Chương 70
Du Phong Thành ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới Bạch Tân Vũ sẽ đột nhiên hỏi tới vấn đề này, hắn để sách xuống, kề sát vào Bạch Tân Vũ, nhếch môi cười cười: “Anh nói thử xem?”
Bạch Tân Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, “Tôi đang nóng đầu, cậu đừng có mà nói linh tinh nữa đi.” Cơn sốt này của cậu chắc chắn lại càng nghiêm trọng hơn rồi, bởi vì Bạch Tân Vũ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, cậu chớp chớp mắt, trong lòng hồi hộp đến mức xoắn xuýt lại, “Phải thì phải, không phải thì không phải……”
Du Phong Thành cười nói: “Nếu tôi nói ‘không phải’ thì làm sao bây giờ nha?”
Bạch Tân Vũ môi run run, giọng khàn khàn: “Nếu không phải thì…… không phải thì……” Cậu đột nhiên ngồi dậy, mắng to: “Không phải cái đầu cậu á! Cậu cho rằng Bạch lão gia đây đang mớ ngủ đấy hả! Cậu thiếu đánh phải không hả! Cậu!”
Du Phong Thành nắm lấy bả vai cậu ấn trở về trên giường, kề sát đến ngăn chặn môi cậu, hôn lên.
Bạch Tân Vũ cảm giác mặt mình càng nóng tợn.
Du Phong Thành hôn chán chê, nhẹ giọng nói: “Phải, đương nhiên là như vậy rồi.”
Người Bạch Tân Vũ lập tức cứng lại, chớp đôi mắt to nhìn Du Phong Thành, “Cậu không hù tôi đấy chứ.”
Du Phong Thành nhìn cậu chằm chằm, “Hù anh làm gì, nếu không…..Sao tôi phải quản chuyện anh làm lớn bụng người nào chứ?” Nói ra cái này, Du Phong Thành lại tức đến nghiến răng.
Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Tôi đã nói là không làm rồi, không làm chính là không làm.”
Du Phong Thành nheo mắt.
Bạch Tân Vũ ôm lấy cổ hắn làm nũng: “Không làm gì thiệt nha.”
Du Phong Thành nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, “Vậy bây giờ tôi có đủ tư cách quản chuyện của anh hay chưa?”
Bạch Tân Vũ nở nụ cười, “Cậu nói có thì là có thôi.”
“Anh nói đi, có hay không?” Du Phong Thành hôn nhẹ lên chóp mũi và môi cậu, “Hửm? Có hay không?”
Bạch Tân Vũ ngậm lấy bờ môi hắn, cười nhẹ nói: “Coi như là có.”
“Vốn phải như vậy.” Du Phong Thành cắn cắn môi dưới của cậu, dịu dàng hôn, cái hôn ngọt ngào kia khiến phòng bệnh lạnh lẽo cũng trở nên xuân ý dạt dào.
Trong lòng Bạch Tân Vũ vui vẻ như muốn bay, từ đầu đến cuối cậu vẫn là một người theo đuổi chủ nghĩa hưởng lạc, bây giờ đang vui thích như vậy, không cần quan tâm tới những suy nghĩ khác, cậu thích Du Phong Thành, chỉ cần “thích” là đủ rồi.
Du Phong Thành ngắm cậu thật sâu, “Tôi hỏi anh một chuyện.”
“Nói đi.”
“Anh là vì tôi nên mới đến Báo Tuyết đại đội sao?”
Bạch Tân Vũ lập tức đáp: “Dĩ nhiên không phải.”
Du Phong Thành nhướn một bên mày.
Ánh mắt Bạch Tân Vũ có chút né tránh, “Có…… có một chút! Chủ yếu là tôi cũng muốn thử xem, ngầu dữ vậy mà, hơn nữa, tôi muốn trở thành một tay súng bắn tỉa.”
