Chương 31
Edit: Phong Nguyệt
Tội nghiệp Tiểu Cửu Tịch không biết mình đã bị phụ mẫu ảo tưởng tới tận mười mấy năm sau.
Hắn biết cũng như không, việc này không tẩy được, có nhóc xương khô ở đây, càng tẩy càng bẩn.
Cả tâm hồn và thể xác của Tần Vịnh và Hứa thị đều phập phồng lên xuống, đến thoại bản bán ngoài đường cái cũng không dám sỗ sàng như vậy!
Tối qua con trai nhặt một bộ xương khô về, hôm nay bọn họ đã có tức phụ, còn mang theo núi của hồi môn—— Hay là sính lễ của con trai tương lai?
Tóm lại rất kỳ lạ, rất vi diệu.
Nhờ ơn Tần Vịnh và Hứa thị khai sáng (tâm hồn to lớn), nếu không họ đã không thể chịu nổi.
Đề tài ‘cha’ tạm thời đình chỉ, chuyện của tiểu tình nhân, phụ mẫu không nên hỏi quá nhiều.
Điều Hứa thị lo lắng là: “Tiểu Cốc từ mười mấy năm sau đến đây là muốn tìm lại thân thể?”
Có thể nói họ tưởng tượng vô cùng hợp lý, chắc chắn sau khi Cửu nhi đến Thập Nhị Tiên Sơn mới quen biết Tiểu Cốc, hai người cùng chung chí hướng, cùng nhau tu hành, tu một hồi tu ra tình cảm dị thường, trải qua không ít đau khổ, vượt qua trở ngại giới tính đến bên nhau, nhưng không biết gặp chuyện gì, Tiểu Cốc bị mất thân thể, không biết nghĩ ra cách nào đó, xuyên tới đây tìm cơ duyên —— Sức tưởng tượng cỡ này, hai vị có thể viết sách được rồi đó!
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp hoả đồng lam.
Hứa thị: “Chẳng lẽ không phải?”
Bạch Tiểu Cốc: “Phải!” Đúng lắm, quá đúng! Chỉ cần thay thời gian thành Thiên Nguyệt ảo cảnh, không phải sẽ ra mục đích của y và Cửu Đại Tịch?
Cốt không đầu óc đang sầu không biết giải thích sao với phụ mẫu, không ngờ bọn họ thông minh như thế, đúng là thân sinh của Cửu Đại Tịch thông minh!
Có đầu óc thật tốt, y cũng muốn có đầu óc!
Hứa thị khẽ thở phào, đau lòng hỏi: “Lần này các con trở về có tính toán gì không?”
Tiểu bạch cốt ngắc ngứ: “Cửu Đại Tịch biết…” Mỗi Cửu Đại Tịch biết cây Xích Đề ra sao.
Hứa thị nhìn con trai.
Tần Cửu Tịch đạm thanh nói: “Con không biết.”
Tiểu bạch cốt héo.
Hứa thị bất mãn liếc hắn một cái, dỗ tiểu cốt đầu: “Đừng sợ, nếu nó ăn hϊế͙p͙ con, nương sẽ đánh nó!”
Bạch Tiểu Cốc: “Vâng!” Mẫu thân thật tốt, nếu lần sau Cửu Đại Tịch dùng mị thuật nữa, y sẽ tìm mẫu thân đánh hắn!
Hứa thị lại hỏi: “Cửu nhi thành niên…”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Chỉ có một Cửu Tịch, hắn vào nơi này thì thu nhỏ.”
Tần Vịnh và Hứa thị miễn cưỡng có thể lý giải, linh hồn chỉ có một, phỏng chừng khi đi vào đây, nhìn thấy quá khứ nên dung hợp thành một. Quá khứ thuộc về tiểu Cửu nhi, đại Cửu nhi thành tiểu Cửu nhi.
Chung quy hơi khúc chiết, nhưng loại chuyện xuyên không vốn dĩ đã rất khó thông suốt.
Tần Vịnh và Hứa thị chỉ tin tưởng một chuyện—— Con trai họ chính là con trai họ.
Chỉ cần nhớ kỹ điểm này, có quanh co ra sao thì cũng vây quanh nó.
