Chương 39: Công lược Gia Như phú bà(2)
Chỉ thấy trong sân nhỏ, Gia Như phú bà dưới ánh nắng vàng sáng sớm đang đưa tay chơi đùa một cành liễu, mỹ nhân như họa, gió thổi liễu đong đưa, tốt một bức tranh thủy mặc. Chỉ là không phải trong tranh thiếu nữ sẽ mặc đồ trắng sao, bộ đồ đen tuyền kia hình như không đúng kịch bản.
Đang lúc Chính Nam vừa ngắm mỹ nữ vừa suy nghĩ có chút thất thần thì Gia Như phú bà bỗng nhiên nắm chặt bàn tay một cái, cành liễu bị một luồng nguyên khí tuốt từ ngọn tới gốc rồi vỡ tan thành bột phấn. Cô quay đầu lại nhìn Chính Nam, mỉm cười nói: “Thiếu chủ, qua tìm thuộc hạ sớm như vậy có chuyện gì không?”
“À không, không có gì quan trọng.” - Chính Nam khẽ rùng mình, mỗi lần nhìn thấy tròng mắt đen thăm thẳm của Gia Như phú bà, hắn luôn cảm thấy cô đang áp chế một con quỷ trong người, chỉ cần không cẩn thận nó sẽ lao ra cấu xé tất cả mọi thứ nó nhìn thấy.
“Không có chuyện gì?” - Gia Như phú bà vẫn một nụ cười xinh đẹp bước lại gần Chính Nam: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Thiếu chủ, đừng nói là anh ngủ không được mới tới đây nhé, tôi sẽ không tin đâu.”
“À, thật ra thì…” - Chính Nam tiến lại chiếc bàn trà nhỏ trong sân, bày thức ăn lên bàn, cười nói: “Tôi có làm một chút đồ ăn sáng muốn mời Đại tiểu thư dùng thử, nếu cảm thấy tốt sau này tôi sẽ thường xuyên làm thêm.”
“Đồ ăn!? Hừ, tôi không phải Gia Nguyệt, anh đừng dùng chiêu này…” - Gia Như phú bà bĩu môi, cho rằng Chính Nam muốn xài chiêu cũ với cô, thế nhưng ngửi mùi hương đồ ăn bay nghi ngút, cô hắng giọng: “Mà thôi, anh lỡ làm rồi thì tôi ăn với anh cũng được. Không nên lãng phí đồ ăn.”
“Chỉ sợ cô không ăn.” - Chính Nam trong lòng nghĩ một đường, ngoài mặt nói một nẻo. Hắn hơi nghiêng người làm tư thế mời: “Đúng vậy. Đại tiểu thư, mời.”
Gia Như phú bà gật đầu rồi ngồi xuống, nhận lấy một chén soup từ tay Chính Nam, cao ngạo nói: “Nhắc lại lần nữa là tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn mà thôi.”
“Cô nàng này… Tsundere a.” - Chính Nam cười thầm, tự múc cho mình một chén: “Vì lí do gì thì tôi cũng rất vui vì cô đã nhận lời dùng bữa với tôi. Không nói nữa, món này phải ăn nóng mới ngon, cô tranh thủ lúc còn nóng ăn thử đi rồi cho tôi biết cảm nhận.”
“Coi như anh thức thời.” - Gia Như phú bà rất hài lòng biểu hiện của Chính Nam. Cô gật đầu khẽ húp một muỗng nhỏ, không phát ra một chút âm thanh nào.
“Ngon… ngon quá a!” - Gia Như phú bà hai mắt tỏa sáng, thế nhưng vì không muốn thất thố trước mặt Chính Nam, cô cưỡng ép bình tĩnh, nói: “Không tệ, cả mùi và vị đều đến điểm.”
Chính Nam cười gật đầu, vừa múc cho mình chén thứ 2 vừa nói: “Thật vậy sao, tôi còn lo lắng không hợp khẩu vị của cô nên không dám làm nhiều đây.”
Nhìn Chính Nam 2 hơi đã muốn húp cạn chén soup, Gia Như phú bà trán nổi gân xanh, trong lòng gào thét: “Này, anh mời tôi ăn sáng đó a, ăn nhanh như vậy làm gì, giữ phong độ thân sĩ một chút đi.” - Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ăn uống văn nhã là thứ gì đó rất… nhảm nhí.
Leng keng! Leng keng!
Chính Nam khua chén bát, nói: “Chà, có vẻ hơi ít. Đại tiểu thư, cô dùng thêm nhé?”
