Chương 1: Truyện Việt - Thức tỉnh và nhận chủ!
“Cậu… tỉnh rồi sao?”
…
“Cậu tỉnh rồi sao?”
…
“Đây là… đâu?”
Chính Nam mở mắt ra nhìn. Sau chốc lát bị lóa mắt vì chưa quen ánh sáng, hắn mới nhìn rõ được tình hình.
“Đây là…”
Nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải, nhìn quanh...
“Thì ra là vậy, Haha! Hẳn là mình ngủ mơ chưa tỉnh. Không thể nào có chuyện con người nằm trên một đám mây đang bay giữa trời được, điều này quá phi vật lý…”
Chính Nam cười nói, nhân tiện tò mò nhìn xuống bên dưới xem có giống như đang đi máy bay hay không. Bỗng nhiên...
“Có vẻ như cậu vẫn chưa thể chấp nhận sự thật nhỉ, chàng trai?”
"A!"
Giọng nói trước đó lại vang lên từ phía sau khiến Chính Nam giật thót mình. Như một thói quen, hắn đưa hai tay lên bắt chéo trước ngực, hai chân liên tục đạp mặt “mây” để lùi xa nơi giọng nói phát ra.
“Ông… ông là ai? Làm sao thập thò như vậy a?”
Cảm thấy lùi tới vị trí an toàn, lúc này Chính Nam mới bình tĩnh nhìn thẳng về phía một ông lão râu tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào, nhìn qua có vẻ rất hiền hòa đang ngồi đung đưa trên một chiếc ghế đu.
“Thập thò!? Hahaha!" - Đối với thái độ khá thiếu lễ phép của chàng trai trẻ với mình, ông lão cũng không tỏ ra khó chịu mà chỉ vuốt râu cười nói lớn: "Không biết bao lâu rồi mới có người nói chuyện với lão như vậy đấy. Chàng trai, xin lỗi vì đã làm câu giật mình, hahaha!”
"Chuyện đó... cháu xin lỗi vì thái độ vừa rồi!" - Thấy ông lão hiền hòa, lại không có hành động gì đáng nghi, Chính Nam mới bình tĩnh lại: “Mà, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu. Ông là ai và đây là đâu vậy ạ?”
"Lão là ai à!? Hừmmm, để xem, có người gọi lão là Ngọc Đế, cũng có người gọi là Thượng Đế, Phật Tổ,... cậu thích gọi bằng cái nào cũng được.
Còn về câu hỏi thứ hai, đây chỉ là ở trên một đám mây bất kỳ thôi, không là ở đâu cả, haha.”
Chưa nghe đáp án tình huống đã đủ kỳ quái rồi, nghe xong... càng không hiểu luôn!
“Lạ lùng! Cháu nhớ vừa rồi đang trên đường đi làm về, bỗng nhiên trời quang mây tạnh lại có một tia sét đánh xuống, sau đó…”
Giống như nghĩ tới cái gì, Chính Nam trừng lớn hai mắt, biểu tình không thể tin nổi nhìn về phía ông lão.
“Nhận ra rồi à!? Đúng vậy, cậu...” - Ông lão vẫn hiền hòa vuốt râu cười nói, không chút nào để ý bộ dạng của Chính Nam: "... đã ch.ết rồi đấy!"
“ch.ết… rồi sao!?” - Chính Nam ngẩn người, miệng liên tục lẩm nhẩm, nhưng rồi rất nhanh hắn lắc đầu thở dài : “ch.ết rồi… vậy thì ch.ết rồi đi!”
“Ồ! Cậu có vẻ bình thản hơn lão nghĩ đấy.” - Ông lão tỏ ra khá bất ngờ.
Người ch.ết hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều, nhưng vấn đề là chàng trai này... ch.ết oan a! Mấy người biết mình ch.ết oan mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế chứ?
“Dạ, không phải cháu bình thản hay bình tĩnh gì đâu ạ, chỉ là... cháu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra mà thôi." - Chính Nam lại lắc đầu, nhưng lần này hắn cười: "Tại sao giữa buổi trưa nắng, trời quang mây tạnh lại xuất hiện sấm sét? Tại sao giữa bao nhiêu người lại là cháu? Còn nữa…
Mà thôi, ít nhất thì cái ch.ết này cũng không đau đớn, không khổ sở gì, coi như một điểm tốt đi, ahaha”
Có vẻ hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm neet thâm niên, đọc qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết mạng đã giúp Chính Nam mở rộng nhận thức rất nhiều á.
