Chương 53: Tam Tài Phong Sát Trận
Ngân Nguyệt Lang Vương đang nằm ngủ trong hang, bên cạnh nó là một con sói cái lông tóc xinh đẹp cũng đang lim dim ngủ. Vừa rồi cả hai mới đại chiến 300 hiệp, hiện tại cần phải hồi phục thể lực.
Uuuuuuuu! Uuuuuuuu!
Bên ngoài hang liên tục vang lên tiếng sói tru khiến Ngân Nguyệt Lang Vương giật mình tỉnh lại. Khẽ ɭϊếʍƈ tai sói cái ra hiệu yên tâm, nó lững thững bước ra cửa hang xem có chuyện gì.
Bên ngoài hang, xác của một con Ngân Nguyệt Lang cấp 15 nằm gần cửa ra vào, phía trước nó là Chính Nam. Trên môi hắn treo nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngân Nguyệt Lang Vương đưa tay làm động tác cứa cổ, sau đó đá xác con Ngân Nguyệt Lang đen đủi về phía Ngân Nguyệt Lang Vương rồi quay đầu chạy.
Ngân Nguyệt Lang Vương nhìn cái xác, lại nhìn Chính Nam, nghĩ tới động tác vừa rồi của tên nhân loại kia, một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu thiêu đốt ý chí của nó.
Uuuuuu!(Tìm tên nhân loại kia, bản Vương muốn ăn thịt, uống máu hắn!)
Uuuuuu! Uuuuuu!
Liên tục là tiếng sói tru hưởng ứng rồi bầy sói bắt đầu xuất động.
Ngân Nguyệt Lang Hậu chậm rãi xuất hiện sau lưng Ngân Nguyệt Lang Vương, cắn nhẹ vào tai vào cổ nó khích lệ tinh thần.
Chính Nam không hề che dấu dấu vết và mùi của mình, cứ như vậy chạy thẳng tới nơi hắn thiết kế trận pháp. Lần này Chính Nam sử dụng trận pháp có tên là Tam Tài Phong Sát Trận, đây cũng là loại trận pháp cấp 3 mạnh nhất mà hắn có thể bố trí.
Tam Tài Phong Sát Trận bao gồm 3 bộ phận.
Thiên đối ứng với Phong, mang ý nghĩa “Thiên Võng”, tuy thưa khó lọt, vây khốn đối phương.
Địa đối ứng với Sát, chính là Địa Sát trong “Thiên Cương, Địa Sát”, đây là nguồn sát thương chính của trận pháp.
Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất là Nhân, chính là bản thân người bố trận.
Chính Nam có thể thoải mái ngồi ở một nơi an toàn bên trong trận pháp điều động toàn bộ trận pháp phong sát đối phương từ mọi phương vị. Khi cần, hắn cũng có thể tự mình ra tay giết địch.
Bầy sói dựa theo mùi của Chính Nam cứ vậy đuổi theo mà không biết rằng phía trước chúng nó là mối nguy mang tính hủy diệt đang chờ sẵn.
Ngân Nguyệt Lang Vương và Ngân Nguyệt Lang Hậu chậm rãi chạy cuối đàn sói, vừa thể hiện quyền uy, cũng là để bảo đảm bản thân không “ch.ết bất đắc kỳ tử”.
Nơi Chính Nam bố trận là một bãi đá lởm chởm cách hang sói khoảng 20 phút chạy bộ. Hắn cố ý lựa chọn nơi này làm địa điểm chiến đấu bởi vì địa hình ở đây thích hợp với du đấu, đột kích, vốn là lợi thế chính của nhẫn giả. Trong tình huống trận pháp không thể toàn diệt đối phương, hắn vẫn còn có thể lựa chọn tiếp tục chiến đấu hoặc an toàn rời đi.
Sử dụng cái đầu luôn là điểm mạnh của nhân loại so với yêu thú, vốn có lợi thế về thân thể và huyết mạch nhưng trí tuệ không quá phát triển.
“10… 20… 30… gần đủ rồi a.” - Chính Nam trốn phía sau một mỏm đá khá lớn, dùng Bạch Nhãn theo dõi tình hình bên ngoài. Phân thân của hắn đang dẫn theo bầy sói từng bước tiến vào trong trận.
“Hả!? Không tiến vào sao?” - Chính Nam cảm thấy khá là bất ngờ bởi vì Ngân Nguyệt Lang Vương và Ngân Nguyệt Lang Hậu đều đứng ở một nơi không xa xem đàn sói tràn vào bãi đá mà không hề có ý tiến vào: “Thông minh như vậy, không hổ là Vương và Hậu a.”
Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng Chính Nam cũng không loạn trận cước, bởi vì hắn hiểu tập tính của bầy sói, hoặc là nói, hắn hiểu được tâm lý của kẻ bề trên: “Để xem nếu tao giết con dân của mày, mày còn có thể ung dung làm “Vua không ngai” hay không.” - Khóe miệng Chính Nam cong lên nụ cười lạnh lùng.
Chính Nam nhún chân nhảy lên đỉnh mỏm đá, hai tay kết ấn tản đi phân thân rồi liên tục đánh vào không khí các loại kỳ quái thủ ấn đồng thời la lớn.
“Trận, khởi!”
Một vòng tròn ánh sáng lấy Chính Nam làm trung tâm liên tục bò trên mặt đất mở rộng ra xung quanh cho tới khi bao trùm toàn bộ bãi đá thì dừng lại, tiếp đó từ vòng ánh sáng ấy, một nửa hình cầu được dựng lên trùm toàn bộ khoảng không vào bên trong.
Chưa dừng lại ở đó, từ ba điểm trên vòng sáng lại bắn ra ba đường thẳng nối ba điểm lại với nhau thành một tam giác đều chậm rãi xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ. Ba điểm sáng này tương ứng với Kiếp Sát, Tai Sát và Tuế Sát. Đến đây, Tam Tài Phong Sát Trận đã khởi động thành công.
Ngân Nguyệt Lang Vương và Ngân Nguyệt Lang Hậu từ xa nhìn thấy một vòng sáng hiện lên bao trùm toàn bộ bầy sói thì đều sững sờ, mặc dù không biết thứ đó là gì nhưng bản năng mách bảo chúng rằng bên kia là chân chính tử địa.
Bên trong trận pháp, Chính Nam ung dung điều khiển trận pháp trấn giết bầy sói dễ như trở bàn tay, bởi vì chúng nó hoàn toàn mù tịt với những gì đang xảy ra xung quanh.
Nhiệm vụ cơ bản của “Phong” trong Tam Tài Phong Sát Trận chính phong kín nhận biết của nạn nhân với xung quanh. Cho dù là một con sói ngã xuống cạnh một con khác, chỉ cần không trực tiếp đụng vào nhau thì chúng đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Từng đạo hỏa diễm, phong nhận, địa thứ… từ bốn phương tám hướng liên tục tấn công bầy sói, tình cảnh cực kỳ máu me, tiếng sói tru và rên rỉ dậy đất.
Bên kia Chính Nam chậm rãi chơi đùa với bầy sói, Ngân Nguyệt Lang Vương bên này gấp.
Bởi vì Chính Nam cố ý không che giấu nên Ngân Nguyệt Lang Vương có thể rõ rõ ràng ràng nhìn thấy con dân của nó đang từng con, từng con một ch.ết đi trong cái lồng ánh sáng kia. Lại để nhân loại kia tiếp tục giết thì nó trở thành “tư lệnh không quân” rồi, nó nhất định không được để chuyện đó xảy ra.
Uuuuuu! (Nhân loại, dừng tay!)
Tru lên một tiếng giận dữ, Ngân Nguyệt Lang Vương xông thẳng đến phía Chính Nam, thề phải nhai nát đầu Chính Nam mới hả giận. An ủi cho nó là Ngân Nguyệt Lang Hậu cũng cùng lúc xông lên, rất có “phu xướng phụ tùy” tư thế.
“Hừ! Chỉ sợ mày không tới.” - Khóe miệng Chính Nam cong lên nụ cười lạnh. Hắn cũng không dùng trận pháp để giết Ngân Nguyệt Lang Vương mà muốn tự mình ra tay: “Lần trước một con Ban Lan Hổ cấp 18 không đủ để kiểm tr.a thực lực bản thân, lần này hi vọng chúng mày có thể giúp được tao đi.”
Chính Nam để trận pháp tự mình hoạt động, còn hắn tự thân xuất mã chặn lại Ngân Nguyệt Lang Vương và Ngân Nguyệt Lang Hậu ngay bên ngoài phạm vị trận pháp bao phủ.
Ngân Nguyệt Lang Vương muốn xông vào cứu con dân nó, lại bị tên nhân loại khốn kiếp kia chặn trước mặt càng làm nó vừa gấp vừa giận. Chuyện đã đến nước này, cứu hay không cứu bầy sói đã không còn quan trọng bằng việc ăn tươi nuốt sống tên nhân loại trước mắt này.