Du Phong Thành mân mê dái tai cậu, lạnh nhạt nói: “Nếu anh là vì tôi, tôi không hi vọng anh đi tiếp, hiện tại anh đã rất xuất sắc so với phần lớn những binh sĩ khác.” Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Tân Vũ, “Có lẽ anh còn chưa thật sự hiểu được ý nghĩa của việc trở thành một bộ đội đặc chủng, anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh không thích hợp để ra chiến trường.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Làm sao cậu biết, tôi cũng tiếp nhận huấn luyện không hề khác biệt so với cậu, tại sao tôi lại không thích hợp để ra chiến trường cơ chứ?”
“Anh có thể giết người sao?” Du Phong Thành nghiêm túc hỏi.
Bạch Tân Vũ ngẩn người, “Đương nhiên là có, nếu là các phần tử xấu uy hϊế͙p͙ đến đất nước của chúng ta, tại sao tôi lại không thể chứ.”
“Bây giờ anh nói ra thì rất nhẹ nhàng, nhưng khi đặt trước mặt anh một người còn đang sống sờ sờ ra đó, làn da của hắn cũng nóng rực giống anh, sẽ phun ra máu tươi giống anh, còn biết nói chuyện, biết suy nghĩ, khi anh thực sự chĩa nòng súng vào đỉnh đầu hắn, hắn khóc lóc cầu xin anh buông tha cho hắn, anh còn có thể nữa không?”
Hầu kết Bạch Tân Vũ trượt lên trượt xuống, “Cậu…… nói với tôi những điều này là có ý gì?”
Du Phong Thành cầm lấy tay cậu, “Tân Vũ, anh…… anh không thuộc về nơi này, anh không đủ tàn nhẫn, tôi cũng không muốn để anh đặt chân lên chiến trường, nếu như anh tới đây là để chứng minh bản thân, giờ anh đã chứng minh được rồi đó, những thay đổi của anh hơn một năm nay, tôi tin phục, thế nhưng anh hãy dừng ở đây đi! Lần kiểm tr.a tháng tới đây anh chưa chắc có thể vượt qua, cứ cho là qua được, anh cũng không thích hợp để bước ra chiến trường chân chính.”
Bạch Tân Vũ không hề nháy mắt mà nhìn hắn, “Vậy còn cậu? Cậu chắc chắn sẽ ở lại đây?”
Du Phong Thành kiên định nói: “Tôi sẽ.”
Bạch Tân Vũ cười cười, “Nếu tôi trở về, sau này chắc là không nhìn thấy được cậu nữa có đúng không!”
Du Phong Thành rũ mi mắt.
Trái tim Bạch Tân Vũ khó chịu, “Con mẹ nó cậu có ý gì hả, muốn tôi trở thành cái gì mà tam trinh cửu liệt hòn vọng phu đấy à? Cậu nghĩ thì hay rồi, bên người Bạch Tân Vũ tôi từ lúc nào thiếu kẻ bám theo vậy? Tôi mà về nhà rồi, ai thèm nhớ cậu là thằng nào chứ.”
Du Phong Thành một phen ôm cậu, cắn răng nói: “Mẹ nó anh làm tôi bực thật đấy, tôi chỉ sợ anh gặp chuyện không may, anh ngốc lắm anh có biết không? Anh cho rằng làm bộ đội đặc chủng thú vị lắm sao? Anh tự thấy mình có gánh nổi không hả?”
Bạch Tân Vũ gác cằm trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng bỏ ra sức chín trâu hai hổ mới bò đến chỗ này, không phải tôi đến để chơi, tôi ở lại không phải vì cậu mà là vì tự tôi muốn ở lại, tôi muốn tài năng của bản thân có đất dụng võ, tôi thích súng, tôi muốn cầm súng để thực hiện chức trách quân nhân. Du Phong Thành, cậu đừng quên tôi cũng là một quân nhân giống cậu, riêng điều này tôi không khác với cậu của cậu, hay tiểu đội trưởng, hay là chính cậu, tôi đã không còn là tôi trước kia nữa rồi.”
Du Phong Thành thở dài một tiếng thật sâu, “…… Hai năm.”
“Cái gì?”
