Chương 10

Buổi chiều, Trần Tĩnh hướng dẫn các quy định trong quân doanh cho mọi người, hai mươi mấy người trong ký túc xá ngồi trên từng hàng ghế xập, vừa lắng nghe ừa cặm cụi ghi chép. Bạch Tân Vũ từ đầu buổi đến cuối buổi chẳng nghe được một chữ lọt tai, hí hoáy vẽ bậy trên laptop.


Trần Tĩnh vỗ một cái, mắt liếc Bạch Tân Vũ, “Đừng trách tôi không nói nhé, những quy định này là nội dung kiểm tr.a đấy, xếp chăn cũng phải kiểm tra, người có điểm số thấp nhất sẽ phải làm trực nhật một tháng giúp người có điểm số cao nhất. Sau này tất cả những kiến thức mà mọi người đã được học trong quân đội, kể cả văn hay võ, cũng sẽ kiểm tr.a định kỳ, nếu nói ít, thì những thành tích kiểm tr.a đó sẽ liên quan đến tương lai của các cậu, còn nói lớn ra, một ngày nào đó ra chiến trường thật sự, những kiến thức này nhất định sẽ góp phần tăng thêm tỷ lệ sóng sót của các cậu.”


Một tân binh to con vạm vỡ có biệt danh “Gấu Lớn” giơ tay, “Báo cáo.”
“Nói.”
Gấu Lớn cười hì hì nói: “Đội trưởng, sau này chúng ta phải làm nhiệm vụ thật sao? Kiểu súng thật đạn thật luôn ấy?”
Trần Tĩnh mặt không thay đổi nói: “Thật.”


“Thật ư? Vậy, đó là dạng nhiệm vụ gì ạ.”


“Đây là vấn đề bí mật, đến lúc tổ quốc và nhân dân cần cậu, bản thân cậu sẽ biết. Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, cái ngày trước khi các cậu đến đây, tôi đang thuộc quyền của đội trinh sát pháo binh, trợ giúp chiến sĩ biên phòng tiêu diệt một nhóm buôn lậu qua biên giới, một đồng đội của tôi bị một tên tội phạm dùng đao thép đâm thủng lá lách, suýt nữa thì không thể xuống được núi Côn Lôn. Một ngày nào đó, đến khi các cậu đã trưởng thành, cũng phải gánh vác sứ mệnh bảo vệ đất nước.”


Gấu Lớn khí khái vỗ ngực một cái, “Vâng! Tôi còn sợ mình học được kỹ năng lại không biết dùng đây, tôi làm lính là vì để bảo vệ đất nước mà.” Một đám tân binh rối rít phụ họa.
Trần Tĩnh cười cười, “Tốt lắm, có khí phách.”


available on google playdownload on app store


Đối lập với đám người đang hăng hái sôi nổi, Bạch Tân Vũ nghe được lại kinh hồn bạt vía, má ơi, cứ tưởng vào đây đã là việc đáng sợ nhất rồi, ai ngờ còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ! Rốt cuộc anh cậu hận cậu bao nhiêu vậy trời. Cậu nhịn không được mà yếu ớt hỏi: “Đội trưởng, nếu mà… ch.ết thì làm sao bây giờ.”


Du Phong Thành nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên một tia chán ghét.
Trần Tĩnh nhìn cậu, “Anh sợ ch.ết?”
Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Ai mà không sợ ch.ết.”


Trần Tĩnh gật đầu, “Anh nói đúng, ai cũng sợ ch.ết, bây giờ không phải thời chiến tranh, nếu có nhiệm vụ mà anh không muốn đi, chúng tôi cũng không thể bởi vì anh chống lệnh mà đánh ch.ết anh được, thế nên nếu anh sợ ch.ết, anh có thể không đi.”
Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm.


Trần Tĩnh lắc lắc đầu, “Tiếp tục, hồi nãy tôi nói đến đâu rồi.”
“Trực nhật.”
Lúc năm giờ chiều, Hứa Sấm dùng loa phát thanh triệu tập tất cả mọi người đến bãi tập, theo như hắn nói, phải chạy 3 km trước bữa cơm tối, hắn gọi đó là “Món khai vị.”


