Chương 7: Tinh thần thất thường (2)
Hai người đi đến phòng cấp cứu, đèn đỏ còn chưa tắt, Tiết Lý Đan Ny uể oải ngồi tựa trên ghế, Phúc bá chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Tiểu Vương trốn ở thang lầu hút thuốc.
Nghe được tiếng bước chân, Tiết Lý Đan Ny ngẩng đầu lên nhìn, vui mừng than thở nói: “Ngươi đến.” Nhi tử rốt cuộc đến, chung quy không bỏ muội muội được, nàng cũng yên tâm. Nếu nữ nhi xảy ra bất trắc, chứng thiếu sót cảm tình của nhi tử lại nặng thêm, nàng không biết gia đình này còn có tính là một gia đình hoàn chỉnh nữa hay không.
Tiết Tử Hiên trầm mặc không nói, nắm thiếu niên ngồi xuống một chỗ cách nàng rất xa, mặt không chút thay đổi chờ đợi.
Chu Doãn Thịnh cũng không dám giống thanh niên, cứ luôn ngồi một chỗ. Hắn hiện tại sắm vai là một cô nhi khao khát thân tình, đương nhiên thập phần để ý muội muội mình, vội vàng đi đến cạnh cửa, hỏi thăm Phúc bá: “Tịnh Y thế nào? Liệu có chuyện gì không?”
Phúc bá dùng ánh mắt sắc bén như dao đâm nhìn hắn, phảng phất phi thường bất mãn hắn xuất hiện, lại không thể trách móc nặng nề cái gì, dù sao đối phương cũng là thiếu gia mang đến.
Tiết Lý Đan Ny thì không có nhiều băn khoăn như vậy, cao giọng quát lớn:“ Sao ngươi lại mang hắn đến đây? Tiểu Vương đâu? Nhanh chóng kêu Tiểu Vương đưa hắn trở về.” Nàng tuyệt đối không thể khiến thiếu niên biết bệnh tình thật sự của nữ nhi, càng không thể khiến hắn nghe được bất từ từ nào liên quan đến giải phẫu thay tim, bằng không sẽ thêm rất nhiều phiền toái.
“A di, cháu muốn lưu lại xem xem muội muội.” Chu Doãn Thịnh lộ biểu tình ra ủy khuất, gương mặt nhỏ trắng bệch, khóe mắt rưng rưng, lập tức khiến Tiết Tử Hiên tim như đao cắt. Hắn sớm phát thệ, đời này tuyệt sẽ không khiến thiếu niên gặp bất cứ thương tổn nào.
“Dù thế nào Tiết Tịnh Y cũng là thân sinh muội muội của Tiểu Di, em ấy có tư cách lưu lại nơi này hơn bất cứ ai.” Hắn từ từ mở miệng, đứng lên, ôm thiếu niên vào trong lòng, bàn tay đè lại ót em, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất kia áp vào trong ngực mình, thuận thế hôn hôn đỉnh đầu mềm mại của em.
“Nhưng Tịnh Y bệnh……” Tiết Lý Đan Ny nghĩ đến thiếu niên đến từ nông thôn tin tức bế tắc, biết bệnh tim, lại không hẳn biết bệnh tim còn có thể thông qua giải phẫu thay tim trị liệu, vì thế đúng lúc im miệng.
Tiết Tử Hiên thâm thâm nhìn nàng một cái, lúc này mới ôm thiếu niên ngồi về chỗ cũ. Tiểu Vương nghe được tiếng phu nhân gọi, dụi tắt điếu thuốc hút dở, vội vàng bận rộn chạy vào hành lang, liên thanh hỏi “Làm sao”.
“Không có việc gì.” Tiết Lý Đan Ny nghẹn khuất vẫy tay.
Tiết Tử Hiên ngửi thấy mùi khói thuốc nồng đậm trên người gã, kéo thiếu niên đứng dậy, nói: “Cho ta một điếu thuốc.”
