Chương 78
Edit: Phong Nguyệt
Nghe Quân Thượng Minh đáp như vậy, Tần Cửu Khinh tuổi nhỏ bỗng thấy áy náy.
Hắn tưởng sư phụ không nỡ bỏ hắn lại, dẫu sao Hóa Thần xong sẽ có khác biệt, không lâu sau có thể chạm đến phi thăng. Phi thăng rồi thì sẽ không còn can hệ gì với thế giới này, đến lúc đó hắn sẽ không còn sư phụ.
Ở Thập Nhị Tiên Sơn, rất nhiều người Kết Đan rồi xuất sư, con đường sau này thế nào là do bản thân chọn, sư phụ không dạy được nữa.
—— Sư phụ, khi nào người mới Hóa Thần?
—— Chờ ngươi kết đan.
Bất kể ai nghe được đối thoại này cũng sẽ chỉ nghĩ rằng sư phụ muốn chờ đồ nhi trưởng thành.
Lúc đó Tần Cửu Khinh tràn đầy áy náy, chỉ có dốc lòng bế quan mới có thể mau chóng kết đan, nhưng hắn không thể bỏ mặc phụ mẫu ở thế tục, tạm thời gác sang một bên để phụng dưỡng cha nương thêm mấy chục năm, đến khi bọn họ không còn tiếc nuối mới quay lại tu hành.
Nào biết sư phụ cũng đang đợi hắn.
Khi đó Tần Cửu Khinh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn kiên trì quyết định trước đây.
Mấy chục năm chỉ như một cái búng tay của sư phụ, còn cha nương lại dài cả một đời.
Hắn không thể bỏ mặc cha nương khổ nửa đời.
Ai ngờ lại hại ch.ết họ.
Ai ngờ cái gọi là ‘chờ ngươi kết đan’, chỉ là bởi vì sau khi kết đan mới có thể rút vạn linh căn hoàn toàn.
Sau khi Tần Cửu Khinh biết được chân tướng, phải chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể chịu nổi.
Hối hận, không cam tâm, phẫn uất, thất vọng.
Vô số cảm xúc trái chiều đè sụp con người.
Nếu không gặp được Bạch Tiểu Cốc, dù hắn còn sống thì cũng sẽ nhập ma.
Tần Cửu Khinh hồi thần, nhìn túi Càn Khôn trong tay.
Hai trăm lẻ sáu quả Xích Đề.
Vạn linh căn.
Lúc đầu Tần Cửu Khinh cho rằng Quân Thượng Minh muốn mượn hai thứ này tiến vào Hóa Thần, hiện giờ…
Hắn ta thật sự là vì Hóa Thần?
Nếu là vì Hóa Thần, sao lại đưa Xích Đề đến trước mặt họ?
Quân Thượng Minh biết tiểu bạch cốt?
Suy nghĩ này dâng lên, Tần Cửu Khinh cứng còng.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!” Y che đầu lại, nhìn Tần Cửu Khinh, “Ngươi mạnh tay quá!” Đầu cốt bị đè đau.
Tần Cửu Khinh thu hồi suy nghĩ: “Xin lỗi.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức vui vẻ: “Không sao!” Thật ra không đau lắm, y rất thích ngón tay Tần Cửu Khinh, thon dài xinh đẹp nóng nóng, ngoại trừ ban nãy hơi dùng sức, thì tất cả đều tốt.
Tần Cửu Khinh nhìn về phía Bách Lí Nhất Thuấn: “Đa tạ.”
Tuy Quân Thượng Minh cố ý, nhưng Bách Lí Nhất Thuấn cũng thật sự mạo hiểm sinh tử đi lấy quả Xích Đề, ân tình này hắn nhớ kỹ.
Thuấn ca kích động muốn ch.ết, tay chân không biết để chỗ nào, lúng túng rất lâu, cuối cùng nói: “Quyển… vô địch thân pháp…”
Tần Cửu Khinh: “…”
Dáng vẻ xoa tay của Bách Lí Nhất Thuấn hệt như ruồi nhặng thành tinh: “Không gấp không gấp, tiền bối dùng trái cây trước đi, xác định không có vấn đề rồi…” Rồi dạy con thân pháp vô địch cũng được ha ha.
Tần Cửu Khinh nhìn gã, Bách Lí Nhất Thuấn không biết tại sao lại nhìn thấy chút thương hại trong mắt đại lão lạnh lùng.
Đừng thương hại mà!
