Quyển 1 - Chương 43: Dám giết người không
Sở Tiền Duyên tâm tình biến hóa rất nhanh, tựa hồ hoàn toàn là theo bản năng phản ứng, sau khi cúp điện thoại, đối với nhân vật thần bí trong điện thoại đều không nhắc tới nửa lời, nhanh chóng khôi phục tư thái mây trôi nước chảy, cười cười nói nói thản nhiên. Đối với nàng mà nói, tựa hồ bên người chỉ cần có Vương Phục Hưng, trong một ngày dù cho có nhận được bao nhiêu cú điện thoại phiền toái đáng ghét đi chăng nữa thì cũng không có làm sao. Sở Thành Võ bất động thanh sắc đem biến hóa của cháu gái bảo bối nhìn hết trong mắt, không khỏi tồn tại chút thổn thức, tựa hồ suy nghĩ minh bạch ra một ít đạo lý. Có nhiều thứ, sở dĩ không bỏ xuống được, cũng không phải là bởi vì quá mức quý trọng, mà là không gặp được người hay thứ gì đó đáng giá để mình triệt để buông bỏ, Sở Thành Võ khẽ cười cười, nhìn Vương Phục Hưng thần sắc bình thản, tựa hồ cảm thấy thuận mắt đi một tí, bưng ly bia lên, cùng Vương Phục Hưng đụng một cái, uống một ngụm.
Vương Phục Hưng đồng chí có chút thời điểm thoạt nhìn xác thực rất kiêu ngạo, ví dụ như hiện tại, biết rõ Sở Thành Võ nhìn mình không vừa mắt, liền tuyệt đối sẽ không đi tự tìm mất mặt, đôi khi ngẫu nhiên lễ phép nói một hai câu khách sáo, cũng không có nửa phần mảy may thân thiện, một chút giác mộ phải vuốt mông ngựa vị Sở thúc thúc này cũng không có, phần lớn thời gian đều cùng hai vị huynh đệ của mình nói chuyện. Đây là thành quả của Hổ Tử sau vài ngày đi làm ca đêm về, ba trăm nhân dân tệ, một bữa cơm này tuy là ăn hết bảy tám phần, nhưng vô luận là ăn thịt uống rượu, đều an tâm.
“Hạo Nhiên mấy ngày tới sẽ đến Hoa Đình, để cho tiểu tử ấy ở nhà chăn heo, thuần túy là chà đạp động vật rồi, khi còn ở trường học, hắn cũng không ít lần giúp các ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác, mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần sự tình, Hổ Tử lực bất tòng tâm, Yên Đế ngươi phụ trách.”
Vương Phục Hưng khẽ cười nói, nhìn thoáng qua Sở Tiền Duyên nghi hoặc ánh mắt, giải thích nói: “Hạo Nhiên là huynh đệ cùng phòng với chúng ta thời đại học, họ Phương, là một người rất có ý tứ, chờ hắn đến ta sẽ giới thiệu cho ngươi quen thoáng qua.”
Sở Tiền Duyên thần sắc bình tĩnh, cầm lấy một chai bia, đem cái ly trước mặt Vương Phục Hưng rót đầy, nói khẽ: “Tốt.”
Yên Đế ngồi ở bên trái Vương Phục Hưng, bởi vì uống nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng, một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, vô cùng anh tuấn mà vũ mị, thường ngày lạnh lùng tư thái trong lúc vô hình làm giảm bớt không ít, làm cho người ta kinh diễm. Nghe Vương Phục Hưng nói, hắn vô thức vươn tay, khẽ chà chà động tiền cổ xưa đeo ở cổ tay, thanh thanh đạm đạm cười nói: “Vậy ngươi có thể chuyển cáo cho hắn mau chóng tới đây, đừng có lại đến muộn vài ngày, đến đây ta sẽ tiếp đón hắn chu đáo.”
Hổ Tử nhếch môi cười ngây ngô một hồi, bình thường trạng thái xuống, nam nhân cường tráng mà khôi ngô này không ai có thể tưởng tượng nổi hắn cả ngày vô cùng vô hại, nói hắn ngốc đại cá tử, một điểm đều không quá phận, đi theo Vương Phục Hưng bên người thời điểm, càng phải như vậy.
Vương Phục Hưng hơi khẽ cúi đầu, trầm mặc không nói.