Bởi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, thêm cả bữa sáng và trưa cũng đã ăn no, cơ thể Bạch Tân Vũ đã lấy lại sức, có chạy thêm 3 km nữa cũng không mệt đến độ sống dở ch.ết sở như hồi sáng, huống chi Trần Tĩnh lại ở ngay bên cạnh, cậu cũng không dám lơi lỏng. Nhưng đến đoạn cuối, cậu vẫn bị tụt lại ở phía sau.


Chạy bộ xong, cả tập thể lại đi ăn cơm. Cơm nước xong, toàn bộ hơn hai trăm tân binh bị tập trung đến phòng họp lớn, Vương Thuận Uy muốn lên lớp mọi người.


Theo Vương Thuận Uy nói, các tân binh mỗi tuần phải có hai ngày và hai đêm đến lớp, nội dung chủ yếu là kiến thức quân sự, tác chiến thông thường và kiến thức chuyên môn cơ bản về vũ khí hiện đại, còn phải học nội quy quân doanh, tư tưởng chính trị hoặc tài liệu văn bản do cấp trên phát xuống, sau này đợt huấn luyện tân binh kết thúc, căn cứ vào loại lính nào thì càng phải học sâu vào kiến thức chuyên môn loại đó.


Ngày thứ nhất đi học, Vương Thuận Uy chưa nói hết sức, chủ yếu chỉ giới thiệu một chút về lịch sử quân đội của họ, biên chế và tình trạng hiện nay, Bạch Tân Vũ nghe mà cứ ngáp lên ngáp xuống, chợt, cậu có cảm giác như mình quay về lại trường cấp 3, lúc ấy lời của thầy giáo khi giảng bài luôn có tác dụng thôi miên rất hiệu quả, nghe là muốn ngủ ngay. Khi đi học, cậu cố ý ngồi bên cạnh Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên, nhưng cả hai người họ đều không nói chuyện với cậu, cậu lại không dám lên tiếng, mà cho dù có nói được, cậu cũng đâu có mặt mũi mà mở miệng, thế là do dự mãi cả buổi trời, cuối cùng vẫn không nói được một lời nào.


Tám giờ tối, chương trình học kết thúc, mọi người nhao nhao trở về chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Quay lại túc xá, Bạch Tân Vũ lấy dầu gội đầu, sữa rửa mặt trong túi xách ra, cầm đồ lót sạch lên, chuẩn bị đi tắm.
Du Phong Thành thấy được, nói: “Anh đi đâu vậy?”


Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ nói: “Tắm.”
Du Phong Thành chỉ đồng hồ trên trường, “Bây giờ mới có 8 giờ 10.”
“Thì sao?”


Trần Tĩnh vừa đúng lúc đi vào phòng, “Chắc là anh không nghe thấy tôi nói phải không? Tòa nhà này có hơn 200 tân binh sinh sống, chỉ có hai phòng tắm, mỗi đội tắm trong khoảng thời gian đã được phân chia, đội chúng ta là từ 8 giờ 40 đến 9 giờ, dùng nhà tắm ở lầu hai.”


Bạch Tân Vũ cứng họng líu lưỡi, “Chỉ có… 20 phút thôi sao?”
“Anh còn muốn bao lâu? Anh cũng đâu phải đàn bà phụ nữ.”
“Tôi không thể đi trước sao?”
Trần Tĩnh trừng hai mắt, “Dĩ nhiên không thể, đây là kỷ luật.”


Bạch Tân Vũ kinh hồn bạt vía nhìn Du Phong Thành, thấy Du Phong Thành cũng đang nheo mắt nhìn sang, cậu liền hoảng hốt một trận. Xong rồi xong rồi xong rồi, cậu sắp phải cởi hết quần áo trước mặt ngôi sao xấu biến thái này rồi….


Du Phong Thành rất thích thú với dáng vẻ run rẩy của Bạch Tân Vũ, biết mà còn hỏi: “Anh sao vậy? Sao vội tắm thế?”


Bạch Tân Vũ cứng đờ xoay người đi, ngồi ở trên giường, không biết phải làm sao. Phải làm gì bây giờ? Làm người cuối cùng đi vào sao? Nhưng chỉ có 20 phút mà thôi, ngày hôm qua mệt quá nên cậu mới không tắm, hôm nay nhất định phải tắm rửa một chút mới được, nhưng mà… nhỡ…


Du Phong Thành thấp giọng cười sau lưng cậu, “Đừng sốt ruột, nửa giờ nữa, 20 phút đủ cho anh tắm rửa thoải mái.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “thoải mái”, Bạch Tân Vũ nghe được thì lạnh cả sống lưng.


