Chương 6

Bạch Tân Vũ run rẩy bước qua, Hứa Sấm nhảy từ trên bục xuống, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt cậu, đảo quanh cậu một vòng, ánh mắt sắc bén như cắt từng tấc da thịt trên người cậu.


Hứa Sấm lên tiếng, hắn không quát lớn, nhưng âm điệu hùng hồn đã hòa trong xương tủy hắn, “Trước tiên tôi nói cho cậu biết, chỗ này của tôi, không giống như các đơn vị đồn trú khác. Tại sao không giống nhau, thứ nhất, nơi này là vùng cao nguyên, các cậu cần phải bỏ ra nỗ lực gấp đôi, mới có thể thích ứng được với khí hậu nơi này, thứ hai, huấn luyện viên của các cậu không giống nhau, đã vào tay tôi, thì hãy quên mình được mẹ sanh cha nuôi đi, các cậu đừng tưởng lăn lộn ở đại đội tân binh ba tháng xong rồi tốt nghiệp, lính do tôi đưa ra ngoài, đều phải có dáng của một người lính, thứ ba, nơi này là biên giới tổ quốc, mặc dù các cậu không phải quân biên phòng, nhưng mỗi người lính ở đây, đều có thể cầm súng thật bắn người thật, nếu đụng phải đám “cỏ non” dám đến địa bàn chúng ta gây rối, mỗi người các cậu phải xông lên giết ch.ết bọn chúng! Đã đến đây, thì hãy quên mình đến từ thời đại hòa bình, ngày ngày khoác lên chiếc áo gi-lê, đầu các cậu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng nhất định không được làm quân gia chúng ta mất mặt.” Hứa Sâm nói xong một hồi, ánh mắt dừng ở trên người Bạch Tân Vũ “Tôi không biết làm sao tên công tử bột như cậu vào được đây, một khi vào bộ đội, thì sẽ được đối xử bình đẳng như nhau. Hôm nay cậu tới trễ 5 phút 38 giây, nếu như tôi phạt cậu, thì đó là phạt tội không giáo dục, cho nên ngày đầu tiên tôi sẽ không phạt cậu, ngày mai cậu phải đến sớm hơn 5 phút 38 giây so với thời gian quy định.”


Bạch Tân Vũ run cầm cập nói: “A, được.”
Hứa Sấm vỗ vào lưng cậu một cái, “Thẳng lưng lên, nói ‘Vâng’!”
“Vâng!”
“Về hàng đi.”
Bạch Tân Vũ vội vàng chạy tới chỗ đội ngũ cùng ký túc xá với mình.


Hứa Sấm nói: “Mấy ngày nay các cậu chủ yếu sẽ học giáo lý quân đội, sắp xếp nội vụ và xếp hàng huấn luyện, nhưng tôi thấy, đám tân binh các cậu mặt mày đứa nào đứa nấy cũng thiếu sức sống, chẳng có chỗ có chút khí phách của người lính, trước tiên chạy 3 km cho tôi, cho tỉnh táo đầu óc!”


Bạch Tân Vũ lúc này đói lả cả người, vừa nghe nói phải chạy 3 km, nghĩ thầm chắc cũng không xa lắm, hẳn là chịu đựng được, khi đó, cậu hoàn toàn không biết 3 km là khái niệm như thế nào.


Đội trưởng tiểu đội tân binh bọn họ là một thanh niên ngoài hai mươi, da trăng trắng, đeo mắt kiếng, trông nho nhã lịch sự, tư thế đứng lại rất đẹp, hắn đứng ở đầu hàng, nãy giờ không nhúc nhích một tý nào, vừa nghe Hứa Sấm ra lệnh, mắt nhìn thẳng hô to: “Nghỉ, nghiêmmmm!! “


available on google playdownload on app store


Từng đội từng đội một, bắt đầu theo sự hướng dẫn của đội trưởng chạy về hướng rừng bạch dương bên ngoài bãi tập, Hứa Sấm và Vương Thuận Uy ngồi mô-tơ giám sát theo phía sau.


