Chương 80: Luân Mạch Đan

Chính Nam một hơi nói ra hết những gì mình biết về Nguyệt Thần huyết mạch, nhưng từ đâu mà hắn biết những thứ sâu xa như thế này!?


“Lần sau lại hoan nghênh ký chủ sử dụng dịch vụ của Trang! Chỉ 1,000 thượng phẩm linh thạch cho một bộ thông tin về mọi loại huyết mạch của Thủy Giới. Trẻ không lừa, già không gạt! Cảm ơn đã ưu ái và tin dùng!”
Chính là từ đại phú bà, đại gian thương Trang nương nương.


“Anh… anh là ai?" - Ánh mắt sợ hãi, giọng nói run rẩy, Nguyệt Vịnh nhìn về hai người mặc đồ đen trước mặt mình như nhìn ma quỷ: "Anh… anh muốn gì?”
“Tôi muốn gì à!?” - Chính Nam trong lòng nhỏ máu nhưng ngoài mặt vẫn hài hước nói: “Tôi muốn… cô! Ủa chiêu này dùng rồi đúng không, Giáp?”


Ngọc Ngân gật đầu, cô còn nhớ lần đó Chính Nam cũng chính là giọng điệu này trêu chọc Vũ Vân.


“Khụ... Được rồi, nghiêm túc." - Chính Nam ho khan một cái, đồng thời lấy ra một bản danh sách Tân Tinh Bảng mới đưa cho Nguyệt Vịnh: "Tôi muốn Cửu Chuyển Thái Dương Hỏa của Cửu Dương Các, bù lại tôi sẽ giúp Tà Nguyệt Tông của cô tiêu diệt họ xem như giao dịch. Cô nghĩ sao?”


Nguyệt Vịnh không vội đáp lời mà chậm rãi lật xem Tân Tinh Bảng trong tay, rất nhanh cô tìm thấy thay đổi. "Tà Nguyệt" Nguyệt Vịnh vẫn ở thứ 14, nhưng thứ 13 bây giờ đã từ "Cửu Dương" Dương Khang đổi thành người đang đứng ngay cạnh cô, Giáp hộ pháp.


available on google playdownload on app store


“Nếu các người đã mạnh như vậy, vì sao không tự mình diệt Cửu Dương Các mà phải thông qua chúng tôi?”


“Cửu Dương Các là nhị lưu tông môn, phía trên nó còn có nhất lưu tông môn và siêu nhất lưu tông môn. Nếu chúng tôi tự mình diệt nó sẽ dẫn đến những thế lực trên nhúng tay, quá phiền phức." - Chính Nam đáp gọn gàng: "Nhưng nếu nó thua cho một thế lực đối địch tương đương, vậy thì thuận lý thành chương rồi.”


Rất lưu loát, rất dứt khoát, có ý có tứ rõ ràng!
Có thể không sao, lý do này hắn tốn mất nửa ngày bịa ra, tất nhiên là đã phải được suy tính trước sau.


“Đúng là như vậy, nhưng..." - Nguyệt Vịnh lắc đầu: "...giết một cái Dương Khang không có nghĩa là Cửu Dương Các đã suy yếu a. Chỉ bằng…”
Lời của Nguyệt Vịnh im bặt mà dừng, bởi vì Chính Nam đã lấy ra một viên đan dược để trước mặt cô, đó chính là thứ khiến cô trực tiếp ngừng nói.


Hắn đong đưa viên đan dược trước mặt Nguyệt Vịnh như câu cá, đáng nói là cô nàng đanh đá này lại giống như không hề nhận ra mình bị mang ra làm trò, cứ vậy đong đưa theo.
“Luân Mạch Đan, nghe nói qua hay chưa?”


Ngọc Ngân nhìn viên đan dược trong tay Chính Nam, trong đầu có gì đó luôn muốn trào ra, tâm trí liên tục thôi thúc cô: “Giành lấy nó! Ăn nó đi!”


Nguyệt Vịnh còn thảm hơn, bản thân thương thế chưa lành nhưng cô đã hoàn toàn không cảm thấy đau nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải giành lấy viên đan dược kia. Thậm chí cô đã nuốt nước miếng mấy lần.
Thuần bản năng thôi thúc!


Ngọc Ngân cố nhịn xuống cảm giác xung động kia để hỏi: “Chủ… chủ nhân… Luân Mạch Đan… là đan dược gì vậy ạ?”
“Chưa thức tỉnh huyết mạch có thể ngay lập tức thức tỉnh, đã thức tỉnh có thể tăng lên một bậc... thất truyền mấy ngàn năm, Luân Mạch Đan.”


Nguyệt Vịnh vừa nói vừa nuốt nước miếng, hoàn toàn không có hình tượng Tân Tinh Bảng thiên tài.