“Được. Ai?” Tiểu Vương phản xạ móc thuốc lá ra, ý thức được người vừa hỏi mình nói là thiếu gia vốn không dính thuốc lá rượu, lập tức ngây ngẩn cả người.
Tiết Tử Hiên lại sớm một bước tiếp nhận thuốc lá, cường ngạnh siết chặt bả vai thiếu niên, bán tha bán ôm em đến thang lầu.
“Có ngại anh hút thuốc không?” Phần lưng ngăn lại vách tường, Tiết Tử Hiên thành thạo kẹp thuốc lá, lung lay trước mặt thiếu niên.
“Không ngại, anh hút đi.” Chu Doãn Thịnh kỳ quái nhìn y một cái. Tư liệu chi tiết về Tiết Tử Hiên còn bảo tồn ở trong đầu, đối phương không hút thuốc, cũng không uống rượu, cũng không thân cận nữ sắc, càng chưa nói tới bài bạc hút chích, có thể nói là sự tồn tại hoàn mỹ như thánh nhân, cùng thanh niên suy sút tối tăm trước mắt này hoàn toàn là hai người.
Nếu không phải hệ thống kiểm tr.a đo lường phi thường cường đại, hắn đều phải hoài nghi liệu có phải có người đã đánh tráo Tiết Tử Hiên.
Hoài nghi y bị đánh tráo còn có Tiểu Vương cùng Phúc bá theo sau mà đến, Tiểu Vương cầm bật lửa trong tay, không biết có nên châm cho thiếu gia hay không. Phúc bá phụng mệnh phu nhân tiến đến hỏi thăm thiếu gia lúc nào học được hút thuốc. Là hôn mê, cũng không phải mất trí nhớ, như thế nào cả người đều thay đổi.
Cửa cầu thang phi thường hẹp hòi, Tiết Tử Hiên kéo thiếu niên đến góc trong cùng, cởi áo khoác trải trên bậc thang, để em ngồi, chính mình lại chặn cửa, phảng phất sợ em thừa dịp chính mình hút thuốc chạy mất. Xác định thiếu niên không vòng ra khỏi mình, hắn mới nhìn tới Tiểu Vương do dự không chừng, đạm nhạt nói: “Lửa.”
Tiểu Vương lập tức đưa ngọn lửa qua, gặp thiếu gia một tay chắn gió, một tay kẹp thuốc lá, hút một ngụm nhỏ, điếu thuốc bắt lửa mới hút từng ngụm sâu, từ chóp mũi phun ra một cỗ sương khói nồng đậm, động tác thành thạo vô cùng, hoàn toàn không phải như người mới vừa học hút thuốc, mà là kẻ nghiện thuốc lâu năm, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Phúc bá không nhịn được, thấp giọng nói: “Thiếu gia, ngài học hút thuốc lúc nào? Hút nhiều không tốt cho cơ thể, vẫn là cai đi.”
Tiết Tử Hiên trầm mặc không nói, hiển nhiên xem Phúc bá thành người trong suốt. Học hút thuốc lúc nào? Hắn đã không nhớ được. Trong tuyệt vọng vô tận, đau khổ nhìn không thấy điểm cuối cùng chờ đợi, chỉ có những làn khói cay độc cùng tia phiêu nhiên xâm nhập tuỷ não mới có thể mang cho hắn một lát an bình.
Vào những đêm khuya tĩnh lặng, khi tưởng niệm cự đại tr.a tấn thống khổ, hắn thậm chí nghĩ tới mượn dùng thuốc phiện cùng cồn để mình đạt được giải thoát. Thế nhưng hắn sợ hãi rời đi nhân thế trước em, sợ hãi dưới Hoàng Tuyền cũng bỏ qua thiếu niên âu yếm, cho nên hắn bảo hộ thân thể mình rất khá.
Hút thuốc, là phương thức duy nhất giúp hắn thư giải, trong màn sương khói lượn lờ hắn có thể chậm rãi nhớ về quá khứ, tinh tế nhấm nháp mỗi một khoảnh khắc tâm động, lặp đi lặp lại cảm thụ hạnh phúc cùng khoái hoạt từng có được. Hắn đã một thân một mình, trừ hồi ức, cái gì cũng không có.