Gã cam tâm tình nguyện làm thiên hạ đệ nhị nhanh!
Làm lão nhị, gã rất vui vẻ!
Tần Cửu Khinh quyết định nhắc nhở lần nữa: “Thân pháp này không thích hợp với ngươi.”
Bách Lí Nhất Thuấn trông mong nói: “Không sao, luyện không được cũng không sao, con chỉ mong được xem một lần.” Gã rất thông suốt, dẫu mình không có tư chất, không thể luyện tốt thân pháp này cũng sẽ không trách —— cũng không dám trách —— là tại gã đần độn, có trách cũng chỉ có thể trách mình!
Tần Cửu Khinh: “Một khi đã như vậy…”
Bách Lí Nhất Thuấn kích động suýt nữa ngừng thở.
Tần Cửu Khinh lục lọi Càn Khôn Châu một hồi mới tìm được quyển《Sổ tay thân pháp vô địch》giẻ rách, hắn lấy thêm một lọ Tốc Hành Đan Kim phẩm rồi bỏ cả hai vào túi Càn Khôn khác.
Bách Lí Nhất Thuấn: “!”
Tần Cửu Khinh đưa túi Càn Khôn cho gã: “Ta tu theo sách này, nhưng tình huống hai ta không giống nhau.”
Bách Lí Nhất Thuấn: “Con hiểu con hiểu.”
Tần Cửu Khinh nói: “Đan dược bên trong là thù lao ngươi lấy quả Xích Đề.” Một lọ Kim phẩm Tốc Hành Đan giá trị xa xỉ, có thể miễn cưỡng làm thù lao.
Bách Lí Nhất Thuấn sửng sốt.
Tần Cửu Khinh: “Hẹn gặp lại.” Dứt lời hắn bế Bạch Tiểu Cốc lên, trở về nhà.
Bách Lí Nhất Thuấn ngây người, đang muốn mở túi Càn Khôn, bỗng dừng tay lại.
Không được!
Bí tịch cỡ này sao có thể mở ra trên nóc thôn nho nhỏ?
Nghi thức đâu! Nghiêm túc đâu!
Bách Lí Nhất Thuấn thở sâu, lao ra ngoài ba ngàn dặm, suốt đêm tìm bảo địa chung linh dục tú, sau đó mới run rẩy mở túi Càn Khôn ra.
《Sổ tay thân pháp vô địch》!
Và một lọ Tốc Hành Đan Kim phẩm!
Bách Lí Nhất Thuấn thiếu chút nữa thét chói tai: Đại lão quá hào phóng, chỉ bôi một chút đã xài cả đời không hết. Tốc Hành Đan Kim phẩm nhiều thế này e là hơn một ngàn vạn!
Hơn nữa còn là hàng tặng kèm, sách mới là thứ quan trọng.
Kỳ thư ngần này, chục tỷ linh thạch cũng khó gặp.
Đại lão lại trực tiếp cho gã…
Bách Lí Nhất Thuấn xót chóp mũi, nước mắt chảy cuồn cuộn.
Cảm động.
Cảm động đến nỗi không nhìn rõ nội dung trong sách.
Một nén nhang trôi qua.
Bách Lí Nhất Thuấn: “…………………”
Đừng hỏi, hỏi chính là do bảo địa chung linh dục tú có thêm một tượng Thuấn ca tan vỡ giấc mộng.
Không đề cập tới Bách Lí Nhất Thuấn hoài nghi nhân sinh như thế nào, Bạch Tiểu Cốc ở thôn Thanh Đường đã kích động không kềm chế được.
Bạch Tiểu Cốc: “Có phải ta đã có thân thể không!!!”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc: “Có thân thể ta sẽ có thể…” Song tu!
Tần Cửu Khinh: “Mẫu thân đã làm giò heo hầm đậu tương cho ngươi.” Hắn cho rằng tiểu bạch cốt định nói ba chữ ăn món ngon.
Bạch Tiểu Cốc không dám giải thích, sợ Tần Cửu Khinh lại dùng 991 năm áp chế y.
Y không thể chờ lâu như vậy.
Lại chờ 991 năm, y sẽ đói thành bạch cốt!
À không… y vốn dĩ là bạch cốt.
Bạch Tiểu Cốc trông mong nhìn Tần Cửu Khinh: “Đến đến đến, ngươi nặn đi, thân thể ngươi nặn mọi người đều nói đẹp.” Chính y cũng thích.
