếc xe oto bất ngờ phóng tới, cố tình đâm nó, như một phản xạ nó tránh .Và bất ngờ mất thăng bằng , ngã xuống, ngân ôm bụng, và thấy máu từ đâu chảy ra, nó sợ quá ngất lịm đi.


Hắn đang làm việc thì nhận được một cú điện thoại số lạ.
- Alo , anh có phải chồng của cô Ngân không ạ.
- Đúng rồi, có việc gì?
- Anh nhanh dến bệnh viện, cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp.
- Các anh nói cái gì, ngân trong tình trạng nguy cấp.
- Cô ấy bị xe đụng, nên đến nhanh đi.


Hắn hốt hoảng, chạy nhanh nhất có thể để tới bãi đỗ xa, tay hắn đang run,hắn sợ sợ ngân sẽ có chuyện gì đó không may.
Còn ở kia một ai đó, đang đắc ý.
- Sao rồi, xong chưa.
- Xong rồi, tôi chắc rằng đứa bé trong bụng đã đi đời nhà ma.
- Tốt lúc, tôi sẽ gửi cho anh 20 chai.
- Ok, thỏa thuận thành công.


Hắn đến thì ngân đang phòng cấp cứu, thấy bác sĩ đi ra hắn liền đi đến hỏi:
- Vợ tôi có sao không bác sĩ.
- Anh bình tinh, rất buồn là đứa con không giữ được, còn mẹ thì chỉ xướt nhẹ thôi, cố trấn an tinh thần vợ cậu, chắc sẽ bị sốc đó.


- Tôi cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào được không.
- Được rồi.


available on google playdownload on app store


Bước vào phòng lòng hắn nặng trĩu, tại sao lại như thế này, ông trời đang đùa giỡn với ngân và hắn ư?, nhìn khuôn mặt hốc hác của nó, lòng hắn đau quặn, rồi sao đây, nó sẽ đối diện với thực tế phũ phàng này như thế nào. Ngân mở mắt, giật mình gọi tuấn:
- Tuấn, con của chúng ta sao rồi?


- ừ.. m em bĩnh tĩnh đã.
- Bình tĩnh sao được, anh nói đi.
- ừ..m chắc ông trời không muốn cho chúng ta đứa con này.
Nó khóc òa lên, đau lắm, có ai hiểu được nỗi lòng nó lúc này, một người mẹ đã mất đứa con.


- Con ơi, mẹ xin lỗi con , mẹ đã giết con rồi, giá mà lúc đó mẹ không băng qua đường thì đã không có chuyện gì rồi.
Tuấn thấy thế liền ôm ngân:
- Thôi em đừng có tự trách mình nữa, có lẽ đứa bé không có duyên với hai chúng ta.
- Hu. Hu em xin lỗi, em đã không giữ được con của hai chúng ta.


- Không sao cả, lần này không được, vẫn có thể lần sau mà.
- Hứ, ai thèm có con với anh.
- Đừng khóc nữa nhé.
Nó nín đi, nhưng nỗi đau không thể nào phai nhòa đi được, sờ vào bụng phẳng lì, tự biết rằng đứa trẻ đã ra đi mãi mãi.
- Thôi em ngủ tí đi, mai dậy rồi mọi chuyện sẽ ổn.


- Ừ..m, anh cũng về nghỉ đi em không sao cả.
- Không sao, anh ở lại với em.
Sáng hôm đó, nó xuất viện , và hắn cứ khăng khăng bắt nó về nhà hắn, vì hắn sợ ở một mình sẽ nghĩ lung tung. Nó đành đồng ý. Rồi hắn đi làm, ngân đang nằm nghỉ thì bất ngờ có một cuộc điện thoại gọi đến.
- Alo, ai đó.


- Ngân à, tôi Thảo đây, ra quán cafe hồi bữa, nói chuyện.
- ừm
Nó đi đến điểm hẹn, và gặp thảo.
- Thảo gọi tôi ra có chuyện gì à.
- Không vòng vo nữa, mà tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, ngân rời xa Tuấn đi.
- Vì sao?


- Cô đã chứng kiến cảnh hồi bữa mà không tự động rút lui à, thôi chuyện đó không đủ thuyết phục cô nhỉ . Cô ở bên Tuấn thích hợp hả, một kẻ nghèo, không có địa . Và nếu Tuấn lấy cô, cô giúp được gì cho Tuấn , cô chỉ là vật cản đường cho những bước đà của cậu ấy mà thôi, hiểu không? Nếu thật sự yêu Tuấn hãy rời xa đi, vì tương lại của cậu ấy.Cô hãy nhớ rằng tình yêu thôi là chưa đủ, còn cùng tầng lớp nữa đó,cái đó mới giúp cậu ấy có những bước tiến xa hơn trong sự nghiệp.






Truyện liên quan