Du Phong Thành đỡ lấy gáy Bạch Tân Vũ, yên lặng nhìn cậu, “Để có thể gia nhập Báo Tuyết đại đội, tôi đã ầm ĩ với người trong nhà một trận, cuối cùng mỗi bên cùng lùi một bước, hai năm sau chắc chắn tôi phải rời nơi này đi học trường quân đội, đến lúc đó anh phải cùng đi với tôi.”
Bạch Tân Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, “Được.”
Du Phong Thành nhắm mắt một cái, dường như có chút rã rời, không biết hắn đang độc thoại hay còn đang nói cho Bạch Tân Vũ nghe, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi không nghĩ anh sẽ đến đây.”
Bạch Tân Vũ nói: “Tôi cũng không nghĩ tới bản thân mình có một ngày sẽ trở thành bộ đội đặc chủng, thế nhưng nói thật, trước mắt đây là thành tựu lớn nhất đời tôi, dù chỉ một chút tôi cũng không hối hận, tôi cảm thấy rất vinh quang.”
Du Phong Thành sờ sờ đầu cậu, “Lượng sức mà đi.”
Bạch Tân Vũ cười cười, “Không, tôi muốn tận lực mà đi.”
Nghỉ ngơi một ngày, bọn họ đã bị đuổi về ký túc xá, đó là kỳ nghỉ đầu tiên suốt hai tháng từ lần đầu tiên bọn họ đặt chân đến Báo Tuyết đại đội, một đám người tựa như lâu lắm không được sạc pin rồi lại lập tức đầy trong một ngày, cho dù thân thể kỳ thực cũng không khôi phục bao nhiêu, nhưng tinh thần lại trở nên thoải mái không ít.
Trở lại ký túc xá, Bạch Tân Vũ nhào tới ôm lấy Trần Tĩnh, hiếm lạ mà cọ cọ mặt anh, “Tiểu đội trưởng, tôi nhớ cậu quá đê.”
Trần Tĩnh cứ cười không ngừng, “Mới tách ra được có vài ngày, nhớ cái gì mà nhớ.”
“Một tuần lận.” Bạch Tân Vũ nhìn anh từ trên xuống dưới,“Cậu không bị thương chứ?”
“Không có việc gì.”
Yến Thiếu Trăn thò đầu xuống từ trên giường, chớp chớp mắt, “Tân Vũ, tôi thì sao nè?”
Bạch Tân Vũ ngả ngớn sờ sờ mặt hắn giỡn chơi: “Bảo bối, tiểu gia nhớ cưng muốn ch.ết.”
Yến Thiếu Trăn cười ha hả, Du Phong Thành ôm chậu rửa mặt cố ý lách qua giữa hai người bọn họ, hích Bạch Tân Vũ qua một bên, còn trừng mắt cảnh cáo mà liếc cậu.
Bạch Tân Vũ vểnh môi, cảm giác bộ dạng Du Phong Thành nổi máu ghen cũng đẹp trai dữ dội, không hổ là người cậu thích.
Trần Tĩnh lôi Bạch Tân Vũ đến nói chuyện phiếm, “Tân Vũ, ai đuổi theo các cậu vậy?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không biết.” Nói đến người kia, Bạch Tân Vũ liền bốc hỏa trong lòng, cậu cố ý quay mặt phơi ra trước mắt Trần Tĩnh, “Tiểu đội trưởng cậu xem hắn đấm tôi nè, bây giờ mặt vẫn còn sưng, răng cũng sắp long ra rồi.”
Trần Tĩnh nắn nắn mặt cậu, “Aish, so với những người khác, cậu còn may lắm đấy.”
“Làm sao?”
Yến Thiếu Trăn nhấc người ra khỏi thành giường, dùng đầu gối kẹp lấy thanh chắn, thân thể chậm rãi lộn ngược xuống dưới, “Trong rừng bọn tôi gặp số 2 với số 19, bọn họ bị Nghiêm Cường bắt được, sau đó thì……” Hắn buông hai tay ra, triệt để treo ngược trên giường, “Bị trói lại treo lên cây.”
Bạch Tân Vũ nhếch miệng, “Hoắc Kiều nói với tôi rồi, treo bao lâu?”