Bao quanh lấy khu doanh trại là cánh rừng bạch dương, nghe nói là để phòng gió rét, ở nơi biên giới cằn cỗi này, bạch dương là loài cây có sức sống vô cùng mạnh mẽ, cũng đại biểu cho ý chí và nghị lực kiên cường.


Tiếc là mới vừa chạy hơn 300 mét, Bạch Tân Vũ cũng không còn tâm tình thưởng thức những hàng cây bạch dương cao ngất này nữa, cậu phát hiện mình đã bắt đầu thở hồng hộc.


Hơn nửa số tân binh ở đây là đến từ vùng đồng bằng, điểm đóng quân lại ở độ cao gần 3000 mét so với mặt biển, thật ra cũng không tính là cao, nếu không vận động quá mức, là thanh niên thì chỉ cần thích ứng một hai ngày là trở lại bình thường, nhưng khi đã bắt đầu vận động rồi, Bạch Tân Vũ mới hiểu được câu “Phải bỏ ra nỗ lực gấp đôi mới thích ứng được với khí hậu” mà Hứa Sấm nói có nghĩa là gì. Mặc dù cậu có bệnh lười vận động kinh niên, nhưng mà có bị đánh ch.ết cậu cũng không tin được, lấy tuổi của mình, chạy chưa được 500m mà đã muốn tắt thở rồi, mắt thì hoa cả lên, hít thở cũng trở nên khó khăn. Mà không chỉ riêng cậu, những người khác cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng say độ cao, càng chạy càng thêm thở dốc, 3 km bình địa và 3 km bình nguyên, đó là hai thứ cực kì khác nhau.


Đội trưởng dẫn họ chạy vòng quanh cánh rừng bạch dương, đoạn chạy được 1 km, đội ngũ vốn còn hàng lối, giờ đã bắt đầu rời rạc, sự chênh lệch về chể chất lúc này mới bắt đầu hiện rõ, có những người như đội trưởng và Du Phong Thành, mặt mày không đổi sắc dẫn ở đầu đội, mà Bạch Tân Vũ, Tiền Lượng, còn mấy anh em béo phục phịch khác, thì rớt ở cuối hàng, hì hục lết chân lên chạy.


Du Phong Thành vốn đang chạy ở phía trước, ngoảnh đầu thấy Bạch Tân Vũ bị tụt lại phía sau, bèn cố ý chạy chầm chậm bên cạnh cậu, cười giễu nói: “Sao thế? Đói bụng không?”


Bạch Tân Vũ thầm mắng to 18 đời tổ tông nhà hắn trong bụng, đúng là tự vạch áo cho người ta xem lưng, bây giờ cậu đói đến nỗi bụng dính vào lưng luôn rồi, cho dù có cho cậu hai cái bánh bao mà không cho nước uống, cậu cũng có thể nhét được tuốt.


Du Phong Thành nói: “Cậu tưởng thức dậy còn có bữa sáng nữa à? Bây giờ huấn luyện còn dễ dãi, sau này bước vào giai đoạn chính, huấn luyện thể chất mỗi buổi sáng là việc bắt buộc đấy, tập xong thì mới được ăn sáng.” Hắn cười ha hả nói, “Tôi đã nói rồi, thứ như cậu mà dám vào quân đội ấy hả?”


Bạch Tân Vũ liếc trừng hắn một cái, “Cũng đâu phải là tôi muốn tới đâu.”
Tiền Lượng thở hồng hộc nói: “Đại ca, sao anh… biết rõ mấy chuyện quân đội này quá vậy.”
Du Phong Thành nói: “Cả nhà tôi đã từng làm lính.”


“Bà mẹ nó, lợi hại thiệt … hộc… tôi chịu hết nổi rồi, còn xa không vậy?”
“Mới được một nửa đường thôi.”
Bạch Tân Vũ liếc mắt, cậu thấy mình còn tiếp tục chạy nữa thì sẽ tắt thở cho xem, sao mà mệt thế hả trời.