Tính tiểu bạch cốt đơn thuần, không lõi đời, có vẻ là tiểu bảo bối ngàn kiểu vạn sủng, nhìn hình thể nhiều lắm cũng chỉ mười sáu bảy, nếu vào tiên môn từ nhỏ, từ đó đoạn tuyệt thế tục, không phải dáng vẻ vốn có rất ngây thơ sao?
Chỉ không biết sao y thành bộ xương khô.
Tần Vịnh và Hứa thị nghĩ nghĩ, cuối cùng không hỏi kỹ.
Sẹo đã thành, có thể vén lên lại không thể chữa lành, cần gì phải làm thằng bé đau khổ.
Tần Vịnh nói: “Đừng vội, Cửu nhi tâm tư kín đáo, có lẽ đã có an bài, chờ thêm một thời gian nữa xem sao.”
Bạch Tiểu Cốc tin thật: “Thật ạ?”
Tần Vịnh sợ y lo lắng, nói: “Nhất định là thế, không phải Cửu nhi của chúng ta thông minh nhất sao?”
Bạch Tiểu Cốc trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, con chưa thấy ai thông minh hơn hắn!”
Chắc chắn Tần Cửu Khinh thông minh hơn Cửu Đại Tịch, nhưng chẳng phải y chưa nhìn thấy Tần Cửu Khinh sao? Cứ để Cửu Đại Tịch làm người thông minh nhất trong cốt sinh của y trước đi!
Thấy tiểu cốt đầu ‘sùng bái’ con mình như vậy, Tần Vịnh và Hứa thị nhìn nhau cười.
Tuy con trai còn nhỏ, nhưng trưởng thành sớm, hiện giờ có Tiểu Cốc, ngược lại đền bù tiếc nuối.
Con trai trưởng thành sớm, Tiểu Cốc non nớt.
Hai người quả thực xứng đôi, khó trách sẽ yêu nhau.
Còn giới tính ấy à, đều phải thành tiên, so đo chuyện phàm tục đó làm gì!
Chải vuốt mọi chuyện xong xuôi, linh thạch trước mắt cũng không thể thả bừa bãi như thế. Hứa thị bảo Bạch Tiểu Cốc thu lại.
Bạch Tiểu Cốc nói: “Đây đều là của Cửu Tịch.”
Hứa thị cười tủm tỉm: “Nếu Cửu Nhi cho con, thì là của con.”
Bạch Tiểu Cốc nào biết ‘sính lễ’ là cái gì, trong lòng y đều là: “… Muốn mua giò heo.”
Hứa thị cười ra tiếng, khẽ che miệng nói: “Vậy mẫu thân mặt dày nhận một viên.”
Bạch Tiểu Cốc: “Một viên làm sao đủ?”
Tần Vịnh không khỏi trêu y: “Con đòi mua nhiều giò heo vậy có thể ăn được à?”
Bạch Tiểu Cốc cả người lọt gió: QAQ!
Hứa thị trừng gã: “Né qua bên kia.”
Mắt phượng Tần Vịnh cong cong: “Nhanh chóng thu linh thạch lại, chờ có thân thể, bảo nương làm cho con một nhà giò heo.”
Tiểu bạch cốt từ bi sang hỷ: “Nhà giò heo?!” Thần thánh ghê!
Hứa thị: “Sao có thể suốt ngày ăn giò heo?”
Tần Vịnh cố ý đùa tiểu cốt đầu: “Đúng ha, còn giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo, bào ngư trân châu, canh trứng tôm thanh đạm, súp vi cá thịt cua, nấm hầm gà, chân giò hun khói hầm bong bóng cá…”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Tần Vịnh lại chêm một câu: “Trong tộc mẫu thân con từng xuất hiện ngự trù, cái gì nàng ấy cũng biết.”
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía Hứa thị: “Mẫu thân…”
Tiếng gọi giòn giã pha lẫn ngọt ngào, tâm can Hứa thị hoá thành nước, đừng nói là làm những thứ đó, dù là trăng kho tàu, sao hấp ngân hà, nàng cũng làm được!
Bạch Tiểu Cốc hưng phấn tới run rẩy.
Tần Cửu Khinh thực sự tốt như thế sao?