Tần Cửu Khinh nhìn thân thể nhỏ bằng bàn tay, ngập ngừng.
Bạch Tiểu Cốc: “Làm sao vậy?”
Tần Cửu Khinh chưa bao giờ liên tưởng Quân Thượng Minh và tiểu gia hoả với nhau, hiện giờ mới phát hiện Quân Thượng Minh có dáng vẻ hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ Bạch Tiểu Cốc.
Da trắng tóc trắng, đồng tử xám bạc.
Quân Thượng Minh vận bạch y quanh năm, cả tòa Lãm Nguyệt Điện đều xây từ bạch ngọc, như sương như tuyết.
Tần Cửu Khinh đột nhiên hỏi “Nếu có người có màu tóc đôi mắt làn da và ăn mặc… Ừm, tất cả đều là màu trắng, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Chẳng phải đẹp ngây người sao?!”
Tim Tần Cửu Khinh như bị đâm một cái: “…”
Bạch Tiểu Cốc nhận thấy hắn khác thường: “Ngươi không thích sao?”
Tần Cửu Khinh hơi rũ mi: “Không thích.”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Bạch Tiểu Cốc lập tức nước mắt lưng tròng: “Quả nhiên ngươi không thích ta, ngươi không thích ta… Vậy mà ngươi không thích ta… Trước giờ ngươi lừa ta, lừa ta nói ngươi thích…” Cốt rất đau lòng, đau lòng muốn khóc.
Cửu Đại Tịch không thích y, không thích dáng vẻ hiện giờ của y.
Có phải hắn ghét bỏ y lâu rồi không, có phải hắn không cần y nữa?
Đợi y hoàn toàn biến thành người, có phải… có phải sẽ vứt bỏ y ngay?
Càng nghĩ càng khó chịu, Bạch Tiểu Cốc lần đầu cảm nhận được tư vị đau lòng.
Có thân thể cũng không tốt lắm.
Cảm giác trái tim xoắn bện quá đau.
Tần Cửu Khinh ngẩn ra: “Không phải.”
Bạch Tiểu Cốc: “Không phải à, chính ngươi lỡ miệng, chính ngươi nói không thích ta!”
Tần Cửu Khinh sợ y khóc, vội nói: “Ta thích…”
Bạch Tiểu Cốc không đợi hắn nói xong đã lên án: “Ngươi nói ngươi ghét người tóc trắng!” Y có tóc trắng, toàn thân trắng tinh, Cửu Đại Tịch ghét y.
Tưởng tượng đến đây, tiểu bạch cốt không muốn thân thể nữa!
Tần Cửu Khinh không hổ là người hiểu cốt nhất, hắn đã hiểu mạch não của tiểu gia hoả, vội giải thích: “Đôi mắt của ngươi màu xám xanh, rất đẹp; tóc ngươi cũng không thuần trắng, mà là… lam nhạt như trăng…”
Hoặc là nên nói là lam bạc, kỳ thật rất khó hình dung màu tóc Bạch Tiểu Cốt, nếu phải dùng màu sắc thì đó là màu trăng.
Tuyệt đối không thuần trắng, cũng không thuần bạc, mà là ánh trăng yếu ớt soi trong đêm.
Hơi xanh xanh, lấp lánh sao trời.
Bạch Tiểu Cốc không thấy đau nữa, thật kỳ diệu.
Một khắc trước đau muốn khóc, giờ đây lại như bôi mật.
“Vậy ngươi…”
“Ta rất thích.”
“Ta…”
“Rất đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc giãn mặt, đôi ngươi xám xanh đẹp đẽ cong thành trăng non.
Được rồi, Cửu Đại Tịch thích y, chỉ là hình như không thích màu trắng.
Cũng đúng…
Cửu Đại Tịch luôn mặc hắc y, tuy hắn chưa từng nói, song đúng là không có hứng thú mấy với màu trắng.
Lúc ở Dung Thủy Thành, dù ở phòng chữ tuyết hay phòng hải đường, Cửu Đại Tịch đều không kích động như y.
Hoá ra hắn không thích, hoá ra hắn nhân nhượng y, hoá ra Cửu Đại Tịch vẫn luôn yên lặng chịu đựng cay mắt dỗ y vui vẻ!
Bạch Tiểu Cốc cảm động, cảm động đến nỗi…
Hay y cũng mặc hắc y vì Cửu Đại Tịch?
Nhưng hắc y rất xấu!