Cảm giác hít thở không thông đột nhiên đánh tới, đánh gãy dòng suy nghĩ. Hắn hoảng hốt ý thức được, bản thân giẫy giụa trong tuyệt vọng đã trở lại, kiếp này, hắn còn có cơ hội vãn hồi hết thảy. Trầm trầm cười một tiếng, búng rớt tàn thuốc trên tay, ngồi xuống kề sát thiếu niên, chiếm hữu dục mười phần ôm bả vai em gầy yếu, thân mật lay động hai cái.
Ngồi xuống đất, phì phèo thuốc lá, trên mặt mang theo biểu tình uể oải mà lại vui thích, từ quý công tử đến anh nông dân, họa phong chuyển biến thật sự quá nhanh, khiến Chu Doãn Thịnh đại khai nhãn giới. Nhưng không biết vì cái gì, Tiết Tử Hiên hiện tại ngược lại nhìn tương đối thuận mắt. Đương nhiên, này chỉ là so với những người Tiết gia khác, hắn đương nhiên sẽ không quên mục đích đối phương mang hắn về đế đô.
Phúc bá che ngực, hơn nửa ngày nói không nên lời, hiển nhiên bị tức đến. Hắn lúc nào thấy qua thiếu gia hút thuốc? Lúc nào gặp qua thiếu gia ngồi xuống đất, lôi thôi lếch thếch? Thiếu gia còn cởi áo khoác của mình ra làm đệm cho Hoàng Di ngồi, cũng không ngại bẩn, thật sự là không bình thường. Nhưng hắn cũng biết, thiếu gia mắc chứng thiếu sót tình cảm, cho dù ngươi có tức giận hơn nữa, hoặc chỉ trích, nếu hắn không muốn để ý tới, là có thể hoàn toàn không đặt ngươi vào mắt.
Cho nên hiện tại nói cái gì đều vô dụng, ai cũng không xen vào được. Phúc bá chỉ có thể dùng kỳ phản nghịch đến muộn an ủi chính mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Vương, ý bảo gã theo dõi, hắn quay lại tiếp tục cùng phu nhân.
“Ngươi muốn làm một điếu luôn không?” Tiểu Vương không quản rộng như Phúc bá, rút ra một điếu thuốc lá đưa cho thiếu niên, trong miệng cũng ngặm một điếu.
Chu Doãn Thịnh không phản cảm người khác hút thuốc, nhưng bản thân tuyệt đối không đụng vào, đang muốn vẫy tay từ chối, Tiết Tử Hiên trầm giọng mở miệng: “Tiểu Di cũng không hút thuốc, đừng dạy hư hắn.” Thế nhưng em rất am hiểu cắt cigar, đây là vì chiếu cố Tiết Diêm mới cố ý học.
Nhớ tới đời trước, tâm tình Tiết Tử Hiên lại rơi vào thung lũng, đứng lên, đi đến bậc thang phía sau thiếu niên ngồi xuống, đôi chân dài chuyển hướng, kẹp em vào trong lòng, dùng cánh tay chặt chẽ khóa lại, sắc mặt âm trầm lúc này mới hòa hoãn, hung hăng hút một ngụm thuốc lá, lại phun ra, phảng phất như vậy liền có thể đem tất cả hồi ức không chịu nổi trong đáy lòng phóng thích ra.
Chu Doãn Thịnh đầu đầy hắc tuyến, đấu tranh hai phát lại bị ôm càng chặt, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Hắn cảm giác Tiết Tử Hiên ngủ một giấc tỉnh lại, chẳng những bị chứng thiếu sót cảm tình, còn mắc thêm chứng cơ khát da thịt, một giây không ôm mình thì sẽ ch.ết. Điểm này không hề khoa trương chút nào, nhất cử nhất động của y đều lộ ra khí thế cực kỳ cường ngạnh, nghiễm nhiên muốn thời thời khắc khắc giam cầm mình ngay bên cạnh y.