“Khụ… chuyện đó… là do lão lỡ tay thả vài tia sét xuống, không may trúng ngay cậu…”
“Lỡ tay…" - Chính Nam sững sờ, lát sau hắn gật gù nói: "Không sao, vài tia mà, tin chắc cũng không phải chỉ trúng một mình cháu…”
“Khụ… đúng là chỉ trúng duy nhất một mình cậu, những tia còn lại đều đánh xuống biển, rừng hoặc cánh đồng không người…”
“Thì ra là vậy, hahaha! Đây chính là cái người ta luôn nói “đều do ăn ở cả thôi” sao?” - Chính Nam bật cười cho cái vận cứt chó của mình, sau đó lại tiếp tục tò mò: “Mà, nếu như bỏ qua lý do cháu ch.ết khá vớ vẩn thì tại sao cháu lại ở đây với ông vậy, ông… Thượng Đế?”
Ngọc Đế là Thần Tiên của nước láng giềng, mà hắn lại không có hảo cảm lắm với họ, nên là... loại!
Phật Tổ là người tốt, nhưng Chính Nam tin rằng vị đại năng kia... màu vàng a. Nơi này đồ không có món nào màu vàng, người cũng không có ai màu vàng... loại!
Vậy thì chỉ còn lại đáp án thứ ba, là gọi bằng Thượng Đế mà thôi!
“Haha, lão là một người có trách nhiệm, sai thì phải nhận, nhận xong phải sửa, cho nên...” - Cảm thấy Chính Nam rất “hiểu chuyện”, không hề trách móc lỗi lầm của mình nên... lão Thượng Đế có vẻ rất cao hứng: "...lão cố ý mang linh hồn của cậu tới đây để nói với cậu một chuyện quan trọng."
“Quan trọng sao? Chuyện gì vậy ạ?”
“Quan trọng!" - Nụ cười trên mặt lão Thượng Đế bỗng nhiên biến tắt ngúm, thay vào đó là sự nghiêm túc đầy bất ngờ: "Xét thấy dương thọ của cậu lẽ ra chưa tận, lại xuất phát từ sai lầm của lão khiến cậu bị mất mạng oan, cho nên lão sẽ cho phép cậu được sống lại một lần.
Nhưng, vì để tránh liên quan tới nhiều nhân - quả không cần thiết, lão rất tiếc phải nói với cậu rằng cậu chỉ có thể sống lại ở một thế giới khác, trong một thân thể khác, chứ không thể sống lại ở thế giới mà cậu vừa ch.ết đi. Bù lại lão sẽ đáp ứng một, hoặc một vài, yêu cầu “hợp lý” của cậu, xem như tạ lỗi.
Vậy, cậu có yêu cầu gì không?”
“Như vậy sao?" - Chính Nam hơi sững sờ trong chốc lát, sau đó vuốt cằm nói: "Vậy cháu muốn…”
. . .
“Đây là… Hở!?"
"Hả!?!?"
"Hảảảảảảảảảảả... ” - Một tiếng hét thảm vang lên thấu trời xanh được phát ra từ chuồng ngựa của Lý gia.
Nằm trên mặt đất lạnh tanh trong chuồng ngựa, Chính Nam một mặt sợ hãi, ánh mắt đề phòng nhìn con ngựa đang nhìn mình chằm chằm đằng kia. Bỗng nhiên…
“Mới tỉnh lại mà cậu có vẻ mạnh khỏe nhỉ!? Lão cảm thấy an tâm hơn một chút đấy.” - Giọng nói vừa lạ vừa quen lại vang lên.
Chính Nam ngoảnh đầu nhìn quanh, phát hiện nơi này ngoài hắn ra chỉ có mỗi con ngựa là sinh vật sống.
“Ngài là... Thượng Đế!? Ngài... nhập vào con ngựa!?" - Chính Nam khóe miệng co giật: "Ngài không còn cách xuất hiện nào “sang trọng” hơn được một chút sao?”
“Haha, chỉ là để nói chuyện, không cần quan tâm nhiều như vậy." - Con ngựa vẫn nhìn chằm chằm Chính Nam, miệng không hề cử động nhưng hắn nghe rõ tiếng Thượng Đế đúng là phát ra từ trên người nó: "Chà chà… thân thể mới này của cậu... có vẻ bị thương khá nặng a. Thôi được rồi, giúp người giú cho trót, lão sẽ phá lệ giúp cậu trị thương lần này…”
Một tia sáng phát ra từ giữa trán con ngựa chiếu thẳng vào người Chính Nam.
"Ư... ư... ư... thoải mái!"