“Nói cách khác, với viên đan dược này cô sẽ thức tỉnh huyết mạch giai đoạn hai, có thể ngay lập tức thách đấu top 5 Tân Tinh bảng. Quan trọng nhất là cô hoàn toàn có khả năng thức tỉnh giai đoạn ba, Nguyệt Thần Thần Thể, khi cô vượt qua được Độ Kiếp Kỳ thiên kiếp.”


Giọng Chính Nam tràn đầy đắc ý. Hắn mới không tin có người chống lại được cám dỗ mạnh mẽ từ bản năng và cả lý trí này.


“Nói như vậy... chẳng phải chỉ cần có đủ đan dược này là có thể chế tạo một đội quân toàn những người thức tỉnh huyết mạch!?” - Ngọc Ngân há hốc mồm hoảng sợ.
Trực tiếp xưng bá đại lục có hay không?
“Không đơn giản như vậy.”


Chính Nam lắc đầu, thuận tay cất đan dược vào balo chứ không thôi hai cô gái cứ nhìn chằm chằm vào tay hắn nuốt nước miếng, vậy thì làm sao giao lưu được.
“Thứ nhất, Luân Mạch Đan đã không cách nào sản xuất được nữa, dùng một viên sẽ mất một viên.


Thứ hai, một người chỉ có thể sử dụng Luân Mạch Đan một lần, từ lần thứ hai sẽ vô hiệu.
Thứ ba, huyết mạch cũng có phân cấp, tương tự Luân Mạch Đan cũng phân cửu chuyển.


Viên này là nhị chuyển Luân Mạch Đan, đối với huyết mạch cấp ba như Nguyệt Thần huyết mạch có sức hút rất lớn, nhưng đối với huyết mạch cấp cao khác thì không tốt như vậy.


Cuối cùng, giống như Tà Nguyệt Tông tông chủ Nguyệt Nga, huyết mạch đã bước tự vào giai đoạn thứ hai, nhị chuyển Luân Mạch Đan sẽ không thể làm huyết mạch bà bước vào giai đoạn ba, chỉ có thể đẩy nó tới giai đoạn hai viên mãn mà thôi.”


Trong giọng Chính Nam mang đầy tiếc nuối. Nếu có thể vô hạn sử dụng vậy thì hắn còn sợ gì Thiên Đạo Tông, sợ gì Thiên Hà thư viện nữa.


“Nói như vậy, viên đan dược này sẽ chỉ phát huy hiệu quả tốt nhất khi được dành cho những huyết mạch không phải rất cao cấp, người sử dụng không thể có tu vi quá cao và huyết mạch cũng chưa thức tỉnh giai đoạn cuối?”


Ưu điểm lớn, nhược điểm cũng nhiều. Rốt cuộc Ngọc Ngân cũng cảm thấy trong lòng cân bằng.


“Thế nào, Tà Nguyệt tiểu thư, thứ này có thể giúp cô mạnh lên, thậm chí vượt qua cả mẹ mình đấy." - Chính Nam không trả lời mà quay về phía hai mắt đã đỏ ngầu Nguyệt Vịnh, tiếp tục dụ dỗ: "Người đời rồi sẽ phải gọi cô một tiếng “Nguyệt Thần đại nhân" chứ không phải là ma nữ, thánh nữ cái gì đó đâu.”


Nếu Chính Nam tiếp tục lắc lư Luân Mạch Đan trước mặt Nguyệt Vịnh, có lẽ cô thật sự sẽ không kiềm chế nổi mà đáp ứng hắn. Thế nhưng hắn lại cất nó đi, để cô cuối cùng kịp tỉnh lại.


“Anh đã có thứ này chứng tỏ ản thân anh và thế lực của anh không thể nào tầm thường, ít nhất là không đến mức phải lo lắng nhất lưu thế lực đằng sau Cửu Dương Các. Tại sao anh nhất định phải kéo tôi vào cuộc, phải kéo Tà Nguyệt Tông chúng tôi vào cuộc?”
Chính Nam trong lòng cười khổ.
Cmn!


Nếu bản thân hắn hay Akatsuki thật mạnh như vậy thì sợ cái rắm gì nữa. Viên đan dược này cũng là tốn mớ tiền để mua từ trong cửa hàng hệ thống ra, hắn còn đang tiếc đứt ruột đây.


Phụ nữ thế giới này làm sao ai cũng IQ cao như vậy chứ? Hay sống trong lọc lừa quen rồi nên nhìn đâu cũng thấy âm mưu? Các người tưởng tôi dễ dàng sao?
Làm tiểu bạch kiểm cũng là cần ăn cơm a!


