Chương 12: Đại thần ở bên em
ASK: Thỏ ngốc —- Kỳ Tu.
ANS: QAQ Đáng ghét! —- Bạch Tiểu Vân.
**
Đại thần!
Bạch Tiểu Vân dụi mắt lần nữa, xác nhận mình không hề nhìn lầm.
Đại thần gọi cậu vào giờ này?
Đương nhiên Vân phi bận cuống quít nhất thời không nghĩ ra có thể đại thần gọi cậu từ mấy tiếng trước rồi ﹁_﹁
Bạch Tiểu Vân vốn định tắt Q đi lúc này đã hoàn toàn quên mất chuyện mình muốn làm, vội vã nhấn mở ava của đại thần.
Kỳ Tu: Tiểu Vân, có onl không?
Kỳ Tu: Còn đang bận sao?
Bạch Tiểu Vân cuống quít gõ bàn phím.
Bạch Tiểu Vân: Có!
Bạch Tiểu Vân: Đại thần có chuyện gì sao?
Vội vội vàng vàng trả lời tin nhắn của đại thần xong, lúc này Bạch Tiểu Vân mới nhìn rõ thời gian đại thần gửi hai tin nhắn kia. Cái thứ nhất vào lúc mười một giờ đêm qua, cái thứ hai là một rưỡi sáng.
Nhìn lên đồng hồ hiện tại, chắc đại thần logout rồi…
Vì sao cậu không nhìn thấy sớm một chút?
Bạch Tiểu Vân có chút hối hận, không biết đại thần tìm cậu có chuyện gì.
Cậu ủ rũ, không chú ý tới avatar của đối phương vẫn chưa tối đi…
Kỳ Tu: Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?
A? Đại thần vẫn còn lên mạng!
Đương nhiên, Bạch Tiểu Vân sẽ không biết được, người nào đó ở trước máy tính vẫn luôn một mực online chờ cậu.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Tu giống như bị điên vậy, mỗi ngày đều chú ý vào Q của Bạch Tiểu Vân – phương thức duy nhất liên lạc được với cậu mà anh biết, đến hôm nay cuối cùng cũng chờ được cậu.
Chỉ là sau khi anh gửi tin nhắn thứ nhất, Bạch Tiểu Vân không hề ngay lập tức trả lời anh giống như trước đây. Kỳ Tu nghĩ chắc cậu đang bận làm việc, cũng không muốn quấy rầy thêm nữa.
Nhưng mắt thấy qua mười hai giờ, rồi đến một giờ… Sắp tới hai giờ sáng, anh không giữ nổi bình tĩnh nữa…
Lần trước nói chuyện phiếm, cậu còn nói với anh rằng mỗi đêm cậu đều phải ngủ trước mười hai giờ, nếu không sợ hôm sau sẽ dậy muộn. Vậy mà hôm nay giờ này cậu còn chưa ngủ!
Trong lòng tràn ngập yêu thương cùng lo lắng khó diễn tả bằng lời…
Không dám quấy rầy cậu, lại không cam lòng… Vậy nên chỉ có thể lẳng lặng ngồi trước máy tính, dùng một phương thức ngốc nghếch khác ở bên cậu.
Bạch Tiểu Vân: Đang làm việc QAQ
Kỳ Tu: Buổi tối thức đêm, ngày mai tinh thần sẽ không tốt, cũng ảnh hưởng đến công việc. Dù muốn làm cũng không cần liều mạng như thế, mau đi nghỉ ngơi đi.
Bạch Tiểu Vân: Không phải tôi không muốn ngủ… Mà là những số liệu này cần phải sao chép gấp, ngày mai đã phải giao rồi QAQ
Kỳ Tu: Sao chép số liệu?
Bạch Tiểu Vân: Vâng…
Kỳ Tu: Nếu như không phải cái gì tương đối bí mật, cần tôi giúp đỡ không?
Bạch Tiểu Vân thấy đại thần đưa ra ý kiến muốn giúp mình, vừa sung sướng vừa sợ hãi. Nhưng mà cậu không muốn làm phiền đại thần.
Bạch Tiểu Vân: Không cần đâu, đại thần. Tôi có thể làm được QAQ
Kỳ Tu: Còn thừa nhiều hay ít? Chừng nào em mới có thể làm xong chứ?
Bạch Tiểu Vân: Còn một chút…
Kỳ Tu: Nói thật đi.
Bạch Tiểu Vân chớp chớp hai mắt, không dám nói dối nữa…
Bạch Tiểu Vân: Vẫn còn phân nửa… Đêm nay phải thức suốt đêm, đến chiều mai chắc có thể làm xong…
Kỳ Tu nhịn không được nhíu mày, công ty kiểu quái gì, sao có thể chèn ép người ta như thế?