Phùng Đông Nguyên cũng chạy chậm lại cạnh bọn họ, cười nói: “Lính thành phố mấy anh tệ quá, đúng là lười tập luyện mà. Mấy anh hít thở vậy là sai rồi, phải đếm nhịp thở trong đầu, 1, 2, 3, hô, đúng rồi, điều chỉnh lên xuống vậy đó, sẽ tốt hơn nhiều.”


Bạch Tân Vũ thử ngay, đúng là tốt hơn thật, nhưng chỉ được một chốc mà thôi, khi chạy gần được 2 km, Bạch Tân Vũ chịu hết nổi, té sấp cái “bịch” trên mặt đất, “Tôi chịu thôi… tôi chạy hết nổi rồi…”


Phùng Đông Nguyên muốn kéo cậu dậy, “Tân Vũ, anh đứng dậy đi, bị đại đội trưởng nhìn thấy thì rắc rối đó.”
Bạch Tân Vũ khoát tay lia lịa, “Anh không chạy được nữa đâu mà… Cậu đừng để ý anh… Để anh ngồi nghỉ một lát.”


Du Phong Thành cũng không dịu dàng như Phùng Đông Nguyên, hắn nắm cổ áo Bạch Tân Vũ kéo cậu từ mặt đất đứng dậy, “Chạy!”


Bạch Tân Vũ khóc lóc nói: “Muốn giết người hả, tôi không chạy! Bộ lên cơn thần kinh gì hay sao mà mới sáng sớm trời chưa sáng đã bắt thức dậy chạy bộ, ai thích chạy thì chạy đi, tôi không chạy!”


Giọng của cậu không lớn, nhưng mấy chục người phía trước và phía sau vẫn nghe thấy được, nhao nhao ngoảnh đầu lại nhìn cậu.
Đội trưởng da trắng của đội bọn họ chạy lại, liếc Bạch Tân Vũ một cái, “Chuyện gì xảy ra vậy?”


Bạch Tân Vũ bắt đầu giở trò đổ thừa, “Đội trưởng, tôi chạy hết nổi rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Đội trưởng nheo mắt, “Cậu muốn nghỉ ngơi thế nào?”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, “Thì ngồi nghỉ?”
“Được, cậu ngồi đi.”


Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, bỗng dưng cậu có cảm giác sợ sệt đối với người đàn ông trước mắt này.
“Ngồi đi.”
Bạch Tân Vũ bất chấp tất cả, mở rộng hai chân ra, ngồi phịch trên mặt đất.


Đội trưởng đặt mông lên lưng cậu, đè nửa người trên của cậu trên mặt đất, Bạch Tân Vũ la to một tiếng, đột nhiên cảm thấy gân đùi bị kéo mạnh, đau đến độ hai mắt cậu rưng rưng, “Á á á đau quá aaaaa!!”


Đội trưởng đẩy mắt kính lên, khuôn mặt trắng nõn không hề có tí cảm xúc nào, hắn chỉ phía trước, “Mấy cậu tiếp tục chạy, ai muốn nghỉ ngơi, thì ngồi xuống đây tôi kéo.”


Tiền Lượng trợn to cặp mắt hí, co chân chạy vụt mất tiêu, Du Phong Thành nín cười, cũng quay đầu chạy nốt, chỉ có Phùng Đông Nguyên cảm thông nhìn Bạch Tân Vũ một chút, rồi cũng chạy về phía trước. Nhờ tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tân Vũ khích lệ tinh thần, ba tiểu đội trước và sau không ai dám lề mà lề mà nữa, nhanh nhảu vắt chân lên chạy.