Chỉ chốc lát sau khi được tia sáng chiếu vào, các vết thương ngoài da trên người Chính Nam đều biến mất, đau nhức cũng không còn, thân thể gầy gò, xanh xao cũng trở nên có da có thịt hơn, thậm chí ngay cả ngũ quan trên gương mặt hắn đều đang chậm rãi xê dịch.
Tận mắt nhìn thấy, cảm nhận được tất cả những chuyện này xảy ra trên người mình, Chính Nam thầm than: “Thậm chí quần áo rách cũng lành lại, thật thần kỳ. Quả nhiên là thần a!”
“Được rồi. Vì không muốn đảo lộn mọi thứ quá nhiều nên lão chỉ có thể làm như vậy cho cậu. Bây giờ cậu đã có cuộc sống mới thì hãy cố gắng sống cho tốt.
Về nhân - quả của kiếp trước, lão sẽ sắp xếp cho gia đình cậu trúng một lần vé số lớn, còn sau đó như thế nào thì đó là vận mệnh của họ, lão sẽ không can thiệp nữa.
Cậu có muốn hỏi gì nữa không?”
Thượng Đế tỏ ra rất chu đáo với Chính Nam, có lẽ là vì muốn bù đắp đủ cho mất mát của hắn đi.
“Cảm ơn Ngài, Thượng Đế. Cháu tin người thân cháu rồi cũng sẽ ổn thôi." - Chính Nam lắc đầu, cười nói: "Dù sao thì trở lại đã là không thể, việc cháu cần và có thể làm bây giờ là tập quen với cuộc sống mới thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, cảm ơn Ngài đã đáp ứng các yêu cầu của cháu. Hi vọng sẽ có dịp được gặp lại Ngài. Mà, không nên qua sớm mới tốt, haha.”
Nói, hắn cười sảng khoái giơ ngón tay cái về phía “con ngựa”.
“Haha, tốt. Lão cũng hi vọng có ngày được gặp lại cậu… không nên quá sớm mới tốt… ”
...
Trò chuyện cùng Chính Nam thêm vài câu rồi tạm biệt, Thượng Đế thở dài một hơi, tiếp tục nằm lim dim trên ghế đu của mình.
Bỗng nhiên, từ trong không khí hiện ra một người.
Là một cô gái đeo tấm lụa mỏng che mất nửa khuôn mặt nhưng chỉ từ đôi mắt và sống mũi kia, cùng với vóc dáng thì có thể khẳng định đây là một mỹ nữ.
Cô gái đứng sau chiếc ghế Thượng Đế đang nằm, nhẹ giọng hỏi: “Ngài làm như vậy thật sự ổn không?”
“Không có gì. “Chỗ đó” càng lúc càng loạn rồi, nó cần phải được làm mới từ bên trong." - Thượng Đế không mở mắt ra mà chỉ vuốt râu nói: "Đi đi, trợ giúp cậu bé đó trưởng thành, cẩn thận một chút.”
Cô gái không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi biến mất.
“Mà, ngài không thể xuất hiện có khí phách hơn một chút sao. Bộ dạng này…”
Thì ra không phải đi thật mà chạy ra xa hỏi đểu!
Thượng Đế mở ra hai mắt, khí tức nguy hiểm tràn ra, lạnh lùng nói: “Bản Thiên Tôn… thích!”
…
Lại nói tới Chính Nam.
Sau khi cùng Thượng Đế tạm biệt, hắn mới tỉ mỉ hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ kiếp này, thế nhưng mà...
“Tích… hệ thống đang trong quá trình nhận chủ… nhận chủ thành công.”
“Tích… hệ thống đang trong quá trình cài đặt… cài đặt thành công.”
“Tích… hệ thống đang tải giao diện, chức năng,... vui lòng không ngắt mạng hoặc tắt máy.”
Trong đầu Chính Nam vang lên liên tiếp tiếng cơ giới giọng nữ thông báo, đồng thời trước mắt hắn hiện ra một giao diện đồng cỏ xanh vắt ngang, giống như chia trời đất ra làm hai vậy.
Đáng chú ý là giữa màn hình ấy còn có một cái đồng hồ cát đang xoay liên tục.
“Đây không phải màn hình khởi động Windows XP sao?" - Chính Nam nghi hoặc nhìn giao diện “quen thuộc” trước mặt mình: "Thời đại nào rồi cái hệ thống này còn chạy Windows XP?”
Đối với một Neet chính hiệu như Chính Nam mà nói, có hệ thống chính là giống như cày Game Online vậy.
Giết quái lên cấp, làm nhiệm vụ hàng ngày, mở cửa hàng, mua skin,...