Nhưng Sâm Tu chân nhân nói—— phải mặc y phục đối phương thích với có thể song tu sung sướng.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Y không mặc hắc y, Cửu Đại Tịch không cùng mình song tu thì sao?
Không đúng a a a!
Mục tiêu của y là Tần Cửu Khinh thủ tịch Thiên Ngu Sơn, không phải Tần Cửu Khinh trước mắt!
Xong rồi xong rồi, y càng ngày càng kỳ quái.
Y đã quên hết những lời Sâm Tu chân nhân dạy bảo!
Không được, như vậy là không được.
Đợi y có thân thể lớn, nhất định phải đọc lại thần thư một trăm lần, nhất định… nhất định phải nhặt lại hứng thú với Tần Cửu Khinh kia!
Bạch Tiểu Cốc giục Tần Cửu Khinh: “Mau nặn thân thể đi.” Lại không nhanh, cốt sẽ câu dẫn ngươi mất!
Tần Cửu Khinh: “Được.”
Không biết vì sao, tay cầm túi Càn Khôn của hắn lại run rẩy.
Tiểu bạch cốt trưởng thành…
Sẽ phong hoa tuyệt đại như thế nào?
Hắn vẫn thông qua vạn linh căn rót thần lực vào quả Xích Đề, sau đó…
Thần lực kích động mãnh liệt hơn lần trước, cốt liên nhanh chóng cạn kiệt, mà quả Xích Đề chỉ tiêu hao chừng mười mấy quả.
Chuyện này…
Tần Cửu Khinh đang nghĩ nên làm gì bây giờ, bỗng phát hiện một biển thần lực từ trong cơ thể tiểu cốt đầu truyền tới cốt liên, tiến tới vạn linh căn, cuối cùng là quả Xích Đề, sau đó trở về tiểu bạch cốt.
Hắn chỉ cần đụng tới Bạch Tiểu Cốc là có thể hoàn thành tuần hoàn.
Nhiều thần lực ùa vào vạn linh căn, Tần Cửu Khinh lại không cảm giác được sức ép nào.
Vô cùng thông thuận, vô cùng phù hợp.
Tựa như lẽ ra là vậy.
Tần Cửu Khinh giật mình, trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy thân ảnh đơn bạc.
Người nọ đưa lưng về phía hắn, mặc một trường bào trắng thật dày, tóc dài chấm đất, giống như ngân hà đầy sao trải dài từ phía chân trời.
Tần Cửu Khinh giật mình.
Người nọ quay đầu lại, con ngươi xám xanh vẫn trong suốt sạch sẽ, chỉ là khoé mắt có một giọt nước mắt, nó trượt xuống gương mặt bóng loáng, hóa thành hạt châu trong suốt.
Thời không đọng lại.
Người nọ nói với hắn: “Đừng bỏ ta lại.”
Âm thanh thấp thỏm của Bạch Tiểu Cốc lay tỉnh hắn: “Ta, ta, ta… thế nào?” Y không dám hỏi có đẹp không, nếu Cửu Đại Tịch cảm thấy ghét, y có đẹp cũng không thấy vui.
Tần Cửu Khinh bừng tỉnh, nhìn thấy thiếu niên trước mắt.
Xiêm y nho nhỏ hóa thành sương trắng, tóc dài như trăng không ngăn được thân thể mềm mại như mỹ ngọc không tì vết.
Tần Cửu Khinh: “!”
Hắn cởi áo ngoài bọc Bạch Tiểu Cốc lại.
Bạch Tiểu Cốc: “”
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi: “Trời lạnh.”
Bạch Tiểu Cốc không lạnh, y kéo kéo vạt áo, lộ ra xương quai xanh: “Ta đẹp không? Ngươi thích không?” Xong rồi xong rồi, Cửu Đại Tịch vừa tiến lên là khoác y phục cho y, e rằng…
Tần Cửu Khinh: “……”
Bạch Tiểu Cốc luống cuống: “Ngươi không thích?”
Tần Cửu Khinh: “…Thích.”
Bạch Tiểu Cốc thở phào, sợ hắn chỉ dỗ y, lại hỏi: “Vậy sao ngươi không nhìn ta?”
Tần Cửu Khinh: “Mặc y phục đàng hoàng đi.”
Bạch Tiểu Cốc: “”
Quả nhiên Cửu Đại Tịch không thích, trong mắt trong lòng chỉ có y phục, tức ch.ết cốt!
Chương 78