Sở lão sư hôm nay tựa hồ càng ngày càng thích ứng với thân phận bạn gái Vương Phục Hưng, hiện tại mặc dù không có phát triển đến trình độ muốn hôn thoáng qua cái miệng nhỏ nhắn hay sờ thoáng qua bộ ngực, nhưng trước mặt người khác, là tuyệt đối hiền lành dịu dàng. Nàng gắp một khối lòng heo xào bỏ vào trong bát Vương Phục Hưng, vừa định rút về chiếc đũa, lại bị chiếc đũa của Vương Phục Hưng đè lại. Sở Tiền Duyên sửng sốt một chút, ngay sau đó đặc biệt vui sướng cùng Vương Phục Hưng chơi trò lấy chiếc đũa đánh nhau, một khuôn mặt đẹp rực rỡ, tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc, không có nửa điểm âm u.
“Tăng thêm Hạo Nhiên, chúng ta bốn người, đi theo Sở tiên sinh làm việc, vậy là đủ rồi.”
Vương Phục Hưng bình tĩnh nói, buông ra Sở Tiền Duyên chiếc đũa, hình như có ý giống như vô tình ý nhìn một chút Sở Thành Võ.
Sở đại thúc không nói một lời, cúi đầu dùng bữa, đều nói lẫn vào hắc đạo đại ca là trái Thanh Long phải Bạch Hổ lão Ngưu tại bên hông sư tử tại ngực hảo hán, có thể ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu to, nhưng đặt ở Sở Thành Võ trên người, rõ ràng không thích hợp. Ăn một bữa cơm, hắn nâng chén số lần không tính ít, nhưng một chai bia, bây giờ vẫn còn lưu lại gần một nửa, ăn cơm uống rượu, đều là nhai chậm từ từ nuốt, tựa hồ hương vị rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
Sở Thành Võ thần sắc nhìn không ra tâm trạng, cúi đầu, có chút nheo mắt lại, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ nghiền ngẫm. Hắn có thể đi tới một bước như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải dựa vào trong nhà tiền tài quyền thế đi thu nạp tiểu đệ một cách đơn giản như thế, hơn hai mươi năm lăn lộn, chính thức từ thấp đến cao, mỗi một bước đi đều làm gì chắc chuyện đó, sinh tử cũng đã kinh qua, phấn đấu quên mình, chơi đùa mạng sống, cũng từng bị cừu gia đuổi giết đến chạy thục mạng chật vật, nhiều năm như vậy mưa gió thoải mái, lúc trước cùng hắn đánh lên mảng giang sơn này có bốn huynh đệ, một kẻ đã ch.ết tại Myanmar, một kẻ đã ch.ết tại sông Du – Tứ Xuyên, người cuối cùng bị hắn tự mình đã cắt đứt hai chân đuổi ra khỏi Hoa Đình, tại Kim Lăng Đông Sơn tái khởi. Sở Thành Võ lẫn vào hắc đạo kiếp sống, không thể nghi ngờ là đặc sắc đấy, nhưng ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, đi lên phía trước, cũng đã nhìn thấy nhiều chuyện, đã từng là huynh đệ vì nhau mà vào sinh ra tử, lại có thể bị ích lợi tiền tài đánh bại, có một câu nói vô cùng đúng! Làm người không vì mình, trời tru đất diệt, không thể trách ai được.
Sở Thành Võ đem miếng đồ ăn cuối cùng trong bát bỏ vào miệng, rút cuộc ngẩng đầu, quan sát ba nam nhân trẻ tuổi ngồi ở trước mặt mình. Không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng thực chất bên trong ẩn chửa kiêu ngạo cùng oán khí vô cùng lớn Vương Phục Hưng, lần đầu tiên nhìn qua đã khiến cho hắn kinh diễm, về sau hơn phân nửa sẽ đảm đương quân sư nhân vật Yên Đế, khờ ngốc nhưng dễ dàng khống chế nhất Hổ Tử, còn có một chưa gặp mặt nhưng bị đánh giá là rất có ý tứ Phương Hạo Nhưng.
Sở Thành Võ có chút thổn thức.
Đây cũng là bốn người huynh đệ.
Mười năm, hai mươi năm về sau, có thể hay không lần nữa diễn biến thành mưa máu gió tanh câu chuyện quật khởi?
Sở Thành Võ đem trước mặt hơn phân nửa cốc bia uống một hơi cạn sạch, nhìn không ra bất luận cái gì tâm tình chấn động, thản nhiên nói: “Bốn người có đủ hay không?”
Vương Phục hưng đang chỉ huy chiếc đua của mình chạy theo chiếc đũa của Sở Tiền Duyên ngây thơ trong sáng lập tức tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Vậy là đủ rồi.”
Thanh âm động cơ ô tô đột nhiên gầm thét vang lên từ xa, phá đi bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Từ xa mà đến gần.