Trần Tĩnh lòng còn sợ hãi, “Lúc chúng tôi rời đi, đã treo ở đó ba giờ rồi, có dỡ bọn họ xuống cũng không đi nổi nữa, trực tiếp hôn mê, chỉ có thể bỏ cuộc.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày lắc đầu, “Ác thiệt.”
Yến Thiếu Trăn đổi chiều lại nằm gập bụng ở trên giường, “Tôi thấy rất công bằng mà, nếu không thể vượt qua tầng tầng kiểm tra, chứng tỏ bọn họ không có năng lực để trở thành bộ đội đặc chủng, không được ra chiến trường cũng là đang bảo vệ bọn họ thôi.”
Trần Tĩnh gật gật đầu, “Cũng có lý.”
“Đúng rồi đội trưởng, ai đuổi theo hai người thế?”
Trần Tĩnh nom một dạng lòng vẫn còn khiếp đảm, “Hoắc Kiều.”
Bạch Tân Vũ trợn mắt, “Lúc tôi về còn thấy anh ta đang nướng thịt dê, nhìn không có một chút nào là bộ dạng vừa mới bò về từ rừng luôn.”
“Chắc là trở về trước thời gian, thế nhưng tôi cảm thấy anh ta chính là đuổi theo bọn tôi suốt năm ngày.” Trần Tĩnh than thở: “Anh ta cứ như u linh, không để bọn tôi ngủ hay ăn uống, vài lần chúng tôi còn tưởng liều mạng thử coi, nhưng mà lại nghĩ đến số 2 cùng số 19 bị Nghiêm Cường bắt được…… Nói thật, cái loại áp lực tâm lý này so với trực tiếp đánh nhau còn kinh khủng hơn.”
Bạch Tân Vũ rùng mình một cái, nói như vậy, bọn họ đụng phải người kia cũng chưa tính là gì, ít nhất còn có thời gian nghỉ ngơi, nếu so sánh với bị treo ngược lên trời hay bị truy lùng không ngớt suốt 5 ngày, cậu tình nguyện thống khoái mà ăn trọn một đấm, cậu vỗ vỗ bả vai Trần Tĩnh, an ủi nói: “Tiểu đội trưởng, huấn luyện viên thích cậu như thế, sẽ không treo ngược cậu lên đâu.”
Trần Tĩnh cười khổ nói: “Bởi vì chúng tôi vẫn cứ chạy suốt thôi, nếu bị anh ta tóm được thật……”
Du Phong Thành cười cười, “Anh không cho rằng hắn không bắt nổi hai người đấy chứ.”
Trần Tĩnh nhất thời nghẹn lời.
Yến Thiếu Trăn liên tục gập bụng mười mấy cái, thở gấp nói: “Dĩ nhiên là không, số 2 và số 19 chắc chắn là đã chạy hết nổi, hoặc là phục kích huấn luyện viên Nghiêm thất bại nên mới bị treo lên như thế, nhưng chúng tôi vẫn kiên trì cho đến cuối cùng. Mục đích huấn luyện lần này chủ yếu không phải để loại trừ, mà là để kiểm tra, cho nên tôi mới nói là số 2 cùng số 19 không có năng lực để đi tiếp, cho dù là do bọn họ không còn đủ thể lực, hay là do phán đoán tình thế sai lầm cùng đánh giá quá cao năng lực của bản thân mà dẫn tới phục kích thất bại.”
Trần Tĩnh lắc đầu, “Chênh lệch giữa chúng ta với những thành viên chân chính của Báo Tuyết đại đội xa đến bao nhiêu vậy.”
Vấn đề này Bạch Tân Vũ cũng rất muốn biết, cậu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ chỗ răng lung lay, nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp lại người kia, nhất định phải…… trong lòng Bạch Tân Vũ thở dài, nhất định phải làm cái gì chứ, nói tới nói lui cũng chẳng phải người mình có thể gặp.