Phùng Đông Nguyên ném quần áo đã thay ra vào chậu giặt đồ, bưng ra ngoài, vừa đi hai bước, cậu quay đầu lại nhìn Bạch Tân Vũ đang lẻ loi một mình, nói: “Tắm xong rồi không có thời gian giặt quần áo đâu, anh có muốn cùng đi giặt quần áo không?”


Bạch Tân Vũ ngẩn người, lập tức đứng lên, “Đi đi đi.”
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Đi thôi.”


Bạch Tân Vũ bỏ bộ quần áo bị vãi đồ ăn hồi sáng vào trong chậu, đi cùng vài người vào phòng rửa mặt. Bồn rửa mặt là loại thông ngang, bốn vách tường được xây sơ bằng xi măng, Bạch Tân Vũ bỏ chậu vào bồn, mở cái vòi nước cũ kỹ ra, kết quả dòng nước lạnh như băng hắt trúng cậu, “Nước hơi lạnh.”


“Tân Cương là vậy đó, bây giờ là mùa hè, buổi trưa nước còn ấm chút tí, chốc nữa là lạnh rồi.” Phùng Đông Nguyên lanh lẹ hứng nước vào chậu, bắt đầu cầm bột giặt chà quần áo.


Bạch Tân Vũ vốn chẳng hề nhớ đến việc mang theo loại đồ hóa học dùng cho sinh hoạt như bột giặt, đành xin Phùng Đông Nguyên một ít, cậu học theo thao tác vò quần áo của Phùng Đông Nguyên, nhưng bộ đồ rằn ri rất cứng, vò đến mấy cũng không giãn ra, cuối cùng cậu quyết dùng nắm đấm, nếu không phải chân đang mang giày, cậu cũng muốn lấy chân đạp lên như trên tivi rồi.


Phùng Đông Nguyên bất đắc dĩ nói: “Anh không có giặt quần áo hả?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Ở đây không có máy giặt sao?”
Tiền Lượng than vãn một tiếng, “Tổ tông ơi, sao anh không hỏi ở đây có bảo mẫu luôn đi.”


Bạch Tân Vũ có ngốc, cũng nghe được đó là câu châm chọc, cậu bĩu môi, tiếp tục đập quần áo.


Phùng Đông Nguyên bắt cánh tay cậu, “Lại đây, em dạy cho anh.” Phùng Đông Nguyên rắc bột giặt lên chỗ dơ, thấm nước, hai tay bắt đầu vò, “Đừng rắc bột giặt lên hết, rắc ở chỗ dơ thôi, nếu không thì sẽ giặt không sạch, vừa làm da bị thương, lại vừa lãng phí, hai tay cứ vò như vậy là được, vò sạch rồi, bỏ nước mới vào, đợi quần áo hết bọt sạch sẽ, rồi vắt khô là xong.”


Bạch Tân Vũ chớp chớp mắt, “Cậu nói chậm chút.”


Phùng Đông Nguyên cười lắc lắc đầu, dứt khoát giặt sạch áo khoác giúp Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ nhìn bàn tay trắng nõn lại đỏ bừng vì ngâm trong dòng nước lạnh buốt mà, cảm thấy hơi áy náy trong lòng. Cậu thấp giọng nói: “Đông Nguyên, hồi trưa anh không có ý đó đâu, anh không cố ý.”


Phùng Đông Nguyên ngẩn người, ngẩng đầu cười dịu dàng với cậu, “Em biết, không sao mà.”
Bạch Tân Vũ cảm thấy tảng đá treo trong lòng mình rốt cuộc cũng rơi xuống.


Chỉ cần nhìn cái thôi là biết ngay Phùng Đông Nguyên rất hay làm việc nhà, không chỉ giặt sạch quần áo trong nửa giờ, mà còn giặt hộ Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ giả vờ không học được, đứng nhìn Phùng Đông Nguyên giặt giúp cậu, trong lòng nghĩ lười được ngày nào hay ngày đó.


Sau khi giặt quần áo xong xuôi, hai người mang vật dụng cá nhân đi đến phòng tắm công cộng tập thể.