Bạch Tân Vũ khóc lóc nói: “Đội trưởng, đội trưởng, tôi chạy! Tôi chạy mà!”
Đội trưởng bắt chéo hai chân, khi đã ngồi vững trên lưng Bạch Tân Vũ, hắn cất tiếng, “Cậu cứ nghỉ ngơi một lát đi, cho đỡ mệt.”


“Không không không, tôi không có mệt, tôi chạy mà, thả tôi ra đi đội trưởng!” Đội trưởng rõ ràng trông rất gầy, ấy mà đặt mông ngồi xuống thì nặng như cả ngàn cân, thậm chí Bạch Tân Vũ muốn ngẩng cổ lên cũng không được, một thằng con trai như cậu, đáng lẽ cơ thể phải săn chắc rắn rỏi, nào ngờ mới vừa bị kéo gân một cái, hai cái giò đã tê nhức muốn ch.ết.


“Không mệt thật không?”
“Không mệt không mệt!”
Lúc này đội trưởng mới nhấc cái mông cao quý lên, kéo Bạch Tân Vũ từ trên mặt đất đứng dậy, hắn phủi bụi trên áo quần Bạch Tân Vũ, chỉnh lại đai trang bị của mình, còn sờ đầu Bạch Tân Vũ một cái, ân cần nói: “Đi đi.”


Bạch Tân Vũ cuống quít bỏ chạy, mặc dù hai cái chân vẫn còn bị chuột rút, nhưng cậu cũng không dám dừng lại dù chỉ một giây, chạy bộ thì nhiều nhất cũng chỉ mệt thôi, nhưng kéo gân thì bà mẹ nó đau muốn ch.ết.


Sau đó Bạch Tân Vũ mới biết, đội trưởng tên là Trần Tĩnh, có một biệt danh rất đặc biệt, đó là “Thư sinh Mặt Lạnh”.
Ba cây số ngắn ngủi, trong trường hợp khí hậu khắc nghiệt vùng cao nguyên, đã khiến cho những tân binh có thể chất kém bị hành hạ cực kì thê thảm.


Lượn một vòng quanh cánh rừng bạch dương trở lại bãi tập, Bạch Tân Vũ cảm giác như bị hai cái chân kéo về, thậm chí hít thở bình thường cũng không nổi.


Hứa Sấm và Vương Thuận Uy thảnh thơi lái mô-tơ nhỏ về đến nơi, Hứa Sấm nhảy xuống xe, nheo mắt quan sát bọn họ một hồi lâu, quát lên một tiếng, “Nghiêm!”
Tất cả mọi người lập tức thẳng lưng lên.


Hứa Sấm cười lạnh nói: “Xem bộ dạng các cậu kìa, mới chạy 3 km mà mệt như con chó, lũ con nít các cậu, đúng là được cưng chiều quá mà.” Hắn chậm rãi móc trái dưa leo từ trong túi ra, bẻ rắc rắc làm hai, đưa cho Vương Thuận Uy một nửa, mình thì gặm một nửa, vừa nhai vừa nói: “Tôi nói trước cho các cậu biết, sau này chạy bộ 5km mỗi buổi sáng thức dậy, chính là món khai vị bữa sáng của các cậu đấy, đợi đến khi các cậu không cần mỗi ngày chạy 5 km mà vẫn cảm thấy cả người khó chịu không nuốt nổi bữa sáng, thì coi như các cậu đạt tiêu chuẩn.”


Bạch Tân Vũ khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm người gì đâu mà bỉ ổi quá đi.
“Các cậu đã tỉnh hết chưa?”
Mọi người ỉu xìu đáp: “Tỉnh.”
“Nói lớn lên!”
“Tỉnh!”


Hứa Sấm gật đầu một cái, đột nhiên cầm quả dưa leo còn dư trong tay ném vào Bạch Tân Vũ, “Cậu đứng thẳng cho tôi!”


Bạch Tân Vũ vốn đang khom lưng, cả người loạng choạng sắp ngã xuống đất, mà khúc dưa leo kia thì đúng lúc đập vào người cậu, mặc dù không đau, nhưng làm cậu giật nảy mình, cậu vội vàng đứng thẳng dậy, chớp chớp mắt, lo lắng nhìn Hứa Sấm.