Du Phong Thành nói: “Thể lực của chúng ta không chênh lệch là bao so với bọn họ, ít nhất không chênh lệch đến mức trở thành yếu tố thắng bại mấu chốt, khoảng cách lớn nhất của chúng ta, đầu tiên là tố chất tâm lý, thứ hai là kinh nghiệm thực chiến, hai điều này không thể huấn luyện được, đều phải tự tích lũy trong thực chiến.”
Yến Thiếu Trăn thở hổn hển nói: “Tôi rất mong chờ được ra chiến trường.”
Bạch Tân Vũ thật ước ao cái loại tự tin không hề run sợ này.
Ban đầu tuyển được 28 người, hiện tại chỉ còn lại có 18, cường độ huấn luyện chỉ tăng chứ không giảm, những thứ cần học cũng càng ngày càng phức tạp, mỗi ngày ngay cả thời gian để ăn hay đi vệ sinh bọn họ cũng phải tận dụng để đọc sách học tập, lộ trình ngày ngày nặng nề ép cho bọn họ hầu như không thở nổi.
Có một lần trong lớp tốc kí, Bạch Tân Vũ nhớ tới lần tuyển chọn sơ cấp khi bọn họ mới trèo lên vách núi đã lập tức bước vào vòng kiểm tr.a ký ức, hiện tại ngẫm lại lúc đó thật sự là rất thoải mái, hiện tại bọn họ thường xuyên cần tốc ký các thể loại nội dung không giải thích được trong lúc mệt mỏi nhất, lực chú ý tan rã nhất, nhớ sai một chữ chính là 100 cái hít đất, nếu nhớ sai hơn 3 chữ, một ngày cũng đừng nghĩ được ăn cơm.
Trừ việc đó ra, bọn họ còn phải học tiếng dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tiếng Anh, tiếng Nga cùng một số các từ thông dụng trong lúc chiến đấu của một bộ phận các quốc gia Đông Nam Á; phải thuần thục thao tác, lắp ráp cùng điều chỉnh các loại vũ khí; thông suốt việc sửa chữa các loại xe thuyền máy bay xe tăng bọc thép ; phải học cả chữa trị, hơn nữa không chỉ là cấp cứu cùng băng bó đơn giản, phải biết được đại bộ phận xương khớp thuộc phần nào của cơ thể, đánh gãy như thế nào, khi đánh gãy sẽ gây tổn thương như thế nào đối với cơ thể con người, phải quen thuộc với mạch máu, khớp xương, nội tạng, phải biết rằng cơ thể con người vô cùng mỏng manh, phải học cách khống chế lực tấn công; Còn cả tâm lý học, hành vi học, hình trinh học*, công pháp quốc tế vân vân và vân vân, mặc dù có vài thứ bọn họ chỉ cần tiếp xúc da lông, nhưng có thể đoán ra rằng chờ lúc bọn họ chính thức trở thành bộ đội đặc chủng xong, có bao nhiêu các loại tả phí lù cần bọn họ nhập vào đầu nữa.
*Hình trinh học: môn khoa học nghiên cứu về các loại hình phạt.
Thời gian ba tháng làm binh sĩ thực tập tại Báo Tuyết đại đội đã đánh đổ đại bộ phận nhận thức trong quá khứ của Bạch Tân Vũ đối với bộ đội đặc chủng, trước kia cậu chỉ cảm thấy bộ đội đặc chủng có thể đánh nhau, hiện tại cậu đã rõ, khi đánh nhau, biết giết người là chưa đủ, bộ đội đặc chủng phải vô cùng thông minh, vô cùng bình tĩnh, vô cùng ưu tú, phải hướng tới câu “Không gì không làm được” mà không ngừng cố gắng, trong nhóm binh sĩ thực tập này, có truyền nhân của võ thuật thế gia, có bác sĩ khoa ngoại, có tiến sĩ hình trinh học, người trâu bò chỗ nào cũng có, nói “Để bồi dưỡng một bộ đội đặc chủng phải cần tới số vàng ngang với cân nặng của anh ta” là không hề phóng đại, nhân lực vật lực được đổ ra cho đám binh sĩ thực tập ở đây cũng đã khiến người ta dám nhìn mà không dám thở rồi.