Hắn chính là tự tin vào kinh nghiệm mười mấy năm “cày ngày cày đêm, cày thêm chủ nhật” của mình ở kiếp trước nên mới dám mạnh dạn xin Thượng Đế cho một cái hệ thống phụ thân để hồi sinh ở dị giới này.
“Tích… hệ thống cài đặt hoàn tất, kết nối tâm linh thành công.”
Giọng nữ cơ giới không mang theo chút cảm tình nào lại vang lên, để Chính Nam từ lan man tập trung trở lại.
Ngẩn người nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, Chính Nam cảm thấy... bị lừa rồi!
Đập vào mặt hắn bây giờ là một màn hình 3D cỡ 21 inches, góc trên bên trái có biểu tượng đầu người được đặt tên là “My Info”, ngay bên dưới nó là biểu tượng thùng rác tên “Recycle Bin”, cùng với một thanh ngang màu xanh dương bên dưới màn hình.
...
“Cmn! Cái này đúng mẹ nó là Windows XP rồi! Thượng Đế cũng quá qua loa chứ!?” - Chính Nam trong lòng nhổ nước bọt: “Mà, không có bàn phím, con chuột thì thao tác như thế nào, cũng không thể nói “Mở My Info” thì nó sẽ tự mở đi…”
Bỗng nhiên biểu tượng “My Info” giống như bị một ngón tay vô hình chạm nhẹ một cái, màn hình trong suốt khẽ lăn tăn gợn sóng rồi bắn ra bảng thông tin cá nhân trước mặt Chính Nam.
Ký chủ: Chính Nam - Nhân tộc - 18 tuổi
Đẳng cấp: 3 (Luyện Thể Kỳ tầng 3)
Thiên phú: cấp 3
Mị lực: 1
Kỹ năng: Không.
Nghề: cấp 1 đầu bếp, cấp 1 tuần thú sư.
Điểm dư: 0.
Balo: Gói quà cấp 1.
Đánh giá: 2 phút phụt 3 phát, 3 hư(tâm hư, thận hư, thể hư) thanh niên, rác rưởi.
...
“Thượng Đế, Ngài bước ra đây, chúng ta cùng nhau đàm đạo tới sáng!!!”
Chính Nam một mặt nghiến răng, nghiến lợi chửi bới.
Tâm hư, thể hư hắn nhận, dù gì cũng mới bị đánh thừa sống thiếu ch.ết, cộng thêm từ nhỏ làm gia đinh, dinh dưỡng không đủ nên nhìn hơi gầy gò, xanh xao là không thể tránh khỏi.
Nhưng mà “thận hư” là cái gì!?
Hai phút phụt ba phát là chuyện gì!?
Thử hỏi có nam nhân nào trong hai phút “cứng” được ba lần liên tiếp không mà dám nói hắn thận hư!?
...
"Thôi... hẳn là do cái thân thể này chứ nhất định là không phải tại mình!" - Tự an ủi thôi chứ sao giờ.
Thực hiện chủ trương “mắt không thấy, tâm không phiền” là được.
"Hệ thống có thể nói chuyện không?”
“Tích… có thể cơ bản giao tiếp.” – Một giọng nữ cứng ngắc trả lời.
“Có thể đổi giọng thành Loli không?”
...
“Tích… Onii-chan~, trong balo có gói quà tân thủ, tranh thủ sử dụng đi nhé ~”
...
“Ọe...”
Chính Nam bị hệ thống dùng giọng Christ Hemsworth(Thor) gọi Onii-chan, để hắn xém chút không có ói ra bữa cơm ăn hai ngày trước.
“Thôi được rồi, giọng nữ cơ giới cũng rất tốt, gợi nhớ tới chị Trang Lã(Translate) kiếp trước.” - Cố nhịn xuống cảm giác nhờn nhợn trong dạ dày, Chính Nam tự mình hiệu chỉnh lại thiết lập giọng nói của hệ thống.
Hắn đưa ngón tay tới mục [ Balo ] rồi ấn nhẹ thiết một cái: “Vậy mà có tác dụng!?Windows XP hỗ trợ cảm ứng điện dung đa điểm? Thật kỳ lạ!”
Một bảng nhỏ hơn xuất hiện bên dưới bảng thông tin cá nhân của Chính Nam, hắn tỉ mỉ đếm thì phát hiện bảng này gồm 40 ô vuông nhỏ hợp thành: “Hẳn là có thể cùng lúc bỏ 40 loại vật
QC
phẩm, thật quen thuộc a!”
Trong balo bây giờ chỉ trơ trọi một túi quà màu đỏ được cột túm đầu màu vàng, trên thân túi quá còn có chữ “Gói quà tân thủ”.