Hứa Sấm nói: “Buổi sáng hôm nay, không huấn luyện thể chất nữa, đội trưởng các đội dẫn đội mình về kí túc xá, học sắp xếp nội vụ, xong rồi ăn cơm, trước bữa cơm tối, phải chạy thêm 3km, ăn xong cơm tối, chỉ đạo viên sẽ giảng dạy cho các cậu, cơ bản cứ như vậy đi.” Hắn nhìn Vương Thuận Uy, “Ông Vương, tôi có quên gì không?”


Vương Thuận Uy nói: “Ông nói năng thô thiển quá.”


“Nói chuyện là chuyện của ông, huấn luyện họ là chuyện của tôi, được rồi, buổi tối ông nói, cứ như vậy đi, đói quá, đi ăn cơm thôi.” Hứa Sấm chỉ vào một đội tân binh, “Đội trưởng dẫn đội về túc xá.” Nói rồi kè kè với Vương Thuận Uy đi ăn sáng.


Bạch Tân Vũ nhìn khúc dưa leo dang dở trên mặt đất, nhớ tới mấy món bánh bao, thịt kho mà bọn họ thảo luận tối qua, nuốt nước miếng cái ực, cậu cảm thấy dịch axit trong bụng muốn trào ra, rồi lại nhớ tới bữa cơm dính thành một cục ở trên xe lửa, nói không chừng ăn cũng rất ngon.


Trần Tĩnh hô khẩu lệnh, dẫn mọi người trở về ký túc xá, sau đó để cho mọi người đua nhau xếp thành hai hàng, bắt đầu từng bước giới thiệu bản thân mình, nói mình tên là gì, sinh năm nào, quê quán ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, sở thích là gì, nói gì cũng được, nhằm giúp cho mọi người hiểu rõ lẫn nhau hơn.


Đội bọn họ gồm có hơn hai mươi người, hầu như bao gồm hết tám chín tỉnh(1) trên cả nước, nhiều nhất là Bắc Kinh, Sơn Đông, Thiểm Tây, ngoài ra còn có dân Tân Cương bản xứ.
(1)   Trung Quốc có 22 tỉnh.


Tiền Lượng là người Sơn Đông, hơn nữa tính tình thật thà, lại có phần nghịch ngợm, thích nói thích cười, lúc tự giới thiệu mình, cậu ta rất đắc chí nói rằng ở quê có một người bạn gái, khi nào trở về thì sẽ kết hôn, chọc cho một đám thằng con trai chưa từng nắm tay con gái lần nào hâm mộ không ngớt.


Phùng Đông Nguyên là người Thiểm Tây, nhà rất nghèo, thi đậu đại học nhưng không có tiền đóng, nên mới tham gia quân ngũ, nhưng cậu ta nhấn mạnh rằng, đợi sau này buôn bán kiếm lời, cậu ta vẫn sẽ quay lại trường học, đó là ước vọng của cậu ta. Lúc  nói đến đây, trên mặt cậu ta luôn mang theo vẻ cười dịu dàng, hiện rõ lên nét kiên định.


Du Phong Thành nguyên quán ở Hà Bắc, lúc mười mấy tuổi thì theo người nhà đi Thượng Hải, mặc dù về chuyện gia đình mình, hắn không nói tới một chữ, nhưng Bạch Tân Vũ cũng đoán được, chắc chắn là bị trưởng bối chuyển đến Thượng Hải, hắn giới thiệu về mình rất ngắn, dường như cố tình không muốn tiết lộ nhiều, nhưng Bạch Tân Vũ lại có ấn tượng sâu sắc về tuổi của hắn, thằng nhãi con này ấy lại nhỏ hơn cậu ba tuổi.