“Không, tôi ăn đủ rồi. Cảm ơn anh.” - Gia Như phú bà lắc đầu từ chối nhưng trong lòng đã khóc ròng: “Không nên a! Bản tiểu thư còn chưa có ăn đủ…”
“Nếu vậy thì xin phép.” - Nói, Chính Nam bưng cả nồi soup lên dốc ngược vào chén mình, gật gù: “Vừa đủ, hoàn hảo.”
Nhìn Chính Nam húp sùm sụp cả nồi soup, Gia Như phú bà trong lòng không hiểu hậm hực, lạnh nhạt nói: “Ăn cũng ăn rồi, nếu không có việc gì quan trọng thì tôi muốn tu luyện.” - Ý tứ đuổi khách rõ ràng.
“Không vội, ăn thì ăn rồi không sai, nhưng còn phải tráng miệng mà.” - Chính Nam cười hì hì lấy ra chè hạt sen nhãn nhục, nói: “Đây là món chè tôi cố ý làm cho cô thưởng thức.”
“Cố ý làm cho tôi?” - Gia Như phú bà tò mò hỏi: “Anh biết tôi thích gì sao?”
“Không biết.” - Chính Nam lắc đầu, vừa múc chè vừa nói: “Nhưng món chè này công dụng chính là thanh nhiệt giải độc, đen tóc trắng da, tôi nghĩ là cô sẽ thích.”
Gia Như phú bà 2 mắt tỏa sáng: “Thật có tốt như vậy. Nhanh cho tôi một chén thử.”
Chính Nam đưa cho Gia Như phú bà một chén ăn thử. Vừa ăn thử một muỗng, cô cau mày: “Quá ngọt! Mặc dù không gắt nhưng vẫn là quá ngọt.”
“Đó là bởi vì vẫn còn thiếu một thứ.” - Chính Nam mỉm cười, từ trong ba lô lấy ra một chén đá bào: “Trộn thứ này vào mới đúng hương vị.”
“Băng khối?” - Gia Như phú bà hơi bất ngờ. Bởi vì người tu luyện chỉ cần đột phá tới Linh Hư Kỳ là đã không sợ nóng, lạnh thông thường nên rất ít người nghĩ tới việc sử dụng nước đá trong ăn uống, bây giờ Chính Nam lại mang đá bào ra khiến cô có cảm giác rất mới lạ.
“Chính xác thì gọi là đá bào.” - Chính Nam múc lấy một muỗng đá bào đổ vào chén chè của Gia Như phú bà: “Cô khuấy lên một chút cho đá tan ra rồi ăn thử, sẽ giảm được vị ngọt và mang theo cảm giác mát lạnh nữa.”
Gia Như phú bà tò mò khuấy vài vòng rồi múc một muỗng nhỏ ăn thử, lần này cô gật đầu nói: “Tốt, rất ngon. Ngọt mà không gắt, mát mà không lạnh, rất thích hợp để ăn nhẹ sau bữa ăn chính.”
Chính Nam cười nói: “Nếu vậy cô ăn thêm một chén đi.” - Nói, hắn lại đưa cho Gia Như phú bà một chén chè mới múc.
“Tôi không…”
“Vừa rồi cô ăn ít như vậy, nên ăn thêm đi.” - Lần này Chính Nam không có để Gia Như phú bà từ chối mà ôn nhu nói: “Phụ nữ giữ dáng là tốt, nhưng ăn quá ít sẽ làm bản thân nhanh già hơn đấy.”
“Vậy… vậy tôi ăn thêm một chén.” - Gia Như phú bà giọng có chút mất tự nhiên.
Hai người cùng nhau ăn uống xong, Chính Nam lúc này mới nghiêm túc nói: “Đại tiểu thư, ăn uống xong rồi thì đến lúc nói chính sự.”
“Chính sự?” - Gia Như phú bà cau mày, cao giọng nói: “Đều lui ra ngoài đi.”
Chờ người hầu, nô tỳ lui hết ra ngoài, Gia Như phú bà mới nói: “Chính sự anh nói tới là chuyện gì?”
“Liên quan tới phủ thành chủ.” - Chính Nam thấp giọng nói: “Tin chắc Đại tiểu thư cũng đã nghe được từ chỗ chú Tuấn rồi chứ?”
“Ý anh nói là chuyện phủ thành chủ có hành động nhắm vào Lý gia sao?” - Gia Như phú bà gật đầu: “Chuyện đó tôi đã nghe cha nhắc qua. Lại nói, chuyện này không phải xuất phát từ anh sao?”