Chính Nam trợn mắt nhìn kỹ thì bên dưới còn có chữ nhỏ hơn “Giới hạn đẳng cấp sử dụng 1-10”.
“Nhìn như mấy cái web game sida của hàng xóm hay bán cho nhà mình nhỉ!?” - Chính Nam khẽ lầu bầu rồi đưa ngón tay ấn vào gói quà, chọn sử dụng.
“Tích… sử dụng gói quà tân thủ, nhận được 1 đôi Thiên nhãn(cấp 1), 1 điểm nghề, 1 điểm kỹ năng, 1 điểm cấp, 1 gói quà cấp 10(không thể sử dụng).”
...
“Hết rồi?” - Chính Nam mộng bức
“Tích… hết rồi!”
“...”
Cmn!
Thần cấp công pháp đâu? Thiên giai thần binh đâu? Cao giai võ kỹ đâu?
Chính Nam một mặt đắng chát, cuối cùng hắn cũng phải thừa nhận, cái “Windows XP” này không phải là chỉ có giao diện nát mà tính năng cũng nát.
Thật sự là nát!
Trong lòng lẩm nhẩm mấy câu Phật pháp sứt sẹo mà kiếp trước nghe được, Chính Nam tranh thủ xem thông tin vật phẩm mới “bật hộp” được.
“Kiểm tr.a “Thiên Nhãn” trước đã, nghe tên đủ thấy trâu bò.” - Chính Nam ấn mở hai con mắt màu vàng đang xoay chuyển trong balo.
“Thiên Nhãn(cấp 1): Giám định phú bà(tên, tuổi, độ thiện cảm, đánh giá)”
...
“What the fvck!?” - Chính Nam nhịn không được văng tục.
Hắn siết chặt nắm đấm hỏi: “Hệ thống, hỏi một cái!”
“Tích… ký chủ mời hỏi.”
Vẫn là giọng chị Trang Lã dễ nghe.
“Thấu thị đâu? Giám bảo đâu? Tsukuyomi đâu?”
“Tích… không có.”
“...”
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, lại xém chút bị bãi phân ngựa hun choáng váng, Chính Nam nói: “Hệ thống giới thiệu công năng đi.”
Hắn vẫn là để hệ thống tự làm việc của mình, chứ tự mày mò chỉ sợ càng phải thất vọng.
“Tích… hệ thống gọi là “Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả hệ thống”, ra đời vào ngày 25/10/2001, do Microsoft sản xuất...”
...
“Tích… xin lỗi ký chủ, hệ thống tải nhầm file… đang sửa chữa… sửa chữa hoàn tất.”
Chính Nam đã một mặt sinh không thể luyến.
“Hệ thống tên là Tiểu bạch kiểm nhẫn giả hệ thống, ra đời vào lúc nào nói ký chủ cũng không biết nên đừng quan tâm.
Hệ thống chủ yếu là giúp ký chủ trở thành thiên hạ đệ nhất tiểu bạch kiểm, tiến tới trở thành sử thượng đệ nhất tiểu bạch kiểm, cuối cùng hoàn thành chung cực nhiệm vụ “vũ trụ đệ nhất tiểu bạch kiểm”, mwahaha... hahaha... khụ... khụ...”
Chính Nam ngẩn người: “Cái mẹ gì gọi là “Tiểu bạch kiểm nhẫn giả hệ thống”? Làm sao không phải là “Đế Hoàng hệ thống”, “Võ Thần hệ thống”,... tiểu bạch kiểm thì làm được gì cho đời?”
“Tích… Tiểu bạch kiểm có thể không cần tu luyện cũng trở thành Đế Hoàng, Võ Thần,... miễn là ký chủ có bản lĩnh tán tỉnh phú bà.”
Chính Nam hai mắt tỏa sáng: “Tức là tôi chỉ cần tán gái, phần còn lại là hệ thống lo?”
“Tích… gần như là như vậy, gần như...”
Làm như không nhận ra hệ thống ngập ngừng, Chính Nam hồi tưởng lại lúc nói chuyện cùng Thượng Đế.
…
“Sở trường sao? Kinh nghiệm hơn chục năm chơi Game Online, yêu thích phụ nữ và “văn hóa” Nhật Bản có được tính là sở trường không ạ?” - Chính Nam mắt to ngây thơ hỏi ngược lại Thượng Đế.
Thượng Đế xém chút té từ trên ghế đu xuống.
Ông vuốt cái trán không có giọt mồ hôi nào, cười trừ nói: “Ahaha, tính, tất nhiên là tính. Không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn theo đuổi yêu thích của mình mười mấy năm như vậy, haha. Như vậy, mong ước của cậu là gì?”
...