Trong quán ăn còn sót mấy người thần sắc kinh diễm đứng lên, một cỗ xe thể thao thuần túy là màu trắng phóng như bay tới, cuối cùng vững vàng đỗ tại chiếc Audi A L của Vương Phục Hưng.
Sở Tiền Duyên nhíu mày, trầm mặc không nói.
Sở Thành Võ vốn bình tĩnh, bỗng nhiên nhíu chặt mày lại, thần sắc lành lạnh.
Cửa xe mở ra.
Một nam nhân trẻ tuổi tiêu sái đi xuống khỏi chiếc xe thể thao, một thân y phục trắng tinh không tỳ vết kết hợp với chiếc xe màu trắng, ngọc thụ lâm phong, không phỉa tiêu sái như bình thường, chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái.
Vương Phục Hưng ánh mắt cổ quái, thế giới này, thật nhỏ.
Vừa rồi tại trong quán rượu mới xung đột một lần, nam nhân áo trắng Dương Tu Kiệt, vậy mà sẽ xuất hiện lần nữa ở chỗ này, dùng một cái thân phận tựa hồ bất đồng với khi nãy.
Dương Tu Kiệt cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này lần nữa gặp phải Vương Phục Hưng ba người, hơn nữa lại là người mà mình muốn gặp gỡ ngồi cùng một chỗ, rõ ràng sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, không có toát ra nửa điểm tức giận, mỉm cười cùng Sở Thành Võ thần sắc âm trầm lên tiếng chào hỏi, sau đó mới đối mặt với Sở Tiền Duyên đang vô cùng vui vẻ chơi chò đánh nhau với hai chiếc đua cùng Vương Phục Hưng, ôn nhu nói: “Tiền Duyên, gần đây vẫn tốt đó chứ?”
“Rất tốt a.”
Sở Tiền Duyên cũng không ngẩng đầu lên nói, quả thật một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho Dương Tu Kiệt, nàng cười đùa đem chiếc đũa của Vương Phục Hưng ngăn chặn, thần sắc tự nhiên, vẫn không có ngẩng đầu, nói khẽ: “Ngươi có thể thấy được, đây là bạn trai của ta, Vương Phục Hưng. Người nhà ta cũng đã có nhận thức rồi.”
Dương Tu Kiệt không biết hàm dưỡng kinh người hay vẫn là lòng dạ quả thực thâm hậu, chút nào không tức giận, bảo trì mỉm cười, nói khẽ: “Tiền Duyên, ta nhớ ngươi lắm.”
Đây tựa hồ là lời nói cảu Vương Phục Hưng vừa nói với Sở Tiền Duyên mấy giờ trước, hiện tại Dương Tu Kiệt lặp lại, cảm thụ một chút cũng không giống nhau, Sở Tiền Duyên không có nửa điểm cảm động mừng rỡ, nói khẽ: “Chuyện đó thì có gì liên quan tới ta?”
Nàng để đũa xuống, chủ động cầm chặt bàn tay to lớn của Vương Phục Hưng, bình tĩnh cười nói: “Giới thiệu với ngươi, đây chính là người mà ta đã từng nói với ngươi, bạn trai cũ của ta, Dương Tu Kiệt, lúc trước Phục Sáng nhân vật phong vân a, rất tuấn tú phải không?”
Hoàn toàn lạ lẫm ngữ khí.
Triệt để bình tĩnh biểu lộ.
Hết lần này tới lần khác còn không có nửa điểm giả bộ.
Dương Tu Kiệt vẻ mỉm cười dần dần thu liễm, Sở Tiền Duyên đạm mạc thái độ, thậm chí so với trước đó lần đầu tiên gặp mặt tỏ ra vẻ chán ghét còn khiến hắn khó chịu hơn nhiều.
Dương Tu Kiệt hít thở sâu một hơi, tận lực làm cho mình bình tĩnh lại nói: “Tiền Duyên, cùng ta quay về Kim Lăng, ta cam đoan về sau sẽ hảo hảo đối với ngươi, Sở thúc thúc cùng cha ta năm đó là cùng một chỗ huynh đệ vào sinh ra tử, mặc dù có chút đụng chạm, nhưng chỉ cần chúng ta có thể cùng một chỗ, hai lão nhân gia người hoàn toàn có thể buông ra a.”
“Buông? Dương Đông Hổ thật lớn độ lượng.”