Bạch Tân Vũ không nhịn được lườm Du Phong Thành mấy cái, Du Phong Thành cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn quay đầu qua, cười mà như không cười nhìn cậu, rồi đột nhiên lè lưỡi, ɭϊếʍƈ khóe môi một cái, vẻ mặt tà mị khiến cho người ta tưởng tượng liên miên đủ thứ, Bạch Tân Vũ giận đến nỗi suýt nữa ói ra máu.


Người cuối cùng tự giới thiệu mình, là người nhỏ tuổi nhất đội, chỉ mới mười sáu, người dân tộc Uygur, tên là Batoul, nhà ở gần khu đóng quân, Bạch Tân Vũ trước đây không để ý đến cậu ta, bởi vì cậu nhóc ấy hơi lùn, luôn luôn đứng ở cuối cùng, khi cậu ta mở miệng, tiếng phổ thông nói không được trôi chảy cho lắm, làm cho ai nấy cũng bật cười, Bạch Tân Vũ mới quay đầu nhìn theo mọi người, kết quả cậu nhóc kia liền xẩu hổ ngay, lập tức cúi đầu xuống, hai hàng mi dày cong vút nhấp nha nhấp nháy, tưởng chừng như muốn nháy mù mắt người khác. Trần Tĩnh bảo cậu ta ngẩng đầu lên, cậu ta mới chịu ngẩng, mặc dù da dẻ hơi đen một chút, nhưng khuôn mặt lại giống như búp bê, hết sức xinh xắn, nhất là lúc bị mọi người nhìn chòng chọc thì sẽ sơ ý lộ ra vẻ ngượng ngùng, khiến người ta muốn véo mặt cậu một cái, cậu ta lắp ba lắp bắp nói mình tham gia quân ngũ là vì muốn bắt kẻ xấu.


Trần Tĩnh hỏi cậu ta bắt kẻ xấu gì, bắt kẻ xấu là việc của cảnh sát.
Batoul đỏ mặt nói: “Thì kẻ xấu ăn trộm cừu, kẻ xấu giết người chứ gì.”


Trần Tĩnh nhíu mày, im lặng không nói gì, Bạch Tân Vũ mặc dù học hành dốt nát, nhưng tin tức trên bản tin hàng ngày thì cậu ít nhiều gì cũng biết được chút chút, tình hình biên giới đất nước không yên ổn, nhưng cũng có rất nhiều cái “không yên ổn” không đến trực tiếp từ bên ngoài, những tin tức mà cậu xem trước khi đi, chỉ nhìn thôi cũng đủ rợn người.


Tất cả mọi người trong đội tự giới thiệu mình xong, Tiền Lượng ríu rít nói: “Đội trưởng, anh chưa giới thiệu đó.”


Trần Tĩnh đẩy mắt kiếng lên, “Đúng rồi, tôi chưa giới thiệu. Tôi tên là Trần Tĩnh, năm nay 21, trung sĩ đại đội điều tr.a pháo binh, lần này được phân công đến huấn luyện các cậu, đợi đến khi đợt huấn luyện tân binh kết thúc, vài người trong số các cậu, có lẽ sẽ trở thành đồng đội của tôi, có lẽ sẽ được phân đến đại đội khác, sau này sẽ không dễ gặp nhau, cho nên hi vọng mọi người quý trọng quãng thời gian suốt ba tháng này, cố gắng tập huấn thật tốt.”


Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, người tên Trần Tĩnh này chính là nhân vật điển hình “chó cắn người thường không sủa”, nhìn nho nhã lịch sự vậy chứ, nhưng làm việc thì cực kỳ độc ác, sau này ít chọc hắn ta là tốt nhất.


Trần Tĩnh vỗ tay một cái, “Mọi người tự giới thiệu mình xong rồi, sau này phải chung sống với nhau thật tốt, quý trọng tình nghĩa đồng đội nhé, bây giờ tôi sẽ giảng giải nội vụ cho mọi người.”






Truyện liên quan