“Không sai, nhưng nếu là do một mình tôi thì cũng không đúng.” - Chính Nam không phủ nhận.
“Hừ, có gì mà không đúng.” - Gia Như phú bà bĩu môi: “Anh và chi nhánh của Trần thị thương hội có qua lại cả Hà thành đều biết, cũng chính vì vậy mà Lý gia trở thành toàn thành công địch a.”
“Bởi vậy mới nói không chỉ vì một mình tôi.” - Chính Nam thở dài: “Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là cọng rơm đè ch.ết con lạc đà mà thôi, quan trọng vẫn là chuyện kinh doanh dược liệu của Lý gia khiến quá nhiều người đỏ mắt.”
“Không nói chuyện lỗi tại ai nữa, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Vấn đề bây giờ là cần tìm ra phương án thích hợp để giải quyết.” - Gia Như phú bà nói.
“Đúng vậy. Tôi cũng chính vì việc này mới cố ý tới tìm cô ngày hôm nay đây.” - Chính Nam gật đầu, nói: “Trước mắt phủ thành chủ chưa có động thái trực tiếp tới chúng ta hẳn là do còn chưa có điều tr.a rõ ràng quan hệ giữa Lý gia và Trần thị thương hội. Cho nên việc chúng ta có thể làm lúc này là tăng cường phòng vệ bên trong Lý gia.”
“Tăng cường phòng vệ? Bên trong?” - Gia Như phú bà không hiểu hỏi: “Anh cho rằng sẽ có người lén lút tiến vào Lý gia?”
“Không, tôi không sợ người khác lén lút tiến vào, cái tôi lo lắng là người ta sẽ đường đường chính chính tiến vào.” - Chính Nam híp mắt nói: “Trước mắt còn đang trong giai đoạn “chiến tranh thông tin”, bên nào nắm được lượng thông tin nhiều hơn sẽ có lợi thế lớn hơn.”
“Chiến tranh thông tin?” - Gia Như phú bà cảm thấy khái niệm này khá mơ hồ: “Ý anh là phủ thành chủ sẽ cho người trà trộn vào Lý gia để bí mật khai thác thông tin rồi mới từ trong bóng tối xây dựng kế hoạch chống lại chúng ta?”
“Không sai. Trà trộn, mua chuộc, giả danh,... đều là thủ đoạn gián điệp thông thường nhưng luôn mang tới hiệu quả nhất định.” - Chính Nam nghiêm mặt nhìn Gia Như phú bà: “Chúng ta không thể không phòng bị.”
Gia Như phú bà trầm ngâm suy nghĩ lời Chính Nam vừa nói, chốc lát, cô hỏi: “Vậy anh có kế hoạch cụ thể hay chưa?”
“Có. Cô lại gần đây.” - Chính Nam gật đầu rồi ra hiệu cho Gia Như phú bà ghé tai qua: “Chúng ta…”
…
Trên con phố tấp nập nhất Hà thành.
“Tội thật sự không hiểu làm như thế này thì có lợi ích gì.” - Gia Như phú bà nhỏ giọng cằn nhằn. Lúc này cô đang cùng Chính Nam đi song song trên phố, tay trong tay: “Bản thân Tại sao lại nghe chuyện ma quỷ của anh, bị anh dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ làm việc này không biết.”
“Đều là để che mắt thiên hạ thôi.” - Chính Nam tươi cười siết chặt bàn tay Gia Như phú bà: “Tôi là người có qua lại với Trần thị thương hội, cô lại là Lý gia Đại tiểu thư, chúng ta công khai xuất hiện chung trên phố sẽ thay Lý gia thu hút thám tử, không phải sao.”
“Hừ, đều là vì Lý gia.” - Gia Như phú bà hừ lạnh: “Cho anh nắm tay đã là giới hạn của tôi. Anh dám làm gì xằng bậy, tôi… không tha cho anh.”
“Không phải chưa từng sờ qua, có cái gì mà phải làm dữ như vậy.” - Chính Nam bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu.
“Anh nói cái gì!”
“Không có gì, không có gì.” - Chính Nam vội vã chối tội rồi chỉ vào một cửa hàng quần áo: “Đi, chúng ta vào đây mua sắm một lát.”
Gia Như phú bà trong lòng hứng thú nhưng ngoài mặt vẫn rất cao ngạo: “Cho anh cơ hội đi mua sắm với tôi, coi như trả công anh sáng nay chuẩn bị thức ăn.”