Thời điểm tham gia chọn lựa sơ cấp, Bạch Tân Vũ cảm giác phương thức chọn lựa của Báo Tuyết đại đội rất hà khắc, rất tàn khốc, hiện tại cậu mới hiểu được, lúc đó quả nhiên chỉ đang hướng tới các binh sĩ phổ thông ưu tú mà chọn lựa, đối với bộ đội đặc chủng chân chính mà nói, vậy hãy còn giống như đi trại hè lắm.
Bước vào tháng thứ ba, bọn họ bắt đầu tiến hành huấn luyện kháng thuốc.
Trong lòng Bạch Tân Vũ còn sợ hãi đối với lần bị bom cay xông đến sống dở ch.ết dở đó nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng. Trong hai tuần bọn họ đứt quãng thử qua vài chất độc, có hơi cay dùng để xua đuổi, có loại dùng để bức cung, còn có loại thuốc gây loạn thần kinh, tuy rằng liều lượng đều rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là thí nghiệm trực tiếp trên máu thịt, có thể tưởng tượng ra đau đớn đến mức độ nào, trong nửa tháng kia, không có người nào không vào bệnh viện, nhẹ nhất là trên dưới đều phun rồi ngất đi, nặng hơn thì phải rửa ruột, có ba người bởi vì thân thể phản ứng quá mức mãnh liệt, không thích hợp để tiến hành huấn luyện kháng thuốc mà bị loại.
Bạch Tân Vũ thật sự không thể tưởng tượng đoạn thời gian đó mình làm thế nào mà chịu đựng nổi, cậu cứ cảm giác bản thân như một kẻ ung dung vì đã ch.ết đi mà sống lại, mỗi lần cậu cảm thấy muốn ch.ết, cho dù là do chính cậu kiên trì đến bây giờ có bao nhiêu không dễ dàng, hay là vì nước mắt mồ hôi đã đổ, cậu cũng không thể khuất phục như thế. Khi đó Du Phong Thành hỏi cậu tại sao lại tới Báo Tuyết đại đội, kỳ thực cậu cũng không hề nói dối, Du Phong Thành đúng là một phần nguyên nhân, thậm chí chính là mục đích ngay từ lúc đầu của cậu khi tham gia tuyển chọn, nhưng hiện tại cậu đã không chỉ vì Du Phong Thành mà muốn ở lại, ý chí của cậu được trui rèn đến càng ngày càng cường hãn, cậu muốn giành lấy cánh cửa này, cậu muốn bản thân giống như một người đàn ông thực thụ dám đi hết toàn bộ hành trình, nhấc súng, cầm đao, bảo vệ biên cương, như vậy hết thảy những gì cậu trải qua mới có ý nghĩa!
Huấn luyện kháng thuốc tạm thời kết thúc, kỳ thực tập 3 tháng chỉ còn lại có 15 ngày, nói cách khác bọn họ chính thức tiến vào kì kiểm tr.a sát hạch, ban đầu có 28 người, giờ còn lại có 15.
Buổi sáng hôm đó, Hoắc Kiều chào hỏi lúc mọi người tập hợp xong, không dẫn bọn họ đến thao trường nữa, mà lại sai mấy người chuyển đến một mặt gương phẳng, đặt xuống mặt đất, hắn nói: “Bây giờ tôi muốn mỗi người trong các cậu qua đây soi gương, mỗi người soi trong 20 giây.”
Mọi người nhìn nhau, không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn từng người một bước đến soi gương.