Nhịn lại nhịn, hắn vẫn là không nhịn xuống, đưa ra một đề nghị đầy lương tâm: “Tiết tiên sinh, hay là anh đi chụp CT não bộ đi?” Có thể đi khoa thần kinh xem xem thì càng tốt.
“Gọi ca ca,” Tiết Tử Hiên bám vào bên tai hắn nói nhỏ, nhiệt khí nồng đậm mùi khói thổi đến vành tai Chu Doãn Thịnh đỏ bừng.
Hắn xoa xoa lỗ tai, ấp úng nói: “Không phải anh bảo em gọi là Tiết tiên sinh sao?”
“Tiết Tử Hiên trước kia là tên ngu ngốc, em có thể không cần phản ứng, gọi ca ca, gọi ca ca anh liền đi chụp CT.” Tiết Tử Hiên ôn nhu dụ dỗ.
Gọi cái gì đều không quan trọng, dù sao Chu Doãn Thịnh chưa bao giờ đem người nào trong Tiết gia để ở trong lòng. Hắn ra vẻ ngượng ngùng do dự một lát, rốt cuộc thấp giọng đến không thể nghe thấy kêu một tiếng.
Tiết Tử Hiên khoái hoạt cười rộ lên, hung ác nham hiểm đậm đặc đến mức không tan ra trong mắt đều tán đi. Hắn dập tắt thuốc lá, ôm thiếu niên đi ra ngoài, ném áo khoác đã bẩn xuống đất, cũng không tính toán nhặt lại.
Tiểu Vương ngẩn người, lập tức đuổi theo, hỏi: “Thiếu gia, ngài đi chụp CT thật a?” Phu nhân tiểu thư khuyên sống khuyên ch.ết đều không hiệu quả, đưa nhà quê kia kêu một tiếng ca ca liền thu phục, thiếu gia phải thích đối phương nhiều cỡ nào? Thật đúng là không phải trêu chọc đối phương chơi a?
Tiết Tử Hiên không đáp, đẩy đám người trong thang ra, giam cầm thiếu niên tại góc trong cùng hẻo lánh, hai cánh tay chống bên cạnh em, tránh cho người xa lạ tiếp xúc, hắn cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu dễ thương của thiếu niên, hỏi: “Tiểu Di lo lắng cho anh?”
Chu Doãn Thịnh không yên lòng “Ân” một tiếng, trong thang máy nhiều người, chen chen chúc chúc, nhưng thanh niên lại vì hắn chống đỡ lên một không gian độc lập, trừ hô hấp nóng rực của thanh niên, không chịu bất cứ quấy nhiễu nào. Nhưng cũng bởi vì hô hấp này mang theo hương vị nước hoa, ngược lại khiến hắn càng thêm không được tự nhiên. Hắn tất yếu thừa nhận, thanh niên có bề ngoài tuấn mỹ hơn người, thân hình thon dài cao ngất cùng khí chất tôn quý nho nhã phi thường mê người, lại thêm y bỗng nhiên chuyển biến, thái độ ôn nhu lại mang theo cường thế, đủ để khiến bất luận kẻ nào vì y mà trầm mê.
Y dứt khoát chính là nội tiết tố di động, đối với Chu Doãn Thịnh thuần túy đồng tính luyến đến nói, có lực hấp dẫn trí mạng.
Đúng vậy, lực hấp dẫn trí mạng. Nếu như bị y mê hoặc, lúc nào đó liền mơ hồ đem trái tim mình trở thành lễ vật đưa đi. Chu Doãn Thịnh trên mặt ngượng ngùng, trong lòng lại cảnh giác vạn phần.
Tiết Tử Hiên có vẻ rất cao hứng, khóe miệng vẫn treo nụ cười xán lạn, ngay cả đôi mắt xưa nay tối đen đều sáng hơn vài phần.