Về phần vì sao đại thần vừa nghe đã có thể đoán được nguyên nhân chính xác… Ngoại trừ bảo vệ tiểu thụ nhà mình ra, quan trọng hơn là anh biết Bạch Tiểu Vân không phải kẻ lười biếng, nước đến chân mới nhảy.
Một người có thể bớt thời gian rảnh ra, nghiêm túc thu âm đi thu âm lại nhiều nhân như vậy, biết nhìn nhận khuyết điểm để tiến bộ, nỗ lực và chăm chỉ như thế, hơn nữa tính cách lại mềm yếu, chắc chắn là bị người ta bắt nạt rồi…
Kỳ Tu: Chỉ là sao chép số liệu thôi sao? Em nói cho tôi biết làm thế nào, tôi làm cho em!
Đại thần nói chắc như đinh đóng cột, không cho phép từ chối.
Thấy đại thần nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy, Bạch Tiểu Vân sắp khóc đến nơi…
Bạch Tiểu Vân: Đại thần, thực sự không cần đâu QAQ
Thấy đối phương lại gửi tới biểu tình QAQ, anh lo mình quá mạnh mẽ dọa cậu sợ hãi, đành phải nói năng mềm mỏng.
Vừa rồi thực ra cũng vì biết Bạch Tiểu Vân bị người ta bắt nạt nên anh mới có chút nóng nảy.
Kỳ Tu: Đêm nay tôi mất ngủ, rảnh đến khó chịu. Nể mặt tôi rất buồn chán, em cho tôi việc để làm đi *mắt long lanh làm nũng*
Đại thần nổi tiếng luôn luôn phúc hắc, bình tĩnh, khí chất mạnh mẽ, đột nhiên làm nũng ở trước mặt mình, trái tim mềm yếu Bạch Tiểu Vân trong nhảy mắt đã bị bắn trúng rồi o(*^▽^*)o
Vì thế, Bạch Tiểu Vân tỉ mỉ giải thích cho đại thần những việc cần làm, hai người bắt đầu cùng nhau sao chép số liệu.
Có thể nhờ đại thần làm bạn, dường như Bạch Tiểu Vân không thấy mệt nhọc nữa, trong lòng còn cảm thấy ấm áp kì lạ.
Không biết là bởi vì nhiều ngày liên tục làm việc nặng nề khiến hiệu suất của cậu chậm lại, hay tốc độ của đại thần quá nhanh. Phân nửa dữ liệu còn lại có đến hai phần ba đều do đại thần làm.
Bởi vậy, dưới sự trợ giúp của đại thần, phần việc vốn phải tới buổi chiều mới có thể hoàn thành đã cùng nhau làm xong xuôi toàn bộ trước sáu giờ sáng.
Bạch Tiểu Vân lưu lại văn kiện được đại thần gửi tới, lúc này mới thở phào một hơi…
Cuối cùng cũng xong rồi QAQ
Nhìn Kỳ Tu đã ở bên giúp đỡ cậu cả đêm, trong lòng Bạch Tiểu Vân biết ơn không tài nào diễn tả thành lời.
Bạch Tiểu Vân: Cảm ơn anh, đại thần QAQ Rất cảm ơn anh QAQ
Kỳ Tu: Xoa đầu, không cần cảm ơn.
Bạch Tiểu Vân: Tôi mời anh ăn cơm nhé.
Kỳ Tu: Thế nhưng tôi nhớ kỹ chúng ta không ở cùng một thành phố mà *cười xấu xa*
Bạch Tiểu Vân: QAQ
Bạch Tiểu Vân: Sau này nếu có thể gặp mặt thì được rồi QAQ
Thấy những lời này, khóe miệng của người nào đó nhếch lên với độ lớn không giống như bình thường ﹁_﹁
Kỳ Tu: Được.
Vì vậy, Tiểu Vân sama nhà chúng ta quả nhiên là một ngốc nghếch ngoan ngoãn thụ, gặp mặt gì đó, thật sự quá tự giác rồi ﹁_﹁
Thức suốt một đêm, hơn nữa còn liên tục phải sử dụng não, hiện tại rảnh rỗi, đầu cậu bắt đầu choáng váng. Bạch Tiểu Vân trở nên uể oải rõ ràng.
Trong óc cậu như có gì đó cứ kêu ong ong ong mãi.
Kỳ Tu: Mấy ngày này đều bận làm số liệu này?
Bạch Tiểu Vân: Vâng.