Đến phiên Bạch Tân Vũ, cậu vừa đứng tới trước gương, giống như những người phía trước tự nhiên ngây ngẩn cả người. Quả thật đã lâu lắm cậu không nghiêm túc đứng soi gương, bọn họ lúc đi vệ sinh cũng phải giành giật từng giây, còn thời gian đâu mà làm mấy chuyện vô nghĩa này, nhưng mà…… Người trong gương này là cậu sao? Thân thể cường tráng, làn da mang màu lúa tiểu mạch, đường cong bắp thịt như ẩn như hiện dưới quần áo, dù cho không có ai yêu cầu, lúc đứng cả cơ thể cũng tự nhiên kẻ thành một đường thẳng tắp, quan trọng nhất là ánh mắt của cậu dưới đôi lông mày rậm, ánh mắt kiên nghị, sắc bén, sáng ngời kia, linh hồn quân nhân dường như đã khắc sâu vào xương thịt cậu, khiến từ trong ra ngoài cơ thể cậu đều tản ra khí chất cương nghị bất khuất. Đây là cậu sao? Đây thật sự là cậu sao? Nếu hồi năm mới lúc cậu về nhà đã khiến cho người thân không nhận ra, bây giờ ngay cả cậu cũng không nhận ra chính mình nữa, những thay đổi của cậu vậy mà lớn đến như thế sao, đến cậu cũng cứ nghĩ rằng mình bây giờ và mình trước kia là hai người khác nhau, đây chính là Bạch Tân Vũ, người trong gương này, chính là người đàn ông chân chính khiến cậu có thể kiêu ngạo!
Ấy…… nhưng mà…… có phải không đẹp trai bằng lúc trước có đúng không ta? Trước kia cậu không hề có lỗ chân lông, da dẻ bây giờ hình như có hơi……
“Số 24!” Nghiêm Cường hét lớn một tiếng, “Ai cho cậu dí mặt vào gương!”
Bạch Tân Vũ lập tức đứng trở về, xoay người đi.
15 người soi gương xong, Hoắc Kiều vỗ vỗ gương, híp mắt nhìn bọn họ một lần, “Nhìn thấy mình trong gương xong giờ thấy thế nào?”
Mọi người không ai nói chuyện.
Hoắc Kiều đem mũ cuốn thành hình cái mic, đến gần trước mặt một binh sĩ, “Đến đây nào, phát biểu cảm tưởng chút coi.”
“Báo cáo, khỏe mạnh hơn!”
“Kế tiếp.”
“Báo cáo, đen, gầy!”
“Báo cáo, vóc người tốt hơn!”
“Báo cáo, so với khi trước đẹp trai hơn!”
Đến phiên Bạch Tân Vũ, cậu gân giọng thét: “Báo cáo, thay da đổi thịt!”
Hoắc Kiều giơ tay lên, ngăn những người khác tiếp tục nói, hắn đi đến trước mặt Bạch Tân Vũ, dùng mũ vỗ vỗ mặt cậu, cười nói: “Không sai, thay da đổi thịt, tôi muốn khiến các cậu thay da đổi thịt, các cậu phải trở thành những binh sĩ trâu bò nhất, mới xứng đáng đeo lên băng tay của Báo Tuyết. Tôi còn muốn nói cho các cậu biết, các cậu cách việc trở thành một Báo Tử chân chính chỉ một bước ngắn nữa thôi, tôi tin rằng để có thể trụ lại đến lúc này, thể lực, kỹ thuật, tri thức, mấy thứ này chỉ cần thật sự dồn sức mà học, không phải cụt tay cụt chân não tàn, hẳn là đều có thể thông qua sát hạch, bây giờ trước mặt các cậu còn có một bài kiểm tr.a cuối cùng, lần kiểm tr.a này, không mệt, không đau, còn được ăn được uống, nhưng là bài kiểm tr.a thống khổ nhất trong tất cả những bài kiểm tra, tỉ lệ đào thải cao nhất, các cậu biết là vì cái gì không?”
Mọi người hô to, “Không biết.”
“Các cậu bây giờ chưa cần biết, chúng tôi sắp xếp một tuần để kiểm tr.a sát hạch các hạng mục thông thường, kiểm tr.a thể lực cùng tất cả các kiến thức đã dạy, thông qua đợt kiểm tr.a lần này, sẽ tiến vào cửa ải cuối cùng, có thể trụ lại đến lúc đó mới được thừa nhận là một thành viên của Báo Tuyết đại đội.”