Kết quả kiểm tr.a tự nhiên là không có bất cứ vấn đề gì, Chu Doãn Thịnh có chút không tin, khi đi ngang qua khoa thần kinh thật rất muốn kéo người vào đó, lại nhịn xuống. Nổi điên thì nổi điên, hắn phụng bồi đến cùng, nếu người này thật lòng với hắn, không nỡ để hắn ch.ết, kết cục sẽ như thế nào? Nhất định rất thú vị!
“Kiểm tr.a đo lường đến túc chủ có ý đồ thay đổi mệnh quỹ thế giới, khởi động trình tự trừng phạt cấp một, khởi động trình tự trừng phạt cấp một.” Thanh âm kim chúc lạnh như băng vang lên trong đầu, tùy theo mà đến là thân thể xé rách đau đớn.
Chu Doãn Thịnh hơi hơi ngừng cước bộ, sau đó phảng phất như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước. Thay đổi mệnh quỹ thế giới sẽ dẫn đến thế giới song song này triệt để sụp đổ, trình độ nghiêm trọng thậm chí vượt qua gạt bỏ vận mệnh chi tử, nhưng mà hệ thống lại chỉ cho trừng phạt cấp một nhẹ nhàng nhất, loại tình huống này chưa bao giờ từng xảy ra.
Chu Doãn Thịnh đã có thể khẳng định 100%, hệ thống xảy ra vấn đề, càng sâu hơn, là Chủ Thần xảy ra vấn đề, chẳng lẽ Chủ Thần cùng hệ thống bị cắt đứt liên hệ? Vậy có thể đại biểu mình có cơ hội đào thoát hai người chưởng khống?
Ý tưởng này khiến trong lòng Chu Doãn Thịnh một mảnh lửa nóng, liên quan, thân thể đau đớn cũng được xoa dịu rất nhiều, khi hắn cùng với Tiết Tử Hiên trở lại khoa cấp cứu, Tiết Tịnh Y đã thoát ly nguy hiểm, được an bài tại phòng bệnh VIP tầng cao nhất.
Tiết Lý Đan Ny bị nữ nhi ốm yếu cùng nhi tử bỗng nhiên phản nghịch tr.a tấn đến tiều tụy không chịu nổi, nghe được tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại. Tiểu Vương vì xoa dịu không khí, thấp giọng nói: “Phu nhân, thiếu gia đi chụp CT não bộ, bác sĩ nói không có vấn đề.”
“Phải không? Đưa ta xem xem.” Tiết Lý Đan Ny đến cùng vẫn không yên lòng nhi tử, tiếp nhận phim cẩn thận xem xét, Phúc bá cũng thấu lại đây, đeo kính lão vào nghiêm túc nghiên cứu, thực ra bọn họ nơi nào xem hiểu được, bất quá đồ một cái an tâm mà thôi.
Chu Doãn Thịnh đi đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Tiết Tịnh Y, nhỏ giọng hỏi thăm: “Em ấy sao rồi?”
Tiết Tử Hiên cùng đi qua, dùng ánh mắt càng thêm phức tạp nhìn thiếu nữ hôn mê.
“Không có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện, loại bệnh này chủ yếu vẫn là dựa vào tĩnh dưỡng, chỉ cần không mệt nhọc, không cảm xúc phù động, liền có thể trưởng mệnh trăm tuổi.” Phúc bá sao có thể khiến thiếu niên biết bệnh tình chân thật của tiểu thư, nói dối há mồm liền đến.
“Phải không, vậy thì ta an tâm rồi, Tiết a di, a di cùng Phúc bá đi về trước đi, để ta canh chừng muội muội.” Hắn chủ động xin.
Ánh mắt Tiết Tử Hiên lóe lên, cuối cùng không thể cự tuyệt, muốn canh chừng thì canh chừng đi, chỉ cần em an tâm là được, ngày sau lại nghĩ biện pháp cách ly hai người ra.