Sở Thành Võ thủy chung từ khi Dương Tu Kiệt tới còn không có mở miệng, cười lạnh nói: “Hắn có thể buông, ngươi có hay không hỏi qua ý của ta? Tiểu tử, thay ta mang cho cha ngươi một câu nói, ta Sở Thành Võ không muốn cùng hắn buông qua đoạn ân oán kia, hắn muốn cảm thấy có bản lĩnh, đến Hoa Đình tìm ta, ta có thể phế hắn một lần, có thể phế hắn lần thứ hai, các ngươi coi chính mình là đại nhân vật rồi sao?”
Ương ngạnh.
Tại Hoa Đình, hai chữ này mới là Sở Thành Võ rất chuẩn xác tính cách.
Dương Tu Kiệt nắm chặt bàn tay lại, hắn ở đây như thế nào tuổi trẻ khinh cuồng, cũng không có can đảm tại trước mặt Sở Thành Võ chơi hung ác, sinh sôi nhịn xuống khẩu khí này, quay đầu, nhìn Sở Tiền Duyên, ngữ khí không tránh khỏi có chút đông cứng: “Tiền Duyên, ta hy vọng chúng ta có thể một mình nói chuyện.”
“Hỏi bạn trai ta.”
Sở Tiền Duyên gọn gàng dứt khoát nói.
Dương Tu Kiệt rút cuộc vẫn phải muốn đối mặt nhân vật mà hắn không hề muốn gặp lại nhất ở dây, dùng tâm trí của hắn, xảy ra chuyện này cũng khó tránh khỏi mất tự nhiên, kiên trì nhìn Vương Phục Hưng, nói: “Thật là trung hợp.”
“Các ngươi quen biết?”
Sở Tiền Duyên có chút kinh ngạc. Nghe vậy Sở Thành Võ đang có chút trầm tư cũng ngẩng đầu lên.
Vương Phục Hưng sắc mặt bình tĩnh, nhìn thoáng qua Sở Tiền Duyên, cười nói: “Hắn trước đây không lâu ở quán bar Phục Sinh có thiếu ta một cái bạt tai, có muốn hay không hiện giờ ta cho hắn trả nợ, giúp ngươi hả giận?”
Sở Tiền Duyên cái đầu nhỏ trống rỗng, tựa hồ không để ý rõ ràng nhân quả quan hệ trong đó, nhưng nghe Vương Phục Hưng mà nói, lúc này lắc đầu, nói khẽ: “Không cần, ta cũng không có nhiều khí lực, đánh hắn làm gì.”
Vương Phục Hưng trong ánh mắt vui vẻ nồng đậm.
Lần đầu tiên trong đời cảm giác được mình bị một cái nữ nhân nào đó triệt để buông bỏ, còn có thể làm được tâm lặng như nước Dương Tu Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút khuất nhục, lần này đi vào Hoa Đình hắn đã chuẩn bị vô cùng sung túc, vốn ý định một lần hành động vãn hồi nữ nhân này, nhưng một ít chuẩn bị cũng không có chỗ dùng, dĩ nhiên cũng làm đã nhận được kết quả này, nội tâm tràn đầy không cam lòng Dương Tu Kiệt gắt gao nắm chặt bàn tay lại, cắn răng nói: “Ngươi là bạn gái của ta, cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta!”
“Đã từng là, bây giờ không phải là rồi.”
Sở Tiền Duyên mỉm cười nói.
Dương Tu Kiệt vừa muốn nói chuyện, bên tai đột nhiên nghe được một âm thanh làm hắn biến sắc:” Hổ Tử, đánh.”
Rất đơn giản một câu, lại giống như câu nói hắn vừa gặp cách đây không lâu.
Đơn gian một chữ đánh, trựa tiếp đưa một bằng hữu của mình nhập việc vì chấn động não, lại khiến cho Đinh Thiếu Dương mất hết thể diện, hai bên má sung vù, đến nay chưa tiêu sưng.
Hiện tại một từ đánh này phát ra, sẽ mang lại cho mình hậu quả như thế nào đây?
Dương Tu Kiệt sắc mặt âm trầm bất định, cũng chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, khóa mắt liếc qua đã thấy thằng to xác ngu ngốc kia đứng lên.
Hắn vô thức lui về sau một bước, tác phong mất hết, không để ý Sở Thành Võ ở đây, giận quá hóa cười, chỉ vào Sở Tiền Duyên cùng Vương Phục Hưng, cười lạnh nói: “Tốt, cẩu nam cẩu nữ.”
Dương Tu Kiệt cuối cùng quét mắt qua Vương Phục Hưng, ngữ khí cay nghiệt nham hiểm nói: “Một cái hàng đã xài rồi mà thôi, ngươi thật coi thành bảo bối rồi hả?”
Sở Thành Võ ánh mắt ngưng tụ, sát cơ ngưng tụ, không thèm che giấu.