Kỳ Tu: Thức mấy đêm rồi?
Bạch Tiểu Vân: Chỉ có hôm nay… Mấy hôm trước đều có thể ngủ lúc ba giờ…
Ý cười bên khóe miệng Kỳ Tu dần dần biến mất, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.
Anh thở hắt ra vì kinh ngạc, cố gắng kiềm chế lửa giận đang nổi lên.
Kỳ Tu: Sao lại có nhiều việc như vậy? Những người khác cũng thế sao?
Bạch Tiểu Vân: Không phải…
Sau đó cậu trầm mặc.
Cậu không biết phải nói như thế nào với Kỳ Tu.
Không biết vì sao, Kỳ Tu hỏi cậu như vậy khiến cho biết bao uất ức nén lại trong lòng trào dâng…
Kỳ Tu: Giờ đã sáu giờ rồi, em mau ngủ một lát đi.
Bạch Tiểu Vân: Không được, tôi dọn dẹp một chút, ăn cơm rồi đi làm nữa, nếu không sẽ muộn.
Kỳ Tu: Muộn?
Bạch Tiểu Vân: Nhà tôi cách công ty hơi xa, lại không có xe, trước bảy giờ phải đón xe bus, nếu không sẽ muộn.
Bạch Tiểu Vân hoàn toàn không có chút ý muốn tranh thủ sự thương hại nào, nhưng Kỳ Tu nhìn mà thấy đau lòng.
Anh rất muốn nói với cậu, đến bên tôi này, tôi sẽ không để những người khác bắt nạt em, cũng sẽ không để em bị tổn thương.
Cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống, sợ dọa đối phương hoảng hốt.
Sáu giờ rưỡi, Bạch Tiểu Vân tạm biệt Kỳ Tu xong liền tắt máy tính, bắt đầu mọi việc buổi sớm như bao ngày thường.
Mà giờ Kỳ Tu cũng cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Nhìn thoáng qua nhóm Q, vừa lúc thấy đối thoại sáng sớm của các cô gái trong nhóm.
Họa Tiên Tử: Cuối cùng tôi vẫn thấy gần đây có gì đó không thích hợp… Nhưng không biết diễn tả thế nào (⊙o⊙)...
Gió Thổi Hương Hoa Lúa: Tôi cũng thấy thế… Cảm giác trong nhóm quá vắng lặng…
Tên lửa trăm phát trăm trúng: Người cô đơn như tuyết rất nhiều nha ╮(╯-╰)╭
Kiêm chức giám chế: Không thấy Vân phi, cũng không thấy đại thần hiện ra, ngược CRY ┭┮﹏┭┮
Họa Tiên Tử: !!!!!
Tên lửa trăm phát trăm trúng: Họa Tiên Tử, cô sao vậy? Σ(⊙▽⊙” a
Họa Tiên Tử: Tôi biết vấn đề ở chỗ nào rồi! Đã vài ngày chưa thấy Vân phi trồi lên ┭┮﹏┭┮ Tôi còn không thấy cậu ấy login lần nào!
Kiêm chức giám chế: Tôi cũng nhận ra vấn đề rồi, hóa ra là không có tiểu thụ để đùa giỡn _(: )∠)_
Gió Thổi Hương Hoa Lúa: Gần đây Vân phi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại biến mất QAQ
Họa Tiên Tử: Nhất định là do các cô quá BH, dọa Vân phi sợ chạy rồi ╭(╯^╰)╮
Kiêm chức giám chế: Vây xem Họa Tiên Tử ﹁_﹁
Gió Thổi Hương Hoa Lúa: Cùng vây xem ﹁_﹁
Kỳ Tu: Gần đây cậu ấy bận công tác, không có thời gian.
Họa Tiên Tử: ( ⊙ o ⊙) Đại thần!
Gió Thổi Hương Hoa Lúa: Đại thần, anh quả nhiên hiểu rõ Vân phi như lòng bàn tay ﹁_﹁
Tên lửa trăm phát trăm trúng: Đã bảo là Vân phi của nhà đại thần rồi mà, có thể không hiểu rõ sao ﹁_﹁
Kiêm chức giám chế: Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân đại thần biến mất sao →_→
Họa Tiên Tử: Giám chế quá sắc bén, không đành lòng nhìn thẳng Nhưng mà tôi nhớ Vân phi quá, Vân phi chào buổi sáng rất đáng yêu ~(≧▽≦)/~
Kiêm chức giám chế: Chẳng lẽ Vân phi bận tới mức ngay cả lên chào buổi sáng cũng không có thời gian sao QAQ
Tên lửa trăm phát trăm trúng: Vân phi đáng thương QAQ Trước đây bình thường hay nghe cậu ấy nói phải tăng ca, có lần buổi tối tôi bảo cậu ấy phản âm, cậu ấy nói vẫn còn đang tăng ca, BOSS của họ quá khó tính rồi!