Tiết Lý Đan Ny cùng Phúc bá lại không cảm kích, kiên nhẫn khuyên hắn trở về, còn liên tiếp nháy mắt với Tiểu Vương, ý bảo gã kéo người ra. Tiểu Vương vừa đưa tay, liền bị thiếu gia ngăn, hai người vừa ôm vừa kéo ra phòng bệnh, trên hành lang dây dưa một lát, thiếu niên đến cùng tuổi còn nhỏ, thân thể gầy yếu, bị thiếu gia kẹp tại trong khuỷu tay mang đi.
Tiết Lý Đan Ny thầm nghĩ đuổi Hoàng Di đi, nào biết nhi tử cũng cùng đi, ngay cả muội muội đang hôn mê cũng không để ý, lập tức tức giận đến cả người phát run.
“Tử Hiên, ngươi lưu lại, muội muội tỉnh lại không thấy ngươi sẽ thương tâm.” Nàng đuổi theo ra hành lang hô to, y tá đi ngang qua dựng thẳng lên ngón trỏ, làm động tác im lặng.
Tiết Tử Hiên có tai như điếc, chỉ là vẫy tay trái, ngược lại thiếu niên liên tiếp quay đầu, mặt lộ ra vẻ không nỡ. Tiết Lý Đan Ny nhìn hai người đi vào thang máy, xuống tầng một, lúc này mới trở lại phòng bệnh, suy sụp ngồi tựa trên ghế.
“Ngươi nói vì sao nó đột nhiên đối xử với Hoàng Di tốt như vậy? Tốt quá mức! Chẳng lẽ nó không biết Hoàng Di là bộ phận cấy ghép của Tịnh Y?” Tiết Lý Đan Ny uể oải mở miệng.
“Có lẽ thiếu gia nhàm chán, muốn tìm việc vui,” Phúc bá phỏng đoán nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Tiết Lý Đan Ny gật đầu, trong lòng lại ẩn ẩn bất an.
Tiết Tử Hiên dẫn thiếu niên đến bãi đỗ xe, Tiểu Vương tự giác mở cửa sau cho hai người. Vừa khởi động xe, Tiết Tử Hiên ra lệnh: “Đi khu mua sắm gần đây.”
“Thiếu gia ngài muốn mua cái gì? Gọi điện thoại để người đưa đến là được rồi.” Tiểu Vương chậm rãi chạy xe ra ngoài.
“Mua vài bộ quần áo cho Tiếu Di.” Hắn kéo kéo bộ quần áo bất nam bất nữ trên người thiếu niên, trong mắt ngầm giấu rất nhiều trào phúng. Đời này cha mẹ vẫn không đổi sách lược, vẫn tính toán biến thiếu niên thành cái bóng của Tiết Tịnh Y. Nhưng bọn họ tuyệt không thể tưởng được, cuối cùng lại là Tiết Tịnh Y trở thành cái bóng của thiếu niên, em nổi bật như vậy, độc nhất vô nhị, một ngày nào đó sẽ nở rộ hào quang sáng ngời loá mắt.
Tiết Tịnh Y đứng bên cạnh em, chỉ có thể trở thành phông nền. Cho nên nàng mới có thể ghen tị đến điên cuồng, ghen tị đến hận không thể giết đối phương. Ký ức đẫm máu lại ùa lên đầu óc, tựa hồ mỗi một lần nhớ tới Tiết Tịnh Y, liền có thể gọi dậy hắc ám hắn giấu sâu trong nội tâm. Cho nên hắn mới muốn tránh cùng nàng ở chung, bằng không hắn lo lắng mình sẽ thừa dịp nàng còn chưa thương tổn thiếu niên, trước một bước bóp ch.ết nàng.
Liền ngay vừa rồi, khi hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiết Tịnh Y đang hôn mê, kém một chút liền vươn tay tắt đi máy trợ hô hấp của nàng. Ý niệm này xuất hiện cũng không đột ngột, bởi vì hắn luôn luôn không có quan niệm thị phi cùng cảm giác đạo đức, đối với hắn mà nói, giết một người cùng cấp với đạp ch.ết một con kiến, nhưng hắn không muốn khiến thiếu niên phát giác một mặt tàn nhẫn vô tình của mình, cho nên nhịn xuống.