Y hơi hơi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ở bên cạnh Cửu Tịch rồi…
Không, không song tu thì y không thể ăn gì, thân thể của Cửu Tịch lại không thể đút no y…
Huhu, đây là lưỡng sự khó toàn trong truyền thuyết?
*
Hoàng An thành, đường Long Nham.
Trước khi rời phủ, đoàn người tự tin ra cửa, lại mất hứng quay về, mặt Lý Hạo Sơ và Từ phu nhân đều bí xị.
Từ phu nhân ngại thân phận Lý Hạo Sơ, không dám nói gì, thậm chí hỏi một câu cũng không thích hợp —— Chuyện thả tà tứ rồi bắt lại, chỉ ngầm hiểu trong lòng, sao có thể mở miệng.
Lý Hạo Sơ cũng nghẹn một hơi, cả người không thoải mái.
Ông ta chưa từng ăn đắng thế này, còn ở chỗ phàm phu tục tử ch.ết tiệt.
Sao không linh chứ? Tiểu thiên viện của Tần phủ rốt cuộc có cái gì?
Tà tứ là không thể.
Chẳng lẽ có cao nhân?
Không thể nào! Phàm là tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, chẳng ai muốn lưu lại thế tục chậm trễ thời gian.
Vậy…
Lý Hạo Sơ nheo mắt, có suy nghĩ mới —— Chẳng lẽ tiểu viện tử kia có bí bảo?
Không phải không có khả năng, tổ trạch Tần gia hào quang mấy trăm năm, có lẽ thật sự chôn gì đó.
Có lẽ người Tần gia không rõ ràng lắm, kẻ vô dụng Tần Vịnh càng không rõ.
Lý Hạo Sơ cười lạnh, trong lòng có kế sách.
Trước mặt Lý Hạo Sơ, Từ phu nhân còn trấn an được con trai, song trở về phủ thì không kìm nỗi nữa.
Từ Nguyên Đức giận điên lên, quăng sạch đồ sứ ngọc trong phòng xuống đất.
Từ phu nhân liên tục nói: “Được rồi được rồi, đừng làm mình bị thương.”
Từ Nguyên Đức không lớn, lại cực kỳ nóng nảy: “Để con ch.ết đi, đằng nào cũng bị Tần Cửu Tịch và tà tứ ức hϊế͙p͙ tới ch.ết!”
Từ phu nhân nhíu mày: “Đừng nói sảng!”
Từ Nguyên Đức khóc sưng mắt: “Ai nấy cũng mặc kệ con, sống làm gì nữa? Ngay cả nghiệt súc cũng có thể khinh thường, con… con…”
Từ phu nhân nghe vậy, đau lòng: “Được được, con ngoan của nương, sao nương mặc kệ con được.” Nàng ta oán hận nói, “Lý Hạo Sơ chỉ có hư danh, tà tứ nho nhỏ cũng không bắt được, còn tự rêu rao là Đại Phong đệ nhất thiên sư!”
Từ Nguyên Đức giỏi mánh khoé đòi ch.ết đòi sống, chỉ cần ầm ĩ lên, mẫu thân và tổ mẫu nó sẽ đáp ứng tất thảy.
Từ Nguyên Đức: “Nương, Tần Cửu Tịch thật sự nuôi tà tứ!”
Từ phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt cho nó: “Nương biết, Đức nhi uất ức rồi.”
Từ Nguyên Đức: “Chẳng lẽ chúng ta để nó ung dung ngoài vòng pháp luật thế sao?”
Hôm nay Từ phu nhân mất mặt, trong lòng cũng không thoải mái, lúc trước nàng ta còn kiêng dè Tần gia xuống dốc nhưng vẫn còn môn sinh, không dễ trở mặt, hôm nay…
Lão bà không biết xấu hổ, đừng trách nàng ta không nể mặt!
Từ thị trấn an con trai trước: “Đức nhi đừng khóc, qua mấy ngày nữa tiên nhân Thập Nhị Tiên Sơn sẽ xuống núi tuyển người, chờ con trúng tuyển lên núi, Tần Cửu Tịch là cái thá gì nữa? Nó có mang Trạng Nguyên về thì cũng không bằng con!”