Chính Nam nhún vai: “Đại tiểu thư, mời.”
…
2 tiếng sau, Chính Nam lúc này mặt đã ch.ết lặng: “Cô mua đồ như vậy, khả năng là sang năm mới phải mua lại a.”
“Anh thì biết cái gì.” - Gia Như phú bà liếc mắt khinh thường: “Đây toàn là trang phục mùa hè, qua vài tháng vào thu lại phải mua thêm, đến mùa đông lại phải chuẩn bị.”
“Haiz, logic của phụ nữ a.” - Chính Nam lắc đầu thở dài, trong lòng ngao ngán: “May mà kiếp này còn có chút nghề nghiệp làm ra tiền, chứ như kiếp trước thì đúng là chỉ có thể làm bạn với gái 2D.”
Chính Nam và Gia Như phú bà tiếp tục cùng nhau dạo phố, ghé hết cửa hàng trang sức, tới giày dép, tới phụ kiện, v.v… tới tận 12 giờ trưa.
“Tiếp theo…”
“Đi ăn!” - Chính Nam 2 mắt đen thui, trán nổi gân xanh, gằn giọng: “Cô còn muốn đi thì đi một mình, tôi không đi nữa đâu.”
“Được rồi, hôm nay như thế tạm đủ.” - Gia Như phú bà vẫn còn thòm thèm nhưng Chính Nam ch.ết sống muốn ăn cơm, cô đành phải thỏa hiệp: “Chúng ta đi ăn rồi trở về thôi.”
2 người ghé vào quán ăn sang trọng nhất Hà thành rồi cùng nhau ngồi 1 bàn ở tầng 2 ăn cơm. Từ bàn ăn có thể quan sát cảnh vật xung quanh, vừa ăn vừa ngắm cảnh đường phố cũng không sai.
Gia Như phú bà thấy mình phải ngồi chung với nhiều người, cô cảm thấy không thoải mái: “Sao không lên lầu 3 ngồi phòng riêng, ở đây đông đúc ồn ào quá a.”
Chính Nam liếc xéo cô, trả lời: “Ra ngoài ăn là để thay đổi không khí. Muốn ngồi phòng riêng thì về nhà tôi nấu cho ăn còn ngon hơn ở đây, như vậy ra ngoài liền không có ý nghĩa.”
Gia Như phú bà hậm hực ngồi xuống, không cùng Chính Nam cãi vã nữa.
2 người gọi đồ ăn thức uống lên rồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Chính Nam cũng muốn biết thêm về Thiên Hà thư viện.
Đang ăn uống, trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên 1 giọng nam vang lên cắt đứt 2 người: “Gia Như! Em về lúc nào sao không nói cho anh biết để anh đón?”
Từ trên tầng 3 đi xuống 1 nhóm nam thanh nữ tú, trong đó người vừa lên tiếng chính là thanh niên đi đầu, những người khác đều vô tình hay cố ý lùi lại so với thanh niên này nửa bước chân, không ai dám đi song song với hắn.
Chính Nam nhận ra thanh niên này: “Ai vậy nhỉ!? Bộ dáng này… thận hư sao?” – Nhìn thanh niên trước mặt da mặt tái nhợt không sức sống, toàn thây gầy nhom, Chính Nam lái không được suy nghĩ tà ác trong đầu.
Gia Như phú bà trầm mặt trả lời: “Đừng có gọi tôi thân như vậy, tôi với Thiếu thành chủ cũng không phải là rất quen biết.”
Chính Nam bừng tỉnh: “Thì ra là Thiếu thành chủ a, bảo sao rất có dáng lãnh đạo.” – Thì ra là không phải thận hư, mà là thức đêm làm lãnh đạo nha.
Ngô Đức Văn còn chưa lên tiếng phản bác, 2 cô gái phía sau hắn đã thay hắn phản bác.
“Cô cho mình là ai, Ngô thiếu gia bắt chuyện với cô đã là may mắn cho cô rồi, còn ở đó mà làm giá.”
“Đúng vậy, Ngô thiếu gia cũng chỉ khách sáo vậy thôi, lại tưởng mình là nhân vật quan trọng. Giả vờ giả vịt!”
Chính Nam vẻ mặt kỳ quái, nhịn không được liếc 2 người này thêm 2 lần, nghĩ: “Đây là trong truyền thuyết “bà Tám” chứ? Chính chủ còn chưa lên tiếng, 2 người này đã thay hắn trang bức rồi?”