Đời này, chỉ cần Tiết Tịnh Y an an phận phận, không ôm địch ý với thiếu niên, hắn sẽ không động đến nàng. Vết sẹo trên tay đã không có, nhưng tội nghiệt trong lòng vẫn còn tồn tại, vì thiếu niên âu yếm, hắn nguyện ý thay đổi, biến thành một người càng tốt, chẳng sợ chỉ là biểu tượng.
Chu Doãn Thịnh cũng không biết trong mấy phút ngắn ngủi, Tiết Tử Hiên đã trải qua hành trình suy tính đáng sợ như thế nào. Hắn vờ như thụ sủng nhược kinh vẫy tay:“Không cần, Tiết a di mua cho em rất nhiều quần áo, mỗi ngày đổi một bộ đều dùng không hết.”
“Mấy bộ đó không thích hợp nam hài tử mặc, em xem xem thiếu niên trên đường, có ai mặc giống em không, còn giữ mái tóc không dài không ngắn, khó coi.” Tiết Tử Hiên áp thiếu niên xuống. Hắn không quên được cảnh tượng thiếu niên mặc váy dài thuần trắng, ở trên tiệc rượu bị Tiết Diêm tùy ý vuốt ve, chẳng sợ cách một kiếp, hiện tại nghĩ đến vẫn đố kị đến hai mắt đỏ lên.
Nữ trang thiếu vải như vậy, đời này tuyệt đối không thể xuất hiện trong tủ áo của thiếu niên, tóc cũng nhất định phải cắt, cần phải để người khác vừa thấy liền biết em là nam hài. Như thế, người cố ý thân cận em hẳn là sẽ ít đi rất nhiều, Tiết Diêm cũng sẽ không nhất kiến chung tình với một nam hài.
Mang ý tưởng bí ẩn như vậy, Tiết Tử Hiên đưa thiếu niên đến cửa hiệu cắt tóc trước, sau đó chọn lựa quần áo nam, các loại phong cách các loại kiểu dáng, Tiểu Vương theo phía sau, bao lớn bao nhỏ xách cũng xách không nổi, chỉ có thể để người bán hàng hỗ trợ đưa đến Tiết gia.
“Thiếu gia, ngài trang điểm Hoàng Dithành như vậy, để người khác thấy, hỏi đến, chúng ta khó mà nói a.” Moi tim là mưu sát, đem người bị hại trang điểm đến dễ khiến người khác chú ý như vậy, không phải không duyên cớ trêu chọc phiền toái? Tiểu Vương luôn cảm thấy bất an, đợi thiếu niên đi vào thử quần áo mới nhỏ giọng nhắc nhở.
Tầm mắt lạnh băng của Tiết Tử Hiên dừng lại trên yết hầu yếu ớt của Tiểu Vương, trầm giọng nói: “Quên mục đích ta mang Tiểu Di về đi, về sau em ấy là em trai ta, thân nhân của ta.” Còn sẽ là tình nhân của ta, người yêu của ta, trân bảo của ta.
Tiểu Vương sờ sờ cổ lạnh lẽo, khô khốc nói: “Vậy tiểu thư làm thế nào?”
“Sao ta biết?” Tiết Tử Hiên đột nhiên cười rộ lên, phảng phất vấn đề này rất thú vị, vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Di nên đưa trái tim cho Tiết Tịnh Y? Chẳng lẽ là em nợ Tiết Tịnh Y? Thật buồn cười!
Trò chuyện vài câu ngắn ngủi, hắn trầm mặc, không phản ứng Tiểu Vương nữa. Trên thực tế, trừ thiếu niên âu yếm, hắn không muốn phản ứng bất luận kẻ nào, cũng không để ý bất luận kẻ nào.