“BA~.”
Dương Tu Kiệt vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên bị nhất đạo khôi ngô thân hình chiếm cứ, khuôn mặt bùng lên một hồi đau đớn kịch liệt, còn không có kịp phản ứng tình huống chút nào, đã bị người rắn rắn chắc chắc tặng cho một cái tát, té lăn trên đất.
Dương Tu Kiệt trong thời gian ngắn cảm giác mình chịu khuất nhục to lớn, lại cũng bất chấp cái gì thể diện tác phong, nhìn chằm chằm Sở Tiền Duyên, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng cùng tham lam, hắn đứng lên, bất chấp mình toàn thân bụi đất, chạy trốn vào trong chiếc xe thể thao màu trắng, vội vã rời đi.
Vương Phục Hưng đờ đẫn nhìn đèn chiếu hậu của chiếc xe xa dần, làm cho người ta không đoán biết được bây giờ hắn đang nghĩ gì.
Vẫn còn băng thanh ngọc khiết Sở Tiền Duyên cắn môi, muốn giải thích thoáng qua, cuối cùng lại không mở miệng.
Cuối cùng, Vương Phục Hưng quay đầu, nắm lấy tay của nàng, khẽ cười nói: “Chớ để ở trong lòng.”
Ngắn ngủn một câu, lại làm cho Sở Tiền Duyên lập tức bỏ đi tất cả tâm thần bất định, dùng sức gật gật đầu.
Từ trước đến nay đều đem người nhà của mình trở thành là nghịch lân Sở Thành Võ chăm chú nắm chặt cái ly trong tay, sát cơ lộ ra, lẫn vào hắc đạo không phải chính trị, không phải kinh thương, có quá nhiều chuyện hoàn toàn có thể không cần tuân theo có chút khuôn phép, Sở Thành Võ có một câu tại Hoa Đình dưới mặt đất trong xã hội lưu truyền rộng rãi: “Ta cảm thấy ngươi đáng ch.ết, ngươi thì phải ch.ết.”
Khí phách lộ ra ngoài.
Hắn nhìn thoáng qua tiểu tử sắp giúp hắn làm việc Vương Phục Hưng, tâm tư khẽ động, lẳng lặng mở miệng nói: “Tiểu tử, dám giết người sao?”
Rất đột ngột thanh âm, nói ra đồng dạng đột ngột.
Vương Phục Hưng động tác dừng thoáng qua, ngẩng đầu, nhìn thẳng trung niên nam nhân tựa hồ muốn giao cho mình công việc đầu tiên, bình tĩnh nói: “Giết người đó?”
Sở Thành Võ nhìn qua phương hướng Dương Tu Kiệt biến mất, thản nhiên nói: “Dương Tu Kiệt, Kim Lăng có thể xếp thượng đẳng trong đám đời thứ hai của hắc đạo, có dám không?”
“Lý do?”
Vương Phục Hưng cau mày nói, một lời không hợp liền giết người thì quá giật mình, có cơ hội, hắn nhất định sẽ cho Dương Tu Kiệt một cái giáo huấn suốt đời khó quên, nhưng giết hắn đi, Vương Phục Hưng còn không nghĩ tới.
“Không dám?”
Sở Thành Võ khiêu khích nói.
“Lý do.”
Vương Phục Hưng mặt không đổi sắc, lời nói đơn giản mà cố chấp.
Sở Thành Võ nheo mắt lại, ánh mắt lập loè, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng.
Vương Phục Hưng không mừng không sợ, lẳng lặng cùng hắn đối mặt, không né không tránh.
Đối chọi gay gắt.
“Tiền Duyên là cháu gái của ta, khi dễ nàng, đáng ch.ết, đáng ch.ết! Lý do này có đủ hay không?”
Sở Thành Võ trầm mặc một hồi sau mới thản nhiên nói ra, ngữ khí vẫn như cũ lạnh như băng.
Thật là khó tìm được một cái gia tộc lớn vẫn có tình thân chí thượng a!
Vương Phục Hưng có chút cảm khái, cái trung niên nam nhân, hung ác một điểm, sắc bén một điểm, nhưng không thể không nói, hắn đúng là một thúc thúc vô cùng tốt..
Vương Phục Hưng nhẹ nhàng cầm lấy tay Sở Tiền Duyên, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Trong ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú của mỹ nữ lão sư xinh đẹp, Vương Phục Hưng cầm lấy một chai bia, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, tư thái phóng đãng, ngữ khí cũng rất lạnh nhạt nói: “Tiền Duyên là nữ nhân của ta, nếu như thế, liền giết.”