Ngân Nguyệt Lang Vương và Ngân Nguyệt Lang Hậu đang xông thẳng đến Chính Nam bỗng nhiên tách sang 2 bên, sau đó cùng lúc vồ tới Chính Nam từ hai phía, một dùng móng vuốt vồ vào đầu, một dùng hàm răng cắn về phía chân.
“Còn hiểu được phối hợp? Không hổ là Vương và Hậu a.”
Chính Nam khẽ gật đầu tán thành phương án tác chiến “bánh mì kẹp thịt” của Lang Vương và Lang Hậu, thế nhưng phản ứng của hắn cũng là không chậm.
Phải biết bãi đá này đã được Chính Nam thiết kế thành “sân nhà’ đúng nghĩa với bẫy rập, trận pháp và thế thân ở khắp mọi nơi, cho nên muốn hạ gục chớp nhoáng hắn ở nơi này gần như là không thể, trừ khi đẳng cấp đối phương cao hơn hắn quá nhiều, và dĩ nhiên hai con sói trước mặt không đáp ứng được điều kiện ấy.
Chính Nam hơi cong người lấy đà rồi toàn thân xoay tròn ngang trên không thuận theo chiều tấn công của hai con sói, tiếp theo thuận đà phản công, một chân đấm vào bụng Lang Vương, còn một tay đấm vào gáy Lang Hậu.
Lang Vương và Lang Hậu loạng choạng mới đứng vững thân hình. Cả hai đều biết Chính Nam không phải là loại dễ xơi nên không tiếp tục mù quáng tấn công mà chậm rãi đi vòng tròn quanh Chính Nam tìm kiếm sơ hở.
Chính Nam đứng im không động đậy nhưng Bạch Nhãn luôn duy trì cao độ chứng tỏ hắn cũng không hề xem thường đối thủ. Vừa rồi một pha tiểu va chạm lại để hắn đau đầu vấn đề lần trước, công kích không đủ sắc bén, phá không được phòng ngự của đối phương.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lang Vương và Lang Hậu càng lúc càng sốt ruột bởi vì trận pháp vẫn hoạt động, con dân của chúng nó vẫn đang từng chút bị trận pháp xoắn giết, còn chúng nó thì hoàn toàn tìm không thấy phương án khả thi hạ gục nhân loại này.
“Không có thời gian chơi với chúng mày, nếu chúng mày không tấn công, vậy thì để tao ra tay rồi.” - Chính Nam chán muốn ch.ết lên tiếng, hắn còn muốn về nhà ngâm thảo dược, hơi đâu mà ở đây tốn thời gian với bầy sói không có chút đấu chí này.
“Nhẫn Pháp - Vụ Ẩn Thuật”
Một làn sương mù bỗng nhiên hình thành bao trùm lấy toàn bộ bãi đá, đưa tầm nhìn của tất cả sinh vật sống bên trong chỉ còn 1m quanh bản thân, tất nhiên là ngoại trừ Chính Nam.
Lang Vương và Lang Hậu đều khom người cảnh giác.
Sói là loài rất mạnh trong chiến đấu ban đêm bởi vì mắt và mũi là hai giác quan mạnh nhất của chúng, thế nhưng tình huống hiện tại không phải là đêm hay ngày, tầm nhịn bị hạn chế không phải vì ánh sáng mà là do sương mù quá dày.
Vút! Vút!
Hai tiếng xé gió vang lên trong màn sương tĩnh lặng, giống như có vật gì đó bay rất nhanh tạo thành.
Keng! Keng!
Lang Vương một bàn tay tát bay hai thanh kunai mới vừa bay về phía nó, ánh mắt nhìn chằm chằm về đằng trước.
Chính Nam từ trong màn sương hiện ra, mỉm cười: “Tới tập luyện một chút nào anh bạn.” - Dứt lời, hắn xông thẳng về phía Lang Vương điên cuồng tấn công, tay phải không biết lúc nào lại xuất hiện một thanh kunai.
Lang Vương cùng Chính Nam chính diện giao thủ, bên này Lang Hậu cũng mệt mỏi không kém. Bởi vì nó đang bị hơn 10 tên “Chính Nam” vây công và từ trong màn sương nó cũng đã thấy rất nhiều nhân loại khác đang chậm rãi tiến đến.