Gió Thổi Hương Hoa Lúa: Vân phi QAQ
Họa Tiên Tử: Vân phi đáng thương hãy sà vào lòng tôi, à không, lòng đại thần nè QAQ
Cảnh Trình: Vân phi đã ở trong lòng đại thần rồi﹁_﹁
Kiêm chức giám chế: BOSS độc ác, bóc lột sức lao động!! (#‵′) 凸
Các cô gái trong nhóm còn đang liên tục “chúc phúc” BOSS của Vân phi các kiểu như “ăn mì ăn liền không thấy gói gia vị”, hoặc là “đi toilet không thấy giấy vệ sinh”, mà không biết từ lúc nào Kỳ Tu đã biến mất rồi.
Sau khi Bạch Tiểu Vân chạy tới công ty đưa số liệu cho sếp, lúc đó sếp đang chat với bạn trên mạng, vừa nhìn thấy cậu chạy tới, lập tức đóng cửa sổ chat, xấu hổ ho khan hai tiếng.
“Nhanh như vậy đã xong rồi?” Sếp dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu.
Bạch Tiểu Vân đối diện với ánh mắt nghi ngờ đó, kiên định gật đầu, “Đúng thế.”
“Đừng có làm qua loa đó… Xảy ra chuyện gì, cậu phải chịu trách nhiệm.” Nói xong, ông ta còn làm ra vẻ mặt không tin tưởng Bạch Tiểu Vân, muốn đích thân kiểm tr.a mới an tâm.
Bạch Tiểu Vân không để ý đến sếp, trực tiếp đưa đơn từ chức cho quản lí.
Quản lí thấy cậu quyết tâm ra đi, cũng không nói thêm gì, bảo cậu bắt đầu bàn giao lại công việc.
Buổi trưa, lần đầu tiên sếp chủ động ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Vân, thoạt nhìn không quá vui vẻ.
“Sao đột nhiên cậu lại muốn từ chức?”
“Muốn đổi việc khác.”
Sếp thấy vẻ thản nhiên của Bạch Tiểu Vân, trong lòng có chút hoảng hôt. Ông ta biết mình đã hơi quá đáng, chắc Bạch Tiểu Vân giận rồi.
Thực ra Bạch Tiểu Vân là người rất chịu khó, từ khi cậu vào làm việc đến này cũng không khiến ông phải bận tâm quá nhiều. Hơn nữa bình thường cậu dễ nói chuyện, có gì muốn cậu trợ giúp, cậu cũng không từ chối.
Theo lý thuyết, người như vậy rất được mọi người ưa thích.
Chỉ là tính cách của cậu quá mềm yếu, không khéo đưa đẩy, mọi người chậm rãi coi việc nhờ cậu giúp đỡ thành chuyện đương nhiên… Cái gì mệt nhọc, phức tạp đều đẩy lên đầu cậu.
Sếp vốn không hề muốn Bạch Tiểu Vân ra đi, nếu không sau này ông ta phải tìm đâu ra cấp dưới tốt như vậy…
“Bạch Vân à, lần này là do tôi không lo lắng chu toàn, cậu vất vả rồi. Thế nhưng nghĩ theo cách khác, tuy rằng công việc này khó khăn, nhưng đúng là cơ hội rèn luyện của cậu. Công ty coi trọng cậu mới giao những số liệu này cho cậu, đây là tín nhiệm cậu, làm tốt rồi sau này dễ thăng chức.” Sếp mềm giọng nói, muốn giữ người ở lại.
Tuy rằng bình thường nói mọi người hay nói trắng ra là Bạch Tiểu Vân ngốc nghếch, nhưng cậu không phải ngu thật. Cái gì là thật lòng, cái gì là giả dối, cậu vẫn nhận ra rõ ràng.
Sếp vừa nói mấy câu đó chỉ càng khiến cậu thêm chán ghét.
“Cảm ơn sếp, từ chức là do vấn đề của tôi, tôi thấy công việc này không thích hợp với mình, đã phụ sự kỳ vọng của sếp rồi. Xin lỗi.” Thái độ của Bạch Tiểu Vân vẫn kiên quyết như cũ.
Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống hồ còn bị ức hϊế͙p͙ tới mức này.
Sếp còn muốn nói gì đó, nhưng bị chính cơm trong miệng mình chưa kịp nuốt xuống làm nghẹn họng.