Tất cả mọi người đều tỏ ra hiếu kì với cửa ải cuối cùng trong lời của Hoắc Kiều, bọn họ không tưởng tượng ra cái “Không mệt, không đau, còn được ăn được uống” mà lại có tỉ lệ đào thải khủng khiếp này là như thế nào, 15 người ở đây chắc chắn đã kinh qua băng lửa mà trụ vững, bọn họ đã nếm qua nỗi khổ người thường không tưởng tượng được, cũng đã chịu qua những lần tr.a tấn phi nhân tính, bọn họ có thể chất cường kiện cùng ý chí cương ngạnh, đến tột cùng là kiểm tr.a điều gì mà có thể đạt được hiệu quả như lời Hoắc Kiều đã nói? Dù sao đi nữa bọn họ cũng không dám khinh thường, chung quy Hoắc Kiều thủ đoạn độc ác, mấy tháng qua bọn họ đã dùng chính máu và nước mắt của mình để nghiệm chứng qua, Hoắc Kiều tuyệt đối sẽ không đùa bọn họ.
Một tuần kế tiếp, những gì bọn họ đã học đều bị kiểm tr.a toàn bộ, phương thức khảo hạch tương tự với khi trước lúc huấn luyện tân binh, chẳng qua hạng mục đẻ ra nhiều gấp mấy lần, độ khó cũng cao đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng giống như Hoắc Kiều đã nói, có thể kiên trì đến bây giờ đều đã không phải người bình thường, nếu theo không kịp, đã sớm bị đào thải.
Một tuần sau, thành tích kiểm tr.a được công bố, toàn bộ 15 người đủ tư cách, tổng thành tích kiểm tr.a của Bạch Tân Vũ xếp thứ 4 từ dưới đếm lên, nhưng kết quả bắn súng đứng thứ 2, tổng thành tích kiểm tr.a của Du Phong Thành đứng thứ nhất, Yến Thiếu Trăn thứ hai, Trần Tĩnh thứ năm, lúc Hoắc Kiều công bố thành tích, thật cao hứng khen Du Phong Thành một câu, sau khi đến Báo Tuyết đại đội, Du Phong Thành dường như không có lúc nào nói năng tùy tiện, vì một câu “làm tốt lắm” đó mà lộ ra một nụ cười.
Sau khi kỳ kiểm tr.a kết thúc, Hoắc Kiều tha cho bọn họ hai ngày nghỉ, là hai ngày nghỉ thực sự, ngoại trừ không thể rời khỏi nơi đóng quân, có thể tùy tiện chạy nhảy, ăn uống, tán dóc ở bất cứ đâu.
Đại bộ phận mọi người đều cảm giác chính mình đã hai chân bước vào Báo Tuyết đại đội rồi, nhiều nhất chỉ còn lại có cái đuôi chưa thu vào được, đều tự giác cho rằng bản thân đã là người của Báo Tuyết, ngay cả Bạch Tân Vũ cũng bởi vậy mà đắc chí.
Bọn họ ăn cơm trong căn tin, uống rượu, nói chuyện phiếm, phát tiết thống khổ đã khắc vào trong nội tâm và thân thể họ suốt 80 ngày qua, lần đầu tiên bọn họ có cơ hội được biết tên nhau, mà không cần phải gọi nhau bằng những con số lạnh lùng, cũng có cơ hội biết được trước kia mọi người đang làm gì, ở chỗ nào, đã trải qua những gì thú vị, cởi ra tầng áo khoác căng chặt kia, kỳ thực bọn họ đều là một đám thanh niên mới hơn 20, cũng thích cười, thích quậy, thích uống rượu, bọn họ uống say rồi bắt đầu cao giọng hát hò, mắng Hoắc Kiều cùng Nghiêm Cường là ma quỷ, cũng cao giọng thề chính mình về sau muốn giết bao nhiêu kẻ địch, lập bao nhiêu chiến công.
Bạch Tân Vũ nhìn đám người say đến ngã trái ngã phải này, cười đến trẹo cả quai hàm, bọn họ đều có lý tưởng, có khát vọng, có năng lực, bọn họ sắp gia nhập đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc, trở thành những bộ đội đặc chủng trâu bò dữ dội nhất rồi đó!