“Cô đã không muốn thì thôi.” - Chính Nam quay người đi: “Giáp, em ở lại đây chăm sóc cô ấy đi, có rảnh anh sẽ tới xem sau.”
“Vâng, chủ nhân.” - Ngọc Ngân đúng phận sự cúi chào.
Chính Nam đi rồi Nguyệt Vịnh vẫn ngơ ngác nhìn về phía cửa, không nói lời nào.


Nhìn thấy đối phương như vậy, Ngọc Ngân khẽ lắc đầu.
“Làm phụ nữ, cô đừng lúc nào cũng “tại sao” nhiều như vậy. Cô nghĩ anh ấy muốn lợi dụng cô hay lợi dụng Tà Nguyệt Tông sao? Anh ấy cần phải làm như vậy sao?


Nếu như, tôi nói là nếu như, ngay bây giờ anh ấy chiếm đoạt thân thể cô, rồi mang cô bán cho Cửu Dương Các, cô nghĩ xem mình có thể làm gì? Tà Nguyệt Tông của cô có thể làm gì được anh ấy?”


Nói xong Ngọc Ngân cũng đóng cửa phòng đi ra ngoài, để lại một mặt ngơ ngác nằm nhìn trần nhà Nguyệt Vịnh, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.
Trong khi đó, Không thần sứ đáng kính đã tới tới một phòng luyện đan khác để... luyện đan kiếm tiền. Tiêu xài đã rồi, đến lúc nai lưng ra làm trả nợ a.
. . .


11 giờ đêm.
Đang ngồi xếp bằng minh tưởng, Chính Nam bỗng nhiên mở ra hai mắt.
Hắn nhanh chóng mặc vào trang phục Akatsuki, một mình bay tới Hồ Tây. Lần này chỉ là thám thính, hắn không muốn mang theo quá nhiều người.


2,000 m phía trên Hồ Tây, Bạch Nhãn hoạt động hết côn suất, từng ngóc ngách trên và dưới hồ đều lọt hết vào tầm mắt Chính Nam.
“Trận pháp!? Quả nhiên không bình thường!”


Trước đây nghề [ Trận Pháp Sư ] chưa đủ cao nên hắn còn chưa nhận ra, hôm nay mang theo kiến thức và bản lĩnh của một Trận Vương, Chính Nam ngay lập tức phát hiện điểm bất thường của Hồ Tây.
“Ảo trận kết hợp với khốn trận, bên trong rốt cuộc là che giấu cái gì?”


Mặc dù hết sức tò mò nhưng Chính Nam lại không hề có ý định tiếp cận để điều tra.
Nói giỡn, cho dù hắn có là tiểu Trận Vương đi nữa , muốn phá trận cũng cần thời gian. Mà một khi đụng vào trận pháp thì chủ của nó sẽ biết ngay, cho nên vẫn đừng làm liều cho thỏa đáng.


“Bản thân không điều tr.a được, vậy thì nhờ người điều tr.a được làm dùm chứ sao.”
Nói, hắn quay đầu về phía xa, ánh mắt lấp lóe.
. . .
Tầng hai cửa hàngPhúc Đạt.


Đang ngồi trong phòng làm việc giải quyết số sách, Lê Nhân Doanh bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó đang bay thẳng tới mình với tốc độ rất nhanh. Hắn vội vàng điều động nguyên khí chuẩn bị phòng ngự, thế nhưng thứ kia chỉ bay tới găm xuống bàn rồi nằm im.


Là một loại phi tiêu cỡ nhỏ có lỗ tròn dưới chuôi, phía sau còn cột theo một cuộn giấy.
Dùng thần thức điều tr.a một lát, cảm thấy không có gì nguy hiểm Lê Nhân Doanh mới mở cuộn giấy ra xem.


“Ngô gia xây dựng một cái trận pháp cỡ lớn, tạo giả tượng che giấu mưu đồ bí mật tại Hồ Tây. Ký tên: Không.”


Lê Nhân Doanh vội vàng nhảy ra cửa sổ nhìn quanh, phía cuối tầm mắt hắn là bóng dáng một người mặc đồ đen hoa văn đỏ đang vỗ cánh bay mất. Đuổi theo chắc chắn là không kịp, hắn cũng không làm việc vô bổ, thay vào đó chỉ đóng cửa phòng lại rồi đi lên tầng ba.


Chính Nam cố ý để lại bóng lưng cho Lê Nhân Doanh để hắn khỏi mất công xác thực độ thật giả của tin tức này, bởi vì đối với Tú Anh phú bà mà nói, cái gì liên quan tới Akatsuki bây giờ cũng khiến cô tò mò muốn ch.ết.


Một đêm bay lòng vòng không điều tr.a thêm được gì, Chính Nam quyết định trở về ngủ cho khỏe.
Hai đêm rồi toàn thức khuya, không tốt cho da mặt a!
. . .
QC






Truyện liên quan