Mặc dù nói Chính Nam kích hoạt kỹ năng không suy tính là không đúng, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn sai, bởi vì trong một số trường hợp vẫn là có thể mang ra sử dụng. Vụ Ảnh Thuật và Vụ Trung Quỷ Ảnh Thuật đang được Chính Nam sử dụng để cô lập và bào mòn sức chiến đấu của Lang Hậu chính là một ví dụ điển hình.
Lang Hậu vung móng vuốt xé toạc một “Chính Nam” làm đôi, nhưng hai nửa Chính Nam khẽ nhúc nhích rồi đứng lên thành hai người hoàn chỉnh, tiếp tục chậm rãi đi về phía Lang Hậu.
Lang Hậu cảm thấy càng lúc càng quỷ dị, những nhân loại này càng giết càng đông, tiếp tục như vậy không phải là cách. Nó ngửa cổ lên trời tru lên thật lớn, hi vọng Lang Vương có thể nghe được mà tới tiếp viện nó, còn hiện tại, nó chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau.
Lang Vương nghe được tiếng Lang Hậu kêu cứu thì trong lòng càng nôn nóng, nhưng nhân loại này dính chặt lấy nó không cho nó có bất kỳ cơ hội nào thở dốc chứ đừng nói tới dứt ra mà đi cứu viện.
Chính Nam tiếp tục kéo dài thời gian để Lang Vương sốt ruột rồi giở ra bản lĩnh thực sự, nhưng 10 phút trôi qua vẫn không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ dùng “đại chiêu”.
Chính Nam ngán ngẩm thở dài: “Con Lang Vương này hẳn là trở thành đầu đàn là nhờ có con Lang Hậu kia song kiếm hợp bích, chứ bản thân nó cũng không có gì đặc biệt a. Đã như vậy thì không có gì phải tốn thêm thời gian nữa.”
“Bát Quái - Lục Thập Tứ Chưởng”
...
Lang Hậu đang bị đám “Chính Nam” dồn về một hướng, liên tục lui bước bỗng nhiên vấp vào một tảng đá khiến nó loạng choạng, ánh mắt nhìn về một hướng vô định trong màn sương.
Uuuuuu!
Lang Hậu tru lên một tiếng rồi xông thẳng về phía đám “Chính Nam” rồi điên cuồng tấn công hòng tìm kiếm bản thể. Vừa rồi trong lòng nó không hiểu sao đau nhói, cảm giác có thứ gì đó rất quan trọng mất đi khiến nó sợ hãi và điên cuồng.
Một lúc sau, Lang Hậu há miệng cắn nát một tên “Chính Nam” cuối cùng rồi ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển, trên người nó đã đầy rẫy vết thương. Thế nhưng càng để nó tuyệt vọng là từ dưới mặt đất lại chậm rãi trồi lên mấy tên “Chính Nam” khác, cầm theo vũ khí tiến về phía nó.
Lang Hậu gồng mình đứng dậy nhưng mất máu và cạn kiệt thể lực khiến nó chỉ có thể giãy dụa rồi té ngã, lại giãy dụa, lại té ngã...
10 tên “Chính Nam” đứng vây quanh Lang Hậu nhưng không có tấn công mà chỉ nhìn nó chằm chằm. Bỗng nhiên một trận hư ảo lắc lư, cả “Chính Nam” lẫn màn sương đều tan biến, lộ ra trời quang mây tạnh bãi đá, thế nhưng trên mặt đất khắp nơi đều là xác ch.ết và máu.
Chính Nam vác theo Lang Vương trên vai tới đặt cạnh Lang Hậu, lạnh nhạt nói: “Nó chưa ch.ết nhưng sẽ không sống lâu nữa, đây xem như việc tốt duy nhất tao có thể làm cho 2 chúng mày.”
Ngẩng đầu lên trời, Chính Nam nói: “Nhược nhục cường thực, kẻ mạnh làm vua, đừng trách tao. Nếu có kiếp sau, chúc chúng mày có thể tìm thấy nhau thêm một lần nữa và sống vui vẻ.” - Dứt lời, Chính Nam thu lại trận pháp, đạo cụ rồi thẳng hướng Hà thành.
Lang Hậu ánh mắt trìu mến nhìn Lang Vương, khẽ rên rỉ trong cổ họng. Nó cố hết sức kéo lê thân thể tới cạnh Lang Vương, dùng mũi ủi ủi cằm, lại lè lưỡi ɭϊếʍƈ vết máu trên khóe miệng, rồi đặt đầu mình vào phần lông mềm dưới cổ Lang Vương, chậm rãi nhắm lại hai mắt, chờ đợi những gì phải đến.
QC