Nhà tắm ở lầu hai, giống hệt như Bạch Tân Vũ đã nhìn thấy trên TV, đó là loại phòng tắm tập thể, trên tường lắp đầy vòi hoa sen, không có vách ngăn, không có sự riêng tư, cậu không nhịn được len lén nhìn Du Phong Thành, Du Phong Thành  cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn quay mặt qua, cười nhạt với cậu, Bạch Tân Vũ sợ đến nỗi ba hồn chín vía bay đi mất.


Tiền Lượng hích cậu một cái, “Cởi quần áo đi, lo lắng gì nữa, có 20 phút thôi à.”
Bạch Tân Vũ phục hồi tinh thần lại, thấy Tiền Lượng đã cởi hết chỉ còn mỗi qυầи ɭót, cơ thể Tiền Lượng rất rắn chắc, trên eo và cánh tay còn có mấy vết sẹo, rất dễ khiến cho người khác chú ý.


Tiền Lượng thấy cậu đang nhìn mình, bèn cười nói, “Hồi bé em không nghe lời, hay đánh nhau, có lần bị chém phải nhập viện, lúc vừa tỉnh lại thì thấy mẹ em khóc đến nỗi mắt to như quả hạch đào ấy, từ đó về sau em không bao giờ đánh nhau nữa.”


Phùng Đông Nguyên nói: “Trưởng thành là đã hiểu chuyện rồi, tốt đấy.” Cậu cởi quần áo ra, lộ ra cơ thể trắng trẻo.
Tiền Lượng trêu ghẹo nói: “Đông Nguyên, nhà các cậu không phải ở nông thôn sao, sao da trắng như con gái thế.”


Phùng Đông Nguyên ngượng ngùng cười, “Nhà tớ không trồng trọt, đất trong làng bán cho công ty lớn xây nhà máy, thanh niên đều làm việc trong nhà máy hết, không có phơi nắng.”
“Hà hà, nhập ngũ rồi cậu sẽ được phơi nắng thôi.”
Bạch Tân Vũ nói: “Anh không muốn phơi nắng.”


“Sao vậy? Đàn ông da ngâm đen mới đẹp, nếu không sẽ bị người ta nói tiểu bạch kiểm đấy.”
Bạch Tân Vũ sờ gương mặt bóng mịn của mình, “Anh thấy đen thì chẳng đẹp trai tí nào.”
Tiền Lượng cười mắng: “Anh cởi đồ lẹ đi.”


Bạch Tân Vũ giật mình cởi quần áo ra, cậu vừa cởi, vừa liếc trộm Du Phong Thành, kết quả Du Phong Thành vẫn không hề nhìn sang.


Đàn ông cởi hết ra rồi, chuyện so sánh kích thước của nhau là chuyện bình thường, Bạch Tân Vũ liếc nhìn Tiền Lượng, hừm, hình như to hơn cậu một chút, chỉ có điều không đẹp mắt bằng, lại liếc sang Phùng Đông Nguyên, hừm, không khác cậu là bao.


Tiền Lượng rất chi là tự nhiên, Phùng Đông Nguyên lại hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên em tắm cùng nhiều người vậy đấy.”
Bạch Tân Vũ nói: “Anh cũng vậy, không được tự nhiên tí nào.”
Trần Tĩnh đi tới, “Lề mề cái gì, còn có 16 phút thôi đấy.”


Bạch Tân Vũ vừa quay đầu, suýt chút nữa không nhận ra, Trần Tĩnh sau khi bỏ mắt kính, lộ ra gương mặt trông hết sức trẻ con, na ná như học sinh trung học. Bạch Tân Vũ không nhịn được chọc ghẹo: “Đội trưởng, cậu không đeo mắt kính trông trẻ con quá.”


Trần Tĩnh thấy khó chịu, theo thói quen muốn đẩy mắt kính lên, kết quả ngón tay đẩy hụt, hắn nghiêng đầu đi, “Đừng nói nhảm nữa, tắm nhanh đi.”


Lúc này, Du Phong Thành đi tới, Bạch Tân Vũ biết rõ không nên nhìn, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được mà liếc về phía hai chân hắn, khi nhìn thấy kích cỡ của Du Phong Thành, hai mắt Bạch tiểu thiếu gia đờ ra,  tự dưng bốn chữ “Tôi muốn làm anh” dâng lên trong đầu nhiều không đếm xuể






Truyện liên quan