Ánh mắt Từ Nguyên Đức sáng lên: “Con có thể trúng tuyển?”
Từ thị nói: “Ngoan ngoãn nghe nương sắp xếp, đương nhiên có thể trúng tuyển!”
Từ Nguyên Đức chần chờ: “Lên núi tu tiên phải xem tư chất đúng không?”
Từ thị nói: “Tư chất, lịch duyệt (chuyện từng trải)không thể thiếu nào, Từ gia quý nhờ quốc thích, sao tư chất có thể kém? Chỉ cần con có lịch duyệt đẹp…”
Từ Nguyên Đức bấy giờ mới không náo loạn.
Nó không rõ tu tiên là thế nào, nhưng nó biết một khi nó đến Thập Nhị Tiên Sơn, Tần Cửu Tịch có thúc ngựa cũng không bằng một nửa nó.
Đợi nó có tiên thuật, tà tứ nhỏ là cái thá gì?
Nó có thể nhẹ nhàng nghiền ra bã!
*
Đêm đó Bạch Tiểu Cốc lại ngủ cùng Tần Cửu Tịch.
Tần Vịnh cân nhắc: “Có phải nên tách hai đứa nó ra không?”
Hứa thị nhéo tay gã: “Nghĩ gì vậy, Cửu Nhi mới bảy tuổi, Tiểu Cốc lại như vậy…”
Tần phụ: “Đúng ha… Là ta suy nghĩ nhiều.”
Một đêm mộng đẹp, hôm sau, khi Tần Cửu Tịch vừa đứng dậy, Bạch Tiểu Cốc đã mở mắt ra.
Tần Cửu Tịch nhìn y: “Đánh thức ngươi?”
Bạch Tiểu Cốc ôm chăn ngồi dậy, chớp chớp mắt: “Ngươi phải đến học đường sao?”
Tần Cửu Tịch: “Ăn sáng rồi đi.”
Bạch Tiểu Cốc níu ống tay áo hắn: “Đừng mà.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Chuyện hôm qua vẫn chưa làm tiểu cốt đầu hết sợ.
Đã nói Thiên Nguyệt ảo cảnh không có tu sĩ, sao hôm qua lại có một lão tu sĩ xuất hiện?
Tu sĩ càng già càng lợi hại, hôm nay ông ta có tới đây không?
Ông ta tóm được y thì sao?
Y không muốn tách khỏi Cửu Tịch, càng không muốn tách khỏi phụ mẫu.
Y chưa mặc được y phục mới của mẫu thân, cũng chưa ăn —— nhiều món ngon của người.
Tần Cửu Tịch ấm áp tâm can, từ nhỏ hắn không có bằng hữu, nhóc xương khô là bằng hữu đầu tiên của hắn, hắn kiên nhẫn nói: “Ta không đến học đường, phụ mẫu sẽ lo lắng.”
Bạch Tiểu Cốc: Tủi thân.
Tần Cửu Tịch ngồi trở về mép giường, vỗ vỗ mu bàn tay y: “Ta cũng không thể dẫn ngươi đến học đường.”
Bạch Tiểu Cốc: Càng tủi thân.
Tần Cửu Tịch có thể cảm nhận cảm xúc y một cách rõ ràng, càng cảm nhận, hắn càng mềm lòng, nhịn không được nói: “Ngươi nhỏ hơn một chút thì ta có thể dẫn ngươi theo.”
Bạch Tiểu Cốc xem hắn: “Nhỏ hơn một chút?”
Tần Cửu Tịch nói giỡn: “Bằng bàn tay, giấu trong ngực.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Tịch: “!”
Một người một cốt sợ ngây người.
Bạch Tiểu Cốc kinh hô: “Cửu… Đại Đại Đại Đại Tịch!”
Không đúng, vẫn là dáng vẻ Tiểu Cửu Tịch, sao tự dưng lớn quá vậy, rất rất lớn!
Tần Cửu Tịch cũng ngơ ngác, hắn chỉ đùa một chút, không ngờ nhóc xương khô thật sự hoá nhỏ, tiểu bạch cốt lớn bằng bàn tay óng a óng ánh, đặt trong lòng bàn tay sợ vỡ.
Hết chương 31