Gia Như phú bà vẫn giữ phong độ đại tiểu thư của mình, cô không thèm chấp 2 người kia “sủa bậy” mà tiếp tục ăn uống, giải thích với Chính Nam về Thiên Hà thư viện.
Ngô Đức Văn vẫn mỉm cười văn nhã, không chút nào tỏ ra tức giận vì bị Gia Như phú bà bỏ qua. Hắn tỏ vẻ áy náy nói: “Là anh đường đột. Bây giờ anh có việc phải đi trước, khi khác anh sẽ tới Lý gia tìm em.”
Nói xong hắn và nhóm của mình đi thẳng 1 đường, Chính Nam lại 1 lần nữa bị không nhìn.
Gia Như phú bà hậm hực nói: “Hừ, đồ đạo đức giả. Lúc nào cũng tỏ ra là mình nhã nhặn, càng nhìn càng ngứa mắt.”
“Này, người ta làm gì cô mà cô có vẻ tức tối thế?” - Chính Nam vẻ mặt kỳ quái nhìn Gia Như phú bà, hỏi: “ Tôi thấy thanh niên kia cũng… “đẹp trai”, nói năng lại nhã nhặn, có làm gì đâu mà khiến cô ghét cay ghét đắng vậy?”
Gia Như phú bà đặt chén canh xuống, bắt đầu giải thích với Chính Nam: “Hắn tên là Ngô Đức Văn, là con trai thứ 2 của thành chủ Ngô Đức Chung. Ngoài ra hắn còn 1 người anh trai gọi Ngô Đức Võ. Anh đừng nhìn hắn yếu ớt, văn nhã như vậy mà xem nhẹ hắn, trước đây lúc còn theo học tại Thiên Hà thư viện, hắn đã hại ch.ết không ít người đâu. Chuyện về hắn ở trong thư viện ai cũng biết hết.”
Chính Nam hứng thú: “Ồ, nói như vậy là hắn đã tốt nghiệp tại Thiên Hà thư viện, vậy sao hắn không gia nhập tông môn hay tổ chức gì mà lại quay về Hà thành làm gì nhỉ?”
Gia Như phú bà gắp một miếng rau xào bỏ vào chén rồi nói: “Bởi vì anh trai của hắn thôi. Đi tới đâu người ta cũng chỉ biết đến Ngô Đức Võ, còn Ngô Đức Văn chỉ được biết đến với cái danh hiệu “em trai Ngô Đức Võ”. Vì điều đó mà hắn không lăn lộn nổi bên ngoài mà phải trở về Hà thành làm th
QC
ổ bá vương. Lại nói, nếu như không phải anh trai hắn chống lưng, hắn còn sống được hay không còn chưa chắc được.”
Chính Nam vuốt cằm, bỗng nhiên nghĩ tới 1 chuyện: “Ngô Đức Võ… không phải là Tân Tinh Bảng đệ ngũ chứ?”
Gia Như phú bà gật đầu: “Đúng là Tân Tinh Bảng đệ ngũ, “tiểu Võ Thần” chính là biệt danh của hắn.”
Chính Nam kỳ quái: “Tân Tinh Bảng là danh sách thiên tài do Thiên Đạo Tông phát hành dành cho những thiên tài dưới 30 tuổi. “Tiểu Võ Thần” Ngô Đức Võ trong lần cập nhật mới nhất có tu vi Nguyên Anh Kỳ tầng 8 nhưng đã 25 tuổi, vậy Ngô Đức Văn năm nay bao nhiêu tuổi?”
Gia Như phú bà trả lời: “Ngô Đức Văn 20 tuổi, hắn từ lúc sinh ra bị y sư kiểm trắc thiên phú chỉ có cấp 3, đời này chỉ có thể tu luyện tới Hòa Hợp Kỳ, cho nên hắn mới luôn bị anh trai mình ép 1 đầu. Bởi vì Ngô Đức Võ thiên phú là cấp 6.”
Chính Nam vẻ mặt càng kỳ quái, bởi vì vừa rồi hắn dùng Bạch Nhãn nhìn Ngô Đức Văn thấy “khí” trong cơ thể hắn đã chuyển hóa thành dạng lỏng, rõ ràng là nguyên khí, đặc trưng của Nguyên Anh Kỳ a.
2 người ngồi thêm 1 lúc cùng nhau ra về bởi vì Chính Nam có chuyện cần phải xác minh cho nên hắn mới muốn về sớm như vậy.